Đại Ma Vương

Chương 269: Chương 269: Nguyệt sứ giả hỗn xược




Chương 269:Nguyệt sứ giả hỗn xược 

Bọn dong binh vừa ra khỏi, Tắc Tây Lị Á lập tức quay phắt lại, hai mắt trợn ngược, phẫn nộ nhìn Hàn Thạc, giọng lạnh như băng: 

- Còn không buông tay ra! 

Ngượng ngùng cười gượng một tiếng, Hàn Thạc rụt tay lại rồi lại tỉnh bơ như không, khẽ hơi nhích người thuận miệng nói bừa: 

- Ta cũng là có ý tốt mà thôi, hắc hắc, gần đây Nhật Diệu cốc rất hỗn loạn, ngươi tốt nhất nên cẩn thận một chút! 

- Không phiền ngươi quan tâm, đồ hèn hạ! - Tắc Tây Lị Á đang cơn oán hận liền sổ toẹt một câu, thầm nghĩ một kẻ hèn hạ như thế này tại sao lại được Lao Lôi Tháp coi trọng, đúng là một sự kỳ lạ. 

Không đôi co với Tắc Tây Lị Á, Hàn Thạc sải bước bỏ đi thẳng về phía cái cửa hàng chỗ Thủy tuyệt chi địa, sau khoảng mười phút thì đến nơi. 

Cửa hàng này so với trước khi hắn rời đi vẫn không có bất cứ thay đổi nào, ngoại trừ bên trong mấy gian phòng đã kịp phủ đầy bụi. Trận pháp bên ngoài cũng không có biến động khác lạ, nguyên khí của Thủy tuyệt chi địa vẫn nồng đậm thủy nguyên tố như trước, xem ra từ sau khi bọn hắn rời đi cũng không hề có ai đến ở chỗ này 

Vật liệu luyện chế Thủy Giáp Thi còn thiếu một ít, trước mắt đang được Phỉ Bích tiếp tục thu gom, Hàn Thạc biết vậy nên cũng lúc này không hề nôn nóng. Hắn đi loanh quanh một vòng rồi nhân tiện ngồi xuống một cái ghế tựa ở giữa sân chờ Lao Lôi Tháp đến. 

Buổi chiều, Hàn Thạc đang cầm một quyển sách ma pháp nghiên cứu thì đột nhiên cất sách đứng lên, nheo mắt nhìn ra phía cửa chính. 

Trong chốc lát, theo tiếng bước chân đi lộp cộp, gã đại hán Lao Lôi Tháp đầu hói, cường tráng, thô kệch một thân một mình đi đến. Gã giờ trông sắc mặt không tốt lắm, hơi có vẻ nhợt nhạt, cặp mắt thâm quầng đỏ vằn tia máu, chắc hẳn là mất ngủ cả đêm. 

- Cảm ơn ngươi về chuyện tối hôm qua! - Sau khi gặp Hàn Thạc, Lao Lôi Tháp tập trung tinh thần, miễn cưỡng làm bộ vui vẻ nói. 

Đêm qua cao thủ của dong binh đoàn Già La tổn thất nặng nề, ngay cả phó trưởng đoàn Cáp Lý Tư vẫn còn bị thương nặng chưa khỏi. Để phòng ngừa ba đại thế lực thừa cơ làm loạn, Lao Lôi Tháp suốt cả đêm phải khổ cực bố trí, đưa toàn bộ cao thủ của dong binh đoàn Già La từ khắp nơi tập trung về Nhật Diệu cốc, có thể nói là đề phòng cẩn thận tới hết mức. 

- Ha ha, ta và Lao Lôi Tháp tiên sinh cũng coi như là bạn bè. Quang Minh giáo hội và Phật La Lí Đạt có hận thù với ta, ta ra tay giúp ngươi cũng là đương nhiên! - Hàn Thạc vẫn tiếp tục nằm ườn ở trên ghế, hai tay vô tình gõ gõ vào thành ghế, cười một cách thoải mái, cũng không đề cập đến việc bỏ đi không từ biệt lần trước. 

Lao Lôi Tháp cũng không hỏi về chuyện đó, lấy từ trong không gian giới chỉ ra một bộ khế ước nhà đất và một tinh tạp, đặt trên cái bàn đá trước mặt Hàn Thạc, nói giọng nghiêm chỉnh: 

- Đây là khế ước nhà đất của cửa hàng này, còn đây tinh tạp chưa nhận chủ chứa một vạn kim tệ. Ngoài ra, trong Nhật Diệu cốc do dong binh đoàn Già La quản lý, ta cho phép dong binh đoàn Hồn Diệt quang minh chính đại chiêu mộ cao thủ tại bất cứ nơi nào. 

Ba việc này hôm qua Lao Lôi Tháp đều đã đáp ứng, cũng là điều kiện để Hàn Thạc ra tay giúp đỡ gã. Trong cuộc chiến thảm khốc đêm qua, nếu không có Hàn Thạc đột nhiên xuất hiện phá rối thì toán người của Lao Lôi Tháp có lẽ thật sự rất khó mà chạy thoát khỏi sơn cốc kia được. Lao Lôi Tháp cũng là người sòng phẳng, vừa đến nơi liền hào sảng đưa ngay ra các khoản trả ơn. 

Hàn Thạc mỉm cười gật đầu, đem khế ước nhà đất và tinh tạp chứa kim tệ thu vào không gian giới chỉ rồi nhìn Lao Lôi Tháp nói: 

- Đêm qua ta sát tử Phất Cách Sâm, đánh trọng thương Á Đương Môn La, mối hận thù có từ trước giữa ta với bọn họ đúng là không cách nào hóa giải được. Chúng ta cùng có kẻ thù chung, từ nay về sau có lẽ còn có không ít cơ hội hợp tác. 

- Đương nhiên, ta thừa nhận là ta vẫn xem thường ngươi. Một người có thể sát tử Phất Cách Sâm, đánh trọng thương Á Đương Môn La mới có tư cách cùng Lao Lôi Tháp ta chính thức hợp tác. Trong cuộc tranh giành quyền lực tại Nhật Diệu cốc hiện giờ, chỉ cần dong binh đoàn Hồn Diệt hợp tác với ta, ta cam đoan nó nhất định sẽ có bước phát triển lớn. - Lao Lôi Tháp ánh mắt lấp loáng nhìn Hàn Thạc, tựa hồ biết mối quan hệ thực sự giữa hắn và Hồn Diệt. 

- Đặc Lan Khắc Tư sẽ bàn về việc này với ngươi. Ta chỉ là bằng hữu của y, không có quyền quyết định công việc của dong binh đoàn Hồn Diệt! - Hàn Thạc hơi sửng sốt nhưng vẫn thản nhiên nói. 

- Hắc hắc, theo ta được biết quan hệ giữa dong binh đoàn Hồn Diệt với ngươi hẳn là không phải đơn giản như vậy! 

Lao Lôi Tháp nhếch miệng cười, nói tiếp: 

- Như vậy đi, ta bỏ kim tệ ra thuê Hồn Diệt trợ giúp ta đối phó với các thế lực khác, ngươi thấy thế nào? 

- Chuyện này ngươi tìm Đặc Lan Khắc Tư nói đi. Hề hề!  

Hàn Thạc uể oải cười, sau đó thở nhẹ một tiếng, nói: 

- Đúng rồi, ta có một bằng hữu có khả năng là đi vào Nhật Diệu cốc không theo đường chính, hy vọng ngươi nể mặt ta không tìm kiếm làm phiền cô ấy. 

- Không thành vấn đề! 

Lao Lôi Tháp đáp ứng ngay mà không hề hỏi thêm điều gì, sau đó suy nghĩ một rồi với vẻ bí hiểm nhìn chăm chú vào Hàn Thạc thấp giọng nói: 

- Ngươi sát tử Phất Cách Sâm, lại sử dụng ma pháp Thi Thể Phục Hoạt cực kỳ khủng bố của Vong Linh hệ, ta nghĩ Quang Minh giáo hội cho dù độ lượng lớn đến đâu cũng sẽ không buông tha cho ngươi, ngươi hãy cố gắng tự bảo vệ mình đi. 

- Ta dám giết hắn thì sẽ không sợ bọn chúng trả thù, điểm này ngươi có thể yên tâm. Mặt khác, về việc đối phó với Phật La Lí Đạt, chúng ta còn có thể có cơ hội hợp tác. À, phải rồi, bây giờ sợ là còn thêm cả gia tộc Môn La nữa. Đến lúc đó, nếu quả thật ta muốn động thủ, nói không chừng sẽ đến tìm ngươi. 

- Vậy ngươi tốt nhất ra tay sớm một chút, nếu để muộn thì ta sợ rằng ngươi không có cơ hội đâu! 

Mắt Lao Lôi Tháp vằn tia máu, tỏa ra sát khí nồng nặc. Đêm qua phải chịu uất ức, xem chừng gã đã có ý định báo phục. Với thực lực của dong binh đoàn Già La bọn họ, nếu Lao Lôi Tháp bất kể hậu quả tiến hành một cuộc trả thù đẫm máu thì có lẽ cái loại báo thù này nhất định sẽ cực kỳ thê thảm. 

- Vậy ta chúc ngươi may mắn! - Hàn Thạc không nói thêm nữa, sau mấy lời này thì nhắm mắt lại tựa hồ đang nhàn nhã nằm phơi nắng. 

Lao Lôi Tháp thấy bộ dạng này của Hàn Thạc thì biết hắn đã không còn hứng thú nói chuyện nữa, biết ý gật đầu nói:  

- Tốt lắm, ta còn có việc, xin cáo từ! 

- Đi nhé, không tiễn! - Hàn Thạc vừa nhắm mắt vừa trả lời. 

Sau khi Lao Lôi Tháp rời đi không lâu, Hàn Thạc đột nhiên trợn mắt hướng về phía nóc nhà, hờ hững hỏi: 

-Đã đến rồi sao còn không đi xuống? 

Chung quanh không có một chút sinh tức nào khác, ngược lại giống như là Hàn Thạc lầm bầm tự nói với mình. 

Hàn Thạc cau mặt gắt lên: 

- Tắc Tây Lị Á đại nhân, chẳng lẽ ngươi còn muốn ta mời mới xuống phải không? 

Hắn vừa nói xong, khu vực này rốt cục cũng có phản ứng. Trên nóc nhà trống trải được ánh nắng mặt trời soi sáng rực đột nhiên xuất hiện thân hình của Tắc Tây Lị Á. Cô nàng ngạc nhiên nhìn Hàn Thạc, khẽ hỏi: 

- Lao Lôi Tháp không phát hiện được ta, ngươi bằng cách nào có thể phát hiện ra vậy? 

- Được lắm, nói xem ngươi đến đây làm gì? Chẳng lẽ nhiệm vụ lần này của ngươi có liên quan đến Lao Lôi Tháp? - Hàn Thạc không trả lời câu hỏi của Tắc Tây Lị Á mà đi thẳng vào vấn đề. Ngay lúc phát hiện cô ta tới, Hàn Thạc liền thôi không nói chuyện với Lao Lôi Tháp nữa, bởi vậy Tắc Tây Lị Á về cơ bản chẳng biết hắn đã cùng Lao Lôi Tháp nói chuyện gì. 

- Nói cho ta biết, ngươi làm thế nào biết ta nấp ở bên trên? - Tắc Tây Lị Á từ trên cao nhìn xuống Hàn Thạc, hỏi với giọng như của thượng cấp đối với thuộc hạ. 

- Xin lỗi, ngươi không có quyền biết, cho dù người phụ trách ta là Khảm Địch Đạt đại nhân cũng không có quyền hỏi đến bí mật của ta, nói gì đến ngươi không phụ trách ta. Mặt khác, chỗ của ta không hoan nghênh ngươi, mời ngươi rời đi cho! - Loại thái độ này của Tắc Tây Lị Á gây phản cảm đối với Hàn Thạc, thấy cô ta tỏ vẻ kiêu ngạo liền lập tức đuổi người không hề khách khí. 

- Ngươi... ngươi không ngờ lại dám nói với ta như vậy? 

Tắc Tây Lị Á kinh ngạc chỉ tay vào Hàn Thạc, thân thể run lên nhè nhẹ, tức giận tựa hồ chưa từng có người nào đối xử thô lỗ với cô ta như vậy. Tỏ vẻ kinh ngạc phẫn nộ tới cực điểm, hung hăng dậm chân đầy giận dữ nói:  

- Ta không đi, xem ngươi có thể làm gì được ta! 

Nhưng đúng lúc này, có một tiếng gọi xa xăm từ U Ám sâm lâm văng vẳng vọng về trong tâm Hàn Thạc, loại tiếng gọi từ trong sâu thẳm này nghe như tiếng reo vui của người thân. 

Hàn Thạc chỉ thoáng sửng sốt rồi vui mừng khôn xiết, hiểu rằng Mộc Giáp Thi ở thánh địa Sâm lâm cự ma đã thành hình xuất thế. Lúc này đang dựa vào giọt sinh mệnh tinh huyết của hắn có trong cơ thể nó để kêu gọi. 

- Ngươi không đi thì ta đi vậy! - Hàn Thạc chẳng muốn đôi co với Tắc Tây Lị Á nữa, tức thì nhỏm dậy, vội vội vàng vàng rời khỏi cửa hàng, tiện tay đóng luôn cửa chính lại, nhằm thẳng đường ra ngoài Nhật Diệu cốc mà chạy đi. 

- Khinh người quá đáng, thật là khinh người quá đáng! Một tên Nguyệt sứ giả nho nhỏ không ngờ lại dám láo xược như vậy! - Thấy Hàn Thạc không chút do dự lập tức bỏ đi giống như để trốn tránh ôn dịch, Tắc Tây Lị Á đột ngột hét lên một tiếng giận dữ, xem ra bị đả kích rất mạnh. 

Mấy người canh gác cổng Nhật Diệu cốc đều không một ai ngăn trở Hàn Thạc đi ra ngoài. Tất cả người của dong binh đoàn Già La đều hữu hảo gật đầu chào, tỏ ý cực kỳ kính trọng hắn. 

Có thể giết chết một vị Quang hệ Đại Ma đạo sư, đồng thời đánh bị thương nặng một cao thủ là tộc trưởng gia tộc Môn La mà vẫn còn có thể xuất thủ cứu viện dong binh đoàn Già La, một nhân vật như vậy cơ hồ lập tức giành được hảo cảm của đám người này. Bọn họ đều tỏ ra kính trọng, cảm kích mãnh liệt đối với Hàn Thạc. 

Rời khỏi Nhật Diệu cốc, Hàn Thạc tức thì bay nhanh về phía trước, toàn lực thi triển Ma Động Cửu Thiên Thuật nên chỉ mất một khắc thời gian đã bay đến chỗ dong binh đoàn Hồn Diệt. 

Đặc Lan Khắc Tư sau khi uống rượu vẫn còn say túy lúy chưa tỉnh. Hôm qua chưa có sự việc gì xảy ra, Hàn Thạc còn tính để thêm một thời gian nữa rồi mới giúp hắn thoát thai hoán cốt, nhưng bây giờ Mộc Giáp Thi đã thức tỉnh, Hàn Thạc không còn thời gian tiếp tục chờ đợi nữa. 

Mặc cho Đặc Lan Khắc Tư đang say mềm đang nói mê không ngừng, Hàn Thạc vọt tới sơn động chỗ y nằm, tiện tay nhặt một túi rượu nằm lăn lóc trên mặt đất, đem Niết đan hoà với rượu dốc vào trong miệng y. 

Giữ chặt không cho Đặc Lan Khắc Tư giãy dụa, Hàn Thạc thi triển ma công cưỡng ép hỗ trợ y luyện hóa Niết đan bên trong bụng, sau đó ra cửa nói với Cách Lan Đặc: 

- Đưa hắn đưa vào cầu tiêu. Hắn sẽ bị giống như bọn Áo Đức Tái, các ngươi chăm sóc hắn cho tốt. 

- Hiểu rồi! - Cách Lan Đặc không hiểu việc này là thế nào, nhưng biết rõ Hàn Thạc sẽ không làm hại Đặc Lan Khắc Tư nên gật đầu đáp ứng ngay. 

- Cát Nhĩ Bá Đặc, ngươi tạm thời ở lại bên trong sơn cốc trợ giúp Đặc Lan Khắc Tư, khi cần thì ta sẽ tìm ngươi, ngươi ngàn vạn lần không được quấy rầy y! - Chỉ kịp phân phó cho Hắc Long một câu, Hàn Thạc vội lao khỏi sơn cốc, không thể đợi thêm một phút, bay nhanh về phía U Ám sâm lâm. 


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.