Chương 141:Lễ bái thần sứ
o0oHàn Thạc vừa đến liền thu được sự hoan hô của đám sâm lâm cự ma. Lão mục sư run rẩy, lập tức hành lễ, hai mắt đẫm lệ hô:
- Đạt Đạt Lạp đại thần cùng sứ giả, các người rốt cục đã trở lại rồi.
Sau khi nhìn hết tình hình chung quanh, trong lòng Hàn Thạc đột nhiên có cảm xúc khó hiểu. Dựa theo đạo lý mà nói, đám sâm lâm cự ma này chính là bọn người cướp bóc tham lam nhất. Hắn vốn ghét bọn chúng, nhưng mà bây giờ nhìn đám này đối đãi với mình như một vị thần sứ, hết thảy đều nghe theo lời mình phân phó, Hàn Thạc đột nhiên cảm thấy bọn chúng cũng không có vẻ đáng ghét như vậy.
Cướp bóc vốn là thiên tính của chủng tộc này. Dựa theo quy tắc sinh tồn của U Ám sâm lâm mà nói, hành vi của bọn họ cũng có thể tiếp nhận được. Giống như một số ma thú khổng lồ, thiên tính chính là đi bắt một số ma thú cấp dưới mà ăn, thì cũng giống như cách làm của sâm lâm cự ma vậy.
Nhìn lại, tất cả sâm lâm cự ma, vô luận già trẻ lớn bé đều thiết tha nhìn mình. Cái loại ánh mắt này chính là của giáo đồ tôn giáo với lòng tin thành tín nhất. Dường như chính mình ra lệnh là có thể để cho bọn họ không hề hối hận đi liều mạng. Cảm giác kiểu này làm cho Hàn Thạc cảm thấy có chút kỳ lạ.
- Yên tâm đi, Đạt Đạt Lạp đại thần của các ngươi sẽ không bỏ rơi các ngươi. - Hàn Thạc nhìn chung quanh, trầm mặc trong chốc lát rồi trịnh trọng trầm giọng mở miệng nói.
Lão mục sư lệ nóng lưng tròng hoan hô rồi phiên dịch câu này. Tất cả đám sâm lâm cự ma đều giơ cái túi trống rỗng lên, lớn tiếng hoan hô. Tựa hồ như một lời cam đoan của Hàn Thạc cũng đủ khiến cho bọn họ quên đi tất cả khó khăn hiện tại.
Hắn đưa tay lấy từ bên trong không gian giới chỉ ra từng bao lớn lương thực để chất chồng lên trên mặt đất đá đã được quét tuyết đọng. Các loại áo bông dày, cùng các loại vật dụng tiêu dùng hàng ngày, bày la liệt trước mặt đám Sâm lâm cự ma, khiến cho đám Sâm lâm cự ma đang chịu khổ sở về mùa đông, vui sướng hoa chân múa tay.
- Mấy thứ này, toàn bộ là để các ngươi chuẩn bị cho mùa đông năm nay. Mấy kho lương thực cũng đủ cho các ngươi không cần phải đi cướp bóc cũng có thể yên ổn vượt qua mùa đông giá rét này, Đạt Đạt Lạp đại thần đi ra ngoài là vì con dân của ngài mà chuẩn bị những thứ này. - Giọng nói của Hàn Thạc du dương, nhè nhẹ truyền khắp cả thôn làng của sâm lâm cự ma.
Lão mục sư cảm kích rơi nước mắt đứng đầu, tất cả đám sâm lâm cự ma toàn bộ đều phủ phục lễ bái. Sau đó lão mục sư phân phó cho tên thủ lĩnh cự ma kia chỉ huy nhân thủ, vận chuyển lương thực cùng vật dụng hàng ngày vào trong sơn động phía sau.
Hàn Thạc liền đi theo sau lão mục sư, đến bên trong thần miếu của thôn đã được bắt đầu bố trí mới lại. Ở bên trong, chẳng những có tượng theo bộ dáng Tiểu Khô Lâu mà ngay cả tượng đá của Hàn Thạc cũng đều dựng ở đó. Điều này khiến trong lòng hắn cảm thấy càng thêm kỳ lạ, ẩn ước dường như chính mình đã chính thức trở thành thần bảo hộ của bọn họ.
- Khi vừa đến đây, ta ở bên ngoài thôn thấy được dấu vết đánh nhau, có phải là đám Tinh linh đáng ghét lại bắt đầu gây chiến tranh không?" Sau khi cùng Tiểu Khô Lâu tiến vào, hắn ra mệnh lệnh cho nó tự ngồi ở vị trí hàng đầu. Hàn Thạc ngồi xuống phía sau bên cạnh Tiểu Khô Lâu, mắt nhìn lão mục sư dò hỏi.
- Bẩm báo thần sứ, quả thật là đám tinh linh đáng ghét này lại khơi mào chiến đấu. Bất quá thần sứ yên tâm, thần dân của ngài vĩnh viễn sẽ không để cho đám tinh linh kia đạt được ý đồ. Dưới ánh sáng chói lọi của Đạt Đạt Lạp đại thần rọi xuống, đám tinh linh nhất định sẽ lại một lần nữa thảm bại lui trở về. - Mặt lão mục sư bừng sáng, hô lên một cách tự tin.
Hàn Thạc phất tay, ngăn cản lão mục sư tiếp tục buông những lời xú khí, suy nghĩ một chút rồi phân phó:
- Lần này đây mang đến lương thực cùng vật dụng hàng ngày, cũng đủ các ngươi sử dụng qua một mùa đông. Nếu lại có đám thương nhân muốn cùng các ngươi trao đổi mấy món đồ quái dị gì đó, các ngươi có thể cùng bọn chúng trao đổi.
- Ngoài ra, không có sự phân phó của ta, các ngươi mùa đông này tạm thời không nên ra ngoài cướp bóc. Chúng ta muốn làm thì phải làm cho lớn, đánh mấy vụ lặt vặt không phải là biện pháp. Đạt Đạt Lạp đại thần tìm đúng mục tiêu thì sẽ thông báo cho các ngươi. Các ngươi không cần lo lắng không có việc làm. Còn lần này tinh linh kéo đến đây bao nhiêu người, khi nào cùng các ngươi bắt đầu giao chiến, kể hết mọi chuyện kỹ càng cho ta nghe một lần.
Dưới sự phân phó của Hàn Thạc, lão mục sư không hỏi nguyên nhân gì, liền đáp ứng yêu cầu của hắn, rồi lập tức phân phó cho một gã sâm Lâm cự ma chiến sĩ một tiếng, để cho gã thông báo lại hai điểm yêu cầu của Hàn Thạc cho thủ lĩnh cự ma.
Sau đó lão mục sư kể lại quá trình cùng tinh linh chiến đấu, giảng giải cẩn thận cho Hàn Thạc một phen. Từ lời nói của lão mục sư, Hàn Thạc biết mỗi năm vào mùa đông, đám tinh linh sẽ cùng sâm lâm cự ma đại chiến một trận, bởi vì chỉ vào lúc đó lương thực và đồ dùng hàng ngày cùng vũ khí của sâm lâm cự ma mới có khả năng không được bảo đảm, cũng là lúc lực chiến đấu của sâm lâm cự ma thấp nhất.
Lần này, đám tinh linh giống như mọi năm, thừa dịp sâm lâm cự ma ở trong mùa đông lạnh giá không thể cướp bóc, nhân cơ hội tiến hành một cuộc tấn công. Bất quá số lượng không bằng sâm lâm cự ma nên tinh linh lần nào cũng không thể chiếm thượng phong tuyệt đối. Lần này chỉ là tiến hành thăm dò một phen thôi.
Đánh xong rồi liền trốn, thương nghị lại đối sách một phen.
Từ trong miệng lão mục sư, Hàn Thạc biết chủng tộc sâm lâm cự ma trong U Ám sâm lâm có rất nhiều bộ lạc, to có nhỏ có. Bởi vì có chức trách thủ hộ thánh địa của Đạt Đạt Lạp đại thần, hơn nữa bộ lạc này có hơn năm trăm sâm lâm cự ma chiến sĩ, cho nên lão mục sư của bộ lạc sâm lâm cự ma này đối với các chủng tộc sâm lâm cự ma khác có một ràng buộc nhất định.
Bây giờ bởi vì Tiểu Khô Lâu cùng Hàn Thạc xuất hiện, lão mục sư dùng danh nghĩa Tiểu Khô Lâu cùng Hàn Thạc, may sao vừa lúc nhân cơ hội phát ra mệnh lệnh, triệu tập toàn bộ sâm lâm cự ma rải rác khắp nơi lại, chuẩn bị giáo huấn cho đám tinh linh một trận thê thảm.
Bởi vì Đạt Đạt Lạp đại thần chính là đấng thần linh của sâm lâm cự ma, bây giờ Tiểu Khô Lâu xuất hiện, lực ảnh hưởng to lớn thật là không thể lường được cho nên chỉ cần thời gian mười ngày, đã có bốn bộ lạc nhỏ, ba trăm sâm lâm cự ma đổ xô tới, định cúng bái vinh quang Tiểu Khô Lâu.
Dựa theo lời lão mục sư nói, các bộ lạc sâm lâm cự ma bên trong U Ám sâm lâm đều sẽ nhanh chóng tụ tập trong một khoảng thời gian ngắn. Đợi một khi đám tinh linh tiến công, chẳng những khó có thể đạt được hiệu quả mong đợi mà còn có thể gặp phải tổn thất trầm trọng.
Vốn dĩ Hàn Thạc còn lo lắng tinh linh sẽ tàn sát hơn phân nửa sâm lâm cự ma, không ngờ bởi vì lực hiệu triệu của Tiểu Khô Lâu, đám sâm lâm cự ma rải rác khắp nơi trong U Ám sâm lâm, trước giờ không lui tới, bây giờ toàn bộ như đi hành hương đổ xô tới nơi này. Từ trong lời nói của lão mục sư, Hàn Thạc biết một khi sâm lâm cự ma toàn bộ tập trung lại thì tổng nhân số sẽ không ít hơn hai ngàn.
Mà tinh linh bên trong U Ám sâm lâm, tựa hồ chỉ có mấy trăm người. Mặc dù bọn họ có một số thần tiễn thủ cùng ma pháp sư, nhưng mà đối mặt số lượng gấp vài lần của sâm lâm cự ma, rất có khả năng là không còn mạng trở về.
Hàn Thạc xoa xoa đầu, hơi nhức, tự lự một hồi rồi mới mở miệng nói:
- Xem chừng lần này đây hẳn là đám tinh linh mới cần phải lo lắng. Ài, nghe nói đám tinh linh giàu có vô cùng, ta nghĩ chúng ta hẳn là nên cướp hết đồ của bọn chúng.
- Ý tứ của sứ giả là? - Lão mục sư ngạc nhiên sửng sờ, sau đó nghi hoặc mở miệng dò hỏi.
- Các ngươi có biết trong U Ám sâm lâm, đám tinh linh ở tại địa phương nào không? - Hàn Thạc suy nghĩ một chút rồi mở miệng thăm dò.
Lão mục sư ngẩn ngơ, sau đó nhíu mày tự suy nghĩ một chút, mới nói:
- Chúng ta đại khái biết là ở địa phương nào, nhưng mà cho tới bây giờ chưa hề đi tới.
Hàn Thạc gật đầu cười nói:
- Vậy tốt lắm, đợi khi các bộ lạc sâm lâm cự ma khác tới, do bọn họ ở lại giữ chân đám tinh linh. Bộ lạc chúng ta đi trước đến nơi ở của chúng, thừa thời cơ này tới cướp tận nhà của Tinh linh."
- Nhưng mà, sứ giả, tại sao chúng ta không ở lại đây, phối hợp cùng với các huynh đệ bộ lạc khác, cùng nhau giết sạch đám tinh linh. Đám tinh linh này thật sự vô cùng đáng ghét, bọn chúng vẫn luôn quấy rối, không ngừng phá hoại hành động của chúng ta. Hàng năm còn thừa dịp mùa đông gây chiến với chúng ta. Những năm gần đây rất nhiều tộc nhân bị đám tinh linh giết chết. - Lão mục sư ngẩn ngơ, rốt cuộc là lần đầu tiên không mù quáng nghe theo lời đề nghị của Hàn Thạc, ngược lại nghi hoặc dò hỏi.
- Thiên tính của sâm lâm cự ma chúng ta chính là cướp đoạt, không phải giết người. Mặt khác tinh linh bên trong U Ám sâm lâm không phải là toàn bộ nhân thủ của chủng tộc này. Nếu chúng ta giết sạch toàn bộ tinh linh nơi này, vậy sẽ mang cho chúng ta phiền toái lớn hơn. Đây là chuyện không nên làm.
Đối với Hàn Thạc mà nói, quả thật là không cần phải để cho sâm lâm cự ma cùng tinh linh đánh đến sống chết. Mặt khác hắn cũng không nghĩ tới chuyện giết sạch toàn bộ tinh linh. Bây giờ Hàn Thạc cần chính là tiền tài, cần số lượng lớn kim tiền để giúp sức hắn tu luyện ma công cùng ma pháp, cho nên mới đề nghị như vậy.
Mặc dù còn một số điều chưa hiểu, nhưng lão mục sư cũng không tiếp tục nói thêm gì. Qua vài ngày sau, càng nhiều sâm lâm cự ma lục tục từ khắp nơi kéo tới. Sau khi Hàn Thạc cùng Tiểu Khô Lâu tiếp nhận hàng loạt tiếng hoan hô cùng sự thành tín cúng bá như nước triều đổ tới, liền để lại một bộ phận khác lưu lại đối phó đám tinh linh. Còn lại Hàn Thạc và Tiểu Khô Lâu, cùng lão mục sư và năm trăm sâm lâm cự ma trong bộ lạc, hành quân về hướng thôn làng cư trú của đám tinh linh.
Trong mùa đông rét lạnh, năm trăm sâm lâm cự ma mang theo đầy đủ lương thực, còn có áo bông dày, tay cầm vũ khí sắc bén, đi sâu vào trong U Ám sâm lâm.