Đại Ma Vương

Chương 752: Chương 752: Xin lỗi, ngươi nói đã muộn rồi!




Đoàn người Vưu Kim của U Mạc thành không một ai có thể thoát khỏi độc thủ của Hàn Thạc. Toàn bộ đều mất mạng tại động khẩu.

Phía bên trong động khẩu mùi máu tươi nồng nặc. Đỉnh Linh bay vòng không ngừng chung quanh, hấp thu thần hồn của Thượng vị thần trung kỳ Vưu Kim. Mà thần hồn của đám Thần Vệ kia cũng không có người nào thoát khỏi tác dụng của Đỉnh Linh, tất cả đều bị hút vào bên trong Vạn Ma đỉnh.

Dựa theo lời của Đỉnh Linh, chỉ có thần hồn của Thượng vị thần mới có thể luyện chế thành cấp bậc tối cao Linh Ma. Linh Ma là loại có đẳng cấp cao nhất, uy lực càng mạnh mẽ, càng có thể tạo cho Đỉnh Linh thêm nhiều lực lượng. Từ khi Ma Tôn tiêu vong, ma đầu trong Vạn Ma đỉnh cũng đã tổn hao rất nhiều. Mãi cho đến tận bây giờ, bên trong Vạn Ma đỉnh cũng không sinh ra được thêm một ma đầu có đẳng cấp cao nhất nào. Lần này hấp thụ được thần hồn của Vưu Kim, trong Vạn Ma đỉnh cuối cùng lại có Linh Ma mới hình thành.

Trong một khoảng thời gian ngắn ngủi, cả động khẩu nhuốm máu. Những kẻ do mười bảy phi kiếm của Hàn Thạc giết chết liền biến thành máu loãng. Còn thi hài bị Bác Lan Tư giết chết thì nằm rải rác khắp nơi. Quả thật khiến cho tình cảnh nơi này vô cùng thê thảm.

An Ni Tháp cùng với Đức Khoa, bốn Thần Vệ của đội ba sắc mặt ngơ ngác. Dường như trong lúc nhất thời vẫn chưa thể tỉnh lại.

- An Ni Tháp! Ngoài Vưu Kim ra, các ngươi không phải còn gặp được địch nhân từ Ám Linh thành sao? Còn suy nghĩ cái gì vậy? Dẫn đường đi! - Bác Lan Tư liếc mắt nhìn An Ni Tháp quát khẽ.

Cho đến tận lúc này An Ni Tháp dường như mới tỉnh táo lại. Chỉ thấy hắn trong bộ dạng sợ hãi, hoảng hốt nhìn Hàn Thạc hỏi:

- Bố Lai Ân đại nhân! Ngài, ngài giết Vưu Kim rồi?

- Có vấn đề gì sao? - Hàn Thạc cười thoải mái, ung dung hỏi.

- Bố Lai Ân đại nhân, bảy tòa thành lớn tại Hắc Ám thần vực mặc dù ám đấu không ngừng, nhưng mà thông thường sẽ không giết chết Thần Vệ trưởng của đối phương. Một khi có Thần Vệ trưởng tử vong thì cũng không còn là một chuyện nhỏ nữa rồi. Vưu Kim chính là một trong số các Thần Vệ trưởng tại U Mạc thành, hắn bây giờ chết ở chỗ này, thành chủ U Mạc thành nhất định sẽ hỏi đến đó! - An Ni Tháp sốt ruột nói. Chiến đấu giữa các thành cho tới bây giờ cũng chưa bao giờ ngừng. Nhưng bởi vì thực lực của Thần Vệ trưởng quá siêu phàm nên cơ bản chưa bao giờ xuất hiện tình huống Thần Vệ trưởng mất mạng.

Thần Vệ trưởng là một trụ cột vững vàng của một thành thị. Một khi có Thần Vệ trưởng bỏ mình, việc này rất có thể làm cho thành chủ của đối phương giận đến tím mặt, thậm chí còn có thể dẫn đến hai thành khai chiến với nhau. Cho nên Vưu Kim vừa chết, An Ni Tháp lập tức rất sợ hãi, liên tưởng ngay đến những hậu quả nghiêm trọng của việc này.

- Không sao. Ta sẽ báo cáo lại cho thành chủ đại nhân! - Hàn Thạc bây giờ thực lực bạo tăng, căn bản sẽ không vì chuyện này mà bận tâm!

An Ni Tháp nghe Hàn Thạc nói như vậy, trong lòng lại hơi nơm nớp lo sợ. Nghĩ tới thái độ ác liệt của hắn đối với Hàn Thạc tại Ám Ảnh Thành khi trước, An Ni Tháp không khỏi có cảm giác lạnh toát cả sống lưng. Thầm kêu may mắn, mình và hắn cuối cùng đã trở thành bằng hữu, nếu không thì mình ngay cả đến chết như thế nào, phỏng chừng cũng không biết. Đây thật sự là một kẻ tàn nhẫn, giết người không chớp mắt! Trước kia ẩn tàng kín như vậy, nhưng một khi bộc phát thực sự quá khủng bố!

- Đại nhân, xin hãy đi theo ta. Địch nhân đến từ Ám Linh thành cũng là một Thần Vệ trưởng. Bọn chúng cũng đã giết chết hai người của chúng ta! - Đức Khoa trái lại so với An Ni Tháp lớn gan hơn rất nhiều, mạnh dạn tiến lên trước, dẫn đường cho Hàn Thạc.

Đi được nửa đường, Đức Khoa giải thích cho Hàn Thạc một chút nữa. Hóa ra Ám Linh thành là thành đầu tiên đến được tới khu mỏ, sau khi tới được đây bọn họ liền ngăn cấm không cho bất luận kẻ nào tiến lại gần. Khi mấy người An Ni Tháp tới thăm dò thì bị phát hiện tung tích, cho nên mới bị người Ám Linh thành đuổi giết ra ngoài.

Sau đó Vưu Kim mang Thần Vệ từ U Mạc thành tới. Người của Ám Linh thành vừa nhìn thấy quân đội của Vưu Kim liền xảy ra xung đột. Song thực lực hai bên là ngang ngửa nhau. Sau đó, người của Ám Linh thành chủ động lui bước, chiếm cứ vài mỏ lớn nhất, còn lại thì bỏ qua không để ý tới, mặc cho bọn Vưu Kim tự tìm lấy khu vực khai thác.

Thần Vệ trưởng của Ám Linh thành tên là Cát La Phí, có thực lực tương đương với Vưu Kim, cũng là một Thượng vị thần trung kỳ, tu luyện Hủy Diệt lực lượng.

Nhờ có Đức Khoa dẫn đường, đoàn người rất nhanh đến được vị trí trung tâm của khu mỏ. Chung quanh có rất nhiều động âm u sâu không thấy đáy. Trước mỗi cửa động đều có vài tên Thần vệ từ Ám Linh thành đứng trông coi.

- Bố Lai Ân đại nhân, Thần Vệ trưởng của Ám Linh thành, Cát La Phí hẳn là trông chừng ở cái động lớn nhất kia! - Sau khi trở lại, Đức Khoa chỉ chỉ vào một cái động lớn nhất cho Hàn Thạc.

- Nơi này đã thuộc về Ám Linh thành. Các ngươi tới nơi khác mở khoáng trường đi, đừng ép chúng ta phải động thủ! - Một tên Thần Vệ của Ám Linh thành đang đứng ở động khẩu lạnh lùng nhìn đoàn người của Hàn Thạc kiêu căng nói.

- Bác Lan Tư, Huyết Linh! Giết vài người cho bọn hắn nhìn thấy một chút màu sắc đi! - Hàn Thạc cũng không nói nhiều, mỉm cười quay lại hạ lệnh cho Bác Lan Tư và Huyết Linh.

Ám Linh thành đã giết chết mấy người đội ba. Điều này nói rõ bọn họ ỷ vào thực lực cường đại của bản thân động thủ. Bởi vậy, Hàn Thạc sẽ không khách khí. Thông qua giết người, Bác Lan Tư có thể đề cao sát khí của bản thân. Huyết Linh cũng có thể giành thêm năng lượng mới từ máu huyết của đối phương. Còn Hàn Thạc lại có thể thu hoạch thần hồn. Đối với ba người tu luyện ma công bọn họ, giết người có lợi mà vô hại. Huống chi đối phương đã gây hấn trước, thì tất nhiên Hàn Thạc sẽ không khách sáo.

Khi tiếng nói của Hàn Thạc vừa dứt, Bác Lan Tư, Huyết Linh liền đột ngột tiến hành công kích tới hai gã Thần Vệ Ám Linh thành đang đứng trước cửa động khẩu. Huyết Linh trong tay kéo theo một sợi tơ máu, hai tròng mắt đỏ thẫm, tà dị nhìn chòng chọc vào con mắt của hai gã Thần Vệ. Hai cặp mắt của Thần Vệ và Huyết Linh vừa giao nhau, bọn chúng liền lập tức cảm ứng được trong máu tươi cơ thể mình bỗng nhiên sôi sục.

Bác Lan Tư lúc này đã sớm ra tay giết chóc. Phi kiếm hẹp dài trong tay hắn lóe lên ánh sáng, từng đường kiếm quang đan xen ụp xuống cơ thể hai gã Thần Vệ. “Ken két”, hai tên liền bị chém rời ra. Thịt nát cùng với máu tươi văng xuống tung tóe phun trào khắp nơi.

Mấy Thần Vệ đang canh giữ các động khẩu gần đó còn chưa kịp xuất thủ trợ giúp thì thảm án đã xảy ra.

Mấy tên vừa thấy trước động khẩu máu chảy thành sông, tức thì rú lên the thé, cấp báo cho Cát La Phí ở trong động. Bọn họ đã nhìn ra sự đáng sợ của Bác Lan Tư và Huyết Linh. Mắt thấy đối phương dường như còn có một đầu lĩnh là Hàn Thạc còn chưa động thủ, từng tên đều không dám lơ là. Sau tiếng rú báo động bọn chúng như gặp phải đại địch, cẩn thận đề phòng Huyết Linh và Bác Lan Tư tiếp tục động thủ.

Chỉ trong chốc lát, ba mươi bảy Thần Vệ cùng với Thần Vệ trưởng Cát La Phí từ trong động đã đi ra ngoài. Bọn chúng mỗi người đều mặc quần áo đen sẫm, xem ra vừa mới đang khai thác năng lượng tinh thạch, sau khi nghe được tiếng báo động truyền liền vội vội vàng vàng chạy ra.

- Chuyện gì thế? - Cát La Phí vẻ mặt như có khói mù che phủ, nhìn vết máu tươi dưới chân với vẻ cực kỳ phẫn nộ. Cát La Phí tường phương phi, vóc người mập mạp, duy chỉ có hai con mắt lấp lánh tinh quang. Lúc này, cặp mắt sáng quắc của hắn đang nhìn chăm chú vào Hàn Thạc đang đứng bình tĩnh ở giữa.

- Từ hôm nay trở đi. Khu mỏ này thuộc về Ám Ảnh Thành Hàn gia!

Cát Nhĩ Bá Đặc đứng ra ngạo mạn liếc mắt nhìn Cát La Phí nói:

- Vưu Kim không thức thời đã bị chủ nhân ta tiêu diệt. Các ngươi nếu như không muốn đến hài cốt cũng không còn thì nên sớm rời đi!

- Ám Ảnh Thành Hàn gia?

Cát La Phí nhíu mày rồi rất nhanh lạnh lùng nói:

- Ta chỉ biết trong Ám Ảnh Thành có gia tộc Tái Nhân Đặc, Lai Phất Tư, Kim Sâm, Cơ Tát, Bố Lặc. Từ khi nào lại xuất hiện một Hàn gia nữa chứ?

- Ít nói nhảm thôi! Lưu lại năng lượng tinh thạch đã khai thác được rồi cút nhanh khỏi nơi này cho ta!

Cát Nhĩ Bá Đặc ngang ngược, chỉ chỉ Cát La Phí nói:

- Nếu chậm thì đừng mong rời đi!

Cát La Phí xem ra so với Vưu Kim thì khó đối phó hơn một chút. Đối mặt với sự xúc phạm như vậy của Cát Nhĩ Bá Đặc vậy mà vẫn chưa tức giận, mặt núng nính nói:

- Không biểu hiện đủ thực lực lại muốn chúng ta rút đi. Đâu có dễ dàng như vậy chứ?

Trong khi nói chuyện, Cát La Phí nhìn thẳng vào Hàn Thạc. Hắn đã sớm nhận ra ai mới là thủ lĩnh của nhóm người này.

Trước cái nhìn khiêu khích của Cát La Phí, Hàn Thạc mỉm cười nói:

- Vậy thì đều không chạy được rồi!

Lời vừa dứt, mười bảy phi kiếm lần thứ hai được sử dụng đến, kéo theo từng trận âm phong rít lên liên tục, đánh thẳng tới bọn Thần Vệ đang căm giận gườm họ. Mười bảy phi kiếm bản thân sắc bén vô cùng, lại thêm có chứa lực ăn mòn khủng bố và hàn độc, dưới sự khống chế tuyệt diệu của Hàn Thạc biến thành đạo đạo tàn ảnh xé rách bầu trời, nhắm vào cơ thể của các Thần Vệ mà vút qua. Tất cả các Thần Vệ bị phi kiếm đánh trúng, máu thịt bị ăn mòn nhanh chóng hóa thành nước, chỉ trong nháy mắt liền trở thành máu loãng.

Cát La Phí quá hoảng sợ, bị các thanh phi kiếm ác độc của Hàn Thạc dọa cho đến khiếp người. Chỉ thấy trong hai tròng mắt chợt lóe lên ánh sáng, lập tức quát to:

- Dừng tay! Chúng ta sẽ rời đi ngay lập tức!

Trên mặt vẫn mang nụ cười ôn hòa. Hàn Thạc nói khẽ:

- Xin lỗi. Ngươi nói quá muộn rồi!

Mười bảy phi kiếm chợt chụp xuống Cát La Phí, lực lượng của Đỉnh Linh bỗng chốc tràn vào trong cơ thể Hàn Thạc. Thức thứ nhất của A Tị Đồ Thần kiếm trận, A Tị Đích Ngục (ngục A Tì, theo đạo Phật) xuất ra. Cảnh tượng của Tu La địa ngục bỗng chốc nuốt lấy Cát La Phí. Cảm thụ được kinh mạch trong cơ thể có cảm giác như bị kim châm, Hàn Thạc dùng thần thức điều khiển kiếm trận đâm vào người Cát La Phí có thực lực ngang Vưu Kim như tổ ong.

Trong khi phi kiếm hình thành chiêu A Tị Đích Ngục, người ngoài chỉ còn thấy vũ điệu của phi kiếm. Cả khu vực công kích không khí biến thành một mảnh đen sẫm, căn bản không biết tình cảnh bên trong đến tột cùng là như thế nào.

Đột nhiên, Hàn Thạc nhoáng lên, bỗng chốc nhào vào trong khu vực của A Tị Đích Ngục. Nhờ chiêu thức này che dấu, hắn tiến đến phía sau người Cát La Phí vẫn còn đang thoi thóp do mình cố gắng khống chế. Hủy Diệt hệ thân ngoại háo thân từ trong Vạn Ma đỉnh bay ra, bắt đầu thôn phệ Hủy Diệt thần lực còn lại của Cát La Phí.

Cát La Phí tu luyện Hủy Diệt lực lượng, dưới sự tấn công của A Tị Đồ Thần kiếm trận, thần lực đã tiêu hao bảy tám phần. Nhưng vì hắn là Thượng vị thần trung kỳ, thêm vào Hàn Thạc đã tận lực khống chế độ chặt chẽ và chính xác của phi kiếm; cho nên phi kiếm chỉ lưu lại vài lỗ hổng ở trên cơ thể hắn. Lực ăn mòn mãnh liệt kia bị lực lượng thần lực trên cơ thể hắn chống lại nên trong chốc lát cũng chưa lan hết toàn thân hắn.

Trước khi Cát La Phí chết, Hàn Thạc nhân cơ hội tiến vào, hấp thu lượng Hủy Diệt thần lực còn lại trong cơ thể hắn. Cát La Phí chính là một Thượng vị thần, mặc dù bây giờ chỉ còn lại một bộ phận rất ít thần lực, nhưng cũng đã đủ khiến cho Hủy Diệt hệ thân ngoại hóa thân của Hàn Thạc thu được lợi ích tương đối.

Dần dần, thần lực của Cát La Phí hoàn toàn bị thôn phệ. Cơ thể hắn cũng không thể chống lại lực lượng ăn mòn của phi kiếm và cũng bị biến thành một bãi máu loãng trong A Tị Đích Ngục. Không gian giới chỉ của hắn cũng bị Hàn Thạc tiện tay thu lấy.

Mười bảy phi kiếm thu về trong cơ thể, Đỉnh Linh lập tức bay ra, kêu to “oa oa” rồi thu thần hồn Thượng vị thần của Cát La Phí vào. Sau đó bay vòng quanh bốn phía, hút hết thần hồn của những kẻ đã bị Hàn Thạc giết chết trước đó vào trong đỉnh. Còn có vài tên Thần Vệ của Ám Linh thành, dưới sự truy sát của Bác Lan Tư, Huyết Linh, Cát Nhĩ Bá Đặc đang chạy loạn khắp nơi nhưng xem ra cũng sống được bao lâu nữa.

Hàn Thạc không tự thân ra tay đuổi giết bọn đó mà để cho Huyết Linh, Cát Nhĩ Bá Đặc thực hiện việc này. Huyết Linh, Cát Nhĩ Bá Đặc không thể so được với Bác Lan Tư, kinh nghiệm trong phương diện săn giết còn quá ít. Nhưng vì muốn sau này hai người có thể gánh vác thêm trách nhiệm, Hàn Thạc nhất định phải nhanh chóng rèn luyện bọn họ.

Có ma đầu nhìn chăm chú vào tung tích của mấy người kia, còn có lão sát thủ Bác Lan Tư ở bên cạnh trợ giúp, Hàn Thạc hoàn toàn tin tưởng mấy người Thần Vệ của Ám Linh thành đừng hòng có thể chạy thoát được lấy một người.

- Đại… Đại nhân. Ngài thật là làm cho người ta chấn kinh rồi! - Đức Khoa sùng bái nhìn Hàn Thạc, hô nhẹ.

An Ni Tháp có vẻ khá sợ hãi, buồn rười rượi nói với Hàn Thạc:

- Bố Lai Ân đại nhân. Cát La Phí của Ám Linh thành cũng là Thần Vệ trưởng. Bây giờ tới hai Thần Vệ trưởng chết ở trong tay ngài. Hai thành chủ bên đó nhất định sẽ không bỏ qua đâu!

- Bỏ qua chuyện gì?

Hàn Thạc với vẻ mặt vô tội, hắc hắc cười quái dị nói:

- Rõ ràng là Vưu Kim và Cát La Phí vì tranh đoạt quyền kiểm soát khu mỏ nên ra tay tàn sát lẫn nhau, đồng quy vu tận ở đây. Khi chúng ta tới thì bi kịch đã xảy ra rồi, làm gì gây ra chuyện đâu!

- Rõ ràng là?

An Ni Tháp thấy Hàn Thạc nói dối không chớp mắt như vậy, chỉ vào hắn hô nhỏ. Nhưng bỗng nhiên vẻ mặt An Ni Tháp chấn động, dường như nghĩ tới điều gì, rồi tức khắc cười hắc hắc, bái phục nói:

- Đại nhân sáng suốt!

- Chỉ cần U Mạc thành và Ám Linh thành không còn một tên nào còn sống đi ra. Chúng ta nói cái gì thì chính là thế ấy. Bất kể hai tên thành chủ có tin hay không, không có chứng cớ, chúng ta thà chết không thừa nhận, bọn họ đích thực không làm được gì chúng ta cả!

Đức Khoa cũng lộ vẻ kính nể, nói xong rồi tiếp tục hỏi:

- Đại nhân. Mấy tên gia hỏa đang chạy trốn kia, liệu có thể thoát được hay không?

- Yên tâm đi. Do lão sát thủ Bác Lan Tư đứng ra đảm nhiệm tất nhiên sẽ không một ai sống sót!

Hàn Thạc mỉm cười, do dự một chút rồi mới mở miệng nói:

- Việc hôm nay, ta hy vọng mấy vị cũng có thể giữ bí mật. Cho dù là đối với Hắc Thiên đại nhân và Thành chủ đại nhân, chúng ta cũng phải thống nhất lý do. Nếu không, một khi lời nói không khớp làm lộ ra, mọi người ai cũng sẽ có phiền toái cả!

An Ni Tháp và đám Đức Khoa nghe Hàn Thạc nói như vậy đều ào ào vỗ ngực cam đoan. An Ni Tháp tiếp:

- Xin đại nhân cứ yên tâm. Chuyện này chúng ta nhất thiết sẽ thống nhất lời nói với tất cả anh em. Hắc hắc, tuy nhiên ta nghĩ dưới suy nghĩ sáng suốt của thành chủ đại nhân chắc hẳn ngài cũng sẽ có thể đoán ra một chút!

- Vậy thì không tính rồi. Chỉ cần mấy người chúng ta không tiết lộ là được!

Đức Khoa cười nói. Trải qua chuyện lần này, bọn họ đối với Hàn Thạc vừa kính vừa sợ. So với người đã dẫn dắt bọn họ nhiều năm là Hắc Thiên còn có phần tin phục hơn. Hơn nữa trong chuyện này cũng có phần tham gia của bọn họ nên tất nhiên sẽ phải vì lợi ích của bản thân mà quyết định cho tốt.

- Các ngươi cẩn thận gỡ các không gian giới chỉ kia xuống. Bọn chúng nhất định đã khai thác được không ít năng lượng tinh thạch. Những năng lượng tinh thạch này đều là của chúng ta, cũng không thể dễ dàng để lại cho chúng được! - Hàn Thạc dặn dò bốn người An Ni Tháp.

Những tên bị Hàn Thạc giết chết, cơ thể liền biến thành máu loãng thấm vào trong đất, chỉ có thần khí kim loại và không gian giới chỉ là lưu lại. Việc thu nhặt chúng chỉ cần cẩn thận một chút là sẽ không có vấn đề. Còn những kẻ bị Huyết Linh, Bác Lan Tư giết chết mặc dù thảm trạng như nhau, nhưng lại không cần lo lắng sẽ bị ăn mòn cho nên cũng không phải là vấn đề.

Trong khi bốn người An Ni Tháp đi thu thập chiến lợi phẩm cho Hàn Thạc, thì Bác Lan Tư đã trở về trước. Hắn hướng về phía Hàn Thạc cúi người hành lễ, thấp giọng nói:

- Sư huynh. Toàn bộ đã giải quyết xong!

Hàn Thạc gật gật đầu, mỉm cười không nói. Hắn đối với kết quả của chuyến đi này rất vừa lòng.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.