Chương 227:Ung dung rời đi
Hàn Thạc chạy trốn, Phất Cách Sâm và Mã Khả Hân thì truy đuổi. Nhưng là do Hàn Thạc chủ động chơi trò mèo vờn chuột, hắn cố tình để lộ ra một vài tung tích trên đường để những kẻ kia không mất dấu. Nhưng lúc này thì trò chơi cũng đến lúc kết thúc.
Một con sông rộng lớn ngăn lại đường đi, nước sông chảy cuồn cuộn mãnh liệt một mạch rất nhanh về phía hạ lưu.
Hàn Thạc đứng ở trước một gốc cây cổ thụ cao chọc trời. Miệng hắn há hốc, hơi thở hổn hển, cố gắng kìm nén lại sự cuồng loạn trong lòng. Cặp đồng tử mở to, đỏ như máu, quay đầu nhìn hai kẻ kia đang từ từ đến gần.
Trên bầu trời đêm sáng rõ, hai bóng người chậm rãi đến gần. Là Phất Cách Sâm dùng ma pháp mang theo Mã Khả Hân, như hai đám mây phiêu bạt xuất hiện ở trong tầm mắt của Hàn Thạc.
- Cuối cùng thì các ngươi đã đến, ta đã đợi được một lúc rồi! - Đợi cho hai người đến gần, Hàn Thạc khẽ nhếch miệng. Hung sát chi khí tỏa ra quanh người hắn thành từng luồng ánh sáng đỏ như máu. Đây đều là do vừa mới giết chết đám cường đạo, thân thể tự nhiên hấp thu sự sợ hãi và không cam lòng, oán hận của đám cường đạo trước khi chết để hình thành nên năng lượng kỳ dị.
- Mặc dù thủ đoạn tàn nhẫn, nhưng ngươi cứu những người đó, điều này chứng minh ngươi cũng không phải một tên mất hết nhân tính. Ta đã điều tra về ngươi, biết ngươi cũng không phải người của Thiên Tai giáo hội. Nhưng ngươi lại nắm một vài vật rất nguy hiểm đối với thế giới này, cho nên ta sẽ bắt ngươi rồi giam cầm vĩnh viễn bên trong Quang Minh giáo hội, bất quá ta đảm bảo sẽ không lấy tính mạng của ngươi! - Phất Cách Sâm bay đến trên một cành cây, nhìn Hàn Thạc bình tĩnh nói.
Còn nữ tinh linh thần tiễn thủ Mã Khả Hân, sau khi bóng dáng xinh đẹp nhanh chóng hạ xuống ổn định, thì thuận tay cầm một mũi tên rồi ngắm chuẩn vào Hàn Thạc. Lập tức cảm giác nguy hiểm trong lòng hắn đột nhiên tăng lên, không nhịn được liếc nàng vài lần.
- Thiên Tai giáo hội và ta không có một chút quan hệ nào, với lại ta cũng không có biện pháp lợi dụng trí thức đang nắm trong tay để cải tạo ra hàng loạt hắc ám sinh vật. Ta có thể nói rõ ràng cho ngươi biết là ta tuyệt đối sẽ không gia nhập Thiên Tai giáo hội, ngược lại giáo hội này và ta còn có quan hệ đối đầu. Nhưng nếu các ngươi vẫn làm phiền như vậy, ta mặc kệ thanh danh của các ngươi là tốt hay xấu, chỉ cần uy hiếp tới ta thì chỉ có một từ thôi - Giết!
Cố kìm nén ý nghĩ điên cuồng trong lòng, vẻ mặt Hàn Thạc dữ tợn, hung hăng nói.
- Xin lỗi, không giết ngươi đã là nhượng bộ lớn nhất rồi! Ta tuyệt đối không thể mặc kệ để ngươi rời đi. Bởi vì những gì ngươi nắm vững, thật sự rất nguy hiểm đối với chúng ta. - Phất Cách Sâm lắc lắc đầu, kiên quyết nói, xem ra song phương không có chút đường lui nào.
Nhếch miệng cười thoải mái một tiếng ha ha, Hàn Thạc gật đầu nói:
- Đã như vậy, không có gì để nói nữa. Chỉ cần các ngươi dám động thủ, ta nhất định sẽ không nương tay đâu!
Vào lúc trước khi chưa đánh mất lý trí, Hàn Thạc chợt lao vút lên trời. Toàn thân hắn biến thành một đạo huyết quang, bay về phía U Ám sâm lâm.
- Vù
Mã Khả Hân bắn ra mũi tên sớm đã lắp sẵn. Mũi tên như một tia chớp xé vỡ không trung, mang theo tiếng rít chói tai, như bóng với hình theo sát Hàn Thạc. Tựa như không thấy máu thì không thể dừng lại.
Đại ma đạo sư Phất Cách Sâm cũng không nhàn rỗi, ngay khi thân thể Hàn Thạc lao lên không trung, ma pháp trượng trong tay lão hơi vung lên. Một luồng cường quang chói mắt bắn thẳng về phía hắn. Năng lượng cuộn trào mãnh liệt làm cho Hàn Thạc ý thức được luồng cường quang kia cực kỳ nguy hiểm.
Hàn Thạc đang lơ lửng trên không, cảm nhận được công kích phía sau mình tới gần, thân thể có xu hướng bay về trước đột nhiên ngừng lại. Lục Ma Phong chuyển động theo tâm ý từ bên trong tay áo bay ra, đánh về phía mũi tên đang phóng tới của Mã Khả Hân. Ma Nguyên lực khởi phát, hình thành hung sát chi khí tức lượn lờ ở xung quanh thân thể, rồi rất nhanh ngưng tụ ở trên tay phải của hắn.
Trong chớp mắt, huyết quang từ tay phải của Hàn Thạc bắn ra bốn phía. Lực lượng cuồng bạo mãnh liệt dâng trào giống như một cơn sóng thần, dưới sự dẫn động của Ma Nguyên lực oanh kích về phía luồng cường quang.
Một tiếng nổ tung đinh tai nhức óc vang lên. Giữa bầu trời đêm, hai luồng bạch quang và huyết quang chói mắt, đan vào nhau, giống như một chùm ánh sáng rực rỡ mỹ lệ của pháo hoa phóng ra, không ngờ lại mang một vẻ đẹp kỳ dị.
Trong vùng ánh sáng rực rỡ động lòng người đó, bóng dáng của Hàn Thạc rơi thẳng xuống. "Tùm" một tiếng, cả người đã lọt thỏm xuống dòng sông, trong nháy mắt đã bị sóng lớn bao phủ không thấy tăm tích.
Phất Cách Sâm dùng ma pháp mang theo Mã Khả Hân bay đến chỗ Hàn Thạc vừa rơi. Cả hai cứ trố mắt nhìn xuống dòng sông đang cuồn cuộn, trong lúc nhất thời không biết làm thế nào cho phải.
Chờ đợi một lúc lâu, cũng không thấy động tĩnh gì thêm. Điều này làm cho Phất Cách Sâm và Mã Khả Hân tỏ ra vô cùng kinh ngạc.
- Bằng thực lực của hắn biểu hiện trước đó, chắc sẽ không chết dễ dàng như vậy. Tại sao còn không nổi lên khỏi mặt nước, hắn tuyệt đối không có khả năng nín thở trong thời gian dài được! - Phất Cách Sâm kinh ngạc nhìn xung quanh, nói với vẻ nghi hoặc.
- Có thể đã chết rồi, nếu không đã sớm phải rời khỏi mặt nước, không ai có thể không cần hít thở cả! - Mã Khả Hân cũng tương tự, lời nói lộ rõ vẻ lưỡng lự không chắc chắn.
- Nếu như hắn không chết thì nhất định là bị nước cuốn trôi về phía dưới, đi thôi, chúng ta đi về phía hạ lưu xem! - Lại đợi thêm một lúc nữa, Phất Cách Sâm khẳng định Hàn Thạc chắc chắn không còn ở chỗ này, liền cùng Mã Khả Hân bay theo hướng sông lớn trôi đi.
Sau khi Phất Cách Sâm và Mã Khả Hân biến mất, từ một gốc đại thụ, Hắc ám hệ đại ma đạo sư Ai Đức Ôn và nữ luyện kim thuật sĩ Bối Lâm Đạt đi ra.
- May là chúng ta cách khá xa, nếu không nhất định sẽ bị lão hồ ly Phất Cách Sâm phát hiện. Xem ra tên Bố Lai Ân kia nhất định gặp phải phiền toái lớn rồi! - Ai Đức Ôn lời nói còn run run, đượm vẻ sợ hãi.
- Hắn bị Phất Cách Sâm và Mã Khả Hân liên thủ công kích đánh rơi xuống nước. Lâu như vậy mà không thấy nổi lên, nói không chừng đã chết rồi! - Bối Lâm Đạt nhìn dòng nước xiết chảy nhanh, cũng suy đoán giống như Mã Khả Hân.
Ai Đức Ôn mỉm cười lắc đầu, nói một cách chắc chắn:
- Không, hắn nhất định không chết! Người trong cuộc không nhận ra, nhưng người đứng xem thì rõ ràng. Vào khi bọn họ giao thủ, ta chú ý tới một vài chi tiết, vũ khí của Bố Lai Ân và mũi tên của Mã Khả Hân sau khi va chạm thì mặc dù hắn giống như là rơi xuống sông lớn, nhưng mà quỹ đạo rơi lại là ổn định. Dựa theo tình huống ngươi nói lúc trước để quan sát, vũ khí hẳn là còn đang trong sự điều khiển của bàn tay hắn. Điều này đã chứng minh căn bản là Bố Lai Ân không có rơi xuống sông sau khi chết hoặc hôn mê, nếu không hắn nhất định không thể điều khiển vũ khí!
Nghe Ai Đức Ôn giảng giải, Bối Lâm Đạt kinh dị nghĩ lại một chút, đồng ý nói:
- Đúng vậy, hắn nhất định còn sống!
- Hắc hắc, hắn càng cường đại thì càng có thể tự bảo vệ mình, đối với chúng ta thì mới càng có lợi. Chỉ cần hắn không chết, chúng ta vẫn có cơ hội tìm được, hắn nhất định còn có thể xuất hiện. Trước hết lúc này chúng ta phải hiểu rõ tất cả về hắn, chúng ta nhất định phải thu phục được người này! - Ai Đức Ôn thấp giọng cười quái dị rồi mang theo Bối Lâm Đạt rời khỏi.
Con sông lớn vẫn cuồn cuộn trào dâng mãnh liệt như không hề biết tới trận ác chiến vừa rồi. Cách xa nơi Hàn Thạc rơi xuống, một bóng người mang theo đầy bọt nước, giống như mũi tên nhọn phóng lên cao. Lên đến không trung, sau khi phân biệt rõ phương hướng, nhằm phía U Ám sâm lâm rất nhanh bay đi.
Ai Đức Ôn phán đoán vô cùng chính xác. Lúc đối mặt công kích của hai người Phất Cách Sâm và Mã Khả Hân, Hàn Thạc tay phải ngưng tụ hung sát chi khí hoàn toàn chế ngự được luồng cường quang chói mắt của Phất Cách Sâm công kích, thân thể căn bản không có chịu một chút tổn thương. Vào khoảnh khắc hắn còn chưa rơi xuống sông đã sử dụng tâm ý đem Lục Ma Phong gọi về trong tay, sau đó lặn một mạch như điên cuồng tận đáy sông, đợi Phất Cách Sâm bỏ đi thì một lần nữa trở về không trung.
Nguyên lai Hàn Thạc định cùng Phất Cách Sâm đánh một trận, nhưng ở trong lúc đánh nhau, bởi vì Ai Đức Ôn nóng lòng muốn thấy rõ tất cả nên đã bị một trong ba đầu Âm Ma phát hiện. Hàn Thạc lập tức bỏ đi ý nghĩ này, còn quyết định nhân cơ hội lặn xuống sông làm ra biểu hiện giả vờ chìm xuống nước, nhân cơ hội rời xa nơi phức tạp kia.
Với thực lực hiện nay của hắn, có sự giúp đỡ của Tiểu Khô Lâu và Thổ Giáp Thi, hơn nữa có Ma công và Vong linh ma pháp, mặc dù không chắc thắng Phất Cách Sâm và Mã Khả Hân, nhưng tự tin có thể ung dung rút lui, hai người tuyệt đối không thể ngăn được hắn.
Nhưng là hai người Ai Đức Ôn và Bối Lâm Đạt xuất hiện làm cho Hàn Thạc không thể không bỏ đi suy nghĩ đại chiến một trận. Đối với Hàn Thạc mà nói, hai người của Thiên Tai giáo hội này cũng khó dây vào, vạn nhất thừa dịp khi hắn giao chiến cùng Phất Cách Sâm và Mã Khả Hân mà đánh lén, nhất định là không dễ chịu gì.
Bởi vậy, cân nhắc một chút được mất, Hàn Thạc hiểu rằng ở lại không có một chút lợi ích nào. Cuối cùng mới quyết định tạm thời tránh né bọn họ dưới lòng sông, lợi dụng ma công rời đi.
Lần trước cùng đoàn người của Phạm Ny đi tới Tử Vong Mộ Địa, vừa đi vừa nghỉ cần thời gian hơn mười ngày, song giờ có Ma Động Cửu Thiên thuật, làm cho Hàn Thạc tiết kiệm được rất nhiều thời gian. Hắn cứ một mình lướt đi trong không trung, vẻn vẹn chỉ tốn thời gian một ngày một đêm, đến hoàng hôn ngày thứ hai đã tới Tử Vong Mộ Địa.
Mặc dù trên đường đi đã điều tức ba lần, nhưng sau khi Hàn Thạc tới được Tử Vong Mộ Địa, Ma Nguyên lực vẫn tiêu hao rất mãnh liệt, làm cho hắn không thể không điều tức khôi phục một lần nữa.
Ba con Âm Ma được Hàn Thạc để ở bên ngoài Tử Vong Mộ Địa, dùng để đợi Hắc Long Cát Nhĩ Bá Đặc. Hàn Thạc nhắm mắt nghỉ ngơi một đêm, đến ngày thứ hai mới khôi phục tinh thần.
Tử Vong Mộ Địa bị bao phủ bởi kết giới mạnh mẽ, bất luận thế nào cũng không cảm giác được mặt trời và mặt trăng chiếu rọi. Suốt năm bị bao phủ bởi sự tối tăm, âm u lạnh lẽo, xung quanh xương trắng đầy mặt đất, làm cho nơi này trở thành thiên đường của người chết.
Thấy Cát Nhĩ Bá Đặc còn chưa trở về, Hàn Thạc lấy ra một ít vật liệu luyện kim mà Phỉ Bích giao cho mình, nghiên cứu một chút.
Vật liệu mà Phỉ Bích thu thập cho hắn, phần chủ yếu đưa cho các ải nhân dùng để rèn luyện binh khí, còn lại định tự mình ra tay luyện chế một ít ma bảo có công hiệu đặc biệt.
Ma anh giờ đã thành hình, Ma công đã đạt tới cảnh giới Thị huyết cho nên giờ Hàn Thạc hoàn toàn có thực lực luyện chế ma bảo. Hắn quyết tâm chẳng những phải luyện chế Lục Ma Phong một lần nữa, còn phải làm cho bản thân một vài thứ có công dụng đặc biệt.