Đại Ma Vương

Chương 593: Chương 593: Người Đến Nam Cương




- Trở về giúp ngươi nhấc tay lấy cả thiên hạ này!

Chỉ một câu này đã làm cho Quốc Vương đế quốc Lan Tư Lạc Đặc mấy năm gần đây khổ sở suy nghĩ, thoáng cái thoát khỏi nỗi ưu phiền. Lao Luân Tư nhìn Hàn Thạc hầu như không có biến hóa gì, chẳng biết vì sao lại có một sự tin cậy không rõ nguyên nhân.

Giống như chỉ cần có Hàn Thạc ở đế quốc Lan Tư Lạc Đặc, hắn và quốc gia này sẽ không có gì phải lo lắng cả!

Loại cảm giác này đến cả Lao Luân Tư cũng không rõ vì sao, có lẽ là vì những gì Hàn Thạc làm được vài năm trước, đã chứng thực những gì nhà chiêm tinh Cát Thụy Ti phán đoán, cũng có lẽ là vì khi hắn còn chưa trở thành một Quốc Vương, Hàn Thạc đã cho hắn đủ loại kinh hỉ!

Đối mặt với hai đại cường địch đế quốc Thú Nhân và đế quốc Tạp Tây, thân là một người đứng đầu, Lao Luân Tư phải vắt hết óc để tìm cách thay đổi cục diện bất lợi này. Đáng tiếc, mặc cho hắn cố gắng như thế nào, vẫn không thể tìm được phương pháp giải quyết hai đại họa tâm phúc này.

Nhưng lúc này, Hàn Thạc đã trở lại!

Sự kinh hỉ trong nháy mắt tràn ngập Lao Luân Tư, hắn mấy năm gần đây vẫn luôn giữ hình tượng thành thục trầm ổn, bây giờ lại kích động nói:

- Ngươi trở lại rồi, thật tốt quá, thật tốt quá! Quang Minh Giáo hoàng khốn khiếp, quả nhiên là tiểu nhân hèn hạ! Bố Lai Ân, ta không làm ngươi thất vọng, không làm đế quốc thất vọng, ngoại trừ uy hiếp từ bên ngoài, đế quốc không phải lo gì bên trong cả!

Mỉm cười gật đầu, trong quá trình thực lực Hàn Thạc đột nhiên tăng mạnh, tâm cảnh hắn cũng càng thêm trầm ổn. Với cảnh giới của hắn bây giờ, tự nhiên có thể thấy những lời của Lao Luân Tư này đích xác xuất phát ra từ phế phủ.

- Không cần nói nhiều. Trước khi ta tới gặp ngươi, đã hiểu rõ ràng những cố gắng của ngươi mấy năm nay. Ta lần này tới đây chính là chuẩn bị giúp ngươi giải trừ những phiền toái trước mắt. - Hàn Thạc trầm giọng nói.

- Hay! Hay! Hay!

Nói liền ba tiếng hay, Lao Luân Tư cười to:

- Năm năm không gặp, khí phách ngươi còn hơn cả năm đó! Thật tốt quá, có ngươi ở đế quốc Lan Tư Lạc Đặc, ta cũng chính thức yên tâm rồi!

Vươn tay ra, một cái ghế ở rất xa bỗng dưng bay lên tới phía sau Hàn Thạc. Hàn Thạc thong dong ngồi xuống, nhìn Lao Luân Tư kích động như muốn nhảy dựng lên, sau khi thoải mái dựa lưng, mới nói:

- Tình thế đại lục trước mắt nhìn như tán loạn phức tạp, kỳ thật đơn giản cũng là vài đại tôn giáo tranh đấu. Quang Minh giáo hội và Băng Tuyết thần điện thế mạnh, do đế quốc Áo Đăng và đế quốc Tạp Tây có họ đứng sau lưng thúc đẩy cũng chiếm hết ưu thế.

- Đúng!

Lao Luân Tư khi nói chuyện với Hàn Thạc, chẳng những không có vẻ một đế vương cao cao tại thượng, ngược lại còn cố ý làm thấp xuống, phẫn nộ nói:

- Vốn ta trước giờ không tin một quốc gia khổng lồ, mà sau lưng lại bị một tổ chức tôn giáo tác động. Nhưng bây giờ ta tin rồi. Một tổ chức có cường giả áp đảo, quả là có tác dụng khó lường đối với một tôn giáo hoặc một quốc gia!

Nghe Lao Luân Tư nói như vậy, Hàn Thạc mỉm cười, hiểu được hắn nhất định mấy năm qua đã hiểu rõ nhiều việc, xem ra hai Bán thần của Quang Minh giáo hội, còn có Tộc Vương sáu sừng Hồn tộc, hẳn là làm cho hắn hiểu được rõ cường giả có thể uy hiếp một quốc gia như thế nào.

- Yên tâm đi, từ nay về sau, đám cường giả này sẽ không tạo thành uy hiếp cho chúng ta nữa đâu. Còn đế quốc Lan Tư Lạc Đặc chúng ta, sắp tới sẽ giống như năm đó chinh phạt bảy đại công quốc. Nhất cử chiếm lấy cả đại lục Kì Áo!

Hàn Thạc nói những lời này như chém đinh chặt sắt, cực kỳ càn rỡ! Nhưng Lao Luân Tư chẳng những không bất ngờ về sự cuồng vọng của Hàn Thạc, ngược lại có loại cảm giác an tâm và hưng phấn khó hiểu.

Giơ một ngón tay lên, Hàn Thạc cuồng vọng nói:

- Một tháng, một tháng thôi, ta sẽ giúp ngươi quét sạch tất cả cường giả những tôn giáo đối địch!

Đến cả Lao Luân Tư luôn luôn tin tưởng Hàn Thạc tuỵêt đối, cũng đột nhiên chết lặng. Hắn không phải không tin sự cường đại của Hàn Thạc, chỉ là thời gian một tháng thì thật sự quá ngắn, còn thực lực kinh khủng của địch nhân thì hắn hiểu quá rõ ràng!

Ngắn ngủi một tháng, Hàn Thạc tuyên bố sẽ quét sạch tất cả những cường giả tôn giáo nào đối địch trên đại lục Kì Áo. Việc này... Việc này thật sự quá càn rỡ, quá kiêu ngạo!

Nhìn Hàn Thạc vẻ khó hiểu, Lao Luân Tư thử nói:

- Bố Lai Ân, một tháng có phải là hơi ngắn không, dị tộc sau lưng liên minh thương hội Ba Đặc, còn Thánh sơn Quang Minh giáo hội, còn Băng…

- Bất tất nhiều lời!

Hàn Thạc mỉm cười ngắt lời Lao Luân Tư, nói vẻ hào hùng:

- Ngươi chỉ cần chuẩn bị điều động binh lực cả nước, chuẩn bị thu thập tàn cuộc cả nước là được. Đại lục Kì Áo, sau này chỉ có một đế quốc, đó là đế quốc Lan Tư Lạc Đặc chúng ta!

Vừa nói xong, cũng bất chấp Lao Luân Tư đang mở miệng muốn nói gì đó, Hàn Thạc đứng lên, cười mà như không cười, nói:

- Nếu ngươi tin ta, vậy hãy chuẩn bị đi!

- Ta đương nhiên tin ngươi, nhưng… - Lao Luân Tư dở khóc dở cười, thầm nghĩ năm năm không gặp, bề ngoài Hàn Thạc không biến hóa nhiều, nhưng sao tính cách lại điên cuồng như vậy nhỉ?

- Tốt lắm! Chúng ta chia nhau làm việc. Ta chủ công, ngươi phụ trợ, như thế là được!

Hàn Thạc lúc này hạ quyết định, thong dong cười nói:

- Tốt lắm, ta đi trước, bắt đầu từ Nam Cương phía đế quốc Thú Nhân, cụôc chiến đế quốc Lan Tư Lạc Đặc chúng ta chinh phạt thiên hạ chính thức bắt đầu!

Như một cái bóng quỷ phiêu hốt, thân thể Hàn Thạc bỗng ẩn mình trong hắc ám, biến mất bặt tăm. Hai mắt Lao Luân Tư mở to nhìn theo Hàn Thạc, chỉ cảm thấy hắn giống như đột nhiên dung nhập vào hắc ám, không thấy đến một chút tung tích nào.

Thành Nam Phổ, Nam Cương thuộc đế quốc Lan Tư Lạc Đặc, tiếp giáp với đế quốc Thú Nhân.

Bóng ma chiến tranh bao phủ khắp thành Nam Phổ, từ hai năm trước, đế quốc Thú Nhân lần đầu tiên bắt đầu điên cuồng tiến công, đến nay, cuộc chiến đấu ở thành Nam Phổ ước chừng đã tiến hành vài chục lần. Nếu so với những cuộc chiến dĩ vãng với đế quốc Thú Nhân, hai năm nay Thú Nhân tựa hồ toàn bộ điên cuồng. Chẳng những điên, mà còn trở nên đoàn kết chưa từng thấy, kiên trì tới mức trước đó chưa từng có.

Hai năm, Phạm Lôi Trạch được xưng là đế quốc đệ nhất chỉ huy quân sự, chỉ huy quân đoàn Bào Hao cường đại nhất đế quốc, vẫn vững vàng tử thủ thành Nam Phổ, chưa bao giờ có một ngày được yên ổn. Lúc đầu, Phạm Lôi Trạch chẳng những có thể phòng thủ chắc chắn thành trì, còn có thể xuất quân ra khỏi thành công kích, thu được một hai trận thắng nhờ truy kích.

Song dần dần, Thú Nhân bộ đội tụ tập ở ngoài thành Nam Phổ càng ngày càng nhiều, dày đặc như châu chấu phủ kín cả một mảng bình nguyên ngoài thành, hung tợn không sợ chết lần lượt điên cuồng tiến công thành Nam Phổ.

Chiến thuật nghệ thuật chỉ huy khi đối diện với một đội quân của đế quốc Thú Nhân số lượng vượt xa mình, đến cả Phạm Lôi Trạch cũng không dám ra khỏi thành nghênh chiến.. từ từ, quân đội đế quốc thủ thành ở thành Nam Phổ sau những lần bị địch nhân bất kể tử vong tấn công điên cuồng, từng chút một bị tiêu hao dần đi.

Cùng lúc đó, đế quốc Tạp Tây ở phương tây cũng triển khai công kích hung mãnh với đế quốc. Những quân đoàn con chưa hoàn toàn hồi phục sau khi chiếm lĩnh được bảy đại công quốc, đại bộ phận đều quay sang phòng thủ biên giới với đế quốc Tạp Tây, căn bản vô lực bổ sung binh lực cho thành Nam Phổ.

Không có ưu thế, cho dù nghệ thuật chỉ huy của Phạm Lôi Trạch có kỳ diệu đến đâu cũng không đủ binh lính để sử dụng, đối mặt với đế quốc Thú Nhân cuồn cuộn không ngừng tiến công, thành Nam Phổ lúc đầu thừa sức phòng ngự, dần dần trở nên lực bất tòng tâm.

Mỗi một lần đại chiến, binh lực thành Nam Phổ lại hao tổn một chút. Cũng may dân chúng Nam Cương dũng mãnh, cũng nhờ có Phạm Lôi Trạch có địa vị được sùng bái ở Nam Cương, lại có Lao Luân Tư bệ hạ của đế quốc nổi tiếng là vua hiền, rất nhiều tráng niên nam tử chủ động bỏ công việc, vì an nguy của mọi người mà gia nhập quân đội, sẵn sàng hi sinh vì nhiệm vụ kháng cự lại đế quốc Thú Nhân.

Chính vì thế, thành Nam Phổ mới có thể kiên thủ hai năm không bị phá!

Nhân lực cuối cùng cũng sẽ có ngày bị tiêu hao hết, hai năm qua, tráng niên ở thành Nam Phổ đã lần lữa bị tiêu hao hơn phân nửa. Đối diện với những lần công thành chẳng biết mỏi mệt, bất kể tử vong tổn thất của đám Thú Nhân, dần dần ý chí của rất nhiều người đã xuống rất thấp.

Mấy ngày trước, cửa thành thậm chí thiếu chút nữa đã bị công phá. Thành Nam Phổ đang bao phủ trong sự khủng hoảng trước đó chưa từng có!

- Bây giờ thì xong đời rồi, Phạm Lôi Trạch đại nhân có lợi hại tới đâu, nhưng không có binh lính thì cũng bất lực thôi!

- Ai, nên làm cái gì bây giờ? Đại nhân đối xử với chúng ta đích xác rất tốt, Quốc Vương bệ hạ cũng cũng rất anh minh, ta không muốn ly khai quê hương lớn lên từ bé tới lớn này! Nhưng.. nhưng ta cũng không muốn chết!

- Đi tới thành Bố Lôi Đặc Nhĩ đi, cả đế quốc Lan Tư Lạc Đặc, nghe nói cũng chỉ có thành thị đó là an toàn nhất! Dù sao, đó là cũng là thành thị của Bố Lai Ân đại nhân, mặc dù Bố Lai Ân đại nhân đã biến mất năm năm rồi, nhưng bên cạnh đại nhân còn có rất nhiều cường giả thần kỳ, hẳn là không gặp hung hiểm gì đâu!

- Chà, không đến lúc vạn bất đắc dĩ, ta vẫn không muốn rời khỏi quê hương! Xem ra, thật sự cũng khó nói, chúng ta vì mạng sống mà phải di chuyển hàng ngàn dặm sao!

Những lời đối thoại như vậy gần đây thường xuyên xuất hiện, hơn nữa tần suất càng ngày càng nhiều. Dưới sự uy hiếp sinh mạng, bất luận kẻ nào cũng phải tính toán cho mình, còn thành Bố Lôi Đặc Nhĩ mấy năm vừa rồi gió êm sóng lặng, hơn nữa binh lực và tài lực phát triển rất dồi dào, không ngờ trở thành mục tiêu cho mọi người thiên di.

Vào thời khắc mà tất cả mọi người ở thành Nam Phổ đều bàng hoàng lo lắng, hôm nay, ma pháp truyền tống trận bên trong thành lâu lắm rồi vẫn chưa từng sáng lên một lần nào, chợt tỏa ra hào quang chói lọi.

- Ủa, tiểu thư, là tiểu thư đến! - Tên thị vệ trưởng kinh hô, nhìn Phạm Ny bốn phía như tỏa hào quang, không kìm được hưng phấn.

- Phụ thân ta ở đâu? - Phạm Ny cũng không nói gì nhiều, khẽ cau mày, trực tiếp hỏi ngay.

- Đại nhân đang trên tường thành, cùng dân chúng gia cố tường thành. Chà, đã một ngày một đêm rồi chưa xuống! - Tên thị vệ trưởng than khẽ, có vẻ lo lắng cho Phạm Lôi Trạch.

- Đi, chúng ta đi gặp phụ thân đi! - Phạm Ny lôi Hàn Thạc, lăng không bay ra ngoài thành.

- Tên đó là ai thế? - Thị vệ trưởng sửng sốt, hỏi vẻ nghi hoặc.

- Không biết, Phạm Ny tiểu thư không phải vẫn cự tuyệt mọi sự tấn công của các thanh niên anh tuấn sao? Tại sao... Tại sao lại đột nhiên đổi tính rồi? - Một kỵ sĩ cũng có vẻ kinh ngạc.

- Chà, Bố Lai Ân đại nhân biến mất lâu như vậy rồi, xem ra đến cả tiểu thư cũng quên những cống hiến cho đế quốc của đại nhân rồi!

- Chà, chắc thế. Chúng ta chỉ là tiểu binh, mắc mớ gì quản đến việc này. Nhưng, tiểu thư tựa hồ không chung thủy như chúng ta tưởng tượng nhỉ, đúng là nhân tâm bất cổ, nhân tâm bất cổ… - Tiếng đàm luận, dần dần nhỏ xuống.

* nhân tâm bất cổ: thành ngữ, là lời cảm thán về việc lòng người bây giờ không còn thuần phác như ngày xưa nữa.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.