Chương 160:Ngươi không nên truy đuổi ta
o0oRời khỏi hậu viện, Hàn Thạc lập tức tập trung chú ý, mặc dù ôm Lỵ Toa trong lòng nhưng tốc độ vẫn nhanh như thiểm điện, vừa tiến vào con đường nhỏ phía sau liền tăng tốc lướt như bay.
Lúc này đang là giữa trưa nhưng tiết trời mùa đông vẫn lạnh lẽo, cho dù ban ngày nhưng trên đường không có một bóng người. Hơn nữa hai ngày qua các cư dân tại Ngõa Luân thành thần hồn nát thần tính, cơ bản đều tránh ở nhà không ra ngoài, cho nên khi Hàn Thạc đi lại trên đường cái lập tức gây ra sự chú ý.
Trên bầu trời, hai Sư Thứu kỵ sĩ đang tuần tra, điều khiển Sư Thứu dò xét phạm vi chung quanh để tìm Hàn Thạc, Sư Thứu rít lên một tiếng, hai tên kỵ sĩ cầm theo giáo dài ba thước nhằm hướng hắn mà bay đến.
- Trên trời có Sư Thứu!
Lỵ Toa đang được Hàn Thạc ôm vào trong lồng ngực, gió lạnh thổi vù vù làm cho khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, ngẩng đầu nhìn lên trên thấy hai Sư Thứu kỵ sĩ đang truy đuổi, vội vã nhắc nhở Hàn Thạc.
- Ta biết rồi, không phải lo lắng!
Hàn Thạc sớm đã thấy được hai Sư Thứu kỵ đang đang bám theo mình, sắc mặt vẫn không thay đổi, thấp giọng trả lời Lỵ Toa. Thân thể vẫn giữ nguyên tốc độ như trước, xuyên qua các con phố hỗn loạn, trong đầu cấp tốc suy nghĩ đối sách.
Trên con đường tới chỗ Lao Luân Tư, Hàn Thạc đã nhớ rõ một số chỗ, lúc này nếu đã bị hai gã Sư Thứu kỵ sĩ theo dõi, Hàn Thạc tức tốc suy nghĩ biện pháp đối phó.
Cứ điểm của Ám Mạc không thể bại lộ được, cho nên bây giờ tuyệt đối không thể trở về đó. Giờ đây Ngõa Luân thành nơi nơi đều có binh lính của Sư Thứu quân đoàn tuần tra, trên bầu trời lại có hai Sư Thứu kỵ sĩ đang theo dõi, phải nhanh chóng cắt đuôi chúng. Không thì phải tìm một chỗ nhanh chóng trừ khử bọn chúng, nếu không sẽ gặp phải phiền toái lớn hơn nữa.
Suy xét một cách nhanh chóng, Hàn Thạc đột nhiên thay đổi phương hướng, không lợi dụng địa thế xuyên qua những phòng ốc nữa mà ngược lại nhằm hướng một rừng cây chạy tới. Ma Nguyên lực lưu chuyển trong cơ thể, lực lượng dâng trào như là vô cùng vô tận, tốc độ chạy trốn của hắn cực nhanh, vượt xa dự tính của hai Sư Thứu kỵ sĩ.
Hai Sư Thứu kỵ sĩ vốn định chờ Hàn Thạc rời khỏi những phòng ốc nhiều chương ngại, tốc độ chậm lại sẽ cho Sư Thứu hạ xuống giết chết hắn. Nào ngờ Hàn Thạc vừa rời khỏi xong, lại giống như một con tuấn mã tráng kiện, nhanh chóng tăng tốc khiến cho hai kỵ sĩ của Sư Thứu quân đoàn hơi có phần bất ngờ, không kịp phòng bị.
Bất quá, ở trên bầu trời phi hành nên Sư Thứu đương nhiên là chiếm lợi thế. Khi hai gã Sư Thứu kỵ sĩ ổn định lại lập tức điều khiển Sư Thứu truy cản Hàn Thạc, lượn vòng quanh mảnh rừng quan sát.
Nơi này cách chỗ ở của Lao Luân Tư đã mấy dặm đường. Vừa rồi Hàn Thạc chú ý phát hiện ra rằng chỉ có hai Sư Thứu kỵ sĩ truy đuổi mình nên không có chút bối rối. Vừa tiến vào trong rừng cây, hắn liền dừng lại. Trong lúc đó hắn chuyển Lỵ Toa đang ôm trong lòng ra phía sau lưng.
- Ngươi ôm chặt ta, vô luận thế nào cũng không được buông tay.
Hàn Thạc trầm giọng phân phó.
Gật đầu nhu thuận sau lưng, Lỵ Toa kiên định nói:
- Ta biết rồi, cho dù chết ta cũng không buông tay rời ngươi.
- Yên tâm đi, chết nhất định là hai gã kia chứ không phải chúng ta.
Hàn Thạc tự tin trấn an Lỵ Toa, từ không gian giới chỉ lấy ra một sợi dây mềm và chắc quấn chặt Lỵ Toa ở phía sau lưng, phòng ngừa Lỵ Toa rớt xuống. Làm xong hết thảy, tay phải hắn cầm Lục Ma Phong, ánh mắt lãnh khốc nhìn hai Sư Thứu kỵ sĩ đang bay trên bầu trời, chuẩn bị đồ sát hai người.
- Xem xem ngươi còn chạy đi đâu!
Phía trên, một gã Sư Thứu kỵ sĩ cười chế giễu xem thường, quơ quơ cây giáo sắc bén trong tay, hai chân đạp vào eo Sư Thứu.
Sư Thứu đang bay vòng quanh ở trên không bỗng kêu lên một tiếng, nhằm hướng Hàn Thạc lao xuống. Thiết trảo có thể xé rách cả một con bò rừng của Sư Thứu chộp về phía hắn, thân hình khổng lồ cộng thêm cây giáo sắc bén trong tay gã kỵ sĩ, uy thế hùng hổ kinh tâm động phách.
Gã Sư Thứu kỵ sĩ còn lại điều khiển Sư Thứu tới gần Hàn Thạc nhưng không ra tay ngay, trên mặt lộ rõ vẻ thách thức cùng xem thường, dường như cho rằng đối phó với Hàn Thạc chỉ cần một người trong bọn họ là đã thừa, căn bản không cần thêm mình ra tay.
Thần sắc Hàn Thạc lạnh lùng, đứng bất động tại chỗ, cặp mắt chăm chú nhìn gã kỵ sĩ cùng Sư Thứu đang lao xuống. Đến khi thiết trảo của Sư Thứu sắp tiếp cận cây đại thụ thì tay hắn đột nhiên xuất hiện một cây bạch cốt pháp trượng, một ma pháp chú ngữ Hắc Ám Mê Vụ được Hàn Thạc cấp tốc phóng ra.
Có cây bạch cốt pháp trượng này tăng thêm hiệu quả, Vong Linh ma pháp Hắc Ám Mê Vụ được Hàn Thạc phóng thích ra đã bao trùm thêm một phạm vi ba mét vuông, bao phủ mười mét khu vực chung quanh trong Hắc Ám.
- Hừ, chết tiệt, ta chẳng nhìn thấy cái gì cả.
Sư Thứu kỵ sĩ gầm lên, âm thanh có vẻ bối rối.
Một mực truy đuổi Hàn Thạc, thấy hắn chạy vắt giò lên cổ, loại tốc độ mau lẹ này chỉ có một gã kiếm sĩ cường tráng mới có. Mà Hàn Thạc trong rừng cây, cầm Lục Ma Phong hình kiếm trong tay, động tác và tư thế đều có dáng dấp của kiếm sĩ.
Nhưng tới lúc chính thức giao chiến, trong tay Hàn Thạc đột nhiên lại xuất hiện một cây bạch cốt pháp trượng, như sấm giăng chớp giật đã phóng xuất ra một ma pháp Hắc Ám Mê Vụ, khiến cho Sư Thứu kỵ sĩ lấy làm kinh hãi, trong chốc lát đã rơi vào cái bẫy mà Hàn Thạc đã giăng sẵn.
Nghe tiếng gã Sư Thứu kỵ sĩ đang lao xuống kinh hô, gã Sư Thứu kỵ sĩ đang đứng ngạo nghễ ở nơi xa đã biết không ổn, định nhanh chóng đến cứu đồng bọn.
Đáng tiếc là đã muộn!
Bên trong không gian tràn đầy Hắc Ám, một vệt hồng hoả yêu diễm chói mắt hiện lên, không bị chút ảnh hưởng nào của ma pháp Hắc Ám Mê Vụ. Trong Hắc Ám kinh tâm động phách triển hiện quỹ tích kì diệu, phác hoạ thành từng sợi huyết hồng.
Sư Thứu cổ quái kêu lên mấy tiếng thống khổ còn gã kỵ sĩ thì lớn tiếng la hét, cơ hồ theo sau hồng hỏa yêu diễm vừa xuất hiện đó là một dải huyết hồng vạch nên trong bóng tối, khiến cho tiếng kêu thống khổ và sợ hãi vang lên bên tai không dứt.
Đến khi hồng hỏa yêu diễm biến mất, tiếng rên rỉ pha lẫn giữa tuyệt vọng và thống khổ rốt cuộc cũng dần trầm xuống.
Yên lặng.
Tới nơi, gã kỵ sĩ còn lại nghe tiếng kêu thảm mà da đầu tê dại, vô pháp nhìn được bên trong xảy ra cái gì, chỉ có thể không ngớt lo lắng hỏi:
- Khảm Phổ, sao rồi, đã xảy ra chuyện gì?
Trong miệng không ngừng gào thét nhưng gã Sư Thứu kỵ sĩ lại không dám tới gần mảng Hắc Ám Mê Vụ, chỉ có thể điều khiển Sư Thứu quan sát từ xa.
Ma pháp Hắc Ám Mê Vụ tới rất nhanh, mà biến mất cũng rất nhanh, một trận gió lạnh thôi qua, mảng Hắc Ám Mê Vụ bỗng nhiên tụ tập lại liền nhanh chóng không thấy tăm hơi.
Tại nơi đó, Hàn Thạc vẫn đứng im bất động, trên mặt hiện lên nụ cười mang theo vẻ dữ tợn, tàn nhẫn, lãnh khốc. Lỵ Toa sau lưng hắn mắt thấy cái đầu lâu nơi cổ hắn, hơi có phần bất nhẫn nhắm chặt mắt lại.
Xung quanh Hàn Thạc máu tươi cùng các bộ phận thân thể của gã kỵ sĩ cùng Sư Thứu vương vãi khắp nơi. Mùi huyết tinh vô cùng nồng nặc xộc vào mũi. Cái đầu lâu còn đang chảy não tương từ từ bị hắn giẫm lên. Hàn Thạc giống như được trải qua sự tẩy lễ tiên huyết, cả người toàn là máu tươi, khiến cho biểu tình vốn dữ tợn của hắn càng làm nổi lên sự khủng bố.
Một tiếng nôn ọe đột nhiên phát ra từ người gã Sư Thứu kỵ sĩ còn lại. Trong sự hoảng sợ, gã lập tức điều khiển Sư Thứu đang trên mặt đất, cố gắng rời xa khỏi chỗ này
- Ngươi cho rằng chỉ có mình ngươi biết bay lượn hay sao?
Hàn Thạc nhếch mép cười to, thi triển Ma Động Cửu Thiên thuật, thân thể phá không bay lên, mang theo Lỵ Toa bắn về phía gã Sư Thứu kỵ sĩ, gã này chưa bay được bao xa, không ngờ Hàn Thạc đã trực tiếp tới phía sau gã.
Hai đạo cốt mâu bắn ra, đâm trúng vào phao câu khiến cho Sư Thứu kêu thảm một tiếng, không ngờ xoay người lại mang theo gã kỵ sĩ xông thẳng về phía hắn. Trải qua giây phút bối rối lúc trước, gã kỵ sĩ cùng Sư Thứu đánh về phía Hàn Thạc, gã cũng hiểu được rằng khi Hàn Thạc có thể ngự không phi hành thì y sẽ không có cơ hội chạy trốn, bởi vậy ngọn giáo trong tay nhằm thẳng hướng hắn mãnh liệt phóng ra.
Mỗi một Sư Thứu kỵ sĩ đều được tuyển chọn từ cao cấp kỵ sĩ mà thành, bởi vậy ngọn giáo của Sư Thứu kỵ sĩ phóng ra mang theo đấu khí màu xanh đậm, ở trên không trung như một tia chớp bạc nương theo đà lao của Sư Thứu đâm thẳng về phía Hàn Thạc.
Vừa mới dùng Lục Ma Phong sắc bén chém một gã Sư Thứu kỵ sĩ cùng toạ kị thành mấy đoạn, trong lòng Hàn Thạc liền có một cỗ dục vọng giết hóc khát máu vô pháp kìm nén, giống như có một âm thanh bên trong thúc giục, như là chỉ có huyết tinh giết chóc mới tốt. Mắt thấy Sư Thứu kỵ sĩ lao xuống, cỗ dục vọng huyết tinh cùng giết chóc khó mà áp chế được lại như tìm được chỗ phát tiết.
Ngửa mặt lên trời hét to, Hàn Thạc cười gằn độc ác, nhún người bay đến, Lục Ma Phong vốn không có vẻ gì quá đặc biệt nhưng vì được Huyền Băng Ma Diễm quyết vận chuyển lại có thể phóng ra tử hồng quan mang dài hai thước ở mũi, trong đó tử sắc quang mang ở phía trước, hồng sắc quang mang ở phía sau nối liền cùng Lục Ma Phong, thoạt nhìn có vẻ rất thần kỳ.
Sau khi thi triển Ma Động Cửu Thiên thuật, cho dù sau lưng còn Lỵ Toa thì tốc độ của Hàn Thạc so với một Sư Thứu kỵ sĩ cũng không chậm hơn bao nhiêu. Ma công toàn lực vận chuyển, trên người Hàn Thạc phát ra sát khí dày đặc, giống như thực thể, hình thành một đoàn hắc vụ bao quanh thân, xa xa nhìn bộ dáng Hàn Thạc cầm Lục Ma Phong giống như một ngôi sao băng đang rơi xuống đất.
Một đạo quang mang lộng lẫy rực rỡ bộc phát từ chỗ hai người giao thủ, tiếng kim loại giao nhau đinh tai nhức óc đồng thời vang vọng khắp chung quanh. Lục Ma Phong mang theo Huyền Băng Ma Diễm quyết bắn ra một ngọn tử sắc hàn mang dài một mét, cùng đấu khí trên trường thương va chạm. Trường thương trên tay Sư Thứu kỵ sĩ bị Ma Nguyên lực cuồng bạo nghiền nát thành bụi phấn đương trường.
Cái lạnh thấu xương chốc lát lan đến toàn thân gã Sư Thứu kỵ sĩ, gã vốn chỉ có chút cơ trí, không có căn cơ để chống lại cỗ hàn độc đang nhập thể. Sau đó một luồng hồng sắc ma diễm lại tới. Bị hàn độc thấu xương cùng hỏa độc đốt cháy, mạch máu trong cánh tay phải đang cầm trường thương nổ tung, cơ nhục căng cứng buông lỏng như bị a xít tưới vào, nhanh chóng chảy máu rồi bị bóc xuống.
- Ngươi không nên truy đuổi ta!
Hàn Thạc cười độc ác, nói với gã Sư Thứu kỵ sĩ đối diện đang sợ gần chết. Nói xong, Lục Ma Phong theo tâm ý lượn vòng vòng cắt đôi thiết trảo của Sư Thứu, sau đó thế như khai sơn từ trên cao bổ xuống chẻ thân thể gã kỵ sĩ cùng Sư Thứu thành hai mảnh, máu tươi bắn ra như mưa, rơi xuống phía rừng cây.
Hai Sư Thứu kỵ sĩ bị Hàn Thạc giết chết tàn nhẫn vậy mà trong lòng hắn vẫn còn loại cảm giác muốn tiếp tục... nhất thời ngẩn người trong giây lát rồi tỉnh táo lại, rốt cục hắn cũng hiểu được tại sao mình có dục vọng giết chóc mãnh liệt như vậy.
Ma công đã đạt tới Chân Ma chi cảnh, Hàn Thạc xem như đã hoàn toàn thành ma, cảnh giới này là lần đầu tiên hắn có thực lực mạnh mẽ, dường như rất khó áp chế được dục vọng trong sâu thẳm nội tâm. Đặc biệt là cảnh giới ma công Thị Huyết tiếp theo Chân Ma mới là nguy hiểm nhất. Khi tiến vào cảnh giới Thị Huyết, mỗi lần chiến đấu, tu ma giả lại bắt đầu có dục vọng giết chóc mãnh liệt.
Hiện tại, còn chưa tiến vào cảnh giới Thị Huyết, Hàn Thạc còn có thể khống chế dục vọng và tư tưởng của mình, một khi hắn tiến vào cảnh giới này, việc khống chế dục vọng giết chóc càng trở nên khó khăn, một khi chiến đấu không thấy máu sẽ không dừng lại, trở thành một hung ma cực độ háo sát.
Thở nhẹ một tiếng, Hàn Thạc thầm nghĩ tu luyện ma công quả thật rất nguy hiểm, rất biến thái, bất quá hôm nay thoải mái chém giết làm cho hắn vô cùng thống khoái, cả người đều trở nên nhẹ nhàng thoải mái, cảm giác như thay đổi hoàn toàn.
- Ở bên kia, mau đuổi theo!
Tiếng ngựa hí của đại đội từ nơi xa truyền đến, Hàn Thạc dừng lại ở trên không, liếc mắt nhìn xa xa thấy một đội kỵ binh của Sư Thứu quân đoàn đang tiến đến chỗ này rất nhanh. Đội này chỉ do kỵ sĩ tổ thành, hắn không hề e ngại không thoát khỏi được bọn chúng.
Hừ lạnh một tiếng, Hàn Thạc đang phá không phi hành hạ xuống ngang bằng với cành cây rồi mới đột nhiên tăng tốc rời đi.
- Không ngờ ngươi lại biết bay!
Lỵ Toa đang ở phía sau đột nhiên ghé vào tai Hàn Thạc kinh hãi hô lên quái lạ.