Chương 296:Thảm chiến
Bên trong sơn cốc, ba đại thế lực hoặc ngáy khò khò, hoặc đang ngủ gà ngủ gật hoặc ngủ say như chết, không mấy người còn tỉnh táo. Một hai kẻ thận trọng thì dưới làn sương mù mê dược bao phủ cũng dần dần trĩu nặng hai mí mắt.
Mọi thứ có vẻ đều tốt đẹp. Từ lúc Tử thần vệ sĩ bắt đầu tiến vào sơn cốc, kết cục dường như đã được xác định. Trận đánh lén lần này nếu như không bị tiếng động ầm ầm vang lên phá hỏng thì có thể nói là kinh điển.
"Đùng ầm ầm..."
Khi Tử thần vệ sĩ vừa mới vượt qua thông đạo của sơn cốc, chẳng biết từ đâu bỗng nổi lên một trận lệ phong. Sức gió cực kỳ mãnh liệt, đầu tiên quật đổ một gốc cây nhỏ mọc trên sườn núi, hiệu ứng dây chuyền nảy sinh ra, hết cây này nối tiếp cây khác, không thể tưởng tượng nổi cuối cùng lại làm cho núi đá sụp đổ.
Những tảng đá to như cái thúng vẫn còn rêu phủ xanh lăn thẳng xuống trong sơn cốc. Loại chuyển động này tạo nên những âm thanh trời long đất lở, khiến cho toàn bộ đám dong binh đang ngủ mê mệt trong sương mù mê dược cũng đột ngột bật dậy như lâm đại địch, trước tiên là chộp lấy vũ khí sau đó mới xem xem tình huống gì đã phát sinh.
Ai Đức Ôn kiêm cả chức Dược tề sư, lại có trình độ phi phàm nên hiểu rõ rằng chỉ loại mê dược có công hiệu nhẹ mới có thể không bị cao thủ phát hiện. Ai Đức Ôn đang lúc dương dương đắc chí tin chắc vào thắng lợi trong tầm tay thì bị tiếng động ầm ầm phá hỏng hoàn toàn mọi toan tính. Nhìn vào đám dong binh đồn trú trong sơn cốc tay lăm lăm vũ khí dáo dác ngó nghiêng bốn phía, lại nhìn đám Tử thần vệ sĩ đang tiến vào sơn cốc, lão đành phải kìm câu chửi thề lại trong họng, trước hết ra lệnh công kích:
- Xông lên, giết!
Vô luận Ai Đức Ôn hay Lao Lôi Tháp, dưới tiếng đá lở lăn ầm ầm thì đều hiểu rằng bởi vì biến hóa đó mà trận đánh lén lần này không còn khả năng hoàn mỹ nữa. Hai người chửi thầm rồi hạ lệnh xung phong chém giết, nhưng mắt lại dõi về phía khu vực phát ra trận lệ phong ngắm tới ngắm lui, trong lòng chất đầy nỗi nghi hoặc quái dị.
Trận lệ phong đó rốt cuộc làm sao lại xảy ra? Tại sao lớn như vậy? Tại sao lại sinh ra công hiệu thần kỳ đến thế? Nếu do người thì là ai làm ra?
Nghi vấn nối tiếp nhau thoáng chốc đã tràn đầy trong lòng, bất quá chỉ trong thời gian tích tắc. Hai người cũng không kịp suy nghĩ nhiều, dồn toàn bộ sức chú ý vào trận chém giết trong sơn cốc.
- Địch đánh lén. Địch đánh lén!
Hơn một nghìn dong binh ở giữa sơn cốc bị đá rơi làm bừng tỉnh. Một bộ phận nhỏ dong binh ở mép ngoài sơn cốc liên tục tránh né đá rơi, đám dong binh ở ngoài cùng đảm nhiệm chức trách tuần đêm lúc này đã phát hiện bóng hình của đám Tử thần vệ sĩ, lập tức hét toáng lên.
Tất cả dong binh của ba phương thế lực lập tức tỉnh ngộ, rút vũ khí ra, bắt đầu ngâm xướng ma pháp, cung tiễn thủ thì lắp tên lên dây, mục tiêu công kích đều nhằm vào lối cửa vào sơn cốc.
Ba trăm tên Tử thần vệ sĩ của Thiên Tai giáo hội như những đạo hắc dạ u linh phân tán ra, dưới ánh trăng xẹt qua như những cái bóng mờ ảo. Bọn chúng mang theo trên người tà khí âm trầm, cặp mắt tràn ngập hưng phấn và cuồng nhiệt, tay cầm các loại vũ khí kỳ lạ có mũi nhọn, phi hành là là mặt đất tiến rất nhanh vào trong sơn cốc.
Mặt đất rung động, một loạt Địa Đột thứ nhọn hoắt chồi lên. Ngọn lửa mãnh liệt cấp tốc hội tụ lại một chỗ, hình thành một Hỏa tường ngăn chặn. Lôi điện uốn lượn chớp nhoáng khắp bầu trời của sơn cốc, phóng thẳng xuống phía dưới. Thủy nhân, Thủy long chậm rãi ngưng tụ thành hình, chạy rời xa khỏi Hỏa tường một đoạn.
Tiếng tên nỏ rít lên bên tai "vù vù vù" không ngừng bay về phía Tử thần vệ sĩ. Ma pháp sư và cung tiễn thủ tạo thành tầng tầng trở ngại ở bên trong sơn cốc, trong nháy mắt gây cản trở đà xông tới của đám Tử thần vệ sĩ, muốn giết chết sạch bọn xâm lấn to gan lớn mật này.
Nhưng, làm kẻ vệ đạo của Thiên Tai giáo hội tà ác, Tử thần vệ sĩ có hung danh tràn khắp Kì Áo đại lục trong bao nhiêu năm, tất nhiên không phải dễ đối phó như vậy.
Chỉ thấy ba trăm tên Tử thần vệ sĩ chẳng những tốc độ không giảm mà ngược lại càng lúc càng nhanh. Bọn họ mặc một loại áo dài màu xám đen có kháng tính rất mạnh đối với ma pháp, rất nhiều ngọn lửa đập vào đều bị bọn chúng vung tay áo lên dập tắt liền. Ngay cả lôi điện cuồng liệt đánh xuống, cũng chỉ khiến cho thân hình bọn chúng sững lại một chút, còn chẳng gây ra bất cứ đả kích có tính hủy diệt nào.
- Hừ, khải giáp của Tử thần vệ sĩ là một trong các bí mật của Thiên Tai giáo hội chúng ta, ma pháp bình thường công kích làm sao có thể sinh ra hiệu quả!
Hắc Ám hệ Đại ma đạo sư Ai Đức Ôn đáp xuống phía đằng sau, nghiêm mặt âm trầm nhìn về phía trước, khinh thường nói. Vốn có thể vô thanh vô tức tiêu diệt đại bộ phận lực lượng của sơn cốc, nhưng bởi vì có phát sinh ngoài ý muốn đã làm rối loạn tiến trình của bọn chúng, nên lão tự nhiên cảm thấy khó chịu trong lòng.
Ở bên cạnh Ai Đức Ôn, đoàn trưởng Già La dong binh đoàn Lao Lôi Tháp, nắm chặt thần khí Cuồng chiến phủ của tộc Cuồng chiến sĩ, cười gằn những tiếng ha ha thật to và nói:
- Thế này càng hay. Chỉ tốn thêm chút thời gian mà thôi. Bọn chúng giãy chết thì càng thêm ý tứ.
Chuyến này, Già La dong binh đoàn đã dốc ra hết số tinh nhuệ, bổ xung thêm ba trăm tử sĩ của Thiên Tai giáo hội và theo sau còn có hơn mười nhóm tiểu thế lực liên hợp, thực lực như thế đích xác có thể quang minh chánh đại hủy diệt các lực lượng bên trong sơn cốc. Vốn Lao Lôi Tháp chính là một kẻ hiếu chiến, loại chém giết trực diện này rất hợp với tính tình của hắn, bởi vậy vừa thấy dong binh của ba đại thế lực bên trong sơn cốc tỉnh dậy, làm cho vốn là trận đánh lén chuyển thành cuộc chém giết trực diện thì hắn ngược lại càng thêm hưng phấn.
Ai Đức Ôn nhếch miệng không nói thêm gì, chỉ nhìn đám dong binh như thủy triều lao vào sơn cốc, nhẩm tính xem tiếp theo cần phải bắt chẹt tiền như thế nào. Dù sao lần này hắn cũng xuất động ba trăm tên Tử thần vệ sĩ, chi phí không phải ít, mặc dù mục đích tới là vì Quang minh giáo hội, nhưng chẳng phải cũng là trợ giúp Lao Lôi Tháp sao? Chung quy hắn cũng cần phải kiếm lại chút đỉnh chứ.
Tử thần vệ sĩ không hổ danh Tử thần, bị ma pháp công kích mãnh liệt vẫn xông vào trong sơn cốc với thế mạnh không thể cản nổi. Ba trăm tên Tử thần vệ sĩ lúc này phân tán thành từng đám tàn ảnh tựa như u hồn, dùng vũ khí sắc bén có dạng mũi nhọn lưu lại trên người đám dong binh các lỗ máu.
Đám Tử thần vệ sĩ này tu tập một loại đấu khí kỳ dị. Trong lúc tranh đấu, bọn chúng dường như có thể mượn lực lượng của Tà thần, trên người tự nhiên có một luồng khí tức tà ác, đồng thời lại có thể lợi dụng ánh mắt làm cho đối thủ dao động tâm linh. Đấu khí kỳ dị có sức ăn mòn mãnh liệt, thường thường có thể phá hủy tuyến phòng ngự của đối phương, gây thương tổn trực tiếp đến thân thể.
Hàn Thạc ngồi xếp bằng trên một sườn núi của sơn cốc. Sau khi chọc gậy bánh xe gây ra trận chiến đấu thảm thiết, bây giờ hắn vừa yên lặng vận chuyển ma công, từ từ hấp thụ lực lượng của những người chết lan tỏa trong sơn cốc, vừa ngưng thần chú ý cuộc chiến phía dưới sơn cốc.
Biểu hiện thần kỳ của Tử thần vệ sĩ làm cho Hàn Thạc kinh hãi. Hắn thậm chí có thể cảm ứng được một chút khí tức của Tà thần ở trên người Tử thần vệ sĩ.
Khí tức của Tam nhãn Tà thần An Tư Địch Tư mà kẻ bị chết thảm trong tay Hàn Thạc là Vong Linh ma đạo sư Khắc Lai Đốn đã từng lợi dụng tế đàn gọi về lần trước khi ở Ngõa Luân thành và của Tà thần Thiên trượng lục mâu xuất hiện trong óc hắn khi ở tầng bên dưới Tử Vong Mộ Địa, Hàn Thạc đều có thể cảm ứng được một chút từ trên người của Tử thần vệ sĩ.
Tử thần vệ sĩ bởi vì có cuồng nhiệt tín ngưỡng đối với Tà thần nên có thể đạt được một ít thần lực kỳ dị. Có lẽ bọn chúng chỉ có thể mượn được một phần ức vạn lực lượng của Tà thần, nhưng lực lượng đó phóng thích ra tại vị diện này thì vẫn không thể coi thường, có thể nhìn ra điểm này từ đám dong binh chết thảm kia.
Nhân số gồm ba trăm tên Tử thần vệ sĩ không phải nhiều nhưng gây ra những thương tổn vô cùng kinh khủng. Thực lực Thần điện kỵ sĩ đoàn của Quang minh giáo hội cùng Tử thần vệ sĩ tương đương, từ thực lực do ba trăm tên Tử thần vệ sĩ này biểu hiện ra, Hàn Thạc có thể tưởng tượng được thực lực của thần điện kỵ sĩ đoàn nhất định cũng đáng sợ như vậy.
- Hắc hắc, càng ngày càng có ý tứ!
Hàn Thạc cười lạnh lẩm bẩm, đột nhiên thở phào một cái:
- Cái gì tới sẽ tới, nếu không sẽ không còn thú vị nữa!
Khi hắn vừa thốt ra những lời này, Hắc Ám hệ Đại ma đạo sư Ai Đức Ôn cũng nhíu mày, đột nhiên dùng Phiêu Phù thuật phóng lên cao, bay ra khỏi sơn cốc rồi chăm chú quan sát bốn phía, sau đó lại nhanh chóng bay trở lại sơn cốc hỏi Lao Lôi Tháp lúc này đã cuồng hóa lần thứ hai để đại chiến:
- Rất nhiều dong binh đang hội tụ về nơi này, tại sao lại như vậy?
- Hồng Liêm dong binh đoàn cách nơi này không xa, chúng ta ở đây gây ra động tĩnh lớn như vậy nên bọn chúng hẳn là phát hiện ra rồi. Hắc hắc, một ngàn dong binh trong sơn cốc bây giờ đã chết khoảng bốn năm trăm, chỉ cần tận dụng thời gian tiêu diệt hết bọn chúng, Phật La Lí Đạt đến đây cũng chỉ là tìm chết. Chỉ bằng Hồng Liêm dong binh đoàn của hắn, căn bản không ngăn cản được bước tiến của chúng ta!
Vung Cuồng chiến phủ chém đứt đôi một tên thú nhân chiến sĩ cao hai thước ba, Lao Lôi Tháp thuận miệng đáp một câu, rồi lại một lần nữa xông vào đám người đối diện, xem ra hắn sướng đến nỗi mê muội đi vì được chiến đấu rồi.
- Không phải, không chỉ có một Hồng Liêm dong binh đoàn, còn có cả một đoàn thú nhân nữa! - Ai Đức Ôn trong lòng như có lửa đốt, hét lên với Lao Lôi Tháp.
- Chết tiệt, sao lại như thế này? - Lao Lôi Tháp giật mình, đột nhiên nhảy đến trước Ai Đức Ôn, kinh hãi hỏi.
- Giết bọn chúng!
Trên bầu trời sơn cốc, Á Đương Môn La cưỡi một con Hỏa liệt điểu thân dài mười thước, cùng tộc nhân phía sau cưỡi đủ loại phi hành ma thú vọt thẳng tới.
Ở bên ngoài sơn cốc, tiếng gót sắt đạp trên mặt đất nghe nặng chịch như trống trận. Cao thủ của ba đại thế lực đang hội tụ đến bên trong sơn cốc, đường ra khỏi cốc của bọn Lao Lôi Tháp đã bị khóa chặt.
- Liều mạng! Nếu không thì chẳng ai thoát được! - Tình thế đến nước này, Lao Lôi Tháp tất nhiên hiểu rõ, bèn ngửa mặt lên trời hú một tràng dài, hung tính đại phát, xông thẳng đến gần chém giết số dong binh còn sót lại trong sơn cốc.