Đại Ma Vương

Chương 231: Chương 231: Huyết Tinh Thảo




Cát Nhĩ Bá Đặc trố mắt ngạc nhiên, không hiểu chuyện gì đã xảy ra. Hắn nhìn theo hướng mà Hàn Thạc đang lao tới thì chợt thấy một dị tượng. Trong khe hở của một khối nham thạch màu đỏ như lửa, mọc ra một gốc cây lá to như cái quạt. Thân cây màu đỏ rực, toàn thân lưu chuyển hồng quang óng ánh.

Lúc này, trên thân cây quái dị này chỉ có duy nhất một chiếc lá lớn. Từ trên chiếc lá, từng giọt dịch thể đỏ sẫm như máu tươi đang chảy ra, rồi nhỏ xuống tí tách theo chiều buông của lá. Dịch thể trong suốt long lanh, giống như là một viên hột xoài màu đỏ chói mắt. Chúng vừa nhỏ lên trên nham thạch thì phát ra tiếng "xèo xèo" rồi từng đợt sương mù màu đỏ đẹp mê hồn dần bốc lên. Sau đó, những làn sương mù này lại tiêu tán ở ngay rễ của nó, giống như là bị hấp thụ vậy.

Tốc độ lao tới của Hàn Thạc nhanh hơn dự liệu của Cát Nhĩ Bá Đặc. Chỉ trong nháy mắt, đã thấy hắn khom lưng xuống, nghiêng người qua một bên rồi há rộng miệng đón lấy những giọt dịch thể màu đỏ sẫm đang nhỏ xuống.

"Tý tách...... Tý tách......"

Từng giọt dịch thể màu đỏ giống hệt máu tươi nhỏ trên đầu lưỡi của Hàn Thạc phát ra âm thanh nhè nhẹ. Mỗi khi một dải sương mù màu đỏ " xèo xèo" vang lên thì lại bị hắn hít mạnh, đem sương mù này hít vào trong thân thể. Cát Nhĩ Bá Đặc quan sát kỹ lưỡng thì thấy khuôn mặt Hàn Thạc từ từ đỏ bừng lên.

Không biết là chuyện gì, Hắc Long cứ nghệt ra quan sát những cử động quái dị của Hàn Thạc, trong lòng rối tung không biết đường nào mà lần. Đối với chủ nhân của mình, hắn cảm giác ngày càng trở nên thần bí hơn.

Vốn dĩ loại cây này rất cứng cáp, nhưng theo từng giọt dịch thể trong suốt long lanh như máu tươi nhỏ xuống từ chiếc lá lớn thì trên thân bắt đầu xuất hiện dần từng mảng màu đỏ thẫm. Sau đó rũ xuống mảnh nham thạch đỏ như lửa này và hòa thành một khối.

Đợi đến khi cái lá ngừng nhỏ chất lỏng đỏ tươi, thân cây kỳ lạ này trở nên cứng rắn vô cùng, không ngờ lại dính chặt với nham thạch ở phía dưới.

Lúc này, toàn thân Hàn Thạc đã đổi sang màu đỏ, hắn ngồi xếp bằng tại chỗ, trông vào giống như một huyết nhân. Thân thể còn có một lớp sương mù nhàn nhạt màu hồng lượn lờ xung quanh.

Khoảng một giờ sau, Hàn Thạc từ từ mở mắt, hét dài một tiếng sang sảng, hăm hở nói:

- Nơi sâu thẳm của U Ám sâm lâm quả nhiên là thần bí khó lường. Không ngờ còn có thể gặp được loại Huyết Tinh Thảo gia tăng bổn mệnh tinh huyết, xem chừng vận khí của ta cũng không tệ!

- Chủ nhân, Huyết Tinh Thảo là vật gì thế? - Cát Nhĩ Bá Đặc nhìn cái cây giống như đã biến thành hòn đá, kinh ngạc dò hỏi.

- Huyết Tinh Thảo là một loại thực vật tà ác. Sau khi nó thành hình sẽ không ngừng thu nạp nguyên khí của thực vật xung quanh. Nếu như thực vật xung quanh đều là dạng tà ác ăn thịt hút máu của người và thú, thì đều bị rễ của nó hấp thu và luyện hóa.

- Quá trình này phải duy trì cả trăm năm, sau đó Huyết Tinh Thảo mới có thể sinh ra một cái lá kích thước như cái quạt. Một khi cái lá này thành hình, nó sẽ đem tiên huyết hấp thu trăm năm luyện hóa ngưng tụ trong cơ thể thổ ra. Thông qua rễ cây thu nạp một lần nữa, hoàn toàn dung hợp đến nơi rễ của nó, làm cho tốc độ thu nạp nguyên khí xung của nó càng nhanh lên. Cự li bao trùm cũng sẽ rộng hơn.

- Đợi đến lúc Huyết Tinh Thảo lại qua được trăm năm nữa, nó sẽ đem nguyên khí của các loại thực vật ăn thịt người xung quanh thu nạp. Sau đó tiếp tục sinh ra một cái lá, quá trình này lặp lại liên tục chín lần tổng cộng là chín trăm năm. Nếu như Huyết Tinh Thảo mỗi lần đều có thể tiến hóa thành công, vậy thì nó sẽ biến thành huyết tinh có thể tùy ý di chuyển, giống như người có trí tuệ vậy, thực vật trong phạm vi mười dặm đều bị nó điều khiển, có thần thông không thể tin được! - Hàn Thạc mỉm cười giải thích cho Cát Nhĩ Bá Đặc về lai lịch Huyết Tinh Thảo.

- Lợi hại như vậy! Như vậy, vừa rồi dịch thể giống như máu tươi đó đối với người có tác dụng gì? Cây Huyết Tinh Thảo này sống bao nhiêu năm rồi? - Cát Nhĩ Bá Đặc nghe sự giải thích của Hàn Thạc xong còn ngạc nhiên hơn, hỏi lại.

Hàn Thạc cười lớn, đôi mắt tràn ngập vẻ đắc ý rồi nói:

- Tinh hoa của loại huyết tinh này, thông qua ta hấp thu luyện hóa, có thể trực tiếp trở thành máu huyết của ta. Sau đó chuyển thành bổn mệnh tinh huyết có công hiệu đặc thù, tránh cho ta phải mất quá nhiều ma nguyên lực. Đáng tiếc, cây Huyết Tinh Thảo này tựa hồ chỉ có tuổi thọ ba trăm năm, nếu như nó có tuổi thọ chín trăm năm, trải qua ta chuyển hóa thành bổn mệnh tinh huyết, có thể có công hiệu thần kỳ là cứu sống người đã chết. Một khi thân thể ta bị thương, dùng mắt thường cũng có thể thấy tốc độ khép miệng của vết thương rất nhanh!

- Thần kỳ như vậy, nói không chừng bên trong U Ám sâm lâm, còn có những gốc Huyết Tinh Thảo khác nữa, chúng ta tìm kỹ một chút! - Cát Nhĩ Bá Đặc đầu tiên là sững sờ, sau đó hưng phấn hét lên.

Không quan tâm đến Hắc Long đang hưng phấn, Hàn Thạc lấy Lục Ma Phong ra, cẩn thận từng tí đem chỗ nham thạch đỏ như lửa mà Huyết Tinh Thảo mọc lên khoét ra, đào hết bùn đất xung quanh. Cuối cùng cũng đào lên được một khối nham thạch màu đỏ và thu vào trong không gian giới chỉ.

- Tảng đá này có tác dụng gì? - Cát Nhĩ Bá Đặc tò mò hỏi tiếp.

- Đây là huyết tinh thạch, là một loại tài liệu luyện khí vô cùng quý giá, thật sự công dụng rất lớn!- Hàn Thạc biết cho dù giải thích thật nhiều thì Cát Nhĩ Bá Đặc cũng chẳng thể hiểu được, bởi vậy mới trả lời qua loa.

Nhìn xung quanh một chút, Hàn Thạc phát hiện tựa hồ không có vật gì giá trị, lúc này mới cùng Cát Nhĩ Bá Đặc tiếp tục tiến vào trong sâu, trong lòng đối với U Ám sâm lâm càng ngày càng tò mò.

Song vừa mới đi được một lúc, khí tức cường đại kia lại bí mật xuất hiện, làm cho Hàn Thạc không khỏi nhíu mày, thân hình đứng sững lại một chỗ.

- Là ai? Định chơi trò gì vậy?- Lặng lẽ đánh giá bốn phía, Hàn Thạc không khách khí quát.

Sinh vật có khí tức cường đại có thể tránh được ba con Âm Ma dò xét, cho dù không phải là nhân loại cũng nhất định có trí tuệ. Nó rình mò như vậy, giống như đem hắn với Cát Nhĩ Bá Đặc xem như con mồi. Loại cảm giác này khiến cho Hàn Thạc vô cùng khó chịu, nhịn không được hét lên.

Tiếng thét vang vọng cả khu rừng nguyên thủy yên tĩnh, nhưng không thấy có phản ứng gì. Lắng nghe một lúc không có âm thanh nào khác, xem ra sinh vật cường đại kia cũng không có đáp lại lời nói của Hàn Thạc.

- Thực sự có cái gì đó theo dõi chúng ta! - Cát Nhĩ Bá Đặc hiển nhiên cũng có bản năng cảm ứng đến nguy hiểm, nhịn không được nói.

Hàn Thạc gật đầu, nói khẽ:

- Không sai, không biết là cái gì, ngay cả ta cũng không có biện pháp phát hiện ra tung tích của nó. Xem chừng hẳn là một tên gia hỏa lợi hại, chúng ta cẩn thận một chút, đừng cho nó có cơ hội!

Mặc kệ sinh vật này là gì, nếu như nó có đủ tự tin đối phó Hàn Thạc với Cát Nhĩ Bá Đặc, nhất định đã không nấp trong chỗ bí mật. Mà sẽ xảy ra khả năng là dùng thế công mạnh mẽ đánh bại Hàn Thạc với Cát Nhĩ Bá Đặc. Ở đây, nó lựa chọn biện pháp ẩn nấp. Điều này nói rõ sinh vật cường đại đó cũng không dám tự tin có thể chính diện làm thịt hai người bọn họ, cho nên Hàn Thạc cũng không có vẻ lo lắng lắm.

Có ba con Âm Ma tồn tại, sinh vật này muốn lặng lẽ đánh lén bọn họ, căn bản là không có khả năng. Bởi vậy mặc dù trong lòng có đề phòng, nhưng Hàn Thạc lại không thấy sợ hãi chút nào, ngược lại còn tò mò, tính toán dẫn dụ sinh vật cường đại này ra, xem xem nó là cái gì.

Hai bên cứ chơi trò trốn tìm như vậy, bất giác đã tới đêm khuya lúc nào không hay. Ánh trăng sáng vằng vặc trải dài xuống khu rừng. Dưới ánh trăng chiếu xuống, bóng của những cây cổ thụ che trời hiện trên mặt đất, trông giống như là thân ảnh những ác ma tà ác đang nhe nanh múa vuốt.

Trên cành của một cây đại thụ cao khoảng mười thước, Hàn Thạc với Hắc Long ở cùng một chỗ. Cát Nhĩ Bá Đặc uể oải dựa vào cành cây ngủ gật, xem ra đã ngủ mê mệt.

Hàn Thạc bộ dáng thẳng tắp, hít thở đều đều, tim đập chậm chạp, giống như cây lao dựng đứng, nhắm mắt ngồi khoanh tròn trên cành cây, lặng lẽ tiêu hóa tinh hoa của Huyết Tinh Thảo đã hấp thu vào lúc ban ngày.

Không biết trải qua bao lâu, Hàn Thạc đang nhắm mắt điều tức, thình lình mở hai mắt, một đôi mắt rạng rỡ trong đêm đen, thần quang lóng lánh nhìn ra bốn phía.

Ba con Âm Ma vẫn lượn lờ sau lưng và hai bên Hàn Thạc, quan sát đánh giá hết thảy những dị thường xung quanh. Lúc này, con Âm Ma ở sau lưng đột nhiên phát hiện ở giữa một cái đầm nước gần đó, mặt nước chợt tạo thành những gợn sóng dập dềnh. Sau đó một bong bóng nước cực lớn, trong suốt từ bên dưới trồi lên mặt nước.

Bóng nước này có thể tích khổng lồ, không hề nhỏ hơn Cát Nhĩ Bá Đặc khi hóa thân thành Hắc Long. Hình dạng thân thể của nó cực lớn, có chín cái đầu, cần cổ thon dài. Sau khi từ dưới đầm trồi lên mặt nước, vốn bóng nước có màu trong suốt nhàn nhạt liền dần dần trở nên ngày càng mơ hồ, cuối cùng hoàn toàn biến mất không thấy.

Một khí tức khổng lồ lại từ phương hướng đó lặng lẽ truyền tới, cảm giác giống hệt như hai ngày trước. Hàn Thạc chú ý nhìn một lúc, phát hiện tại khu vực đó, gió thổi rõ ràng không giống bình thường, như là trên không trung gặp phải vật trở ngại.

Khẽ đẩy Cát Nhĩ Bá Đặc đang ngủ say một cái làm hắn đang ngủ say đột nhiên bừng tỉnh, quay đầu nhìn bốn phía một chút, lúc này mới nhỏ giọng hỏi:

- Chủ nhân, người phát hiện cái gì rồi?

- Là siêu giai ma thú cửu đầu xà!- Hàn Thạc quát khẽ.

Vừa nghe xong, Cát Nhĩ Bá Đặc vẻ mặt đại biến, ngạc nhiên nói:

- Khó trách, theo ông nội ta nói, cửu đầu xà có thể thuần thục lợi dụng lực lượng của nước đem thân thể của nó bao trùm lại, làm cho người ta không nhìn thấy hành tung, tiến vào trạng thái ẩn hình kỳ diệu. Cửu đầu xà cả người đều là độc, còn có lực lượng cường đại, không nghĩ tới nó lại theo dõi hai chúng ta!

- Cửu đầu xà này chắc hẳn mới tiến hóa có một lần, chẳng trách mặc dù nó theo dõi chúng ta nhưng vẫn không dám manh động. Ngươi chuẩn bị một chút, chúng ta cho nó một chút giáo huấn!- Hàn Thạc hô khẽ một câu, thân hình bảo trì bất động, tiếp tục ngồi xếp bằng tại đó, đợi con cửu đầu xà này tiến đến.

Cát Nhĩ Bá Đặc hiểu ý, cũng giả bộ tiếp tục ngủ say, từ miệng phát ra tiếng ngáy rất nhỏ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.