Chương 249:Niết Bàn Đan
Hàn Thạc và Phạm Ny ôm chặt lấy nhau, nhưng hắn cũng không vội xâm phạm nàng, chỉ không ngừng dùng những lời âu yếm để bày tỏ tấm lòng và tình cảm của mình.
Đến khi Hàn Thạc phát hiện Phạm Ny đã hoàn toàn gạt bỏ sự đề phòng đối với hắn thì mới lấy từ bên trong không gian giới chỉ ra một viên đan dược cầm trong tay đưa cho nàng, mỉm cười nói:
- Uống đi.
- Đây là cái gì thế? - Phạm Ny mỉm cười hạnh phúc, đôi mắt sáng lóng lánh, tò mò nhìn Hàn Thạc hỏi.
Niết Đan tròn bóng trong suốt, tỏa ra mùi thơm ngan ngát trông như một viên lục bảo ngọc màu sắc tươi đẹp. Viên Niết Đan này Hàn Thạc đã luyện chế ra khi ở trong Tử Vong Mộ Địa. Nó có công hiệu đủ để làm cho thường nhân thoát thai hoán cốt. Một mẻ Niết Đan tổng cộng chỉ có bảy viên, chính bản thân Hàn Thạc đã ăn một viên. Hắn hoàn toàn tin tưởng vào công hiệu của Niết Đan, định cải tạo thân thể của Phạm Ny, tạo cho nàng một ngạc nhiên thú vị.
- Một loại đan dược đại bổ. - Hàn Thạc mỉm cười đáp.
- Lại giả thần giả quỷ. Ngươi đúng là một người xấu. - Phạm Ny tiện tay nhặt lấy viên Niết Bàn Đan, không nói thêm gì mà đưa luôn vào miệng.
Vừa thấy Phạm Ny nuốt ngay lập tức, Hàn Thạc liền sửng sốt, sau đó vội lên tiếng giục dã:
- Mau ngồi xuống đi, không được nghĩ đến bất cứ cái gì nữa.
Hàn Thạc không kịp giải thích, dùng sức hai tay ấn Phạm Ny ngồi xuống. Sau đó, hắn đưa hai tay đặt vào hậu tâm của Phạm Ny, đồng thời rót Ma Nguyên lực vào trong cơ thể của nàng.
- Ủa! Ngươi cho ta uống cái quái quỷ gì vậy? Tại sao trong bụng ta như có một luồng lửa thiêu đốt thế này? - Phạm Ny bị Hàn Thạc ấn ngồi dưới đất, cảm thấy Niết Đan sau khi được nuốt vào trong cơ thể thì như là một luồng lửa bỗng nhiên được đốt lên làm nhiệt độ cơ thể nhanh chóng tăng cao. Khiến cho tâm lý nàng hoảng loạn hét toáng lên.
Sau đó, Phạm Ny tựa như đã hiểu lầm, không nén được sự tức giận, vừa giãy dụa, vừa gào lên:
- Đáng ghét! Không phải thứ ngươi cho ta uống chính là cái loại dược vật đó chứ? Tại sao ngươi lại có thể hèn hạ như vậy?
Tâm hồn trinh bạch của nàng đại loạn, đối với Hàn Thạc vừa thất vọng vừa căm phẫn, bắt đầu giãy dụa kịch liệt, muốn thoát khỏi tay ghìm giữ của hắn.
Hàn Thạc hoảng sợ đến biến sắc, tức thì dùng tay trái đè chặt bả vai của Phạm Ny, vội vàng hét lên:
- Đây không phải xuân dược. Ta thề! Chẳng lẽ, nàng lại không tín nhiệm ta?
Nghe thấy những lời này, Phạm Ny cũng hiền đi một chút. Sau đó, nàng mới cảm giác được trong cơ thể mặc dù giống như có lửa thiêu đốt, nhưng đích xác là từ đó tới giờ không có chút cảm giác tình dục nào nên Phạm Ny không tiếp tục giãy dụa nữa, vội vàng nói:
- Tại ngươi luôn luôn biểu hiện không ra làm sao cả cho nên ta mới ngộ nhận. Ta bây giờ sẽ không cựa quậy nữa được chưa!
Vừa nghe nàng nói như vậy, Hàn Thạc thật sự là dở khóc dở cười. Nhưng rồi hắn nghĩ lại thấy trong quá trình kết giao với Phạm Ny thì biểu hiện cũng thật sự có chút không đúng quy củ. Nên Phạm Ny suy đoán ác ý như vậy về hắn cũng có thể lý giải được.
- Được rồi! Không nên nói chuyện, hãy làm như nàng đang minh tưởng vậy, tĩnh tâm không được nghĩ lung tung. - Hàn Thạc buông tay đang giữ bả vai Phạm Ny ra, chuyển sang áp vào hậu tâm của nàng. Nhanh chóng rót Ma Nguyên lực vào trong cơ thể Phạm Ny, trợ giúp nàng dung hòa dược lực trong cơ thể.
Một luồng sương mù mịt quấn quanh thân thể hai người, kèm theo những tia lửa điện đen kịt từ trong lòng bàn tay Hàn Thạc bắn vào trong cơ thể Phạm Ny. Phạm Ny ngồi ngay ngắn ở tại chỗ, buông lỏng cả người mặc cho Hàn Thạc thoải mái hành động, lần này là thật sự hoàn toàn tín nhiệm Hàn Thạc.
Khoảng một giờ sau, Hàn Thạc buông tay mỉm cười, thở dài một hơi rồi ghé sát vào tai Phạm Ny hỏi:
- Cảm giác thế nào?
- Ta... ta muốn đi vệ sinh! - Phạm Ny hơi ngượng ngùng, mặt đỏ bừng nói lí nhí.
Cười ha ha một tràng dài, Hàn Thạc nói:
- Thế là đúng rồi! Trong ba ngày tới nàng sẽ vẫn muốn đi vệ sinh. Tạp chất trong cơ thể nàng trong khoảng thời gian suốt ba ngày này sẽ bị bài tiết hoàn toàn ra khỏi cơ thể. Sau ba ngày, cơ thể sẽ biến đổi ngoài sức tưởng tượng của nàng, đến lúc đó ta trở lại xem thế nào.
Một tràng những tiếng óc a óc ách đột nhiên từ trong cơ thể Phạm Ny truyền ra. Phạm Ny như thể không còn nhịn được nữa, mặt đỏ lên vội vàng đứng bật dậy, thở hổn hển quát:
- Thứ này sao giống với thuốc xổ vậy? Ngươi đúng là một tên thật đáng ghét.
Không chờ Hàn Thạc nói thêm cái gì, Phạm Ny đứng bật dậy, mở cửa và lao thẳng ra ngoài, không dám lưu lại thêm một khắc, rõ ràng là nhịn không nổi nữa.
Sau khi Phạm Ny chạy đi, Hàn Thạc cười quái dị hắc hắc không ngừng. Sau đó cũng tương tự tùy tiện bỏ đi, theo một con đường hẹp quanh co quen thuộc ở phía sau núi để tránh gặp những học viên Vong Linh hệ khác mà đi ra ngoài Ma vũ học viện Ba Bỉ Luân.
Hôm nay, sau khi trở về, hành động của Hàn Thạc nhất định sẽ gây ra chấn động. Ba ngày sau, mọi thủ tục xong xuôi, hắn sẽ không còn được xem như là người của Ma vũ học viện Ba Bỉ Luân nữa. Vì tránh để cho chúng đệ tử và Lỵ Toa xúm xít hỏi han quấy nhiễu thì có lẽ bỏ đi bằng cửa sau cũng là thỏa đáng.
Ra khỏi Ma Vũ học viện Ba Bỉ Luân, Hàn Thạc cũng không lập tức đi ngay đến báo cáo với tổ chức Ám Mạc. Dù sao đã lâu không trở về, cũng không cần cấp bách đến như vậy.
Trước cửa Bố Tư Đặc thương hội lúc này có rất nhiều xe ngựa đang đỗ, thoạt nhìn rất náo nhiệt. Hàn Thạc đến thì đi thẳng vào bên trong.
- A! Đây chẳng phải Bố Lai Ân tiên sinh sao? Sao người lại đến đây? - Hai thủ vệ gác cửa đều nhận ra Hàn Thạc. Thấy đã lâu rồi hắn không xuất hiện, một trong hai người đó kinh ngạc chào hỏi.
- Ừ! Đúng là đã thật lâu chưa đến đây, tiểu thư của các ngươi đã trở về chưa? - Hàn Thạc cười tủm tỉm gật đầu, thân mật hỏi.
- Chắc cũng sắp trở về rồi, nếu Bố Lai Ân tiên sinh lần này tới đây là để tìm tiểu thư nói chuyện làm ăn thì chi bằng lát nữa trở lại đi? - Mặt tên thủ vệ này lộ vẻ khó khăn, do dự một chút rồi mở miệng nói.
- Sao lại thế? Chẳng lẽ tiểu thư của các ngươi không có ở nhà sao? - Hàn Thạc nghi hoặc hỏi, sau đó cười ha hả một tiếng, nói tiếp:
- Không sao, ta đi gặp Phú Tân Ân cũng được. Cho dù Phú Tân Ân vắng mặt, ta còn có thể tìm Kiệt Khắc tâm sự.
Đột nhiên, có tiếng quát tháo phẫn nộ của Phỉ Bích từ bên trong truyền ra. Hàn Thạc sững người, sau đó sắc mặt âm trầm, nói:
- Rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra?
Tên thủ vệ này nhìn Hàn Thạc cười khổ, nói:
- Bên trong có chút hỗn loạn. Một đại thương nhân tên là Tạp Mai Long tựa hồ muốn tiểu thư Phỉ Bích đáp ứng cái gì đó nhưng mà tiểu thư không đồng ý. Mọi việc dường như không tốt lắm.
- Đa tạ ngươi nhắc nhở! Xem chừng ngươi cũng không biết rõ ràng về mối giao tình giữa ta với thương hội của các ngươi. - Hàn Thạc đáp lời rồi vội vàng đi vào bên trong, định xem xem là rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra.
Lần trước, khi ở trong nhà Lao Luân Tư, cái tên thương nhân Tạp Mai Long kia tựa hồ muốn Phỉ Bích gia nhập thương minh của bọn họ nhưng bị nàng cự tuyệt. Thật không ngờ đã lâu như vậy mà trong đầu gã Tạp Mai Long này vẫn không từ bỏ cái ý niệm kia. Qua tiếng quát tháo phẫn nộ của Phỉ Bích thì tình cảnh bên trong bây giờ nhất định không phải là vui vẻ cho lắm.
Dù nói như thế nào, thì Phỉ Bích đã coi như là nữ nhân của Hàn Thạc. Bây giờ thấy nàng bị người khác khi dễ thì Hàn Thạc tất nhiên không thể khoanh tay bỏ mặc được. Bởi vậy, Hàn Thạc dùng tốc độ cực kỳ nhanh, trong thời gian vài lần hít thở đã xuất hiện ở nơi Phỉ Bích phát ra âm thanh phẫn nộ.
Một nhóm mười người vây quanh Phỉ Bích trong lương đình, chỗ cái khe giả sơn mà Hàn Thạc và Phỉ Bích đã từng ẩn nấp. Nơi này vẫn quen thuộc như cũ nhưng bây giờ lại có thêm mấy cái khuôn mặt xa lạ, đang giương cung bạt kiếm.
Tạp Mai Long thì lần trước đã gặp tại nhà Tài chính đại thần Y Bố, còn mấy bộ mặt khác đều xa lạ. Những người này hoặc là thương nhân mặc cẩm y hoa lệ, hoặc là ma pháp sư hay kiếm sĩ có thực lực cao siêu. Cả bọn vẻ mặt bất thiện nhìn nhóm người Phỉ Bích và Phú Tân Ân, chỉ cần thêm một lời bất hòa thì e rằng sẽ động thủ ngay.
Ở chung quanh còn có một số hộ vệ của Bố Tư Đặc thương hội. Tất cả bọn họ đều tức giận tràn hông, vũ khí trong tay cũng đã tuốt ra khỏi vỏ, tựa hồ chỉ cần Phỉ Bích ra lệnh một tiếng thì sẽ lập tức cùng bọn người kia liều mạng một mất một còn.
- Bố Lai Ân! Ngươi trở về lúc nào vậy? - Đôi mắt đẹp chợt sáng ngời, Phỉ Bích mừng rỡ như điên khi nhìn thấy Hàn Thạc đột nhiên xuất hiện, kinh ngạc thốt lên.
- Hừ, chỉ là một thằng nhóc con mà thôi, có tác dụng gì chứ? - Một gã thân hình vạm vỡ, từ đồ án trên ngực có thể biết rõ ràng là một gã Cao Cấp kiếm sĩ, khinh thường liếc nhìn Hàn Thạc một cái. Xem chừng hắn tựa như cũng biết một ít về chuyện giữa Hàn Thạc và Phỉ Bích.
- A, thế sao? - Hàn Thạc cười một tiếng quái dị, sau đó chế nhạo nói:
- Thế thì ngươi hãy tiếp một quyền của thằng nhóc như ta xem sao?
Lời nói vừa dứt, Hàn Thạc vốn đã bực mình đánh ngay ra một quyền. Không có bất cứ một chút đấu khí ba động, cũng không có khí thế kinh người, mà ngay cả tốc độ cũng không nhanh không chậm, trông mềm yếu tựa như chẳng có mấy phần lực đạo.
Không ngoài dự liệu, trên mặt gã Cao Cấp kiếm sĩ này vẫn giữ nguyên vẻ khinh thường, lạnh lùng nói:
- Quả nhiên là một thằng nhóc, ngay cả một quyền đánh ra cũng mềm yếu như vậy, chẳng có lấy một chút lực đạo nào.
Sau đó, tên kiếm sĩ này vung tay lên, miệng cười dữ tợn, xuất ra một quyền nhằm hướng một quyền đang đấm tới của Hàn Thạc. Xem chừng đúng là hắn định dùng một quyền đánh cho Hàn Thạc trọng thương để làm cho những hộ vệ của Bố Tư Đặc thương hội ở chung quanh phải khiếp sợ.
Trên mặt của tất cả mấy thương nhân cùng đến với Tạp Mai Long đều đọng lại nụ cười mỉm thoải mái, xúm lại làm mặt quỷ nhìn chằm chằm vào Hàn Thạc. Tựa hồ Hàn Thạc nhất định sẽ bị đánh trọng thương.
Trái lại, ở bên Phỉ Bích thì vẻ mặt Phú Tân Ân lại hưng phấn. Vì đã từng biết đến thủ đoạn của Hàn Thạc nên Phú Tân Ân có lý do để tin tưởng một quyền này nhất định rất có ý tứ. Còn Phỉ Bích lại lộ vẻ mặt lạnh như băng, chu miệng tạo thành một đường cong tàn nhẫn.
"Răng rắc" tiếng xương gãy giòn tan vang lên, tên Cao Cấp kiếm sĩ đang cười một cách tự phụ, sau khi đấm trúng vào quyền của Hàn Thạc, bỗng điên cuồng gào thét lên những âm thanh như sói tru quỷ khóc.
Thân hình bị trúng một lực mạnh đánh bay ra đằng sau kêu "bịch bịch". Đến khi ngã ngồi phịch mông xuống đất thì từng ngụm từng ngụm máu tươi từ trong miệng hắn tràn ra không thể khống chế được. Ngay cả tiếng kêu thê lương cũng bị máu tươi làm trở ngại, hắn sợ hãi, đưa ánh mắt nhìn Hàn Thạc, miệng không ngừng rên rỉ "ô ô" thảm thiết.