Không có đám Tắc Tây Lị Á gây phiền toái, Hàn Thạc giong ruổi trên đường vào sâu trong hẻm núi Tháp Lạp Gia, giữa đường ma thú lũ lượt càng lúc càng nhiều, trong đó ma thú cấp cao cũng có thể thấy khắp nơi.
Nhưng khi hắn đến được khu vực mà Huyền ma dừng lại, lại chả thấy một con ma thú nào. Khu vực này không hề cảm ứng được bất cứ loại nguyên tố ma pháp nào, còn lộ ra mùi vị quỷ dị chết chóc khiến kẻ khác có cảm giác cực kỳ khó chịu.
Đánh giá tình huống chung quanh một chút, Hàn Thạc thấy ngoại trừ hàng ngàn hàng vạn dấu chân ma thú ra, cũng không có nhiều tin tức hữu dụng lắm. Mấy luồng khí tức cường đại thần thức cảm ứng được lúc trước khiến cho hắn hiểu được người bên trong có thực lực có thể uy hiếp được tính mạng hắn.
Chỉ có điều bên người không bị trói buộc, Hàn Thạc tin tưởng bằng vào thực lực hiện giờ, mặc dù không thể đủ đối phó với người bên trong, nhưng chỉ cần không bị người hình thành thế hợp công, muốn trở ra hẳn không phải vấn đề quá lớn. Chính vì có sự tự tin này, hắn mới dám một thân một mình xâm nhập.
Không dừng lại phía ngoài lâu, loại lực lượng kỳ dị có thể ngăn Huyền ma lại bên ngoài đối với cấp bậc cao thủ như Hàn Thạc cũng không có tác dụng quá lớn, thân thể nhoáng lên, hắn như ở thể lỏng đã xuyên qua lớp phòng ngự, ung dung tiến vào, dựa theo thần thức cảm ứng tiếp tục xâm nhập vào sâu.
Hàn Thạc vừa mới tiến vào không bao lâu, quốc sư Tư Tháp Tác Mỗ của hoàng triều Phàm Nhĩ Đăng cũng đã tới chỗ hắn đã đứng. Lão yêu này trên đường cứ thầm thì, không biết lẩm bẩm những quỷ gì, đến khi tới chỗ Hàn Thạc vừa mới đứng đó thì mới thôi. "Ồ" nhẹ, lão yêu rõ ràng đã nhận ra lực lượng ngăn trở người bình thường, phất phất tay, tay trái xinh xắn nhẹ nhàng đặt giữa hư không như là đẩy một cánh cửa vô hình sang một bên, chợt thân thể như loài quỷ mị phiêu hốt tiến vào, nháy mắt không thấy tung tích đâu.
Lão yêu Tư Tháp Tác Mỗ mới rời đi không lâu, lại một ông già loắt choắt hai bên lông mày trắng dài tới cổ tới, khu vực kia bị lão giống như một tia chớp lợi kiếm đâm xuyên qua tầng phòng ngự vô hình, tùy ý cho lão xông vào.
Ngay sau đó, một phu nhân đoan trang quý phái khoan thai với thân thể bị tầng tầng hơi nước như mưa phùn bao bọc xuất hiện, cũng ung dung xuyên qua lớp phòng ngự tiến vào.
Sau khi bốn người này nối tiếp nhau xâm nhập vào khu vực cổ quái kia, tiếp đó lại có mấy đoàn đội mạo hiểm giả và một số cao thủ tự cho rằng thực lực không kém cũng tới. Bọn họ đối với tình huống bên trong tương tự cũng vô cùng hiếu kỳ, song lại bị lớp phòng ngự kỳ diệu kia chặn cứng lại, mặc cho bọn họ cố gắng như thế nào cũng không phá được nó, chỉ có thể lực bất tòng tâm chịu chết.
Hàn Thạc tiến vào trước tiên cẩn thận ẩn giấu khí tức toàn thân, thần thức khổng lồ đang triển khai ra chuyển biến thành nội liễm, cũng không xộc thẳng một mạch như lúc trước, mà đầu tiên bao bọc lên người mình, sau đó lợi dụng bóng râm một số đại thụ che trời làm chỗ ẩn náu, từ tốn xâm nhập vào.
Đây là một không gian không có lực lượng nguyên tố tồn tại, ngay cả dưỡng khí cũng rất loãng. Sử dụng lực khống chế tuyệt diệu đối với thân thể, hắn bế lỗ chân lông toàn thân lại, nhịp tim cùng hô hấp đồng thời đình chỉ, Ma nguyên lực từ từ lưu chuyển vòng quanh Ma Anh, cứ như vậy trừ phi tận mắt thấy Hàn Thạc, nếu không cho dù là người có thực lực cao cường cũng đừng mơ tưởng bằng vào cảm giác kinh người phát hiện ra sự tồn tại của hắn.
Trên đường tới đâu cũng thấy tàn chi của ma thú. Máu tươi ma thú đủ các sắc thái chảy tràn khắp nơi. Xét những tàn chi này thì thấy đều là ma thú từ cấp hai trở lên, đến siêu giai ma thú giống như cự long cũng có thể tùy tiện thấy được.
Không cần suy nghĩ nhiều, Hàn Thạc cũng hiểu được đám ma thú chết thảm này chính là số ma thú chạy trốn điên cuồng ở sâu trong hẻm núi Tháp Lạp Gia ra. Nhưng chúng vẫn luôn ẩn cư ở đó, tuyệt không có khả năng bất chấp tất cả chạy đến chỗ này.
Bên trong rốt cuộc đã xảy ra cái gì? Hàn Thạc càng thêm tò mò.
Nương theo những bụi cây đại thụ thiên nhiên làm vật chắn, sau khi hắn từ từ tiến tới được mười mấy phút, rốt cục đã xâm nhập được vào sâu. Tiếp đó là một cái hồ lớn trong vắt đập vào mắt hắn.
Mặt hồ phẳng lặng như gương, không dậy lên những đợt sóng nào. Song chung quanh hồ nước màu xanh lam ấy trải đầy thi thể của siêu giai ma thú, tử trạng của chúng cực thảm, cơ hồ không có cỗ thi thể nào nguyên lành cả.
Giữa hồ yên lặng trong veo, màu nước xanh lam như là một khối bảo thạch màu lam cực lớn bằng phẳng, dưới ánh sáng mặt trời chiếu rọi phát ra sắc màu óng ánh. Song sự mĩ lệ ấy lại tồn tại đồng thời với rất nhiều thi thể siêu giai ma thú làm cho người ta cảm thấy cực kỳ đột ngột, không hài hòa, giả tạo.
Hàn Thạc ẩn thân trên một cây đại thụ cành lá sum xuê, hai mắt hơi nheo lại, từ trên cao dõi xuống hồ ở phía xa.
Ở trung tâm hồ có một đảo nhỏ bằng phẳng, trên đó là rất nhiều sinh vật người đứng dày đặc mà Hàn Thạc cho tới bây giờ chưa từng gặp. Vẻ mặt của bọn họ đều trang nghiêm, hướng về một kiến trúc nhô cao trông giống như một loại tế đàn ở giữa đảo quỳ lạy.
Nếu không phải da bọn họ màu xanh nhạt, nếu không phải mỗi người bọn họ đều có một cái đuôi như một con mãng xà, nếu không phải từ trán đến sau gáy mọc sừng nhọn, Hàn Thạc có lẽ đã cho rằng bọn họ là loài người.
Song có ba đặc thù này, hắn vô luận như thế nào cũng không xem bọn họ là loài người. Những sinh vật người này trong miệng truyền đến những thanh âm cổ quái "vo vo" như sâu đục, hướng về tế đàn kia khấu bái.
Tế đàn nhọn nhọn này có phần tương tự như ma pháp tháp mà ma pháp sư thường dùng, trên tế đàn đặt đầy tim ma thú có mùi xộc vào mũi, còn có tinh hạch ma thú trơn bóng sáng loáng. Bốn sinh vật người từ trán ra sau gáy mọc một hàng năm cái sừng nhọn như là thủ lĩnh chia làm ra bốn phương tế đàn, vừa dùng cái loại ngôn ngữ cổ quái “vo vo” như sâu đục nói cái gì đó, vừa quăng mấy trăm trái tim và tinh hạch ma thú vào một cái mồm lớn không đầu đầy chất nhầy phát buồn nôn.
Bốn sinh vật người này chính là cường giả mà Hàn Thạc đã cảm ứng được trước đó. Sau khi khoảng cách tiếp xúc gần lại, thần thức hắn mặc dù không cần triển khai dò xét, cũng có thể cảm ứng khí tức đáng sợ trên người họ. Sinh vật người này nếu chỉ có một, Hàn Thạc còn có nắm chắc đối phó, nhưng nếu có đến bốn người nhất loạt xuất thủ, hắn cũng chỉ có thể hoảng hốt trốn chạy mà thôi.
Hàn Thạc quan sát chốc lát, rất nhanh đã phát hiện loại sinh vật này hoàn toàn dựa vào số lượng sừng nhọn trên đầu để phân thực lực. Bốn tên ở bốn phương tế đàn, trên đầu mọc năm cái sừng nhọn có thực lực kinh khủng nhất. Chung quanh tế đàn dưới chân bọn họ còn có mười mấy sinh vật trên đầu mọc bốn cái sừng, khoảng cách giữa bọn họ và tế đàn cũng gần nhất.
Phía bên ngoài cách xa tế đàn, sinh vật lễ bái có số lượng sừng trên đầu càng ít, đám sinh vật ngoài cùng chỉ vẻn vẹn mọc một cái sừng nhọn mà thôi.
Đột nhiên, một thứ gì đó cực kỳ quen thuộc chợt hấp dẫn sự chú ý của Hàn Thạc.
Trên đỉnh của tế đàn bỗng nhiên có mấy cái khúc thịt na ná như xúc giác từ từ nâng mười hai quả cầu to cỡ nắm tay lên, một quả trong đó phút chốc tỏa ra khí tức tử vong thuần chất khiến trống ngực Hàn Thạc đập dồn dập. Cho tới bây giờ hắn chưa từng nghĩ tới khí tức tử vong cũng có thể thuần chất, không lẫn bất cứ tạp chất nào như vậy.
Chỉ cần có sinh vật tại vật chất vị diện, thì đều có sinh lão bệnh tử, vốn là chuyện tự nhiên nhất trong đất trời. Chỉ cần có người chết, vật chất vị diện này cũng sẽ có tử vong nguyên tố tồn tại, song bất luận một sinh vật nào chết thì đều có một số tâm tình lộn xộn, có thể là sợ hãi, phẫn nộ, không cam lòng, oán hận v.v.
Chính bởi vì có những loại tâm tình này, bất cứ tử vong nguyên tố của một vật chất vị diện nào cũng có tạp chất, không thuần chất được. Cho dù là thế giới Vong Linh thiên đường ở chỗ Tiểu Khô Lâu, tử vong nguyên tố cũng hỗn tạp quá nhiều thứ linh tinh mà không phải là nhân tố thuần túy.
Nhưng từ quả cầu kia, Hàn Thạc lại cảm giác được sự thuần túy, không có bất luận tạp chất nào, tử vong nguyên tố thuần chất nhất, hơn nữa nó còn cực kỳ khổng lồ, đối với Vong Linh pháp sư như hắn mà nói có sự hấp dẫn khó có thể kháng cự lại được.
Theo bản năng, Hàn Thạc cảm thấy quả cầu kia có thể mang lại cho hắn chỗ tốt cực lớn, nếu không có lực khống chế tuyệt diệu đối với thân thể, e là trái tim hắn bởi vì kích động mà đã bắt đầu đập thùm thụp rồi.
Ngạc nhiên xen lẫn hưng phấn, trong lúc hắn tập trung toàn bộ chú ý vào quả cầu có tử vong nguyên tố thuần túy kia, Hàn Thạc cũng bắt đầu dùng thần thức cẩn thận chậm rãi quan sát mười một quả cầu khác.
Vừa quan sát, trong lòng hắn lại kinh hãi gần chết. Trong mười một quả cầu này, có bảy quả ở giữa ẩn chứa lực lượng nguyên tố thuần chất như tử vong nguyên tố, phân biệt là Quang nguyên tố, Ám nguyên tố, Phong nguyên tố, Hỏa nguyên tố, Thủy nguyên tố, Lôi nguyên tố, Địa nguyên tố.
Trong bốn quả cầu còn lại, tuy không phải là lực lượng nguyên tố thuần túy nhưng cũng ẩn chứa lực lượng kỳ dị. Một quả trong đó có lực lượng hủy diệt cực kỳ hiếm thấy, còn có một quả như là đấu khí thể ngưng kết, không ngừng tỏa ra ánh đấu khí từ lam thẫm đến vàng óng, hai quả cuối càng cổ quái, bên trong như là sự lưu động của thiên thể vận chuyển. Hàn Thạc cố hết sức cảm ngộ mới hiểu được đó là khí tức hiếm lạ trên người Không gian hệ, Triệu hoán hệ ma pháp sư.
Tổng cộng mười hai quả cầu đều có màu nâu ảm đạm vô quang, nhìn từ xa trông bình thường không có gì kỳ lạ, nhưng chỉ có loại nhân vật cấp bậc như Hàn Thạc mới có thể hiểu được bên trong đó ẩn chứa bao nhiêu lực lượng bất đồng mà thần bí cổ quái.