Đại Ma Vương

Chương 871: Chương 871: Lập uy




Hàn Thạc vừa xuất hiện đã lập tức giết những người trước mặt, ra tay không chút lưu tình, không chỉ có thủ hạ của Tát Lạp Tư, kể cả những kẻ đứng xem muốn chạy trốn khỏi cái nơi thị phi này.

Mười bảy thanh phi kiếm gào thét bay quanh một vòng, lấy đi mười mấy sinh mạng. Chỉ trong khoảnh khắc, mười mấy cái xác đã biến thành đống máu loãng mà không ai kịp có phản ứng gì, ngay cả thi thể cũng không lưu lại.

La Cách, Ngoã Tây Tư đây là lần đầu tiên được gặp Hàn Thạc, sau khi phát hiện ra thực lực của hắn sâu không lường được thì sắc mặt cả hai lập tức trở nên khó đoán, cũng không tuân theo ước định khi trước mà kết hợp với Tát Lạp Tư cùng đối phó Hàn Thạc, ngược lại tỏ vẻ trầm ngâm.

- Chào Bố Lai Ân, lâu quá không gặp rồi! Ha ha, vì muốn giúp ngươi trông coi Ma Ẩn cốc mà ta chiến đấu với Tát Lạp Tư cho đến bây giờ đấy! -Áo Tác Ai mỉm cười, đối với hắn, thực lực của Hàn Thạc càng mạnh càng tốt, như vậy càng làm cho bọn Tát Lạp Tư phải đau đầu nhức óc.

Hàn Thạc vẫn giữ bộ mặt lạnh lùng với tất cả mọi người, rốt cục đã khẳng định được Ma Ẩn cốc cũng không bị hư hại gì quá lớn, thần thức cũng cảm ứng được sinh mạng khí tức của Ngũ Hành Giáp Thi dưới lòng đất. Hắn cảm thấy yên lòng, cuối cùng cũng nở nụ cười, nói với Áo Tác Ai:

- Đa tạ, ân tình này ta sẽ ghi nhớ!

- Ha ha! Không cần khách khí, không cần khách khí! - Áo Tác Ai xua tay liên tục, trong lòng vô cùng cao hứng, thầm nghĩ hôm nay mình đích thân ra tay tương trợ, bất kể hắn muốn quấy phá gì ở Vùng Đất Hỗn Loạn, mình đều được hưởng lợi.

Hàn Thạc ra tay giết người như vậy, không ai dám đi lại tùy tiện. Ai nấy đều nhìn kẻ quấy phá Vùng Đất Hỗn Loạn đến mức xôn xao dư luận mà thầm thấp thỏm.

Hai tên La Cách, Ngoã Tây Tư không đoán được thực lực chân chính của Hàn Thạc, trong lòng vô cùng do dự, không biết có nên ra tay trợ giúp Tát Lạp Tư đánh với hắn một trận hay không…

- La Cách, Ngoã Tây Tư, rốt cục các ngươi có ý gì?

Tát Lạp Tư thấy chuyện xảy ra như vậy mà hai Quân chủ kia vẫn không lên tiếng, không khỏi nổi giận mắng to:

- Con mẹ nó, ta không cần các ngươi ra tay đối phó hắn, chỉ cần chặn đường hắn lại, đừng để hắn trốn thoát là được rồi! Đừng đàn bà như vậy nữa, hai tên khốn các ngươi không thể tỏ ra quyết đoán một chút sao?

Theo Tát Lạp Tư thấy, chỉ cần hai tên La Cách, Tát Lạp Tư có thể ngăn cản Hàn Thạc thoát đi lần nữa, hắn nắm chắc có thể giết chết gã này trước mặt mọi người. Hàn Thạc chết rồi, Áo Tác Ai không có lý do để đối địch với hắn, cái Ma Ẩn cốc này cũng sẽ bị phá huỷ toàn bộ. Chỉ cần cho hắn một chút thời gian để khôi phục thực lực, hắn vẫn có thể chứng minh rằng mình vẫn là một trong những Quân chủ của Vùng Đất Hỗn Loạn như trước, theo đó mà triệu tập hung thần trong mười hai đại thần vực đến Vùng Đất Hỗn Loạn tác oai tác quái một lần nữa.

- Tát Lạp Tư, đừng rườm lời nữa, hôm nay ta sẽ không rời khỏi đây, ha ha, ngược lại ta muốn tận mắt xem ngươi có thể kiên trì ở lại mà không rời khỏi hay không? - Đột nhiên Hàn Thạc ngửa mặt lên trời cười vang, tiếng cười vừa cất lên, thân hình của hắn đã hoá thành một cây cầu vồng vọt mạnh về phía Tát Lạp Tư.

Chỉ trong nháy mắt, dường như Hàn Thạc đã hoá thân thành Địa Ngục Ma Thần, một luồng lực lượng tà ác vô cùng kinh khủng từ người hắn toả ra bốn phương tám hướng một cách điên cuồng. Luồng lực lượng tà ác này đầy sự thô bạo, giết chóc, hung tàn, lạnh lẽo… giống như muốn hủy diệt cả đất trời!

Sắc mặt ba người La Cách, Ngõa Tây Tư, Áo Tác Ai đồng thời biến đổi, ánh mắt nhìn Hàn Thạc đầy kinh hãi, dường như không thể nào tin được đây chính là Hàn Thạc, kẻ gần đây làm mưa làm gió tại Vùng Đất Hỗn Loạn.

Trước luồng lực lượng tà ác điên cuồng này, tất cả các vị thần xung quanh đều bị ảnh hưởng. Một số Trung vị thần thực lực thấp kém cảm thấy trong lòng kinh hãi, suýt nữa đã cúi đầu trước mặt Hàn Thạc, bị thôi thúc không muốn đối địch với hắn.

Đây là một loại cảm giác bản thân không thể đứng ngang hàng, dường như trong giây phút này, Hàn Thạc chính là chúa tể của thế gian, có thể dễ dàng làm cho bất cứ sinh mạng nhân gian nào dám làm trái mệnh lệnh của hắn biến mất. Trong giây phút này, trong lòng thủ lĩnh những nhóm thế lực đang ở xung quanh quan sát sinh ra một ý nghĩ kỳ lạ “có khi nào Tát Lạp Tư thất bại không?”

Vẻ mặt La Cách và Ngoã Tây Tư tỏ ra kinh sợ và hoài nghi nhìn Tát Lạp Tư, không hiểu vì sao lúc trước trên đỉnh Thiên Thần hắn lại để cho người này chạy thoát. Căn cứ theo khí thế khủng bố mà lúc này Hàn Thạc đang thể hiện ra, cho dù bây giờ hắn đại chiến với Tát Lạp Tư, người thắng cũng chưa chắc đã là Tát Lạp Tư!

“Rốt cục đã xảy ra chuyện gì?” - Hai người La Cách, Ngõa Tây Tư thầm kêu gào trong lòng, nhưng vẫn không tìm được câu trả lời.

Người cao hứng nhất ở đây phải nói là Áo Tác Ai, đột nhiên hắn hiểu ra lần này mình đã đặt đúng cửa! Mặc dù hắn không biết vì sao Hàn Thạc đột nhiên lại trở nên đáng sợ như vậy, nhưng hiểu rõ rằng mình và Hàn Thạc là bạn, không phải địch. Sau này ở Vùng Đất Hỗn Loạn, chỉ cần hắn và Hàn Thạc có thể đoàn kết với nhau, cho dù đối mặt với Quân chủ Thái Nhĩ hùng mạnh nhất cũng không cần phải sợ!

Kẻ khó tiếp nhận được chuyện này nhất chính là Tát Lạp Tư. Cảm nhận được lực lượng tà ác nghiêng trời lệch đất trên người Hàn Thạc, hắn hiểu rằng người này hôm nay đã hoàn toàn khác so với khi ở trên đỉnh Thiên Thần! Lúc trên đỉnh Thiên Thần, mặc dù Tát Lạp Tư hoàn toàn không biết chút gì về Hàn Thạc, nhưng cũng không cảm thấy trên người đối phương có luồng lực lượng kinh khủng uy hiếp đến mình như lúc này.

Lần này, Tát Lạp Tư biết rằng, có lẽ hắn sẽ chết!

- Tát Lạp Tư, theo ngươi hôm nay ai sẽ chết ở nơi đây? - Hàn Thạc ngửa mặt lên trời cười với vẻ ngông cuồng, cảm thấy trong cơ thể có đủ sức mạnh có thể huỷ diệt tất cả, có cảm giác vô cùng thoải mái.

Vừa mới tiến vào cảnh giới Thiên Diệt, còn có rất nhiều ý nghĩa thâm ảo của cảnh giới và ma công mà hắn chưa thể nào lĩnh ngộ được, chỉ bằng vào lực lượng hiện tại hắn cũng đã có thể vượt trội về khí thế, chế trụ Tát Lạp Tư, điều này làm cho tất cả mọi người sinh ra sợ hãi trong lòng!

Đối với sự khiêu khích của Hàn Thạc, vẻ mặt của Táp Lạp Tư khó đoán, không bất chấp tất cả ra tay giết người như lúc trước, giờ này hắn đã trở nên cẩn thận hơn nhiều!

“Hắn chỉ hư trương thanh thế, nhất định là hắn chỉ hư trương thanh thế! Nếu như thực lực của hắn thật sự hùng mạnh như vậy, lần trước trên đỉnh Thiên Thần không thể nào chạy trốn như vậy được! Đây không phải là thật!” - Tát Lạp Tư trừng mắt nhìn Hàn Thạc với vẻ thù hận, nhưng cũng không dám ra tay trước, không ngừng thầm nhắc nhở mình phải kiềm chế.

- Ha ha, Tát Lạp Tư, ngươi sợ rồi sao?

Hàn Thạc nhe răng cười chế giễu, sau đó lại bật cười sằng sặc:

- Không sao cả, ngươi không dám ra tay thì ta sẽ giúp ngươi!

Hàn Thạc vừa dứt lời, mười bảy thanh phi kiếm đã bắn thẳng tới Tát Lạp Tư, mỗi thanh như một con rắn sống linh hoạt, vẽ ra những đường cong hoa mỹ làm người ta chói mắt, từ mười bảy hướng khác nhau bao vây Tát Lạp Tư vào giữa.

Mười bảy thanh phi kiếm là mười bảy luồng sát khí trùng thiên bắn thẳng vào giữa người Tát Lạp Tư, chúng hoá thành mười bảy luồng ánh sáng. Ánh sáng kỳ dị chồng chéo cùng một chỗ, tập trung tất cả sức mạnh lại thành một luồng duy nhất!

Diệt Thần Trảm của A Tị Đồ Thần kiếm trận nhẹ nhàng phóng ra, một luồng ánh sáng vĩ đại mang theo sát khí diệt thế nhốt chặt Tát Lạp Tư, nó phá huỷ toàn bộ kết giới phòng ngự mà hắn vừa vội vàng lập ra, sức mạnh Lôi điện kia bị một luồng ánh sáng đánh tan, căn bản không thể nào phối hợp được với nhau.

Tát Lạp Tư cảm thấy linh hồn của mình bị khóa chặt, cho dù hắn tránh né đến chỗ nào cũng không thể thoát khỏi luồng ánh sáng kia. Hắn biết mình không có cách nào tránh thoát, nếu như lui về phía sau sẽ càng làm cho khí thế của nó mạnh mẽ hơn, cuối cùng sẽ thất bại thê thảm, thậm chí là bị giết!

Hắn tụ tập tất cả lực lượng từ trên vài vị diện ở cách rất xa, linh hồn của những tín đồ mà Tát Lạp Tư khống chế trong tay một lần nữa dâng hiến ra toàn bộ. Từng người trong đám tín đồ thờ phụng Tát Lạp Tư là thiên thần duy nhất đều thất khiếu chảy máu, đoạn đồng loạt chết.

Trong giây phút này, trên những vị diện kia dân chúng lầm than, chúng trở thành những tinh cầu chết chóc không còn chút dấu vết tính mạng nào cả!

Lực lượng linh hồn của những tín đồ kia đã vượt qua khoảng cách giữa vị diện với nhau, tất cả đều tập trung vào người Tát Lạp Tư, giúp hắn tập trung lực lượng Lôi điện, hình thành một luồng lôi điện hùng mạnh nhất ngưng tụ trên đỉnh đầu hắn, ngăn chặn sự bắn phá của luồng ánh sáng diệt thế của Hàn Thạc trong giờ phút then chốt nhất.

Dường như đã đến ngày tận thế, tiếng nổ ầm ầm to lớn vô kể truyền đến, mặt đất bị xé rách giữa luồng ánh sáng chói mắt, hai ngọn núi nhỏ đã bị san bằng, đá vụn văng tung toé khắp nơi, hoá thành bột vụn rồi bay khắp trời…

Ngoài ba người La Cách, Ngõa Tây Tư, Áo Tác Ai có được thực lực Quân chủ thì căn bản không ai có thể biết được giữa Hàn Thạc và Tát Lạp Tư đã xảy ra chuyện gì. Giữa ánh sáng chói mắt và những âm thanh đinh tai nhức óc, thị giác và thính giác của bọn họ hoàn toàn trở nên vô dụng, chỉ có thể nhờ vào linh hồn mà cảm giác được những chuyện xảy ra chung quanh.

Rất lâu sau, ánh sáng tiêu tan, bụi đất bay đầy trời cũng dần dần lắng xuống.

Tát Lạp Tư thở dốc, vẻ mặt lạnh nhạt trừng mắt nhìn Hàn Thạc:

- Hôm nay dừng ở đây, nhưng ta sẽ không bỏ qua cho ngươi! Nếu không phải vì trước đó ta đã đánh một trận với Áo Tác Ai thì ta nhất định sẽ giết ngươi!

Không chờ Hàn Thạc đáp lời, thân hình Tát Lạp Tư hoá thành một đạo cầu vồng, ngay cả đám thủ hạ của mình hắn cũng bỏ mặc rồi đột nhiên biến mất không tăm tích.

Hàn Thạc cũng không đuổi theo, bởi vì hắn hiểu rõ rất khó đuổi theo một cường giả có thực lực Chủ thần, nhất là ở đây còn có hai vị Quân chủ là La Cách và Ngoã Tây Tư. Vả lại lúc này bọn La Ti và Ngũ Hành Giáp Thi vừa thoát ra từ dưới lòng đất, nếu như rời khỏi, hắn không biết Ma Ẩn cốc sẽ xảy ra chuyện gì.

Những kẻ bàng quan sau khi thích nghi với hoàn cảnh xung quanh vẫn không hiểu được rốt cuộc trong đợt ánh sáng mạnh mẽ khi nãy đã xảy ra chuyện gì. Nhưng thấy Tát Lạp Tư đột nhiên rời khỏi, trong lòng bọn họ thầm kết luận, Tát Lạp Tư sợ hãi Hàn Thạc!

- Ây… Ta chỉ muốn xem náo nhiệt mà thôi, không ngờ vô tình trở thành kẻ địch với ngươi! La Cách sửng sốt trong giây lát, đột nhiên nở một nụ cười gượng thốt ra một câu như vậy với Hàn Thạc. Lập tức hắn không cần biết Hàn Thạc nghĩ như thế nào, vội vàng rời khỏi nơi này.

Ngoã Tây Tư lại không nói lời nào, chỉ gật đầu với Hàn Thạc. Sau khi La Cách rời đi, hắn cũng biến mất không chút tăm hơi.

- Các ngươi cũng có thể đi, ta không muốn thấy người lạ ở lại trong sơn cốc của ta! - Hàn Thạc cười cười, phất tay với đám người xung quanh, ý bảo bọn họ nên nhanh chóng rời khỏi.

- Vậy…vậy…, chúng ta có thể đi sao? - Một tên thủ hạ của Tát Lạp Tư cất tiếng hỏi, mặt đầy chờ mong lại có vẻ không dám tin.

- Đi đi, ta thấy các ngươi theo Tát Lạp Tư không hề có tương lai, một Quân chủ lại bỏ mặc thủ hạ của mình mà chạy trốn, xem ra không đáng để theo. Ừm, đi đi, ta không có thù hận gì với các ngươi! - Hàn Thạc rộng lượng khoát tay, hắn muốn mượn những người này truyền chuyện hôm nay đi khắp Vùng Đất Hỗn Loạn.

Đám thủ hạ của Tát Lạp Tư như vừa được đại xá, ai nấy đều nói lời cảm ơn Hàn Thạc với vẻ cảm kích, vội vội vàng vàng rời khỏi Ma Ẩn cốc.

Trên một ngọn núi trọc cách Ma Ẩn cốc rất xa, một người cất tiếng lẩm bẩm:

- Thật là thú vị, Vùng Đất Hỗn Loạn thái bình đã quá lâu, cũng nên ồn ào rồi!

Dứt lời, hắn biến mất không chút dấu vết giữa một luồng Huỷ diệt lực lượng.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.