Đại Ma Vương

Chương 169: Chương 169: Mưu tính hợp tác




Chương 169:Mưu tính hợp tác 

o0oDo Hàn Thạc đã tiến đến cảnh giới Chân Ma, nên chỉ trong một khoảng thời gian ngắn, không những ma công tăng tiến, mà trí óc cũng trở nên mạnh mẽ, tu vi sức mạnh tinh thần của Hàn Thạc có thể nói ngày đi ngàn dặm. Trước đây phải mất mấy ngày, Hàn Thạc mới nắm vững được mấy loại ma pháp trung cấp Vong Linh hệ và sử dụng một cách thuần thục. Đến lúc lấy được toàn bộ ký ức của Khắc Lai Đốn, lĩnh ngộ trực tiếp của Hàn Thạc đối với Vong Linh ma pháp tiến thêm một bước dài. Khá nhiều tri thức ma pháp rất khó hiểu, thông qua việc tham ngộ mấy chục năm tri thức của Khắc Lai Đốn, Hàn Thạc đã trực tiếp có thu hoạch, tiến bộ về ma pháp cũng giống như sức mạnh tinh thần. 

Tới bây giờ, chính Hàn Thạc cũng cảm thấy sức mạnh tinh thần càng mạnh hơn trước. Khi đã nắm vững toàn bộ ma pháp trung cấp, Hàn Thạc liền tính nâng cao thêm một tầng nữa. Ước định với Phạm Ny chỉ khi trở thành ma pháp sư cao cấp, mới có thể chính thức kết giao với nàng khiến cho Hàn Thạc càng thêm có động lực để cố gắng. 

Thừa lúc bây giờ rảnh rỗi, Hàn Thạc ở trong mật thất của Ám Mạc, vừa tiếp tục tĩnh tâm minh tưởng, vừa lợi dụng cơ hội nắm lấy những nhận thức về ma pháp cao cấp của Khắc Lai Đốn. 

Luyện tập nhiều lần cho đến khi nắm vững được ma pháp cao cấp Toan Tính Chiểu Trạch, Hàn Thạc cảm thấy tinh thần lực đã tiêu hao quá nhiều, liền tạm thời ngừng luyện tập ma pháp. 

Hắn đưa mắt nhìn về Bối Lâm Đạt đang hôn mê ở phía sau. Trong lòng chợt lóe lên một ý nghĩ, Hàn Thạc liền đi đến bên cạnh Bối Lâm Đạt. Suy nghĩ một lúc, Hàn Thạc đưa tay đặt ra sau lưng của Bối Lâm Đạt, vận chuyển ma nguyên lực từ từ xâm nhập vào trong cơ thể nàng. 

Chính vì bản thân đã từng qua rèn luyện tàn khốc, cơ thể từng thứ từng thứ bị phá vỡ rồi mới tái tạo trở lại, nên Hàn Thạc cũng trở nên vô cùng thuần thục với cấu tạo của cơ thể con người. Khi ma nguyên lực tiến vào trong cơ thể của Bối Lâm Đạt, Hàn Thạc tập trung chú ý liền có thể cảm ứng được đường lưu chuyển của ma nguyên lực. 

Dồn hết tinh thần vào đó nên chỉ trong thời gian rất ngắn, Hàn Thạc liền phát hiện trong cơ thể Bối Lâm Đạt có một loại thuốc tê có vị chua đang phát huy tác dụng. Giống hệt như một loại thuốc ma túy, có thể kích thích thần kinh, khiến cho người ta lập tức hôn mê đi, rất khó tỉnh lại. 

Khi Hàn Thạc đã phát hiện được tác dụng của loại thuốc này, hắn liền ngưng thần, lợi dụng ma nguyên lực, từ từ đưa nó lưu chuyển trong cơ thể của Bối Lâm Đạt, dùng sức mạnh thần kỳ của ma nguyên lực hấp thu lấy loại thuốc này, dồn từ từ về trong lòng bàn tay của Hàn Thạc. 

Trong khi đang làm như vậy, Hàn Thạc đột nhiên vô tình nhìn lên cái bớt tròn màu xanh đen trên gò má trái của Bối Lâm Đạt. Trong lòng chợt lóe lên một ý nghĩ, ma nguyên lực được Hàn Thạc vận chuyển, thử xâm nhập vào trong cái bớt tròn màu xanh đen đó. 

Khi ma nguyên lực tiến vào nơi đó rồi, Hàn Thạc mới có thể cảm nhận được, bên trong của cái bớt tròn màu xanh đen đó có một loại vật chất cổ quái. Bất quá loại vật chất này đã dung hợp triệt để cùng với da mặt của Bối Lâm Đạt. Nếu muốn hút nó ra thì có chút phiền toái. 

Dẫu sao, cái bớt tròn màu xanh đen này hẳn có trên da mặt của Bối Lâm Đạt từ lúc cô ta mới được sinh ra. Nó không giống như loại thuốc gây hôn mê, chỉ mới thâm nhập vào cơ thể Bối Lâm Đạt trong một thời gian rất ngắn. 

Tuy có biện pháp, nhưng cho dù khuôn mặt Bối Lâm Đạt đẹp hay xấu thì cũng chẳng hề có quan hệ với hắn. Hơn nữa muốn làm điều này cần tiêu hao không ít ma nguyên lực. Tất nhiên, Hàn Thạc cũng không tùy tiện trợ giúp Bối Lâm Đạt có được khuôn mặt đẹp đẽ. 

Đến khi chất ma túy trong cơ thể Bối Lâm Đạt đã nhanh chóng được hấp thu toàn bộ, Hàn Thạc biết cô ta sẽ nhanh chóng tỉnh lại. Trong đầu hắn nhanh chóng tính toán xem làm cách nào để có thể truy hỏi Bối Lâm Đạt. Đột nhiên một ý niệm lóe lên trong đầu, Hàn Thạc cười ha ha một tiếng, ngón tay trái lóe lên một ngọn lửa màu tím. Sau đó, hắn dùng Lục Ma phong rạch vào đầu ngón trỏ, trích ra một chút máu tươi vào trong ngọn lửa đó. 

Một chút máu tươi của Hàn Thạc vừa nhỏ vào, đột nhiên ngọn lửa sắc tím rực sáng chói mắt, rồi sau đó thu lại thành nho nhỏ cỡ cái móng tay. 

Theo sự điều khiển bởi ý niệm của Hàn Thạc, ngọn lửa nhỏ sắc tím đó đột nhiên chìm vào sau lưng của Bối Lâm Đạt, biến thành một nốt ruồi đen nho nhỏ. 

Ma công của Hàn Thạc đã đến cảnh giới Chân Ma. Lợi dụng bí pháp của ma công, hắn có thể đạt đến mức cảm ứng huyền diệu với máu huyết bổn mạng trong cơ thể. Hàn Thạc lại lợi dụng bí pháp độc môn biến ra một cụm khí huyền hàn, phong ấn một giọt máu tươi bên trong. Thông qua giọt máu tươi này, Hàn Thạc có thể lợi dụng Ma Anh khống chế mức độ băng lạnh của khí huyền hàn. 

Chỉ cần Hàn Thạc muốn, từ Ma Anh có thể khiến cho khí huyền hàn xâm nhập vào trong cơ thể Bối Lâm Đạt, làm chủ sinh mạng của cô ta. Hơn nữa, trong một cự ly nhất định, Hàn Thạc nhờ có máu huyết bản thân còn có thể cảm ứng được vị trí của Bối Lâm Đạt. 

Mất đi một giọt máu tươi, Hàn Thạc bố trí xong hết mọi chuyện. Biết Bối Lâm Đạt sẽ nhanh chóng tỉnh lại, hắn cũng vội vàng lợi dụng thời gian đến ngồi xếp bằng cách đó không xa, im lặng vận chuyển ma công để nhanh chóng khôi phục. 

Máu huyết bản mạng là để ở gần ma anh, tác dụng bồi dưỡng cho sự tồn tại của ma anh. Bên trong mỗi một giọt máu tươi đều ẩn chứa ma nguyên lực mà Hàn Thạc khổ công tu luyện. 

Đặc thù của bí pháp ma công, đều cần phải có máu huyết bản thân làm chất dẫn. Máu huyết và ma anh đều quan trọng như nhau. Không được khinh thường để cho máu huyết bản thân mất đi quá nhiều. Nếu không nhẹ thì ma công bị thoái lui, nặng thì có thể dẫn đến tẩu hỏa nhập ma, tan biến hồn xác. 

Bất quá chỉ một giọt máu huyết mất đi, tự nhiên sẽ không có vấn đề gì nghiêm trọng. Chỉ cần tĩnh tâm tu luyện trong một ngày, liền có thể khôi phục lại hoàn toàn. 

Qua một lúc sau, một tiếng hô nho nhỏ "Ồ" đột nhiên vang lên bên cạnh. Hàn Thạc cho dù nhắm chặt mắt cũng có thể cảm nhận được Bối Lâm Đạt đã tỉnh lại. 

Hàng lông mi thật dài bỗng nhúc nhích, cặp mắt sáng ngời của Bối Lâm Đạt bắt đầu xem xét xung quanh. Trên tường căn mật thất này có mấy ngọn đèn, cho nên Bối Lâm Đạt có thể nhìn thấy rõ mọi thứ nơi đây. 

Toàn bộ mật thất tuyệt đối không có bố trí đặc biệt nào. Ở một góc khuất, Hàn Thạc ngồi hờ hững ngay ngắn, lập tức khiến Bối Lâm Đạt tập trung chú ý. Hàn Thạc khuôn mặt lúc này nghiêm nghị, góc cạnh thể hiện rõ nét anh tuấn đang lạnh lùng ngồi khoanh chân ngay ngắn, lưng eo thẳng tắp thoạt nhìn đầy vẻ kiên quyết cứng rắn. 

Liếm môi, Bối Lâm Đạt kêu nhẹ một tiếng, cố nhúc nhích kéo giãn sợi dây đang cột trên người. Phát hiện ra rất khó thoát khỏi dây trói, đôi mắt nàng đảo tới đảo lui nhanh như chớp, dường như đang suy tư tính toán chủ ý nào đó. 

- Ngươi tốt nhất không nên khinh suất vọng động, nếu không một khi ta phát hiện có chuyện gì không hay, sẽ lập tức ra tay giết chết ngươi. 

Hàn Thạc vẫn ngồi yên nhắm mắt như cũ, nghe thấy âm thanh dây chão ma sát rít lên, khuôn mặt liền lạnh lại, quát nhẹ lên một câu. 

Hàn Thạc đột nhiên mở miệng, hiển nhiên đã dọa cho Bối Lâm Đạt nhảy dựng lên. Bối Lâm Đạt hơi giận dữ trừng mắt Hàn Thạc nói: 

- Ngươi thật ra là người thế nào? Thiên Tai giáo hội chúng ta có cừu hận gì với các ngươi? Vì sao ngươi lại muốn giam giữ ta không thả ra? 

Hít vào một hơi thật sâu, Hàn Thạc mở đôi mắt liếc Bối Lâm Đạt. Hắn lại lấy cây Bạch Cốt pháp trượng đoạt được từ Khắc Lai Đốn trong không gian giới chỉ ra, điềm đạm nói: 

- Tác phẩm thứ mười bảy của Thiên Tai giáo hội luyện kim thuật sư Bối Lâm Đạt. Cây Bạch Cốt pháp trượng này là do ngươi tự mình luyện chế ra, ta giết chết Khắc Lai Đốn rồi đoạt được nó từ trong tay hắn. Sử dụng vô cùng tốt, nên ta còn phải đa tạ ngươi nữa chứ! 

- Té ra ngươi giết chết Khắc Lai Đốn. Xem ra ngươi là người của quân đoàn trưởng Bác Bỉ A Tư Cơ của quân đoàn Sư Thứu rồi! 

Bối Lâm Đạt nhìn đến cây Bạch Cốt pháp trượng đó một lát, sau mới nhìn đến Hàn Thạc nói. 

Hàn Thạc lắc đầu, hồi đáp: 

- Ta không phải là người của quân đoàn Sư Thứu. Ngược lại, ta còn có chút vướng víu với Sư Thứu quân đoàn. Lần này, Khắc Lai Đốn đi giết Khắc Lạp Khắc. Nếu như không có ta giúp cho một tay, Khắc Lạp Khắc còn không nhất định phải chết. Chỉ là ta vô tình thấy được Khắc Lai Đốn triệu hồi Tam Nhãn Tà Thần An Tư Địch Cơ nên hắn muốn giết ta. Vì vậy, ta mới bất đắc dĩ phải ra tay đánh trả. 

- Ngươi thật sự không phải là người của Bác Bỉ A Tư Cơ sao? 

Hàn Thạc nói xong, Bối Lâm Đạt kinh ngạc vô cùng, vội vàng cất tiếng hỏi Hàn Thạc. 

- Đương nhiên! Ngươi hiện giờ đã là tù nhân nằm trong tay của ta, ta không cần thiết phải lừa dối ngươi. 

Hàn Thạc gật đầu khẳng định, trầm giọng đáp lại. 

- Vừa rồi ngươi nói, ngươi đã từng ra tay ám sát Khắc Lạp Khắc. Vậy ngươi và Bác Bỉ A Tư Cơ cũng là địch nhân? 

Tỏ ra có chút phấn khởi, thanh âm Bối Lâm Đạt trước giờ rất êm ái liền có chút cao giọng, hỏi thẳng Hàn Thạc. 

Gật đầu khẳng định thêm một lần nữa, Hàn Thạc hơi cười cười đáp lại: 

- Không sai. Nói chính xác thì Khắc Lạp Khắc chết trong tay ta, mà không phải do Khắc Lai Đốn giết. Lần này, ta đến Ngõa Luân thành mục đích cũng để đối phó với Bác Bỉ A Tư Cơ. 

- Ồ, vậy thì quá tốt. Nếu mục tiêu giống nhau, ta nghĩ chúng ta không cần phải ở trạng thái đối địch như vậy. Thế lực của Sư Thứu quân đoàn ở Ngõa Luân thành to lớn như vậy, nếu như hai bên chúng ta hợp tác, ta nghĩ sẽ dễ dàng đạt được mục đích. 

Khuôn mặt Bối Lâm Đạt lộ ra vẻ vui mừng kinh ngạc, phấn khởi nhìn Hàn Thạc chằm chằm. 

- Nhưng ta đã giết chết Khắc Lai Đốn. Hơn nữa, vừa rồi lại mới giết chết ma kiếm sĩ của Thiên Tai giáo hội ngươi, như vậy thì phải làm sao? 

Hàn Thạc tuy đã sớm có tính toán, nhưng nghe lời nói của Bối Lâm Đạt, cũng tỏ ra hơi kinh ngạc. 

- Bất luận muốn thành công chuyện gì, việc hy sinh hẳn khó mà tránh khỏi. Chết đi một vài người không phải là lớn lắm. Chỉ cần chúng ta cùng nhau đối phó với Sư Thứu quân đoàn, ta đảm bảo chúng ta có thể bỏ hết tỵ hiềm trước đây! 

Bối Lâm Đạt tùy tiện nói ra, không hề để ý chút nào đến sống chết của người phía mình. 

Thái độ coi mạng người như rác khiến cho Hàn Thạc có chút kinh ngạc. Bất quá mục đích trước mắt đã đạt được, Hàn Thạc liền cười ha hả nói với cô ta: 

- Nếu được như vậy thì quá tốt rồi! 

 


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.