Đại Ma Vương

Chương 537: Chương 537: Ta hơi không kìm lòng nổi




- Hàn Thạc tiên sinh, ngài không phải là người ở Thâm Uyên giới chúng ta thật à? - Rời khỏi Chiến Ma đại điện, trên đường tới kho vũ khí của Chiến Ma cốc, Khiết Bích Nhi mắt như tỏa hào quang, cứ dán chặt vaò người Hàn Thạc, rất hứng thú truy vấn.

Hàn Thạc cười khổ khẽ gật đầu, bất lực nói:

- Trên đường đi cô đã hỏi ta ba lần rồi, ta thật sự không phải là người Thâm Uyên giới, cô muốn ta nói như thế nào cô mới có thể tin?

- Ta tin!

Khiết Bích Nhi cười, giải thích:

- Ta chỉ tò mò mà thôi. Chà, ta chưa bao giờ tưởng tượng được còn có sự tồn tại của một vị diện khác, thật quá thần kỳ, ngài lại đến từ vị diện khác.

- À, được rồi, mấy ngày nay cô có minh tưởng dựa theo phương pháp ta chỉ không? - Hàn Thạc sợ Khiết Bích Nhi còn có thể tiếp tục hỏi lặp đi lặp lại một vấn đề, vội vàng đổi đề tài.

- Đương nhiên, ta một mực minh tưởng, nhưng vẫn chưa cảm ứng được sự tồn tại của tinh thần lực. - Khiết Bích Nhi có vẻ hơi buồn, cặp mày đẹp chau lại, trả lời.

- Không sao, việc này đừng có gấp, chỉ cần cô chăm chỉ minh tưởng thể ngộ, với cơ sở Phong nguyên tố trên thân thể cô, cảm nhận được sự tồn tại của tinh thần lực tuyệt không phải là vấn đề đâu. - Hàn Thạc cổ vũ vài câu, suy nghĩ một chút, lấy từ không gian giới chỉ ra một viên pha lê màu xanh biếc lớn bằng nắm tay, xỏ vào một cái vòng cổ màu bạc tinh xảo, đưa cho Khiết Bích Nhi.

Viên pha lê màu xanh này là do Hàn Thạc giết chết một ma đạo sư Phong hệ, lấy ra từ trong ma pháp trượng của hắn, pha lê xanh này có chức năng tàng trữ và tăng lực cho Phong nguyên tố, ma pháp sư bình thường khi lợi dụng viên pha lê lục sắc này để tu luyện còn có thể nhanh chóng cảm nhận được sức mạnh Phong hệ.

Kết hợp với cái vòng bạc lấp lánh, viên pha lê lục sắc này càng trong suốt rực rỡ hơn, tản ra vầng sáng nhàn nhạt, ngoài những chỗ tốt cho Phong hệ ma pháp sư, còn là món trang sức tinh xảo.

Giống hệt như Hải Mạn Na Tây Nhĩ Phù khi thấy Hàn Thạc tặng châu báu, đôi mắt Khiết Bích Nhi đột nhiên sáng lên, cầm cái vòng có viên pha lê lục sắc, vẻ kinh hỉ hỏi:

- Chiếc vòng cổ tuyệt đẹp ngài tặng cho ta à?

- Ừm. Cầm đi, khi cô minh tưởng thì đeo nó lên, có lẽ có thể nó sẽ làm cho cô cảm nhận được sự tồn tại của tinh thần lực nhanh hơn. - Hàn Thạc tiện tay đưa viên pha lê ma pháp cho Khiết Bích Nhi, chẳng hề tỏ ra đau lòng gì cả, ngữ khí rất bình thản.

- Cám ơn. Cám ơn ngài Hàn Thạc tiên sinh, ngài thật là một người vô cùng đáng yêu! - Khiết Bích Nhi mừng rỡ vô hạn, nhận chiếc vòng cổ mà Hàn Thạc đưa cho, hưng phấn đến gần hắn, nhón chân, đôi môi anh đào tươi thắm đột nhiên kề sát mặt hắn, “chụt”, hôn lên má trái Hàn Thạc.

Mùi thơm phức chợt phả vào mũi Hàn Thạc, cảm giác mềm mại ấm áp làm hắn rung động tận đáy lòng, tay trái sờ sờ vào vị trí mà Khiết Bích Nhi vừa hôn. Hàn Thạc đưa tay trái lên mũi ngửi ngửi, thản nhiên nói:

- Thơm thật ……

Mặt Khiết Bích Nhi ánh lên vẻ hưng phấn, cũng không vì cử chỉ đường đột của mình mà cảm thấy ngượng ngùng, cầm lấy viên pha lê ma pháp lóng lánh, yêu thích đến không buông tay, tựa hồ không để ý mình vừa làm gì.

Hàn Thạc được Khiết Bích Nhi đột nhiên hôn một cái, trong lòng nhộn nhạo ý niệm tà ác, đồng tử dán chặt trên người Khiết Bích Nhi……

Da thịt trắng nõn như mỡ đông, thân hình dong dỏng tuyệt đẹp, đôi cánh thiên nga trắng như tuyết mĩ lệ tuyệt luân……

Vô luận nhìn như thế nào, Khiết Bích Nhi cũng có đủ vốn để hấp dẫn bất kỳ nam nhân nào, nhất là cặp cánh trắng như tuyết của nàng, càng làm Hàn Thạc có loại cảm xúc muốn chiếm đoạt.

Đến đây, hai người đang đến khu vực bí mật hoang vu phía sau Chiến Ma cốc. Vì phía trước cách đó không xa chính là kho vũ khí của Chiến Ma cốc, bởi vậy quanh đây không có bất kỳ dân cư nào dám ở. Chỉ có những cái cây hình thù kỳ lạ, còn có một rừng cột đá mọc lổn nhổn.

Ngửi mùi thơm lưu trên đầu ngón tay, nhìn Khiết Bích Nhi mĩ lệ như thiên sứ trước mặt, một loại cảm giác không thể áp chế được từ trong lòng Hàn Thạc dâng lên, vốn lúc này hắn tu luyện đến mức tùy tâm sở dục, Hàn Thạc không hề khống chế mình. Hai người vốn đứng quá gần, tà niệm hắn dâng lên, cơ hồ lập tức hành động luôn, bàn tay hắn thò ra, thoáng chốc đã đặt lên cặp cánh trắng như tuyết của Khiết Bích Nhi.

Khiết Bích Nhi đang cầm pha lê lục sắc yêu thích không buông tay, lập tức cảm ứng được trên đôi cánh có một bàn tay nhè nhẹ vỗ về, đây là một trong những chỗ mẫn cảm nhất trên người của bộ tộc nàng, Hàn Thạc sờ soạng như vậy, cả người Khiết Bích Nhi đột nhiên như tê rần, hai mắt nhìn Hàn Thạc kinh ngạc, ngượng ngùng đỏ mặt, lắp bắp nói:

- Hàn Thạc tiên sinh, ngài làm…… ái……

Nàng chưa nói xong, Hàn Thạc vuốt đôi cánh nhu nhược của nàng xem ra rốt cuộc không chịu được, vươn tay ôm Khiết Bích Nhi vào lòng, một tay vuốt ve đôi cánh, tay kia lần xuống cặp đùi của nàng, không chút khách khí bắt đầu xâm phạm thiếu nữ đẹp nhất Chiến Ma cốc này.

- Ái…… Hàn Thạc tiên sinh, đừng làm thế này, đừng mà…… - Khiết Bích Nhi kinh hoảng, mặc dù nàng có chút hảo cảm với Hàn Thạc, nhưng nàng dù sao cũng chưa bao giờ trải qua việc như thế này, nhất là ở một nơi tùy thời có người đến. Việc Hàn Thạc đột nhiên xâm phạm làm nàng kháng cự theo bản năng.

- Thanh âm gì thế? Phía trước có người? - Khiết Bích Nhi giãy dụa kêu khẽ làm kinh động đến mấy tên Chiến Ma vệ gác cửa kho vũ khí cách đó không xa. Sau tiếng hô, mười tên Chiến Ma vệ nhanh chóng chạy về phía bên này.

Thời cơ chưa tới, dục niệm sau tiếng hô chậm rãi thối lui, Hàn Thạc biết lúc này nếu tiếp tục mạnh mẽ ôm lấy Khiết Bích Nhi không ổn, hắn ho nhẹ, có vẻ khá xấu hổ, hai tay từ từ rút về, nặn ra nụ cười:

- Cái này…… cái này…… Khiết Bích Nhi tiểu thư thật đẹp…… ta có hơi không kìm hãm được……

Khuôn mặt trắng nõn của Khiết Bích Nhi đỏ như ráng chiều, hai mắt lấp lánh xấu hổ nhìn Hàn Thạc, cũng chẳng biết phải giải thích làm sao, vừa thẹn vừa vui sẵng giọng:

- Ngài... Ngài.... ngài... Ồ, sao mà háo sắc vậy?

- Vì cô đẹp quá, thật đó! Ách, cô vừa mới hôn ta trước, ta cũng làm lại…… - Da mặt Hàn Thạc còn chưa tu luyện tới cảnh giới thủy hỏa bất xâm, xấu hổ gãi đầu giải thích.

- Híc híc!

Khiết Bích Nhi ngẫm lại cảnh Hàn Thạc cuồng ngạo ở đại điện Chiến Ma, rồi lúc hắn đại chiến với Bát Lỗ Nha một cách dũng cảm, lại nhìn vẻ xấu hổ lúc này, chẳng biết vì sao nhịn không được muốn bật cười, cắn môi cố nén tiếu ý, nói nhỏ:

- Giảo biện, ngài là người xấu!

- Ủa, là Khiết Bích Nhi tiểu thư à, chuyện gì thế, chẳng lẽ người kia khi dễ tiểu thư phải không? - Một hán tử thân cao vòi vọi, hẳn là cùng chủng tộc với Khắc La Tu Tư Hải Mạn Na, cưỡi một sinh vật Thâm Uyên phi hành trông như con ưng khổng lồ, từ xa đã hô lên.

Sau hắn có mười tên Chiến Ma vệ thực lực tương đương với hắn, đều cưỡi những sinh vật trông như con ưng khổng lồ, toàn bộ nhìn Hàn Thạc vẻ bất thiện, tựa hồ chỉ cần Khiết Bích Nhi ra lệnh một tiếng, họ sẽ lao tới xé hắn thành mảnh nhỏ.

- Cho dù hắn khi dễ ta, cũng không phải là việc của các ngươi. Mặt khác, Bát Lỗ Nha và Bố Lôi Tiếu cũng không đối phó được với người này, các ngươi cảm thấy mình có thực lực giúp ta báo thù phải không? - Khiết Bích Nhi nhìn mấy người này cười cười, nhẹ nhàng nói.

Mấy tên Chiến Ma vệ này cũng không ngu, nghe Khiết Bích Nhi vừa nói như vậy, đã hiểu ra thân phận Hàn Thạc, chẳng tên nào dám cậy mạnh đối địch với hắn cả, người cầm đầu lộ ra nụ cười xấu hổ, nói:

- Hóa ra là Hàn Thạc tiên sinh, Khiết Bích Nhi tiểu thư, cô và Hàn Thạc tiên sinh tới đây có việc gì thế?

- Đây là lệnh bài của phụ thân ta, ta dẫn Hàn Thạc tiên sinh tới, là để chọn lựa một vài vật tư trong kho vũ khí. Phụ thân ta hạ lệnh, bất kỳ thứ gì mà Hàn Thạc tiên sinh cần, hắn đều có thể lấy ra khỏi kho. Các ngươi lo bảo vệ bên ngoài cho ta là được, sự tình bên trong các ngươi không cần quản. - Khiết Bích Nhi giơ lên một lệnh bài, lắc lắc trước mặt mấy người này, dẫn Hàn Thạc nghênh ngang đi vào bên trong.

Mấy tên Chiến Ma vệ này vừa thấy lệnh bài Khiết Bích Nhi vừa giơ lên, ai nấy thần sắc cực kỳ cung kính, đứng nguyên trên không trung không dám nhúc nhích, đợi hai người đi vào, tên thủ lĩnh mới thở phào một hơi, nói:

- Cốc chủ bài tối cao của Khắc La Tu Tư đại nhân, tên Hàn Thạc này có địa vị gì nhỉ? Lại có thể tùy ý lấy đồ trong kho, thật sự là khó tin.

- Đừng có nói nhiều, ta thấy Khiết Bích Nhi tiểu thư tám phần coi trọng hắn đó. Nói không chừng Khắc La Tu Tư đại nhân cố ý đem gả tiểu thư cho hắn, mới có thể giao cốc chủ bài cho Khiết Bích Nhi tiểu thư, người kia thật sự là quá may mắn, vừa tới Chiến Ma cốc đã lấy được hai đóa hoa đầy gai Hải Mạn Na, Tây Nhĩ Phù, bây giờ lại tới lượt Khiết Bích Nhi tiểu thư, số mạng gì không biết…… - Một người khác nói vẻ ghen ghét

- Có thể đánh bại Bát Lỗ Nha đại nhân, người được Khắc La Tu Tư đại nhân coi trọng cũng là bình thường, nghe nói, tựa hồ đến cả tên quái vật khách khanh đứng đầu cũng thua trên tay hắn, người có thực lực mạnh như vậy, đại nhân không đưa ra đồ vật tốt nhất thì sao có thể lưu người ta lại chứ?

Để mặc đám Chiến Ma vệ xì xào bàn tán sau lưng, Hàn Thạc đi theo Khiết Bích Nhi vào một cái cốc nhỏ, ý nghĩa chính thức của Chiến Ma cốc. Vì lúc trước xảy ra việc xâm phạm Khiết Bích Nhi, trên đường đi không khí giữa hai người có chút sượng sùng, Khiết Bích Nhi không nói gì, Hàn Thạc cũng không mở miệng, chỉ là nàng mỗi lần quay đầu lại nhìn về phía hắn, trong con ngươi mĩ lệ đều có một sắc thái chỉ sợ Hàn Thạc tái phạm.

- Tới rồi. - Rốt cục, Khiết Bích Nhi đã đến giữa sơn cốc, nhìn cánh cửa bằng đá và sắt sừng sững phía trước, lên tiếng.

Hàn Thạc đang muốn nói gì, đột nhiên, linh hồn Khô Lâu pháp trượng trong cơ thể hắn cảm nhận được một khí tức rất quen thuộc từ một mật thất sau cánh cửa sắt phía trước, lòng hắn vừa động, gấp gáp nói:

- Mở cửa nhanh lên!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.