Chương 343:Núi lở
Đồng lúc Hàn Thạc bắn vào thông đạo, trên đỉnh đầu liền truyền đến một tiếng nổ mãnh liệt, nó như một ngòi nổ bắt đầu dẫn đến một loạt tiếng nổ dày đặc liên miên bất tuyệt, cả Hồ Lô sơn trong vụ nổ liên hoàn như lung lay sắp đổ.
Trên đỉnh đầu đang nổ tung, cái đuôi như cự mãng dài mười mấy mét của Tích dịch tổ vương trong ma pháp trận cổ xưa kia vung vẩy loạn lên, thân hình khổng lồ cố gắng phá tan ma pháp trận cầm cố, không ngừng giãy giụa kịch liệt.
Đang đứng ở ngoài chờ bọn thuộc hạ lao tới thì tiếng nổ cuồng bạo từ Hồ Lô sơn vang lên, Tái Nhĩ Đặc lập tức như trúng phải trọng kích, giống như bị cự chùy tàn nhẫn đập vào đầu, cả người thở phì phò cảm thấy khó khăn.
Hắc Ám tinh linh cao quý Á Nhĩ Lâm thân mặc y phục hoa mỹ, vừa nghe tiếng chấn động cực lớn như sét đánh bên tai, nhìn thấy Hồ Lô sơn đất rung núi chuyển, đồng thời con ngươi cũng giãn ra, thình lình thò tay chụp lấy Tái Nhĩ Đặc một cách thô bạo, hét lên:
- Sao lại có thể như thế, địa tinh tạc đạn tại sao giờ lại nổ, chết tiệt, không phải ngươi cố ý hãm hại chúng ta đấy chứ?
Tái Nhĩ Đặc còn phẫn nộ hơn so với Á Nhĩ Lâm, hất thân thể yếu nhược của gã ra đến loạng choạng, vẻ mặt đạo mạo chợt tàn bạo, dữ tợn quát:
- Ngươi, mẹ kiếp, không có mắt à, không thấy người của ta cũng đang ở trong đó sao?
"Ầm ầm ầm..."
Trong tiếng nổ ầm ầm, Hồ Lô sơn cuối cùng đã đổ sụp, theo động tĩnh cực lớn đất rung núi chuyển là khí tức hủy diệt bao trùm chung quanh. Trong lúc Tái Nhĩ Đặc và Á Nhĩ Lâm còn đang bất hào, một tràng tiếng nổ lại vang lên, cả Hồ Lô sơn đầu tiên như bị nhổ tận gốc lên phía trên một khúc, sau đó với tốc độ càng nhanh thình lình đập xuống.
Theo tiếng phá hủy dần biến mất, tro bụi lượn lờ, cả khu vực đã hoàn toàn biến thành một vùng hoang tàn, không còn nhìn thấy hình ảnh của Hồ Lô sơn đâu nữa. Ngoại trừ nham thạch nâu đỏ to nhỏ thấy được khắp nơi thì chỉ còn lại thi thể của đám Tử Kinh kỵ sĩ và Hắc Ám tinh linh bị vụ nổ văng ra thành thịt nát.
Á Nhĩ Lâm bị Tái Nhĩ Đặc thô lỗ đẩy ra, ổn định lại thân thể, nhìn như mất hồn vào vùng Hồ Lô sơn hoang tàn, lẩm bẩm:
- Đó đều là tộc nhân tinh nhuệ nhất của ta a, tại sao lại như vậy, tại sao lại có thể như vậy chứ!
Tái Nhĩ Đặc ngược lại hoàn toàn trấn tĩnh, bộ mặt dữ tợn hung ác, nổi điên quát:
- Nhất định có người giở trò, bằng không Đại tích dịch không thể rời Hồ Lô sơn kia, cũng không cách nào ngăn được các kỵ sĩ của ta rút lui. Sự tình này không đơn giản như vậy.
Vừa nghe Tái Nhĩ Đặc nói thế, Á Nhĩ Lâm đột nhiên quát:
- Nhất định có sự kỳ quặc. Chỉ bằng vào đám tích dịch nhân đê tiện kia tuyệt đối không thể ngăn được tộc nhân anh dũng của ta.
Hàn Thạc được Tái Nhĩ Đặc và Á Nhĩ Lâm "hỏi thăm" lúc này đang nhìn và nghe những tiếng cọt kẹt rất lớn.
Tiếng ma pháp trận cổ xưa bị phá tan dần, vụ nổ Hồ Lô sơn bay lên trời đã phá hỏng sự vận chuyển của nó. Trong quá trình Tích dịch tổ vương giãy giụa thân hình điên cuồng, ma pháp trận cổ xưa cầm cố hắn không biết bao nhiêu năm nay cuối cùng cũng đã nứt ra lỗ hổng rất lớn.
"Grào..."
Một tiếng gầm hủy thiên diệt địa vọng ra từ Hồ Lô sơn hoang tàn, thể tích Tích dịch tổ vương Đạt Gia Tây to lớn vô cùng bỗng lắc mạnh. Ma pháp trận bị địa tinh tạc đạn phá hỏng rồi lại bị hắn giãy giụa đã không còn cách nào tiếp tục duy trì vận chuyển được nữa.
Một luồng khí tức to lớn từ trên người Tích dịch tổ vương truyền ra, mỗi một góc của hình bát giác cũng tan vỡ. Đến khi toàn bộ các góc bị phá hỏng hết, thân hình khổng lồ của Đạt Gia Tây đã nhấc cả nham thạch Hồ Lô sơn nặng cả ngàn vạn cân đang bao trùm người hắn lên.
Thân hình như một ngọn núi thịt từ giữa Hồ Lô sơn hoang tàn từ từ lộ ra. Tiếng gầm rú vang vọng cả khu vực, Tích dịch tổ vương ngẩng lên trời đấm ngực dậm chân, tựa hồ như phát tiết oán hận đã bao năm.
Hàn Thạc đang trong động sơn dưới thân Đạt Gia Tây đột nhiên cảm thấy khá hoảng sợ, bởi vì hắn thấy rất rõ ràng, mỗi một góc ma pháp trận hình bát giác bị phá vỡ thì khí tức trên người Tích dịch tổ vương lại cường đại thêm một phần. Khi ma pháp trận cổ xưa kia bị hủy hoàn toàn, khí tức trên người Đạt Gia Tây vốn đã cường đại như Hỏa Diễm lĩnh chủ, vậy mà giờ lại càng thêm đáng sợ.
"Chẳng những hắn bị ma pháp trận này giam cầm thân thể, mà xem chừng nó còn cấm cố cả lực lượng nữa, không nghĩ rằng tên Tích dịch tổ vương này vậy mà lại có được thực lực khủng bố như thế, có lẽ cũng chỉ có tồn tại bán thần mới có thể chân chính chiến thắng được hắn!"
Thần thức cảm ứng được lực lượng cường đại của Đạt Gia Tây, Hàn Thạc kinh hãi vô cùng.
Cái đám tích dịch nhân bên cạnh hắn cứ liến thoắng rít lên từng chặp, mỗi tên đều lộ ra biểu tình cực kỳ hưng phấn, nhìn thấy bắp đùi tráng kiện như ngọn cổ thụ chọc trời của Tích dịch tổ vương thoát khốn từ trong ma pháp trận cổ xưa ra, bọn chúng đều khấu bái hắn.
Hàn Thạc không tiếp tục lưu lại nơi này, từ lối ra Tích dịch tổ vương đã xé rách bắn ra. Ngay lúc này, đôi mắt sắc bén của hắn nhìn thấy một con xuyên sơn giáp nhỏ (con tê tê) lén lút bò ra ngoài, dè dặt tránh né Tích dịch tổ vương đang cuồng nộ không ngừng.
Nhìn thấy con xuyên sơn giáp hình dạng nhỏ bé nhưng kỳ cục, Hàn Thạc đột nhiên có loại cảm giác quái dị. Không đợi hắn phản ứng, con vật kia đột nhiên hóa thành một con diều hâu nhanh chóng bay đi, Hàn Thạc lập tức rõ ràng điều này khẳng định là Tạp Tắc Nhĩ biến hóa mà thành.
Chỗ bàn chân Đạt Gia Tây đang đứng giống như một ngọn núi cao, dõi nhìn về phía từng tên xâm phạm đang trợn mắt há hốc mồm. Hàn Thạc phát hiện Tạp Tắc Nhĩ đã bay đến cạnh đám Tái Nhĩ Đặc nên không định xuất thủ đối phó gã nữa.
Sắc mặt hai gã thủ lĩnh xâm phạm Tái Nhĩ Đặc cùng Á Nhĩ Lâm hiện tại muốn đặc sắc bao nhiêu có đặc sắc bấy nhiêu, nhìn thấy quái vật khổng lồ từ trong khu hoang tàn đứng lên, nhất thời chỉ cảm thấy môi khô nứt, không biết phải làm sao cho đúng.
- Nhân loại, không phải ngươi nói hắn e sợ hỏa diễm và tạc đạn sao, tại sao Hồ Lô sơn đi đứt rồi mà hắn vẫn an nhiên vô sự vậy? - Á Nhĩ Lâm đột nhiên có cảm giác bị đùa bỡn, nếu không bằng vào tổn thất Tử Kinh kỵ sĩ đoàn so với bên hắn còn lớn hơn, hắn nhất định đã lập tức liều mạng với Tái Nhĩ Đặc rồi.
Đến lúc này, Tái Nhĩ Đặc cũng không biết nên nói gì cho phải, liếc nhìn quái vật khổng lồ đang gào rú không ngừng phát tiết phẫn nộ, ấp úng nói:
- Ta, làm sao ta biết được.
Không đợi hai tên xâm phạm lại tranh luận nữa, Tạp Tắc Nhĩ đã bay đến biến hóa thành hình người, liền chỉ tay vào Hàn Thạc không chớp mắt đang ở dưới bàn chân Tích dịch tổ vương, mặt sầm lại nói:
- Là hắn. Cũng là hắn đã giúp đỡ Tích dịch tổ vương, bằng không con thằn lằn lớn xác kia nhất định đã xong đời rồi.
Vừa thấy Tạp Tắc Nhĩ chỉ thế, Tái Nhĩ Đặc cùng Á Nhĩ Lâm bao gồm cả tộc mẫu Hắc Ám tinh linh Đại Na mới chú ý đến Hàn Thạc không chớp mắt. Tái Nhĩ Đặc cùng Đại Na với Hàn Thạc đã có huyết hải thâm cừu, giờ vừa thấy hắn thiếu chút nữa thì không khống chế được mình mà xông thẳng lên.
- Lại là hắn, hắn tên là Bố Lai Ân, là một gã quý tộc của Lan Tư Lạc Đặc đế quốc, ta nhất định phải tự tay giết hắn. - Tái Nhĩ Đặc nghiến răng ken két, trừng mắt nhìn Hàn Thạc, giải thích cho Á Nhĩ Lâm.
- Ta biết hắn. Chính là người đã phá hỏng đại kế của chúng ta lần trước, bằng không lần đó chúng ta đã có thể khiến cho bọn tích dịch nhân chịu đau khổ rồi. - Đại Na lẳng lơ thất thanh hét rầm lên.
Bà ta chỉ tay vào Hàn Thạc rồi quát lên cực kỳ phẫn nộ.
- Những tên xâm phậm hèn mọn ti bỉ các ngươi, hôm nay sẽ phải chết trong sự phẫn nộ của ta. - Ngẩng lên trời gào thét phát tiết nội tâm, Tích dịch tổ vương cuối cùng đã tập trung chú ý lên đám Tái Nhĩ Đặc, cả không gian đều tràn ngập thông tin hắn muốn truyền đạt.
Một cước đập ra liền khiến mặt đất chấn động, thân thể khổng lồ của Đạt Gia Tây bước về phía đám người Tái Nhĩ Đặc, mỗi một bước theo thể hình của hắn xa đến mấy chục mét. Một cước đạp xuống mấy tên Tử Kinh kỵ sĩ mặc trọng giáp, trong tiếng bẹp bẹp chúng đã bị giẫm thành miếng bánh thịt, máu tươi chảy ra khắp nơi.
Cái đuôi dài mười mấy mét vung lên giống như mãng xà cuộn mình, lại mấy chục tên Tử Kinh kỵ sĩ và Hắc Ám tinh linh bị nó hất thẳng lên không, khi rơi xuống là chết cả. Thân thể cực lớn của Tích dịch tổ vương di động, loại uy thế không gì sánh nổi đó căn bản khiến cho người ta có cảm giác vô pháp kháng cự.
Từng bước như thế lại đạp cho cả mặt đất chấn động, mỗi một cước giẫm xuống là lại có mấy kỵ sĩ biến thành đống thịt nát. Cái đuôi của Tích dịch tổ vương biến thành hung khí đoạt mạng, trong khi hắn di chuyển cứ kêu chách chách, cứ từng tên kỵ sĩ với Hắc Ám tinh linh nối tiếp nhau ra đi.
Đám thủ hạ của Tái Nhĩ Đặc cùng Á Nhĩ Lâm liên tiếp bắn ma pháp lên người Tích dịch tổ vương, chỉ có điều thân thể khổng lồ như nham thạch của hắn tựa hồ có tác dụng kháng ma pháp rất tốt. Trình độ ma pháp công kích kiểu đó căn bản không thể chính thức làm tổn hại đến hắn.
Còn như cung tên cùng trường mâu, lao phóng ra, thậm chí cũng không thể xuyên qua nhục thể cứng rắn của hắn. Chỉ có hai thủ hạ xạ thủ của Á Nhĩ Lâm có một loại cung tên kỳ lạ, tên bọn chúng bắn ra còn mang theo cả ma pháp nguyên tố mới lưu lại trên người của Đạt Gia Tây hai vết thương.
Đáng tiếc là với Tích dịch tổ vương mà nói, cái loại thương hại do trình độ cung tên này gây ra chỉ giống như người bị muỗi đốt, có thể phát huy nổi tác dụng thực sự là vô cùng nhỏ bé, không chút ảnh hưởng nào đến việc hắn tiếp tục tàn sát bừa bãi, càng có thêm nhiều Tử Kinh kỵ sĩ và Hắc Ám tinh linh bị nghiền thành thịt vụn.
Càng thêm khủng bố là Tích dịch tổ vương có thêm một loại công kích kỳ diệu, từng đạo khí tức cổ quái giống như tinh thần lực bắn ra bốn phương tám hướng, chỉ thấy loại lực lượng không bị ma pháp cấm cố này có uy lực công kích càng kinh khủng, một tên Tử Kinh kỵ sĩ chỉ cần bị hai đạo này bắn vào liền trọng thương ngã xuống, nếu bị bắn trúng ba đạo thì cơ bản là thảm tử đương trường.
Đám Hắc Ám tinh linh Á Nhĩ Lâm dẫn theo càng bất lực, cứ mỗi đạo bắn ra là một tên thảm tử đương trường, chỉ trừ loại cường đại như Á Nhĩ Lâm mới có thể bằng vào ma pháp phòng ngự chống lại được công kích đó.
- Rút, toàn bộ rút lui cho ta! - Tái Nhĩ Đặc thống khổ gào lên, lúc này hắn cũng không lấy ra thần khí Tinh Không nữa, bởi vì hắn cho rằng có lấy ra thì với thực lực của hắn cũng không thể chiến thắng Tích dịch tổ vương, do vậy mới quyết đoán hạ lệnh rút lui.
Còn về Á Nhĩ Lâm thì càng không cần nói nhiều, đã hoảng đến mức chạy không nhìn đường nữa rồi, ngay cả tộc mẫu Đại Na cùng đến với hắn thì Á Nhĩ Lâm cũng mặc kệ. Đáng thương là thực lực Đại Na cũng không cao siêu, trong lúc chạy trốn không cẩn thận vấp ngã, bà ta vừa ngẩng đầu lên đã thấy ngọn sơn nhạc đen thui đè xuống, thế là bị một cước của Tích dịch tổ vương giẫm thành thịt nát.
Tất cả những kẻ tới xâm phạm chết trên đường chạy đều bị Hàn Thạc đi theo Đạt Gia Tây dùng Lục Ma Phong hấp thu hết lực lượng. Con Âm Ma thì theo dõi sát sao Tái Nhĩ Đặc, tùy thời chuẩn bị gã không chú ý là cho một kích trí mạng.
Trong quá trình này, các thành viên Ám Mạc do Tắc Tây Lỵ Á dần đầu cũng đã chạy tới khu vực này. Đám người Tắc Tây Lỵ Á còn chưa chính thức tiếp cận nơi này, đã bị thân ảnh khổng lồ như ngọn sơn nhạc của Tích dịch tổ vương chấn nhiếp, nhất thời sững ra ở đằng xa không biết phải làm sao cho đúng.
- Đó là, đó là vật gì thế, thật lớn a! - Hỏa hệ trung cấp ma pháp sư Khắc Lệ Ty tung tăng nhảy nhót, lại còn hoan hô vang lên.
- Đây hẳn là sinh vật bên trong ma tinh quáng rồi, khí tức thật cường đại, chắc là đã đạt đến siêu giai ma thú cấp năm, sinh vật cường đại thế này tại sao lại xuất hiện ở thế giới này chứ? - Tắc Tây Lỵ Á vô cùng chấn kinh, vừa dõi theo Tích dịch tổ vương như ngọn tiểu sơn đang truy đuổi đám người Tái Nhĩ Đặc và Á Nhĩ Lâm, vừa bất giác kinh hô.
- Bố Lai Ân, đó là Bố Lai Ân! - Ngải Mễ Lệ cũng kinh hô lên, lợi dụng Phiêu Phù thuật lơ lửng trên cao, có thể nhìn thấy xa hơn một chút, nàng phát hiện Hàn Thạc ở bên eo Tích dịch tổ vương, thất thanh hô to.
Hàn Thạc vốn đang bên eo Tích dịch tổ vương, thoáng cái đã phi lên vai hắn, chỉ vào Tái Nhĩ Đặc cùng Á Nhĩ Lâm đang loạng choạng tháo chạy nói:
- Hai tên gia hỏa này là đầu lĩnh, giết bọn chúng coi như ngài đã báo cừu cho các hài tử của ngài.
"Grào..."
Đạt Gia Tây lại gầm lên một tiếng kinh thiên động địa, sóng âm khủng bố gống như lợi khí, cây cối chung quanh ào ào ngã đổ.
- Chết tiệt, ta nhất định sẽ không buông tha tên nhân loại ti bỉ này! - Á Nhĩ Lâm vừa nghe Hàn Thạc giật dây Tích dịch tổ vương, một đợt sóng âm suýt nữa đã khiến gã bị thương nặng, không nhịn được quát lớn uy hiếp.
Tái Nhĩ Đặc biết Hàn Thạc lợi hại thế nào, gã rõ ràng rằng cho dù Hàn Thạc không ỷ vào lực lượng của Tích dịch tổ vương thì cũng có thực lực giết chết Á Nhĩ Lâm, cho nên đối với sự phẫn nộ uy hiếp của tên Hắc Ám tinh linh kia chỉ cười lạnh, không nói lời nào tiếp tục vùi đầu chạy trốn, chỉ muốn rời khỏi tên Tích dịch tổ vương khủng bố này càng nhanh càng tốt.
Trong chốc lát, lại có thêm hơn một nghìn Tử Kinh kỵ sĩ cùng Hắc Ám tinh linh bị Đạt Gia Tây giết chết, cái đám định tới chiếm lĩnh Hồ Lô sơn này đến hiện giờ chỉ còn lại có mấy trăm người bỏ chạy tứ xứ, không có bất cứ tên nào dám dừng lại.
Tích dịch tổ vương dưới sự nhắc nhở của Hàn Thạc nhìn chằm chặp hai tên Tái Nhĩ Đặc cùng Á Nhĩ Lâm, không để ý đến một số tiểu lâu la nữa, thân hình khổng lồ của hắn di động mặc dù chậm chạp, thế nhưng mỗi bước lại đến mấy chục mét, thêm nữa hắn còn lợi dụng khí tức công kích không ngừng. Hai tên kia bị hắn truy đuổi khổ không nói nổi, trong lòng thầm "hỏi thăm" mười tám đời Hàn Thạc giật dây Tích dịch tổ vương một lượt.
- Thực sự là gia hỏa đó, làm sao hắn lại ở cùng chỗ với quái vật kia chứ. - Tắc Tây Lỵ Á không biết dùng phương pháp gì, cũng lơ lửng sánh vai với Ngải Mễ Lệ, dõi nhìn vẻ mặt Hàn Thạc mãn nguyện trên người Tích dịch tổ vương. Trong lòng cô nàng như bị bình ngũ vị đổ lên, không biết là tư vị thế nào.
Đối với cái tên Hàn Thạc này Tắc Tây Lỵ Á cũng không thực sự chán ghét như thế, ngược lại thậm chí còn khá hân thưởng thực lực cường đại của hắn. Đáng tiếc là Hàn Thạc năm lần bảy lượt chống đối nàng, bắt đầu từ tiệm thuốc của lão thú nhân trong Nhật Diệu cốc cho đến nhiệm vụ lần này, hắn trước giờ không hề làm nàng vừa ý.
Điều này khiến cho Tắc Tây Lỵ Á tuổi còn trẻ mà đã trở thành một trong ba thủ lĩnh của Ám Mạc vô cùng tức giận, trong tâm cô nàng rất muốn Hàn Thạc gặp thất bại, hắn ngã càng đau nàng ta càng thống khoái.
Nhưng lúc nào cũng ngoài dự liệu, trước đó Tắc Tây Lỵ Á từ miệng của Khắc Lệ Ty biết được cái tai Tái Nhĩ Đặc để lại cùng cái chết thảm của Lục long đều do bàn tay của Hàn Thạc, hiện giờ thấy hắn hăm hở cùng Đại tích dịch truy đuổi Tái Nhĩ Đặc, chỗ nào mà hắn thất bại như nàng ta muốn chứ?
Lần nhiệm vụ đối phó với Tái Nhĩ Đặc này vốn hẳn là do bọn họ xuất thủ mới đúng, thế nhưng Hàn Thạc một bước xen vào, chỉ bằng lực lượng một người, lại còn dường như chả nghiêm túc gì cả, liền bức cho Tái Nhĩ Đặc vô cùng chật vật. Điều này làm cho Tắc Tây Lỵ Á cho dù đã hao phí thời gian dài với Tái Nhĩ Đặc cũng bất lực càng không chịu nổi.
- Ồ, quả thực là Bố Lai Ân, hắn anh tuấn quá! - Khắc Lệ Ty cuối cùng đã nhìn thấy Hàn Thạc, không kìm được hô to gọi nhỏ.
- Tiểu hoa si ngươi, nhanh ngậm miệng cho ta, đừng có dẫn Đại tích dịch đến đây đấy! - Tắc Tây Lỵ Á không nhịn được trách mắng.
Sợ cái gì thì cái đó đến, Tích dịch tổ vương thực sự không nghe thấy thanh âm bên này, thế nhưng âm độc như Tái Nhĩ Đặc lại hiển nhiên nghe được. Chợt thấy hắn thay đổi phương hướng, dẫn theo một số cao thủ Tử Kinh kỵ sĩ đoàn xông thẳng đến bên này.