Đại Ma Vương

Chương 882: Chương 882: Vắng sư phụ, ta thay cũng được!




Người Hàn gia đã rời đi, nhưng những ma trận ở trung tâm cứ điểm Bá Cách Lạp Tư vẫn vận chuyển. Cứ cách một khoảng thời gian, trong ma trận lại truyền ra vài tiếng kêu thảm thiết thê lương trước khi chết…

Lạp Khắc Lý Sâm và Hoắc Phu Tư rơi vào tâm ma luyện ngục trận, hai người không biết tình huống bên ngoài thế nào, đụng phải tâm ma tập kích đã lâm vào trạng thái hỗn loạn. Dưới tình huống này, thần hồn cả hai căn bản không thể chiếu cố đến tình huống bên ngoài, toàn bộ tinh lực đều tập trung chống lại tâm ma.

Hai người có thể tu luyện đến cảnh giới Thượng vị thần hậu kỳ, tâm cảnh so với thần thông thường kiên định hơn nhiều, đối mặt với sự tấn công của tâm ma một mực kháng cự, sử dụng thần hồn chống đỡ.

Bên cạnh họ, những Trung vị thần tâm chí yếu ớt lần lượt từng người rối loạn, bị tâm ma tập kích, đánh mất bản thân, bước lên con đường hủy diệt.

Thời gian trôi rất nhanh, nháy mắt đã qua vài ngày. Thiên địa nguyên lực chống đỡ Hàn gia bắt đầu giảm sút, lần lượt từng ma trận mất dần lực lượng vốn có, thần vệ U Mạc thành tinh lực kiệt quệ sau khi dạo một vòng quỷ môn quan, cuối cùng may mắn sống sót.

Dần dần, thiên địa nguyên lực biến mất, sức mạnh ngọn nguồn của ma trận cũng khô kiệt.

Sương mù đậm đặc bao phủ Hàn gia đã sớm tan đi, liếc nhìn lại, mỗi một kiến trúc của Hàn gia đều hiện rõ dưới ánh mặt trời.

Xung quanh mỗi kiến trúc, dưới gốc các cột đá trung ương chọc trời, giữa những gốc cây cỏ thực vật có rất nhiều thi thể hình thù kì dị. Đó là những thần vệ thủ hạ của Hoắc Phu Tư, hoặc tứ chi không đầy đủ, hoặc thất khiếu đổ máu, hoặc huyết dịch khô kiệt…

Tử trạng từng người cực bi thảm!

Tiến vào cứ điểm Bá Cách Lạp Tư tổng cộng có một ngàn thần vệ, bây giờ chỉ còn không đến ba trăm người sống sót, hơn nữa mỗi người đều là sức cùng lực kiệt, trạng thái kém xa ban đầu.

Hoắc Phu Tư nhìn thảm cảnh trước mắt mà lòng nổi lên sự bi phẫn thê lương cực độ, kết quả này hắn tuyệt không ngờ đến. Đối mặt với cảnh tượng này, Hoắc Phu Tư quả thật không biết nên tiếp tục thế nào.

Giờ phút này, trong lòng hắn ngoài sự ngỡ ngàng còn có cảm giác tuyệt vọng thất bại, nhất thời không nghĩ đến việc tiếp tục truy sát đầu sỏ đã gây nên thảm trạng này.

Những thần vệ còn sống của U Mạc thành, ai nấy đều mang vẻ mặt chán nản, trong ánh mắt họ toàn là vẻ sợ hãi khiếp đảm, ngồi một chỗ tận lực khôi phục thần lực trong cơ thể.

Mấy người Lạp Khắc Lý Sâm cũng vô cùng kinh ngạc, không ngờ Hàn gia chỉ bằng những lực lượng kì dị kia đã khiến cho Hoắc Phu Tư tổn thất nhiều thủ hạ như vậy. Lạp Khắc Lý Sâm dù có ngạc nhiên nhưng cũng không cảm thấy bi thường vì những Thượng vị thần cùng đi với hắn không có hiện tượng thương vong.

- Cơ Nỗ. Mấy người các ngươi khám xét cho ta xem trong Hàn gia còn ai nữa không! - Lạp Khắc Lý Sâm trầm ngâm một chút rồi lạnh giọng hạ lệnh, hơn nữa ngầm nháy mắt ra hiệu với Cơ Nỗ.

Cơ Nỗ hiểu quá rõ Lạp Khắc Lý Sâm, từ chỉ thị của thủ lĩnh, hắn hiểu ý gật đầu đoạn lập tức bắt đầu hành động, chuyên tới một số kiến trúc to đẹp nhất thâm nhập vào lần mò tìm kiếm.

Lấy thực lực của Lạp Khắc Lý Sâm, hắn đương nhiên cảm nhận được khi tất cả ma trận đều đã mất tác dụng, Hàn gia ngoại trừ bọn hắn đã không còn một bóng người. Sở dĩ nói như vậy chủ yếu là vì của cải của Hàn gia, điểm này trong lòng mấy người Cơ Nỗ hiểu rõ, cho nên nhằm vào mục tiêu chính là ở phương diện này.

Hoắc Phu Tư vốn đang đắm chìm trong nỗi bi thương và ngỡ ngàng, nhưng vừa nghe thấy lời Lạp Khắc Lý Sâm dặn dò bọn người Cơ Nỗ, lập tức hiểu Lạp Khắc Lý Sâm muốn làm gì. Kìm nén sự tức giận trong lòng, hắn quát:

- Khám xét cho ta, thấy người giết người, có gì đáng giá đều mang đi hết cho ta!

Những thần vệ U Mạc thành đang sức cùng lực kiệt, nghe Hoắc Phu Tư nói như vậy, vẻ mặt đau khổ tiếp tục hành động, từng người qua lại không ngớt..



Sau mười phút, mấy người Cơ Nỗ, còn cả thần vệ U Mạc thành liên tiếp trở về, sắc mặt sa sút, hiển nhiên không thu hoạch được gì.

- Đại nhân, không có một người sống, cũng không có lấy một khối năng lượng tinh thạch hay hắc tinh tệ nào để lại, bọn Hàn gia quỷ tha ma bắt kia đã mang đi tất cả! - Cơ Nỗ giận dữ nói với Lạp Khắc Lý Sâm.

Phỉ Bích sớm từ lúc nhận được tin tức bọn Lạp Khắc Lý Sâm tới đã bắt đầu chuẩn bị, trước khi đi tự nhiên sẽ không lưu lại thứ gì đáng giá. Toàn bộ Hàn gia hiện tại thứ đáng giá duy nhất chính là các ma trận đã mất đi nguyên lực duy trì. Đáng tiếc hai tên Lạp Khắc Lý Sâm và Hoắc Phu Tư đều không hiểu cách vận dụng ma trận như thế nào, cho dù đem tất cả đi cũng vĩnh viễn không có biện pháp sử dụng ma trận.

Đối với mấy người bố trí ma trận như Hàn Thạc, Huyết Linh, Bác Lan Tư, những vật liệu bố trí ma trận kia vẫn vô cùng có ích, nhưng với hai tên này thì chúng hoàn toàn là phế phẩm, không có một chút hữu dụng nào.

- Mẹ nó, bọn chúng không trốn xa được đâu, chúng ta đuổi theo! Hừ, ngoài chúng ta ra, Hoa Lai Sĩ nhất định cũng sẽ có bố trí, bọn chúng đừng hòng dễ dàng rời khỏi Ám Ảnh thành!

Lạp Khắc Lý Sâm hừ lạnh, nói:

- Bọn chúng nhất định là đào tẩu về phía Tử Vong thần vực, chúng ta mau đuổi theo!

Chuyện đến nước này Hoắc Phu Tư cũng không còn gì để mất. Đã chết nhiều người như vậy, bất luận thế nào hắn cũng không thể buông bỏ, dù không đưa được công đạo cho thủ hạ, hắn cũng phải tiêu diệt toàn bộ Hàn gia. Huống chi, đám người Hàn gia còn có khả năng mang theo lượng lớn hắc tinh tệ, Hoắc Phu Tư tuyệt đối sẽ không để Lạp Khắc Lý Sâm chiếm tiện nghi.

Mặc dù đã chết rất nhiều người, nhưng Hoắc Phu Tư vẫn tin tưởng có thể nuốt trọn Hàn gia, bởi vì bên bọn hắn có mấy Thượng vị thần, mà phía Hàn gia dường như không có một Thượng vị thần nào. Hoắc Phu Tư khẳng định đôi bên chỉ cần chính diện giao chiến, cho dù là dùng tàn binh hiện tại cộng thêm mấy Thượng vị thần cũng có thể giành thắng lợi.

- Đuổi theo cho ta! - Hoắc Phu Tư đồng dạng hạ lệnh. Đoàn người vừa đại bại tại cứ điểm Bá Cách Lạp Tư lại tiếp bước hành trình, tiến về phía Tử Vong thần vực.



Trong một sơn cốc cách xa cứ điểm Bá Cách Lạp Tư, Lạp Nhĩ Phu sắc mặt âm trầm, đang chờ tin tức mới nhất.

Một bóng người từ đằng xa lướt đến, ổn định thân hình trước mặt Lạp Nhĩ Phu, quỳ một gối thưa:

- Đại nhân, thu được tin tức chính xác, Hàn gia quả nhiên chạy đến hướng này!

Lạp Nhĩ Phu thần sắc vui vẻ, cười lạnh nói:

- Rất tốt, chúng ta đợi lâu như vậy, quả nhiên không uổng phí tâm cơ!

Dừng một chút, hắn hỏi tiếp:

- Được rồi, tình huống phía cứ điểm Bá Cách Lạp Tư thế nào? Bọn Lạp Khắc Lý Sâm và Hoắc Phu Sâm đã tiến vào, người Hàn gia mặc dù có thể trốn đi, cũng phải tổn thất nặng nề chứ?

Lắc đầu, gã thủ hạ trả lời:

- Không rõ cụ thể tình huống ra sao. Khi Lạp Khắc Lý Sâm và Hoắc Phu Tư tiến vào, tất cả những người không quan hệ đều bị đuổi ra ngoài, người chúng ta sắp đặt cũng không có biện pháp tiến vào, bọn họ chỉ nghe được trong cứ điểm văng vẳng tiếng nổ rất to của năng lượng pháo.

- Hắc hắc, vậy thì tốt quá rồi, xem ra Hàn gia vẫn liều chết phản kháng!

Lạp Nhĩ Phu nhe răng cười lạnh, nói:

- Tuy nhiên hai tên kia có thực lực Thượng vị thần hậu kì, hơn nữa thủ hạ của chúng cũng có Thượng vị thần, thêm gần ngàn thần vệ U Mạc thành, dù Hàn gia không chết hết, có thể trốn đi cũng không được bao nhiêu người!

- Đại nhân anh minh, ta nghĩ lượng của cải Hàn gia tích lũy nhất định đều ở trên những người chạy trốn! - Người này nịnh nọt nói.

- Có thể tính toán không chút sơ hở chỉ có thành chủ đại nhân.

Lạp Nhĩ Phu cung kính tán dương Hoa Lai Sĩ, rồi tức thì lạnh lùng, nghiêm nghị hẹ lệnh:

- Chuẩn bị chặn đường dơi bay của bọn chúng lại, giết sạch đám người Hàn gia còn sống sót! Hắc hắc, chúng ta tốn nhiều công phu giá họa cho Hoắc Phu Tư và Lạp Khắc Lý Sâm, cho dù tương lai Bố Lai Ân quay về cũng tìm giết chúng, chúng ta hoàn toàn ngoài cuộc!

Lạp Nhĩ Phu lòng thầm hiểu những thủ hạ của hắn trong cuộc thi đấu giữa bảy đội thần vệ lần trước đã bị Hàn Thạc dọa phát kinh hãi rồi. Mặc dù kẻ kia đã biến mất nhiều năm, bọn hắn vẫn có tâm lý sợ hãi với hắn. Để xóa bỏ nỗi lo này, Lạp Nhĩ Phu dùng phương pháp này tạo cho họ ổn định tâm tình.

Sự thật chứng minh phương pháp này của hắn quả nhiên rất hữu dụng. Đám thủ hạ của hắn nghe thấy mình không phải gánh chịu hậu quả, không phải lo lắng Hàn Thạc đuổi giết, từng người đều tinh thần đại chấn.

Lạp Nhĩ Phu thấy vẻ mặt bọn thủ hạ như được đại xá, lòng oán hận, thầm nghĩ tên kia có gì đặc biệt hơn người mà có thể chấn nhiếp thủ hạ của mình đến vậy.



Phía Lạp Nhĩ Phu đang thầm tính kế thì bên này, nhóm Phỉ Bích cưỡi dơi bay đều bình tĩnh vô cùng. Họ len lỏi sâu trong rừng rậm Ám Ảnh thành, tranh thủ thời gian tiến về phía trước, cố gắng tránh né những người không có quan hệ, còn cẩn thận chú ý tình huống bốn phía, tránh đụng phải tập kích.

- Có người tụ tập ở sơn cốc phía trước!

Đột nhiên, Huyết Linh quát lạnh:

- Ta có thể cảm giác được máu của bọn chúng di động, những người đó đều vô cùng kích động, xem ra mục tiêu hẳn là chúng ta!

-Tránh bọn họ!

Ngải Mễ Lệ quyết đoán hạ lệnh:

- Chúng ta không thể ở Ám Ảnh thành quá lâu, nhất định phải nhanh chóng rời khỏi chốn thị phi này, bất luận bọn họ là ai, không tiếp xúc là tốt nhất!

- Bọn chúng không cho chúng ta trốn!

Huyết Linh cười khổ lắc đầu nói:

- Đến rồi! Xem ra mục tiêu đích thật là chúng ta, chỉ không biết bọn chúng là ai.

- Dơi bay mặc dù tiết kiệm sức, nhưng tốc độ có hạn, xem ra không tránh được rồi!

Lão yêu Tư Tháp Tác Mỗ vẻ mặt chăm chú, nói:

- Nghênh chiến thôi!

- Hạ dơi bay, bố trận chuẩn bị nghênh chiến! - Hai người Phỉ Bích, Ngải Mễ Lệ đồng thanh hô lên.

Từng đạo nhân ảnh từ trên dơi bay cực lớn nhảy xuống, tổng cộng hơn bảy trăm người, sắp xếp trật tự ngay ngắn, nắm thần khí trong tay, lặng lẽ chờ kẻ địch xuất hiện.

Bảy trăm người này mỗi người đều là hảo thủ được tuyển chọn cẩn thận, toàn bộ đều đã qua rèn luyện trong Bát Hoang Ly Hợp Luyện Ngục trận, hơn nữa được mấy người Bác Lan Tư dẫn đến huấn luyện trong dãy núi gần cứ điểm Bá Cách Lạp Tư. Bọn họ hiểu được một số cách phối hợp ma trậ, ai nấy đều có tâm chí kiên định, không hề bị kẻ địch ảnh hưởng.

Đám Phỉ Bích, Ngải Mễ Lệ, Bác Lan Tư, Huyết Linh, Cát Nhĩ Bá Đặc, lão yêu Tư Tháp Tác Mỗ đứng trước đội ngũ. Họ quay đầu nhìn những vệ sĩ tinh nhuệ phía sau, lòng thầm tự hào.

Đồng dạng cùng cảnh giới tu vi, một đội vệ sĩ Hàn gia có thể ngăn cản hai đội thậm chí ba đội khác. Có bọn họ, nhóm Phỉ Bích cũng an tâm đôi chút.

Sau vài phút, Lạp Nhĩ Phu cầm đầu đội Hai dần dần hiện ra, cuối cùng chắn ngay trước mặt đoàn người Hàn gia.

Lạp Nhĩ Phu dẫn đại bộ phận thần vệ đội Hai theo mình, dàn ngang dày đặc trước mặt bảy trăm người Hàn gia. Lạp Nhĩ Phu sắc mặt lạnh lẽo, trừng mắt nhìn nhóm Phỉ Bích, cất tiếng quái gở:

- Các vị, thanh thế lớn thế này là muốn đi đâu đây đấy?

- Lại là ngươi! - Phỉ Bích sẵng giọng lên tiếng, nàng thực sự không ngờ rằng chặn đường bọn họ lại là Lạp Nhĩ Phu, như vậy xem ra Hoa Lai Sĩ chẳng những ngầm đồng ý cho bọn người Lạp Khắc Lý Sâm, Hoắc Phu Tư công kích cứ điểm Bá Cách Lạp Tư, còn phái Lạp Nhĩ Phu tham gia.

- Đây là lãnh thổ Ám Ảnh thành, Hàn gia các ngươi là người Ám Ảnh thành. Bây giờ các ngươi tụ tập đi tới Tử Vong thần vực, rốt cục các người muốn làm gì?

Lạp Nhĩ Phu cười lạnh:

- Theo như ta thấy, các ngươi định phản bội Ám Ảnh thành rồi, hắc hắc, may là trùng hợp bị ta bắt gặp, nếu không thì không biết các người có thể gây cho Ám Ảnh thành tổn thất gì nữa!

- Trùng hợp gặp được? Ha ha, quá thú vị!

Lão yêu Tư Tháp Tác Mỗ châm chọc:

- Ngươi không quản nghìn dặm xa xôi tới vùng hoang vu này, hơn nữa mang theo quá nửa thần vệ đội Hai, lại trùng hợp thời gian, địa điểm ngăn chặn chúng ta trên đường, vậy mà không biết xấu hổ nói trùng hợp gặp được, hắc hắc, miệng lưỡi dẻo thực!

Bị Tư Tháp Tác Mỗ nói như vậy, Lạp Nhĩ Phu có vẻ không nhịn được, chính hắn cũng cảm thấy cái lý do “trùng hợp” này quả thực quá gò ép. Không dây dưa đến vấn đề này nữa, Lạp Nhĩ Phu hừ lạnh:

- Ta không muốn làm khó dễ các ngươi, chỉ cần các người trở về cứ điểm Bá Cách Lạp Tư, ta tuyệt đối không động thủ ngăn chặn. Chuyện này ra sẽ lập tức báo cáo cho đại nhân Hoa Lai Sĩ, chờ thành chủ điều tra rõ chân tướng, sẽ cho các ngươi ý kiến.

Dừng một chút, hắn lạnh lùng tiếp lời:

- Nhưng nếu các người mưu toan rời khỏi Ám Ảnh thành, hắc hắc, ta mang trách nhiệm trên người, đừng trách ta không khách khí!

- Hoa Lai Sĩ? Hắn còn đáng để tin sao?

Phỉ Bích tính tình ngay thẳng, không muốn rườm lời với Lạp Nhĩ Phu, đốp thẳng:

- Chớ có cố làm ra vẻ trước mặt ta, Hoa Lai Sĩ phái các ngươi tới giết chúng ta, ngươi nói chúng ta thúc thủ chịu trói trở về Bá Cách Lạp Tư để chịu chết sao?

- Dám nói năng bất kính với thành chủ đại nhân, xem ra các ngươi đã quyết tâm phản bội Ám Ảnh thành rồi!

Lạp Nhĩ Phu cười lạnh nói:

- Vậy không còn gì để nói!

Phất tay, hắn truyền lệnh:

- Đối phó với bọn phản bội không cần lưu lại người sống, giết hết cho ta!

Việc đã đến nước này, nhóm Phỉ Bích sao còn không biết mục đích thật sự của Lạp Nhĩ Phu. Bọn chúng từ đầu đến cuối vốn không định buông tha Hàn gia, luôn lấy cớ cố ý làm khó dễ, cuối cùng muốn hủy diệt Hàn gia.

- Lạp Nhĩ Phu, ngươi hạ được chúng ta sao?

Huyết Linh sớm đã không kiềm chế nổi, hai tròng mắt đỏ ngầu quát:

- Mấy năm trước sư phụ của ta có thể thắng ngươi, hiện tại dù sư phụ vắng mặt, nhưng ta cũng ngăn được ngươi vậy!

Lời vừa dứt, thân thể Huyết Linh tỏa ra huyết vụ, thanh khoát kiếm luyện chế từ Huyết Tinh phóng thẳng lên trời. Một người một kiếm bay về phía Lạp Nhĩ Phu với khí thế đề thăng không ngừng, biến thành một chùm huyết quang đỏ tươi, như tia chớp xông đến đối thủ.

Lạp Nhĩ Phu vốn còn đầy tự tin giờ thành biến sắc. Bọn chúng sớm đã nghe ngóng tình huống Hàn gia, biết Hàn Thạc và La Ti không có ở đây. Hàn gia cao thủ chân chính hắn chỉ biết có Hàn hai người đó, bọn họ vắng mặt đương nhiên Hàn gia sẽ không còn một Thượng vị thần nào, bởi thế Lạp Nhĩ Phu mới dám tự tin dẫn người ngăn trở.

Nhưng Huyết Linh vừa mới động thân, hắn bỗng cảm thấy huyết khí nồng nặc trên người đối thủ ẩn chứa lực lượng cường đại. Một luồng khí huyết sát tà ác khát máu phóng thích ra làm Lạp Nhĩ Phu thấy bị uy hiếp. Hiển nhiên, loại lực lượng này một tên Trung vị thần không thể có được.

Hắn cũng không biết ba người Huyết Linh tu luyện Huyết Thần Kinh và Bác Lan Tư, Cát Nhĩ Bá Đặc rất khác người. Mấy năm trước bọn họ trong cuộc tỷ đấu giữa bảy đội thần vệ đã có thể lấy cứng đối cứng với Trung vị thần, hơn nữa còn giành thắng lợi. Qua thời gian dài như vậy, thực lực ba người Huyết Linh tiến bộ thần tốc, sức mạnh đã có thể chiến đấu với một Thượng vị thần của thế giới này.

Ba người Huyết Linh, Bác Lan Tư sở dĩ muốn buông bỏ cứ điểm Bá Cách Lạp Tư là bởi vì Lạp Khắc Lý Sâm và Hoắc Phu Tư đều có lực lượng Thượng vị thần hậu kì, thủ hạ lại còn có mấy Thượng vị thần. Lực lượng như vậy bọn họ tự biết không địch lại mới sớm né tránh.

Nhưng Lạp Nhĩ Phu thì khác, chỉ là cảnh giới Thượng vị thần trung kì. Với Huyết Linh, cấp bậc này có thể chiến một trận, nói không chừng có thể dựa vào Huyết Thần Kinh quỷ dị ngăn chặn hắn, tạo cơ hội cho vệ sĩ Hàn gia tiêu diệt đám thần vệ đội Hai.

- La Khắc Mộc, ta đến ngăn bọn chúng, hai người các người tiêu diệt đám còn lại! - Lạp Nhĩ Phu hét lớn, nghênh đón khí huyết sát khiếp người của Huyết Linh.

Lo ngại Lạp Nhĩ Phu thất thủ, Hoa Lai Sĩ còn phái thêm hai Thượng vị thần sơ kì đi cùng. Hai người này chính là thân tín của Hoa Lai Sĩ, ở Tái Nhân Đặc gia tộc rất ít khi lộ diện, chính là để chắc chắn không có sơ hở tiêu diệt Hàn gia, hơn nữa không bị kẻ nào biết được.

Lạp Nhĩ Phu hạ lệnh, từ trong đám thần vệ có hai người đi ra khỏi hàng, một người tu luyện Hắc Ám lực lượng, một người tu luyên Đại Địa lực lượng, đều có thực lực Thượng vị thần sơ kì.

Bác Lan Tư, Cát Nhĩ Bá Đặc liếc sang nhau, đồng thời bay ra, ngăn hai gã này lại. Thực lực hai người Bác Lan Tư, Cát Nhĩ Bá Đặc mặc dù không bì kịp Huyết Linh tiến bộ thần tốc, nhưng so với đám Phỉ Bích vẫn đột phá nhanh hơn nhiều. Đối mặt với một Thượng vị thần vừa bước vào cảnh giới sơ kì, bọn họ vẫn miễn cưỡng ứng phó được.

- Vệ sĩ Hàn gia, toàn lực tấn công, cho bọn chúng thấy ai mới là vệ sĩ mạnh nhất! - Phỉ Bích nghiêm nghị, lập tức truyền mệnh lệnh.

Những thủ hạ của Lạp Nhĩ Phu có số lượng xấp xỉ vệ sĩ bên Hàn gia. Chỉ có điều nếu luận bàn lực lượng đoàn đội, Hàn gia đã chứng tỏ trong trận chiến trước đó, bọn họ mới mạnh nhất!

Đội Năm lúc trước mới huấn luyện một năm, cũng có thể đánh bại đội Hai tinh nhuệ đang đứng đầu.

Bây giờ qua nhiều năm như vậy, thần vệ Hàn Gia được rèn luyện trong Bát Hoang Ly Hợp Luyện Ngục trận, hai bên lần thứ hai tranh tài, ai mạnh ai yếu quả thực không nói cũng đã rõ!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.