Đại Ma Vương

Chương 851: Chương 851: Ta vô cùng sùng bái ngài!




Tá Kỳ sợ hết cả hồn. Ở Chúng Thần đại lục, chỉ có Chủ thần có thần cách mới có thể thần kỳ cưỡng ép thay đổi thiên địa nguyên tố trong một khu vực.

Ban đầu sơn cốc có độ đậm đặc nguyên tố rất bình thường, vậy mà sức chứa bỗng chốc được đề cao lên vài lần. Điều này căn bản không phải là việc mà thần linh thông thường có thể làm được. Cho dù là năm đại quân chủ của Vùng Đất Hỗn Loạn, nếu không có thần cách trợ giúp cũng không có cách nào thay đổi tất cả được như vậy.

Với lại cho dù là Chủ thần, cũng chỉ có thể lợi dụng thần cách thay đổi một hệ nguyên tố lực lượng trong khu vực mà thôi!

Nhưng ở đây, sau khi Tá Kỳ cảm thụ một chút liền phát hiện bên trong sơn cốc, độ đậm đặc của tám đại nguyên tố chủ yếu lại toàn bộ được đề cao! Trừ phi tám đại Chủ thần đồng loạt ra tay, bằng không không ai có thể thật sự làm được điều này. Mà Hàn Thạc lại làm được tất cả!

Tá Kỳ vẻ mặt đờ đẫn như không dám tin tưởng cảm nhận của mình. Nhưng sự gia tăng độ đậm đặc của thiên địa nguyên tốt trong sơn cốc là sự thật, không phải như hắn đã hoài nghi.

La Ti, La Mông cũng ngạc nhiên vô cùng. La Mông hoàn toàn không biết về Hàn Thạc thì không nói làm gì, nhưng ngay cả La Ti vốn hiểu rõ mọi chuyện của Hàn Thạc cũng có phần không dám tin. Trước đây, đại bộ phận ma trận mà hắn bố trí đều có lực công kích mạnh mẽ, trước giờ chưa có lần nào tụ tập tinh hoa nguyên tố giống như lần này.

Một khu vực có độ đậm đặc nguyên tố cao gấp mấy lần, bất luận thần linh gì ở trong đó tu luyện, tốc độ tụ tập nguyên tố cũng có thể đề cao đến mấy lần. Trong sơn cốc này, tốc độ của thần tu luyện các hệ nguyên tố lực lượng cũng nhanh gấp vài lần so với người bên ngoài. Đây chính là một sự kiện vô cùng khủng bố.

Trên thực tế, biến hoá trong sơn cốc không chỉ có như vậy!

Trong khi mấy người Tá Kỳ còn đang kinh hãi không hiểu đầu cua tai nheo ra làm sao, thiên địa nguyên tố trong khu vực lân cận sơn cốc vẫn cuồn cuộn hội tụ vào bên trong. Hàn Thạc cười không nói, chỉ ra hiệu mọi người tiếp tục cảm thụ biến hoá của nguyên tố bên trong ơn cốc.

Nửa giờ đồng hồ sau...

Trong sơn cốc, độ đậm đặc nguyên tố đã tăng một mạch, so với ban đầu đã hơn gần ba mươi lần!

Miệng Tá Kỳ há lớn, bay đi bay lại khắp nơi, mỗi góc đều qua một lần, miệng không ngừng lẩm bẩm tự nói:

- Làm sao có thể? Làm sao có thể?

Trong số những người này, chỉ có Ngũ Hành Giáp Thi không kinh sợ khi thấy chuyện quái dị đó. Bốn tiểu gia hỏa biết rõ ma công của Hàn Thạc thần kỳ như thế nào. Năm đó, bất kỳ nơi nào trong Ngũ Tuyệt chi địa đều có độ đậm đặc nguyên tố cao hơn so với khu vực này. Bọn chúng coi như là đã trải qua quá nhiều chuyện lạ từ khi đi theo cha mình rồi nên vẫn bình tĩnh.

Qua hồi lâu, đám người Tá Kỳ mới hồi tỉnh lại.

- Ngài rốt cuộc làm sao mà làm được vậy? - Tá Kỳ vẻ mặt kính sợ, ánh mắt nhìn về phía Hàn Thạc so với trước kia đã hoàn toàn bất đồng.

Cười cười, Hàn Thạc bình thản nói:

- Có lẽ tạm thời ta không nhất định là đối thủ của năm đại quân chủ. Tuy nhiên về nắm lực lượng ta lại vượt xa nhận thức của họ! Ừm. Biến hoá trong sơn cốc các ngươi cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, nhưng với ta thì cũng không phải việc ghê gớm gì!

- Chủ nhân. Ngài chắc chắn còn lợi hại hơn so với năm đại quân chủ! Theo ta thấy, mấy người kia tuyệt đối không làm được những chuyện ngài có thể thực hiện! - La Mông ngày càng sùng bái Hàn Thạc.

- Biến hóa của sơn cốc vừa mới bắt đầu thôi. Đợi đứa con trai còn lại của ta trở lại, ta sẽ cải tạo nó còn tốt hơn nữa! - Hàn Thạc rất tự tin, bước tới chỗ đồ án Vạn Ma Đỉnh xếp đặt một chút, nguyên tố lực lượng trong sơn cốc tức thì đại biến. Những nguyên tố đã tụ tập trong sơn cốc giờ lại dần dần bay ra ngoài.

- Nơi này tạm thời duy trì nguyên trạng, chúng ta tới Thâm Cốc, trung tâm Vùng Đất Hỗn Loạn. Ừm, chờ lần tới chúng ta quay lại sẽ kiến tạo thành lũy cho chính mình. - Tiểu Khô Lâu và Hàn Thổ dựa theo ước định sẽ tiến về Thâm Cốc. Một số thủ hạ đã thu phục ở trạm kiểm soát kia cũng có thể đã tiến về đó chờ Hàn Thạc, cho nên hắn cần đến đó tập hợp mọi người lại.

Đến lúc này, Tá Kỳ đã bị thủ đoạn thần kỳ của Hàn Thạc làm cho kinh ngạc rồi. Hiện tại ở trong lòng hắn, Hàn Thạc tuyệt đối có thực lực chống lại năm đại quân chủ của Vùng Đất Hỗn Loạn!

Quyết định xong, Hàn Thạc bèn ẩn giấu toàn bộ ma trận bên trong sơn cốc, thiên địa nguyên tố một lần nữa tiêu tán. Trong cốc, ngoài việc có thực vật tươi tốt làm cho người ta phải chép miệng kinh ngạc ra, ở các phương diện khác cũng không đặc biệt hấp dẫn người khác.

Dẫn theo đoàn người La Ti, Tá Kỳ, Mộc Giáp Thi, Hàn Thạc tạm thời rời khỏi khu vực sơn cốc mệnh danh là Ma Ẩn cốc, tiến tới trung tâm của Vùng Đất Hỗn Loạn.

...

Đỉnh Thiên Thần cao vút tận mây. Trên đỉnh núi nơi nơi đều là kết giới, các tháp năng lượng lấp lánh ánh sáng kì dị cũng không chỗ nào không có.

Bên trong một toà cung điện nguy nga trên đỉnh núi, một cự hán cao ba mét như thiên thần ngồi ngay ngắn tại vị trí vương quyền tại trung tâm cung điện. Chòm râu được bện tỉ mỉ thành từng bím nhỏ buông xuống ngực, hai mắt hắn sâu như biển cả, nhìn thẳng về phía trước, không giận mà uy.

Ở dưới chân hắn, có vài cường giả thực lực Thượng vị thần hậu kỳ đang quỳ. Mấy người này đều là những kẻ có máu mặt, là một phương hào hùng tại Vùng Đất Hỗn Loạn, tuy nhiên trước mặt cự hán này lại là vô cùng khiêm tốn. Một trong số đó chính là kẻ lần trước đã tỏ ý mời Hàn Thạc gia nhập ở cửa khẩu sơn cốc.

- Tạp Nhĩ Phất, ngươi thực sự khẳng định những lời ngươi vừa mới nói? - Trên bảo tọa tượng trưng cho vương quyền, cự hán nhìn xuống kẻ đang phủ phục dưới chân, có chút hứng thú hỏi.

Tạp Nhĩ Phất ngẩng đầu, trong ánh mắt đầy sự kính sợ, giọng nói cung kính:

- Tát Lạp Tư đại nhân, ta tận mắt chứng kiến tất cả! Người thanh niên kia mặc dù thực lực bộc lộ ra không mạnh, nhưng thực lực chân chính tuyệt đối vô cùng đáng sợ!

Dừng một chút, hắn dè dặt nói tiếp:

- Thuộc hạ suy đoán, thực lực của hắn chắc đã vượt qua Thượng vị thần rồi!

Tát Lạp Tư đang ngồi trên ngai vàng, bỗng nhiên con ngươi như có ánh chớp. Từng tia điện mang mắt thường có thể thấy được đang uốn lượn trong tròng mắt hắn khiến cho đôi mắt hắn nhìn vào thật quỷ dị khó lường. Tát Lạp Tư như đang ngẫm nghĩ điều gì, qua một lát mới gật gật đầu, giọng nói cũng vô cùng bình tĩnh:

- Theo lời ngươi nói, người tuổi trẻ kia thực sự đã có thực lực vượt qua Thượng vị thần. Chỉ có điều ngươi lại không nhìn ra hắn tu luyện hệ lực lượng nào, cái này vô cùng kỳ quái...

Dừng một chút, Tát Lạp Tư phân phó:

- Tạp Nhĩ Phất, tạm thời bỏ mọi việc khác, toàn lực điều tra tất cả các sự việc liên quan đến người thanh niên này cho ta! Tên này rất có thể sẽ là kẻ phá rối. Khoảng thời gian gần đây, năm người chúng ta đều nghỉ ngơi dưỡng sức, chuẩn bị tiếp tục dấy lên một trận đại chiến. Người thanh niên kia là một biến số, nếu như không thể sử dụng được, ta sẽ tự mình ra tay xử lý hắn!

- Đại nhân yên tâm, ta nhất định sẽ toàn lực điều tra! - Tạp Nhĩ Phất vội vàng cam đoan.

Gật, Tát Lạp Tư phất tay nói:

- Đi đi, điều tra rõ ràng lai lịch của gã thanh niên này cho ta.

Dừng một chút, hắn như chợt nhớ tới một chuyện, nhíu mày dặn thêm:

- Đạo ấn ký ta lưu lại trên người Ảnh Chuẩn nay đã biến mất. Hắn chắc đã bị người ta giết rồi. Ngươi lưu ý một chút, điều tra xem là ai đã hạ thủ!

- Vâng! - Tạp Nhĩ Phất cung kính cất tiếng trả lời.

- Đi đi! - Tát Lạp Tư gật đầu, một đạo điện mang ở phía trên ngai vàng lóe lên rồi hắn cũng biến mất. Gần đỉnh Thiên Thần, đột nhiên xuất hiện vô vàn những tia chớp, rồi phân bố khắp mỗi khu vực.

- Đại ca, phụ thân sao còn chưa tới? - Trong Thâm Cốc tại trung tâm Vùng Đất Hỗn Loạn, Hàn Thổ vô cùng buồn chán nhìn Tiểu Khô Lâu. Hai người bọn họ đã ở đây vài ngày, nhưng từ đầu đến cuối vẫn không cảm nhận được Hàn Thạc đến đây. Hàn Thổ đã có phần sốt ruột.

- Chắc có việc gì đó cần giải quyết nên chậm trễ thôi.

Hàn Hạo thuận miệng trả lời rồi tiếp tục nhắm mắt ngồi xếp bằng ở một khu vực yên lặng của Thâm Cốc. Hắn và cảnh vật xung quanh như là hòa vào nhau thành một thể thống nhất.

- Ngươi nói phụ thân liệu có gặp phiền toái gì không? Vùng Đất Hỗn Loạn có năm đại quân chủ thực lực đã vượt qua Thượng vị thần. Bọn họ có thể làm cho phụ thân không thể rời đi không? - Hàn Thổ nhàn rỗi đến nhàm chán, lại hỏi.

- Không đâu! - Giờ thì Hàn Hạo trả lời càng ngắn gọn.

Thấy Hàn Hạo cũng không có hứng thú nói chuyện, Hàn Thổ thở vắn than dài một phen, rồi cũng không tiếp tục lải nhải hỏi nữa.

- Xin hỏi, ngươi là Hàn Hạo phải không? - Bỗng nhiên một thanh âm yếu ớt vang lên. Vài người trẻ tuổi chỉ có thực lực Trung vị thần đang có phần thấp thỏm nhìn sang bên này. Bọn họ trên mặt có nét do dự không quyết định được, muốn đi lại gần cho dễ nói chuyện nhưng hình như vẫn băn khoăn gì đó..

Hàn Hạo vẫn luôn luôn nhắm mắt khoanh chân chợt mở hai mắt. Ánh mắt tà dị đảo qua một vòng trên người mấy thanh niên trước mặt, rồi lại hờ hững nhắm lại, lạnh nhạt trả lời:

- Là ta.

Đám này chỉ là Trung vị thần, loại thực lực này sao có thể uy hiếp được hắn và Hàn Thổ, cho nên hắn cũng không để ý chút nào.

Vừa nghe Hàn Hạo thừa nhận thân phận của bản thân, mấy người trẻ tuổi kia đều khá kích động, liếc mắt nhìn nhau rồi hưng phấn lại gần. Một người trong số đó vội vàng nói:

- Ta đã được nghe nói về câu chuyện của ngươi. Ta bị gia tộc trục xuất khỏi gia môn. Ở Vùng Đất Hỗn Loạn, ngoài một ít hắc tinh tệ ra thì không có gì cả nên chỉ có thể ở trong Thâm Cốc này duy trì chút hơi tàn. Ừm, ta vô cùng sùng bái ngươi, liệu có thể cho ta theo ngươi không?

- Chúng ta cũng thế. Khoảng thời gian trước, việc các ngươi đã làm ở cửa khẩu Thâm Cốc chúng ta cũng nghe nói rồi. Thật sự quá lợi hại. Chúng ta cũng có thể đi theo ngươi được không? - Mấy thanh niên còn lại cũng nhao nhao tỏ vẻ rất hứng thú.

Hàn Hạo cũng không ngẩng đầu lên, nói:

- Các ngươi thực lực quá yếu, ta không cần!

Lời vừa nói ra, đám kia vẻ mặt rất xấu hổ, có vẻ vô cùng chán nản, ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, trong lúc nhất thời cũng không biết nên làm như thế nào.

- Vùng Đất Hỗn Loạn có năm đại quân chủ, vì sao các ngươi không đi tìm bọn họ? - Hàn Thổ nhàn sắp phát khùng, hắn hứng thú hơn Tiểu Khô Lâu nhiều, cười hì hì hỏi.

- Năm đại quân chủ quá rẻ rúng tính mạng thủ hạ. Chúng ta sợ không đoán được tâm tư của bọn họ, không chừng sẽ có ngày bị bọn họ tức giận mà giết luôn! - Trong số đó có một nữ nhân tướng mạo xinh đẹp sợ hãi trả lời, nhìn nàng hình dáng cũng không xấu, không biết tại sao lại phải tới Vùng Đất Hỗn Loạn.

Vùng Đất Hỗn Loạn chính là nơi cường giả vi tôn. Năm đại quân chủ càng trung thành quán triệt cái chân lý này. Có đôi khi thủ hạ dưới tay chỉ cần mắc sai lầm nhỏ, bọn họ đều có thể không chút khách khí mà xuống tay. Là thủ hạ của năm đại quân chủ, mặt an toàn lại không hề được bảo đảm. Mặc dù không chết ở trong tay người khác nhưng cũng có khả năng bị bọn họ giết chết hoặc là do cạnh tranh nội bộ dữ dội mà bị họ hại chết.

Vùng Đất Hỗn Loạn mỗi ngày đều có thêm hung thần ác sát từ mười hai đại thần vực tiến vào. Bọn họ đi vào nơi này muốn tồn tại sống sót đều dốc hết sức muốn làm thủ hạ cho năm đại quân chủ. Năm người này chưa bao giờ thiếu thủ hạ, bởi vậy mới làm việc không cố kỵ như thế.

- Các ngươi có bao nhiêu hắc tinh tệ? - Hàn Hạo đang ngồi đó, nhíu mày, mở mắt hỏi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.