Đất Hà Nam là một quận do Tần Thủy Hoàng lập ra, khi Tần triều diệt
vong, quần hùng đuổi hươu[1] ở Trung Nguyên, quận này đã bị quân Hung Nô thừa cơ chiếm đoạt. Ở Hà Nam, thế lực vươn xa nhất của Hung Nô chỉ cách Trường An bảy trăm dặm, trang bị gọn nhẹ, cưỡi ngựa một ngày một đêm là đến nơi. Mỗi lần Hung Nô xuất kích từ Hà Nam, thành Trường An đều phải
đặt chế độ giới nghiêm.
[1] Tức anh hùng tranh thiên hạ.
Sau khi lên ngôi Lưu Triệt quyết chí trừ bỏ hiểm họa từ bên trong này của
đế quốc Đại Hán. Năm Nguyên Sóc thứ hai, Vệ Thanh đại tướng quân từ biên cương xa xôi dẫn quân hướng về phía Tây, một mặt cắt đứt đường rút lui
của quân Hung Nô tại Hà Nam, một mặt vây bọc công kích, thế lực của Hung Nô ở Hà Nam do Bạch Dương vương, Lâu Phiền vương cầm đầu, đều bị hãm
vào thế khốn quẫn, đại quân Vệ Thanh chỉ một trận đánh đã lấy lại được
đất Hà Nam.
Lưu Triệt lập ra hai quận Sóc Phương, Ngũ Nguyên tại
Hà Nam hạ lệnh di mười vạn quân đến đó, gia cố Sóc Phương thành. Nhưng
Hung Nô không cam lòng đánh mất vị trí chiến lược của đất Hà Nam sau đó
liên tục hết lần này đến lần khác xuất binh tấn công thành Sóc Phương.
Để bảo vệ đất Hồ Nam và củng cố thành Sóc Phương, vào mùa hè năm Nguyên
Sóc thứ sáu, Lưu Triệt đã ban lệnh phong Vệ Thanh làm đại tướng quân,
hợp kỵ hầu Công Tôn Ngao làm trung tướng quân, thái phó Công Tôn Hạ làm
tả tướng quân, hấp hầu Triệu Tín làm tiền tướng quân, vệ úy Tô Kiến làm
hữu tướng quân, lang trung lệnh Lý Quảng làm hậu tướng quân, tả nội sứ
Lý Tự làm Cường Nô tướng quân. Vệ Thanh đại tướng quân thống suất lục
quân xuất phát từ Định Tương để tấn công Hung Nô. Hoắc Khứ Bệnh lúc ấy
mười tám tuổi được bổ nhiệm làm Phiêu Diêu giáo úy thống lĩnh tám trăm
kỵ binh xấp xỉ tuổi nhau, đi theo cữu phụ Vệ Thanh và di phụ Công Tôn Hạ xuất chinh.
Tôi ngồi trên ngọn cây, nhìn về con đường lớn phía
xa. Dưới ánh nắng trải xuống như dát vàng, áo giáp và mũ giáo phản chiếu những tia bạc lấp lóa, chói mắt người nhìn. Hoắc Khứ Bệnh mặc khôi giáp màu đen, đang thúc ngựa phi nhanh. So với lúc mặc y bào rộng rãi, trông hắn trong bộ nhung trang bỗng bớt phần tùy ý ngông nghênh, lại thêm mấy phần kiêu dũng hiên ngang, tràn đầy khí phách anh hùng.
Một
tháng không gặp, làn da hắn đã biến thành gần giống màu đồng thiếc, xem
ra ngày nào cũng phơi mình dưới ánh nắng. Đứng cách khá xa nhưng vẫn có
thể cảm nhận được khí thế chiến đấu nghiêm túc trong nội tâm hắn, tôi
đột nhiên cảm thấy hắn rất giống đồng loại của tôi, rất giống với vẻ sắc sảo của Lang huynh lần đầu tách bầy sói, năm ấy Lang huynh trước mỗi
lần có một trận công kích lớn đều rất ung dung thản nhiên như thể đông
cứng lại trong bộ dạng quyết chí tiến lên, khí thế quyết không quay đầu.
Đôi lúc hắn lại đảo mắt về phía bên kia đường, tôi đứng thẳng người lên,
ngắm nhìn hắn chằm chằm từ một cây bên đường. Hắn cuối cùng bắt được tầm nhìn của tôi, tôi nhìn hắn cười vẫy vẫy tay, giơ tay chỉ về hướng quán
ăn Nhất phẩm cư. Hắn ngồi thẳng trên lưng ngựa không động đậy, tốc độ
phi ngựa vẫn không hề chậm lại, thần sắc lạnh lùng cũng không có chút
thay đổi gì, tầm mắt của hai người vừa chạm vào nhau, ngựa của hắn đã đi qua chỗ cái cây tôi đứng, tôi quay đầu nhìn theo thân hình hắn biến mất dần trong lớp khói bụi.
Vừa vào cổng thành đã bắt gặp Thạch Thận Hành và Thạch Phong đang định ra khỏi thành. Thạch Phong từ trong xe
ngựa ngó đầu ra nhìn thấy tôi vội kêu mấy tiếng: “Ngọc tỷ tỷ,” gọi tôi
lại.
Tôi nói với Thận Hành: “Thạch nhị ca, đồ đệ này của ca sao không có nổi một nửa phong độ của ca thế?”
Thận Hành thoáng lộ nét ý cười, nhìn Thạch Phong, không trả lời tôi. Thạch
Phong “hừ” một tiếng: “Cửu gia nói rồi, con người quý ở bản tính thật,
người thích nói thì nói, người không thích nói thì không nói, sao thích
nói mà lại cứ phải ép buộc mình không nói? Nghĩ lại năm đó, đệ dựa vào
một cái miệng này mà ở đâu cũng kiếm được miếng ăn, đệ…”
Tôi vui vẻ nói: “Đệ gọi ta lại rốt cuộc có chuyện gì? Chẳng lẽ còn muốn kể chuyện ngày xưa cho ta nghe ở đây?”
Thạch Phong trừng mắt nhìn tôi: “Cửu gia hình như sai người đi tìm tỷ đấy!”
Tôi nghe xong, cười một tiếng: “Cảm ơn,” liền xoay người đi luôn.
Trong Trúc Quán nắng ấm gió nhẹ, tre xanh lả lướt. Cửu gia mặc một bộ y phục
màu xanh nước biển, đang cho bồ câu ăn, tôi vừa vào đến vườn nhà, bồ câu trên đất lần lượt vỗ cánh bay lên, giữa những bộ cánh trắng muốt xòe ra và bóng nắng bị nứt vỡ, tôi chỉ nhìn thấy một màu xanh nhu hòa.
Cửu gia bảo tôi ngồi xuống, tôi cười hỏi: “Tìm muội có việc gì thế?”
Cửu gia rót cho tôi một cốc sữa ngọt, do dự không nói gì cả, tôi thu lại nụ cười, nhẹ nhàng hỏi: “Huynh nói chuyện với muội không cần phải kiêng dè gì cả.”
Cửu gia nhìn tôi nói: “Chỉ là có một chút chuyện khó
giải thích, ta muốn hỏi vay muội tiền, số lượng không nhỏ, theo lẽ
thường, ta nên nói cho muội biết tiền sẽ dùng để làm gì, để muội suy
nghĩ xem có muốn cho vay hay không, nhưng ta không thể nói cho muội điều đó. Nếu kinh doanh thuận lợi, Thạch phảng năm sau chắc sẽ đủ tiền trả
lại.”
Tôi cười nói: “Không có vấn đề gì, Thạch phảng lớn thế nào, chẳng lẽ muội còn phải sợ ư? Huynh cần bao nhiêu tiền?”
Cửu gia dùng tay nhúng vào trong nước, viết lên trên bàn một con số. Tôi há miệng hít lấy một hơi khí lạnh, ngẩng đầu lên. Cửu gia nhìn thấy phản
ứng của tôi, bỗng dưng lắc đầu cười phá lên: “Không phải sợ, ta cũng có
được hơn một nửa rồi, số tiền còn lại muội có thể cho ta vay bao nhiêu
thì lấy bấy nhiêu, không phải miễn cưỡng.”
Tôi chun mũi: “Ai sợ chứ? Muội chỉ cần chút thời gian thôi, chỗ còn lại muội chắc sẽ thu xếp được.”
Cửu gia hơi ngạc nhiên, nói với vẻ trêu đùa: “Muội không phải lại đi hỏi vay tiền của các cô nương trong nhà đấy chứ?”
Tôi nửa cười nửa giận: “Sao huynh không chịu nhìn nhận người khác thế? Phân nửa phường hát hạng nhất ngày nay của thành Trường An đều đứng tên
muội, còn có việc kinh doanh nào không khiến cho các phường hát khác
phải ghen tị? Tuy từ đầu xuân năm nay đến giờ, kinh doanh phường hát
không được như năm trước, nhưng Lạc Ngọc phường vì xuất hiện một nhạc
phu và một mỹ nhân khuynh thành vào cung, nên gây dựng được thanh thế
không nhỏ, người bình thường đến bậc cửa còn không dám bước vào, bên
ngoài bây giờ cũng chỉ có một Thiên Hương phường là làm ăn không tệ.”
Cửu gia cười nói: “Việc làm ăn của muội tốt, nhưng tiền muội tiêu hiện tại
cũng không ít, số tiền vay này mới là khoản ta ước tính trong lòng. Nếu
chậm hai năm nữa, muội có thể xoay xở được ngần này tiền thì không có gì lạ, nhưng hiện tại thì thật là hơi kỳ lạ.”
Tôi hậm hực nói: “Hiện giờ không nói cho huynh, về nhà muội sẽ đem tiền gửi sang cho huynh, để huynh không còn gì mà nói nữa.”
Chiều tối về đến Lạc Ngọc phường, dùng xong cơm tối, tôi cùng Hồng cô hai
người ngồi dưới ánh nến tỉ mỉ tính toán lại sổ sách, mới phát hiện tìm
từ trong ra ngoài, từ ngoài vào trong, một đồng cũng không thừa, tiền có thể lấy ra được chỉ không quá một phần ba.
Tôi buồn rầu gõ gõ
mấy thẻ tre: “Thật là đến lúc cần tiền mới biết hận thiếu tiền là thế
nào! Sớm biết vậy bình thường nên tham lam hơn một chút.”
Hồng cô vừa chau mày vừa nói: “Thế này mà còn kêu ít? Rốt cuộc phải bao nhiêu
tiền mới nhiều? Muội cần nhiều tiền thế này để làm gì?”
Tôi cười hì hì nói: “Làm kinh doanh, trước khi thành công không kể cho tỷ. Ừm… số đồ mà công chúa ban thưởng đâu rồi?”
Hồng cô rút ra một thẻ tre đưa tôi: “Ta biết thế nào muội cũng sẽ đề cập đến chủ ý này.”
Tôi vừa cúi đầy chăm chú đọc, vừa thì thào: “Nói là Lý phu nhân muốn ban
thưởng cho muội, sao mà vẫn chưa thấy gì cả? Nàng ấy đã dùng bao nhiêu
trân châu đẹp và các loại thuốc bổ của chúng ta, thế mà không nhanh nhẹn nghĩ đến việc trả lại lời lãi cho chúng ta gì cả, muội thấy muội nên
tìm Lý đại nhạc sư bắt chuyện một chút.”
Hồng cô ưỡn người, che
miệng ngáp một cái: “Đồ hám tiền, muội từ từ tính xem! Ngày mai sáng sớm ta sẽ đi một vòng xem các phường hát khác, không có tinh thần cùng muội vui đùa đâu.” Hồng cô vừa nói xong liền định rời đi, tôi nhanh chóng
tóm bà ta lại: “Đừng vội, muội viết cho tỷ biên lai xong tỷ có thể đi.”
“Biên lai? Biên lai gì?” Hồng cô hỏi.
Tôi cúi đầu tìm một mảnh vải: “Biên lai là muội dùng tiền của công đem làm việc khác a!”
Hồng cô cười mắng: “Muội đếm tiền đến hồ đồ rồi à? Số tiền này vốn là của
muội mà, muội cần dùng thì cứ lấy, viết cho ta làm gì?”
Tôi kéo Hồng cô ngồi xuống: “Số tiền này một nửa là của muội, một nửa là của tỷ.”
Hồng cô ngây người ra nhìn tôi một hồi, cuối cùng mới nói: “Muội hàng ngày
cũng cho ta không ít tiền rồi, có chuyện gì vui hay cần dùng thứ gì đều
lo cho ta trước.”
Tôi lắc đầu nói: “Mấy chuyện lặt vặt hàng ngày, muội có lúc nào quan tâm đến đâu? Cả ngày bận từ sáng đến tối mịt, cô
nương nào tính khí nhỏ mọn ầm ĩ, cô nương nào hay tranh giành huênh
hoang, phải đấu trí, đều là tỷ lo hết. Muội rất ít khi đi đến mấy phường hát khác, nhưng chỗ nào có gió thổi cỏ rung, muội cũng nắm bắt được ít
nhiều, đây là công lao của ai chứ? Đồ công chúa ban thưởng đều là vì Lý
phu nhân, nhưng tiễn được Lý phu nhân vào cung, tinh lực tỷ bỏ ra thật
sự hơn muội nhiều lắm. Cho nên số tiền này, chúng ta mỗi người một nửa,
tuyệt đối công bằng.”
Hồng cô thì thào nói: “Mấy công việc này, muội tìm người nào lanh lợi đều có thể làm được.”
Tôi bật cười: “Tỷ học được tính khiêm tốn từ lúc nào thế? Tìm một người
lanh lợi là có thể làm được ư? Muội tìm kiếm từ rất lâu rồi, muốn tìm
một người có thể chia sẻ công việc với tỷ, để tỷ bớt vất vả, nhưng không tìm được ai thích hợp cả. Bây giờ chỉ có thể học theo Thạch phảng, cho
tiểu tỳ nữ thông minh có học đi theo tỷ ra ra vào vào, xem hơn ba năm
nữa liệu có thể huấn luyện được hai ba người có năng lực hay không.”
Tôi vừa nhấc bút bắt đầu viết vừa nói: “Tỷ không cần phải từ chối nữa, nếu
không sau này trong lòng muội không yên tâm, thêm nữa giữa chúng ta hà
tất phải già mồm đưa đẩy?”
Hồng cô ngồi yên lặng một lúc, rồi bật cười: “Ta buồn ngủ quá nên hồ đồ rồi, tiền đem đến trước mặt mà lại từ
chối! Viết nhanh nhanh lên, viết xong ta sẽ xem kỹ lại, thế là có thể
yên tâm ngủ ngon một giấc rồi.”
Tôi cười đem mảnh vải đưa cho
Hồng cô, Hồng cô thuận tay gấp gọn lại, cất vào người, bộ dạng thong
dong như gió thổi liễu rung bước ra khỏi phòng.
Tôi đếm xong số tiền, im lặng ngồi nhìn ánh nến hồi lâu, rồi rút ra một mảnh vải khác nhấc bút viết:
Hôm nay huynh hỏi mượn tôi tiền, tôi rất vui, Thạch phảng muốn vay tiền, ở
thành Trường An không hề khó, nhưng Cửu gia lại tìm tôi, như vậy ít nhất Cửu gia có tin tưởng tôi. Việc kinh doanh của Thạch phảng đều đã rút
lại hết, ngoại trừ ngọc thạch và dược liệu, tuy gần đây nhất có mở Ngọc
Thạch Trường, nhưng cũng không có chỗ nào cần phải dùng một số lượng
tiền lớn thế này cả. Tuy nhiều tiền, nhưng lấy việc kinh doanh mười năm
nay của Thạch phảng ra, sao mà không có đủ chứ? Số tiền trước đây của
Thạch phảng đều đem đi đâu rồi? Cửu gia định dùng số tiền này như thế
nào? Nghe tin Tây Vực gặp phải một đợt mưa đá hiếm thấy trong một trăm
năm qua, nông điền và đồng cỏ đều đã bị hủy hoại đến sáu bảy phần, mưa
đá lại làm chết không ít gia súc nhỏ vừa mới sinh ra chưa được bao lâu,
thêm cả việc Hán triều cùng Hung Nô đánh nhau, giữa họa chiến tranh rồi
loạn cũng có không ít người chết đói, huynh là đồng cảm với người dân
các nước Tây Vực sao? Nếu là như vậy, tôi nguyện dốc hết những gì tôi
có, vắt kiệt sức lực, giúp Cửu gia một tay…
Viết đến đây, tôi cắn nát bút, ngồi im lặng mê mẩn, thất thần.
***
©STE.NT
Rường cột chạm trổ, hành lang đỏ thắm dần tới một chiếc cầu ngọc, kênh nước
đỏ liễu xanh hai bên, tất cả đều đẹp như tranh vẽ. Nữ tử trẻ tuổi đang
tựa mình vào khung cửa sổ chơi đùa cùng anh vũ, cả gian phòng yên ắng.
Nàng đùa với anh vũ, anh vũ đùa với nàng, cùng phận trong lồng cho nên
dựa vào nhau mà bầu bạn.
Giữa tầng cung điện, dưới lớp rèm buông, tuổi xuân tươi đẹp và nước mắt, thậm chí cả máu của bao nhiêu thiếu nữ
đã bị khóa giữ tại đây? So sánh với các nàng phi tử của Hán triều, thì
vương phi của Hung Nô dường như còn được coi là hạnh phúc, ít nhất bọn
họ lúc cô đơn vẫn có thể phóng ngựa dưới trời xanh mây trắng, còn ở đây
phụ nữ chỉ có thể ngồi yên bên trong tường thành.
Công chúa Bình
Dương nhìn theo hướng ánh mắt tôi, hờ hững nói: “Có anh vũ để chơi đùa
cùng vẫn còn tốt chán, ngươi trước đây tuy hành sự… nhưng ngươi nhất
định rất thông minh, vận khí so với mấy nàng ấy cũng tốt hơn nhiều.”
Tôi vội thu lại tầm nhìn, chuyên tâm đi tiếp: “Công chúa quá lời, dân nữ
không dám ạ.” Trong lòng vẫn đang nghĩ ngợi về mấy lời công chúa định
nói mà chưa thành lời.
Trong khoảnh khắc trước khi bước qua cửa,
công chúa Bình Dương nghiêng đầu nhìn sang tôi, tôi gật đầu, tỏ ý mình
sẽ lưu tâm tất cả.
Lý Nghiên ngồi thẳng lưng trên sạp, nhìn thấy
công chúa đứng dậy mỉm cười, hai người khiêm nhường một hồi rồi mới từ
từ ngồi xuống.
Lý Nghiên nhìn về phía tôi lúc ấy vẫn đang đứng
ngoài rèm cửa, quay sang thị nữ nhẹ nhàng giơ tay lên rồi lại hạ xuống,
thị nữ kéo tấm rèm trân châu lên chỉ thị tôi yết kiến. Tôi cúi thấp đầu
đi bước nhỏ về phía trước, cẩn thận quỳ bái một lễ lớn, Lý Nghiên bình
thản gật đầu, lệnh cho tôi đứng dậy rồi dặn dò thị nữ rời hết đi, để cho nàng và công chúa yên tĩnh nói chuyện.
Công chúa cười nói với Lý Nghiên hồi lâu, rồi bảo: “Ta còn phải đi gặp hoàng hậu, khi nào rời
cung sẽ sai người sang đón Kim Ngọc.”
Lý Nghiên vội đứng dậy đưa tiễn: “Làm phiền tỷ rồi.”
Công chúa vừa đi, Lý Nghiên vẫy tay cho tôi đến ngồi bên dưới nàng.
Tôi ngắm nghía đánh giá nàng tỉ mỉ, tuy được sủng ái nhất hậu cung, nhưng
nàng vẫn ăn mặc vô cùng đơn giản trang nhã, y phục chỉ có vài đường thêu thùa, nhưng thủ nghệ đều là hạng nhất, cho nên vẻ cao quý lộ ra chính
từ sự mộc mạc, thanh đạm ấy, ngược lại làm dấy lên một hứng thú khác
thường. Có lẽ vì đã được phong làm phu nhân, nên dung mạo thanh mỹ của
nàng càng thêm phần diễm lệ, yêu kiều, chỉ là thân hình vẫn yếu ớt, mỏng manh như trước, tuy nói càng làm cho nàng thêm nét lay động lòng người, khêu gợi sự hứng thú khiến người ta thêm yêu mến, nhưng…
Lý Nghiên thấy tôi cứ một mực chăm chú nhìn nàng, mặt đột nhiên ửng đỏ: “Người muốn nhìn thấy cái gì?”
Tôi bật cười: “Ta chẳng muốn nhìn gì cả, ngươi nhắc như thế, ta lại bỗng muốn nhìn vài thứ.”
Lý Nghiên giơ tay che má nói: “Nhất định, ngươi đã lén đọc mấy cuốn sách kia rồi, thật không biết xấu hổ, không biết ngượng!”
Ánh mắt nàng long lanh, vừa vui vừa ngượng, đôi môi anh đào hơi bĩu, vừa
mang chút tức giận cũng vừa có vẻ đáng yêu, quả là có đến hàng nghìn nét biểu cảm. Tôi ngẩn người ra nhìn nàng, gật đầu thở dài nói: “Đúng là
một tuyệt sắc giai nhân nghiêng nước nghiêng thành, bệ hạ đúng là đã
kiếm được bảo ngọc, có được nàng rồi, chỉ sợ kể cả lúc đang phiền muộn
cũng có thể cười phá lên được.”
Lý Nghiên hơi khựng lại một giây
rồi lập tức khôi phục lại vẻ bình thản, nàng cười hỏi: “Ta đã nhắn tin
cho ngươi, công chúa thường hay vào cung, ngươi có thể cùng công chúa
vào thăm ta, ngươi lại không thường xuyên đến, chẳng lẽ chê tiền ta ban
cho ngươi còn chưa đủ nhiều ư?”
Tôi cười cúi người: “Tiền nhiều
thì càng làm được nhiều việc thiện có ích, vĩnh viễn không bao giờ chê
nhiều, chỉ chê chưa đủ nhiều thôi.”
Lý Nghiên duỗi những ngón tay thon dài nhỏ nhắn trỏ vào tôi, vẻ mặt bất lực hỏi: “Ngươi lần này vào cung là có chuyện gì?”
Tôi cười khúc khích xòe hai bàn tay ra: “Cần tiền!”
Lý Nghiên sững sờ, trừng mắt nhìn tôi, thấy tôi không có ý trêu đùa, nàng
không hề do dự nói: “Không có vấn đề gì, ta bây giờ cái không thiếu nhất chính là tiền.”
“Ngươi cũng không hỏi xem ta cần nhiều thế này để làm gì à?”
Lý Nghiên nhấc một chén nước nóng trên bàn lên, dài giọng nói: “Ngươi là
người như thế nào, trong lòng ta biết rất rõ, có gì không thể an tâm
chứ?” Nàng uống mấy ngụm nước nóng, rút từ trong ống tay áo ra một chiếc khăn tay, nhẹ nhàng thấm nước trên khóe miệng.
Tôi chăm chú nhìn khăn tay nàng: “Ta muốn mở rộng việc kinh doanh, nhất thời lại thiếu
nguồn vốn, coi như là ngươi cho ta vay tiền, về sau ta trả lại cho ca ca của ngươi.”
“Không cần giải thích, ngươi gặp phải chuyện khó xử, chịu tìm đến ta, chứng tỏ trong lòng ngươi dù nhiều, dù ít cũng đã coi
ta là bạn bè, ta rất vui.”
Tôi cười nói: “Thế thì cảm ơn.”
Lý Nghiên cười rung rung khăn tay của nàng nói: “Đây là khăn được ban
tặng, nếu ngươi thích, đợi một lát nữa, ta sai thị nữ tìm hai cái mới
đem cho ngươi, chỉ là ở trên đó ta đều đã thêu một chữ, ngươi phải dùng
tạm vậy.”
Tôi cười cười nói: “Ta nhìn là nhìn chữ ‘Lý’ được ngươi thêu vô cùng độc đáo, đã là nương nương rồi, sao vẫn làm mấy việc này?”
Lý Nghiên mở khăn tay ra, thuận tay xoa lên đường thêu của chữ ‘Lý’, hờ
hững nói: “Chính vì ta là nương nương, bệ hạ là người đàn ông duy nhất
của ta, nhưng ta lại không phải là người phụ nữ duy nhất của bệ hạ, cho
nên ta hiện giờ mới có nhiều thời gian nhàn nhã.”
“Ngươi có hối hận không?”
“Không hối hận!” Lý Nghiên nắm chặt lấy chiếc khăn.
Tâm tình tôi lay động theo bàn tay run rẩy của Lý Nghiên. Nếu một ngày kia
Lý Cảm nhìn thấy chiếc khăn này, chuyện gì sẽ xảy ra? Gia tộc Lý Thị từ
thời Cao Tổ đã là trọng thần triều đình, trước có Tương quảng vũ quân Lý Tả Xa nổi tiếng, ngày nay có An Lạc hầu Lý Thái và Phi tướng quân Lý
Quảng, trải qua mấy thời đại Đế vương, bây giờ thế lực trong triều đã
bám rễ chắc chắn, trong quân đội càng có không ít con cháu Lý thị.
So với Vệ Thanh xuất thân thấp kém phải dựa vào quan hệ với hoàng tộc để
đi lên thì văn quan trong triều lại tôn dòng dõi của Lý thị hơn. Nếu Lý
Cảm thật sự có lòng tương tư quý mến Lý Nghiên, sao Lý Nghiên có thể từ
bỏ một gia tộc hữu ích trong việc giúp mình giành ngôi chính thất cơ
chứ?
Hai người ngồi im lặng một lúc, Lý Nghiên đột nhiên hỏi: “Ngươi biết mùa xuân vừa rồi ở Tây Vực có một trận mưa đá không?”
Tôi gật đầu: “Có nghe được một chút tin tức, trong thành Trường An đột
nhiên xuất hiện thêm không ít vũ nương Tây Vực, vì để kiếm sống sẽ tìm
các phường hát nổi tiếng có tiền để bán thân.”
Khóe miệng Lý
Nghiên nở một nụ cười kiều mị, nhưng giọng nói lại lạnh như băng: “Giá
cả của mỗi phường hát tất sẽ phải hạ xuống, sau đó sẽ càng ngày càng rớt xuống, mạng người thời loạn thật chẳng hơn gì mạng chó! Một trận thiên
tai vẫn còn chịu được, nhưng họa binh đao thì còn hơn cả thiên tai, tuy
có ‘a bố đán,’ bọn họ lại chỉ có thể trở thành ‘a bố đạt lặc’ thôi.”
Tôi nói: “Sự tình không như nàng nghĩ đâu, các phường hát dưới tên ta đều
không được hạ giá, các phường hát khác vẫn chưa đủ năng lực ảnh hưởng
thị trường.”
Trong mắt Lý Nghiên ánh lên nét ấm áp, nàng nhìn tôi gật đầu: “Ngươi vì bọn họ mà lưu lại một đường sống.”
Tôi cười nhạt: “Hạ giá chưa chắc đã có lợi, hôm nay hạ giá thì đơn giản,
ngày mai muốn lên giá lại không dễ, làm gì phải tốn nhiều công sức như
thế chứ?”
Lý Nghiên bật cười: “Ngươi đúng là tính tình kỳ lạ,
người ta đều chỉ mong được khen được thưởng, ngươi thì ngược lại, làm
việc gì cũng không muốn dính líu một tí gì đến bản thân mình, luôn sợ
người ta coi mình là người tốt.”
Tôi nói một cách lạnh nhạt: “Ta
và ngươi không giống nhau, tuy ta lớn lên ở Tây Vực, nhưng không hề có
cảm tình gì Tây Vực cả, cũng không có tâm tư giúp đỡ Tây Vực, những việc ta làm chỉ là vì kinh doanh phường hát thôi.”
Lý Nghiên khẽ thở
dài: “Tuy ta rất hy vọng ngươi và ta giống nhau, nhưng mấy chuyện này
không ép buộc được. Chỉ cần ngươi không phản đối tất cả những gì ta làm, ta đã rất vui rồi. Bà chủ lớn, gần đây việc kinh doanh thế nào rồi?”
Tôi cười hành lễ với nàng: “Nhờ hồng phúc của nương nương, việc kinh doanh của tiểu nhân không tệ.”
“Ca ca của ta khỏe không?” Ý cười trên mặt Lý Nghiên chợt ảm đạm đi.
“Thỉnh thoảng ngươi cũng phải được gặp Lý nhạc sư đấy chứ?”
“Gặp thì được gặp, bệ hạ thường triệu đại ca gảy đàn, ta đôi khi cũng sẽ
nhảy múa theo nhạc, nhưng không có cơ hội nói chuyện, vả lại ta cũng hơi sợ nói chuyện với đại ca.”
Tôi lấy một miếng điểm tâm nhỏ trên
bàn đưa lên miệng: “Hiện tại nhị ca của ngươi và bang vương Công Tôn Tử
kia khá thân thiết, hắn muốn chuyển ra ngoài ở, nhưng Lý nhạc sư không
đồng ý.”
Lý Nghiên lộ vẻ bất lực: “Nhị ca từ nhỏ được mẹ yêu quý
chiều chuộng, hành sự không cần biết trời cao đất dày ra sao, giờ ngày
ngày cùng chơi với mấy kẻ con nhà giàu sang quyền quý, bị người ta dẻo
mồm lừa lọc nịnh hót, sớm muộn thì cũng sẽ gây ra chuyện ầm ĩ. Tính cách đại ca quá ôn hòa thường chiều theo ý muốn của chúng ta, trong lòng lại không sợ. Theo ta thấy thì nhị ca thực ra có chút sợ sệt, kiêng nể
ngươi, ngươi quay về giúp ta nói vài lời với ca ca.”
Tôi nheo mày, bất đắc dĩ nói: “Nương nương có lời, tiểu nhân xin lắng nghe.”
Lý Nghiên quở trách: “Người đừng nói chuyện kiểu này nữa, nếu nhị ca thật
sự gây chuyện gì, đối với ngươi cũng không tốt.” Tôi chỉ có thể gật đầu
lia lịa, Lý Nghiên lại nói: “Còn nữa, đại ca ta và Phương Như…”
Tôi từ trên sạp nhảy dựng lên: “Lý nương nương, người định thuê ta làm
người hầu cho hai vị ca ca của nàng à? Chuyện này muốn ta quản, chuyện
kia cũng muốn ta quản, chắc là công chúa sắp xuất cung rồi, ta cũng đi
đây.” Nói xong tôi không dám nghe nàng dài dòng thêm nữa, vội vã bước ra ngoài. Lý Nghiên ở phía sau lưng mắng: “Kim Ngọc hư hỏng! Xem xem đại
ca đã vì phường hát của ngươi mà thu xếp bao nhiêu vở ca múa rồi, ngươi
cũng nên quan tâm một chút chứ.”
Tôi vừa ngó khỏi phòng liền nhảy giật lùi về mấy bước, Lý Nghiên lập tức đứng lên nhìn tôi đầy nghi
hoặc. Tôi lộ một nụ cười như mếu: “Vận khí của ta sao mà chẳng tốt tí
nào? Bao nhiêu người trong cung vài năm chỉ gặp được bệ hạ một lần, ta
lần đầu vào cung không ngờ có thể gặp được thiên nhan.”
Lý Nghiên hỏi: “Còn cách bao xa?”
Mặt mày tôi ủ rũ: “Xa thì vẫn còn xa đấy! Ta chỉ kịp nhìn thấy một người
thần thái cao ráo đi bộ cùng công chúa, đến mặt mày còn chưa trông rõ
ràng, nhưng bệ hạ đến cùng với công chúa đấy, có cần thiết phải trốn
không?”
Lý Nghiên cười phá lên trên nỗi đau khổ của tôi: “Thế thì ngươi cùng ta nghe mắng thôi! Chắc chắn công chúa sẽ cố nói mấy lời tốt đẹp giúp ngươi.”
***
Tiểu Khiêm đỗ phịch xuống khung cửa
sổ, tôi vừa gỡ mảnh vải buộc chân của nó, vừa nói: “Xem cái bộ dạng ngu
ngốc của ngươi kìa, các ngươi cần phải giảm cân đi, béo thêm nữa, e rằng cả ngày chỉ đi đi lại lại trên mặt đất, biến thành hai con gà còi mất
thôi.”
Nói rồi soi mảnh vải vào ánh đèn ở cửa sổ ngồi đọc:
“A bố đán” là từ người Lâu Lan dùng để thể hiện tình yêu nồng nhiệt đối
với đất đai của họ, ý nghĩa tương tự với câu “đất đai phì nhiêu tươi
đẹp” trong Hán ngữ, nhưng có thêm kiểu tình cảm yêu thương, nhớ nhung
gia viên. “A bố đạt lặc” trong tiếng Lâu Lan cũng tương tự với ý nghĩa
của “ăn mày”, người đi ăn xin, hành khất cũng không có nhà cửa. Mấy từ
này nghe từ đâu vậy? Hình như muội mới chiêu tuyển được một người Lâu
Lan từ Tây Vực vào phường hát. Đừng có cho Tiểu Khiêm và Tiểu Đào ăn
lòng đỏ trứng nữa, nếu còn béo thêm, trông sẽ chẳng giống bồ câu đâu.”
Tôi bật cười khì khì, người nào mất mặt quá sẽ không nhìn ra người, hóa ra
bồ câu mất mặt quá cũng nhìn không ra bồ câu. Gấp mảnh vải lại, tôi rút
một mảnh lụa khác, ườn ra trước cửa sổ, ngồi ngây ngẩn một lúc, rồi nhấc bút viết:
Hiện giờ tôi đang ngồi ở cửa sổ nói chuyện với Cửu
gia, Cửu gia đang làm gì nhỉ? Tôi đoán Cửu gia nhất định đang ngồi im
lặng đọc sách bên ánh nến. Chỉ cần tôi ngẩng đầu lên là có thể nhìn thấy một bầu trời phủ đầy sao không ngừng lấp lánh, hoa uyên ương đằng ở
ngoài cửa sổ vẫn chưa nở hết, trắng muốt như ngọc, rực rỡ như vàng,
hương thơm thầm lặng mà vương vấn, buổi tối lúc đi ngủ rôi cũng có thể
ngửi được. Tôi đã đem rất nhiều hoa phơi trong rổ, như thế đợi hết mùa
hè, khi hoa héo rụng, tôi vẫn có thể chạm vào mấy cánh hoa này, chỉ cần
nhúng vào nước nóng là có thể nhìn thấy cánh hoa uyên ương nhảy múa.
Buổi rối mùa đông, nếu có thể hai tay cầm một cốc nước nóng bên trong có mấy cánh kim ngân hoa thả nổi, cùng Cửu gia thưởng thức, nghe Cửu gia
thổi sáo, ấy chính là chuyện vui của đời người…
Cửu gia, khi nào
thì nỗi lo lắng giữa hai hàng lông mày của huynh mới có thể biển mất?
Đến chúng đó trái tim muội mới có thể thật sự được tự do, chỉ làm những
việc mình muốn làm, không phải miễn cưỡng bản thân…
Tôi nắm lấy
bút lông ngồi yên lặng một lúc ngắm nhìn giá uyên ương đằng, rồi xoay
người đặt bút xuống, khéo léo gấp lại mảnh vải vừa viết, mở chiếc hộp
trúc nhỏ ra, cẩn thận cất vào, kiểm tra một chút đám lá long não xem còn hương vị không.
Ngày thấm thoát trôi, chớp mắt đã cuối hè, cả
một giàn cây đầy hoa giờ ngày càng thưa thớt, đã không còn thuần màu
trắng, mà lác đác lộ ra một chút sắc vàng kim. Hôm nay, tôi đột nhiên
cảm thấy uyên ương đằng thật sự giống một đôi tình nhân chốn hồng trần,
tuy từng có thời gian sứt mẻ nhưng cuối cùng vẫn là tình nhân hạnh phúc. Một đóa hoa nở ra trước, nó sẽ đợi chờ một đóa hoa khác nở ra trong đời mình, như thế không phải cũng rât giống một đôi tình nhân chưa từng gặp mặt nhau? Đợi đến khi một đóa hoa khác nở rồi, nó đã chuyển sang sắc
vàng, lúc đấy găp nhau rồi, một bông trắng, một bông vàng, bạch kim
tương ánh, cùng nhau nhảy múa. Ngày trôi theo dòng nước chảy, cả hai đóa hoa cũng từ từ già đi, đều biến thành màu vàng, cuối cùng giống như sự
lụi tàn của sinh mệnh, luôn có một đóa hoa ra đi trước, đóa hoa còn lại
vẫn ở đầu cành, nhưng nó sẽ nở bừng lên rất mạnh mẽ, bởi vì cuộc sống
chỉ có một lần, nó không thể từ bỏ được, hơn nữa sự nở bừng ấy cũng nhắc nhở người ngắm hoa rằng bên cạnh nó đã từng có một đóa hoa xinh đẹp
khác từng nở bừng lên, lúc đóa hoa ấy bị thổi bay theo gió, tôi nghĩ ở
trong gió, tại một nơi tôi không thể nhìn thấy, có một đóa hoa khác nhất định đang yên lặng chờ đợi nó…
Đã vào mùa thu rồi, mưa rơi triền miên, người lại vô duyên vô cớ có thêm cảm giác lười biếng, thường
xuyên nghĩ ngợi lung tung. Nghe công chúa nói, Lý Nghiên vì mãi chưa
mang thai được long chủng nên phiền não u sầu, nỗi phiền não của nàng ấy không phải chỉ vì khát vọng muốn được làm mẹ. Nếu không có con, tất cả
kế hoạch của nàng ấy sẽ không thể thực hiện. Vị trí thái tử hiện tại vẫn để trống, nếu nàng có thể sinh ra một bé trai, ắt phải xảy ra một trận
tranh giành ngôi vị chính thất. Dường như một người đàn bà có được sủng
ái bao nhiêu, cuối cùng muốn thật sự nắm chắc được mọi thứ vẫn chỉ có
thể dựa vào con của chính mình.
Quan sát Lý Nghiên, ngoài kính
phục ra, tôi luôn thấy sợ người con gái này, rốt cuộc phải ôm ấp mối hận và tình yêu mạnh mẽ đến đâu mới có thể khiến cho một cô gái đem cuộc
sống của chính mình, thậm chí cuộc sống của cả một đứa trẻ, dốc cả vào
một trận tranh giành sinh tử? Tôi tự thấy bản thân cho dù thế nào cũng
không thể làm được. Nếu tôi có một đứa con, tôi tuyệt đối, tuyệt đối
không thể để nó vừa sinh đã rơi vào cảnh chiến tranh, tuy tôi cũng sẽ
giống như cách cha đối xử với tôi hồi xưa, dạy cho con quyền mưu cơ
biến, nhưng tôi muốn nó lớn lên một cách vui vẻ bình an, quyền mưu cơ
biến chỉ dùng để bảo vệ hạnh phúc của bản thân mà thôi.
Mặt tôi
chợt nóng bừng lên vì ngượng, người còn chưa gả cho ai mà đã nghĩ đến
việc có con. Nếu suốt đời này không thể có con thì sao? Nghĩ ngợi rất
lâu mà không đưa ra được ý gì, nhưng khi vừa nhìn thấy uyên ương đằng
toàn màu xanh lá, tôi nghĩ là tôi đã hiểu, bởi nhiều khi cuộc sống nằm ở quá trình, không phải mỗi đóa hoa đều sẽ kết trái, nhưng chúng sẽ sống, sẽ ở bừng lên, sẽ chào đón ánh dương, đưa tiễn ráng chiều, sẽ cùng gió
vui vẻ một màn, rồi cùng mưa đùa nghịch, cuộc sống như thế đã phong phú
lắm rồi, tôi nghĩ hẳn chúng cũng không còn tiếc nuối…