Đại Mạc Lãng Tử Đao
Tác giả: Tần Phi Dương
Chương 88: Ai là người phóng hỏa?
Nguồn: st
Thế lửa hùng hùng thiêu đốt, cả nửa bầu trời vào đêm đều được ánh lửa chiếu rọi.
Đây là một ngôi nhà rất bình thường giống như những ngôi nhà của dân cư bình thường khác trong thành, sân trước rất hẹp, mặt bên có một dãy năm gian phòng, bước qua cánh cửa chính sẽ gặp được một vườn hoa không lớn lắm, bên trong có một vài lọai hoa cỏ, tiếp tục băng qua vườn hoa đi về phía trước thì sẽ gặp dãy phòng ốc đang bốc cháy.
Lửa hiển nhiên đã cháy thật lâu, ngay cả mái nhà cũng đã bị thiêu rụi, thế lửa lớn đến nỗi không thể dập tắt, cả năm gian phòng đều chìm trong biển lửa, ở sân trước thì có rất nhiều người đang tụ tập, trong đó có rất nhiều người đang cầm thùng nước tới cứu hỏa, tiếng gãy đổ của gỗ rơi xuống phát ra âm thanh ghê rợn, chỉ cần đứng gần một chút thôi thì da trên người sẽ cảm thấy nóng cháy, cuối cùng chỉ có thể đứng xa xa nhìn mặc cho lửa cháy mà thôi. Cũng có một số người mang thùng nứơc đi cứu hỏa ở những chỗ khác.
Bắc Hải Thần Quân đang đứng trên một mái nhà từ đằng xa nhìn lại, gương mặt cũng bị ánh lửa hồng hồng rọi vào, tuy nhiên ánh mắt của hắn lại rất lạnh, dường như lạnh hơn cả núi băng.
Hắn nhận ra nơi bị cháy này, đó là nơi mà một canh giờ trước hắn vừa rời đi, khi đó đồ nhi đang bị thương của hắn vẫn còn đang quỳ gối trong phòng , tuy nhiên bây giờ nơi đó đã sắp hóa thành một mảnh tro tàn.
Nơi này làm thế nào mà cháy? Là ai đốt đây? Tên đồ nhi bị thương của hắn đâu?
Trong ánh mắt lạnh lùng đột nhiên hiện lên một tia đau đớn và thù hận.
"Mối thù của đệ tử hãy để chính đệ tử đi đòi lại, bọn chúng người đông thế mạnh, sư phụ đừng nên ……", Bắc Hải Thần Quân nhớ lại lời của Sở Anh Bố, hắn đột nhiên lạnh lùng mỉm cười.
Một trận gió thổi tới, Bắc Hải Thần Quân quay đầu lại thì thấy Hiên Viên Hoằng đã ở bên cạnh và đang chậm rãi ngồi xuống mái nhà, mắt không chớp nhìn vào đám cháy, trong mắt lộ ra thần sắc kỳ lạ.
Bắc Hải Thần Quân lạnh lùng nhìn Hiên Viên Hoằng.
Hiên Viên Hoằng đang đưa mắt nhìn vào đám cháy, thản nhiên nói: "Lão quái vật, ngươi không cần nhìn ta, đám cháy này không phải do lão ăn mày ta gây ra đâu"
Bắc Hải Thần Quân cười nói: "Đương nhiên là không phải ngươi"
Hiên Viên Hoằng thở dài nói: "Cũng không phải là đệ tử của Cái Bang làm đâu”
Bắc Hải Thần Quân nhếch mép cười.
Hiên Viên Hoằng cười cười nói: "Ngươi nhất định đang nghĩ rằng khi nói chuyện cùng ta tại quán trọ thì ta đã phái người tới nơi này giết người và sau đó hủy thi diệt tích phải không?”
Bắc Hải Thần Quân lại nhếch mép cười.
Cười như vậy có đôi khi cũng là một loại thái độ, chính là trả lời.
Hiên Viên Hoằng mỉm cười nói: "Lão ăn mày ta có thể cam đoan, chờ khi đám cháy này tắt rồi thì ngươi có thể tìm thấy trong đám tro tàn một cỗ thi thể và ngươi nhất định sẽ cho rằng đó chính là thi thể của đồ nhi ngươi”
Bắc Hải Thần Quân lạnh lùng nói: "Có gì không đúng sao?"
Hiên Viên Hoằng cười cười, nói: "Bất kể là có đúng hay không thì ngươi cũng nhất định sẽ cho rằng như thế, lửa lớn như vậy, cỗ thi thể kia đến lúc đó nhất định sẽ bị thiêu thành tro bụi, vì vậy sẽ không thể phân biệt được, lão ăn mày ta muốn phủ nhận cũng không được”
Bắc Hải Thần Quân lại nhếch mép cười nhìn bầu trời đêm.
Hiên Viên Hoằng thở dài, nói: "Tuy nhiên ngươi có nghĩ tới điều này hay không, chỗ ở của đồ nhi ngươi thì lão ăn mày ta làm thế nào mà biết được, mà cho dù có biết thì lão ăn mày ta tại sao phải làm như vậy?”
Bắc Hải Thần Quân lạnh lùng nói: "Bởi vì nó đã giết đệ tử Cái Bang của ngươi, cho dù ngươi không làm vậy thì thuộc hạ của ngươi nhất định đã ghi hận trong lòng, do đó mới trước giết người rồi sau phóng hỏa”
Hiên Viên Hoằng gật đầu, nói: "Có chút đạo lý đó, tuy nhiên tại sao sớm không làm muộn không làm mà lại phải chờ ngươi tới đây rồi mới làm hả?”
Bắc Hải Thần Quân lạnh lùng cười nói: "Có lẽ các ngươi đang muốn thị uy với bổn thần quân ta?"
Hiên Viên Hoằng cười nói: "Ta thật nghĩ không ra là kẻ nào không biết chết sống dám thị uy với lão quái vật ngươi nữa?”
Bắc Hải Thần Quân chỉ nhếch mép cười không nói, đôi ánh mắt sắc bén như đao nhìn chằm chằm vào Hiên Viên Hoằng.
Hiên Viên Hoằng mỉm cười, chậm rãi nói tiếp: "Nếu có ngừơi nào dám can đảm thị uy với lão quái vật ngươi thì ta nghĩ tên này nhất định là loại người đang chán sống, tuyệt không có loại thứ hai”
Bắc Hải Thần Quân ngạo nghễ ngẩng đầu lên, nghe được những lời này hiển nhiên trong lòng hắn cảm thấy rất thoải mái và thích thú.
Hiên Viên Hoằng nói: "Tuy nhiên nếu không phải là người của ta phóng hỏa thì là ai đã làm đây?”
Bắc Hải Thần Quân chậm rãi nhìn vào đám lửa, nói: "Ngươi nghĩ là ai?"
Hiên Viên Hoằng mỉm cười nói: "Ta nghĩ có hai khả năng, ngươi có muốn nghe không?"
Bắc Hải Thần Quân lạnh lùng nói: "Dư hơi thì cứ xả đi”
Hiên Viên Hoằng mỉm cười nói: "Hơi của lão ăn mày ta thối lắm đó nghe, chẳng lẽ lão quái vật ngươi lại thích thú mấy cái mùi như vậy sao?”
Bắc Hải Thần Quân lạnh lùng nhìn Hiên Viên Hoằng, chậm rãi nói: "Ngươi nói đi."
Hiên Viên Hoằng gật đầu, nói: "Thái độ cũng không tệ lắm, ngươi cẩn thận nhé, lão ăn mày ta sắp xả hơi đây”
Bắc Hải Thần Quân tức giận đến sắc mặt biến xanh, nói: "Ngươi ……"
Hiên Viên Hoằng cười nói: "Ngươi xem ngươi kìa, lão quái vật ngươi sao lại nóng vội thế, để ta từ từ chứ”
Bắc Hải Thần Quân hừ một tiếng rồi không nói nữa.
Hiên Viên Hoằng thở dài một tiếng, chậm rãi hỏi: “Có phải ngươi vừa từ hải ngoại trở về không?”
Bắc Hải Thần Quân lạnh lùng đáp: "Đúng vậy”
Hiên Viên Hoằng nói: "Cho nên mọi chuyện phát sinh ở nơi này ngươi hoàn toàn không biết?"
Bắc Hải Thần Quân dùng ánh mắt sắc bén như đao đảo nhìn về Hiên Viên Hoằng, lạnh lùng nói: "Ta chỉ biết là một đồ nhi của ta đã chết và một đứa khác bây giờ sinh tử chưa biết”
Hiên Viên Hoằng gật đầu, nói: "Không sai, tuy nhiên ngươi có biết là đám cháy như vậy không phải là đám cháy đầu tiên trong ngôi thành nhỏ này không?”
Bắc Hải Thần Quân lạnh lùng nói: "Mặc kệ nơi này phát sinh bao nhiêu đám cháy, tất cả cũng đâu có liên quan đến bổn thần quân"
Hiên Viên Hoằng thở dài một tiếng, nói: "Nhưng đám cháy trước đây có lẽ có liên quan đó”
Bắc Hải Thần Quân liền hỏi: "Có liên quan thật à?”
Hiên Viên Hoằng gật đầu.
Bắc Hải Thần Quân hỏi: "Vậy thì liên quan ra sao?”
Hiên Viên Hoằng chậm rãi nói: "Bởi vì đám cháy kia cũng không có ai đến cứu hỏa, trong đám cháy đó đã thiêu chết một số ngừơi và trong số người đó có một người là cố nhân của lão quái vật ngươi”
Bắc Hải Thần Quân liền ngạc nhiên thốt: "Ồ…vậy à?"
Trong mắt của Hiên Viên Hoằng đột nhiên toát ra một tia bi thương, đưa mắt nhìn ngọn lửa đang bốc cao tận trời một hồi lâu rồi mới thở dài một tiếng.
Bắc Hải Thần Quân ngạc nhiên nhìn Hiên Viên Hoằng, nhíu mày giục: "Lão ăn mày, ngươi cần xả cái gì thì xả nhanh lên đi”
Hiên Viên Hoằng thở dài nói: "Đám cháy kia phát sinh ở miếu thổ địa tại thành bắc, không có ai đến cứu hỏa, đến hừng đông ngôi miếu đã hóa thành tro tàn, nếu lão ăn mày ta nói đám cháy đó dùng để thiêu Liễu Trần hòa thượng đã chết thì ngươi có tin không?”
Bắc Hải Thần Quân liếc mắt nhìn Hiên Viên Hoằng một cái, đột nhiên muốn bật cười, tuy nhiên khi nhìn thấy vẻ nghiêm túc và buồn bã trên gương mặt Hiên Viên Hoằng thì liền cảm thấy đây không phải là đang nói giỡn chơi, hắn đột nhiên hít một hơi rồi nhíu mày nói: "Ta không tin"
Hiên Viên Hoằng gật đầu, nói: "Lão ăn mày ta cũng không tin nhưng Liễu Trần hòa thượng đích thật là chết ở bên trong miếu đó, ngươi nghĩ tại sao lại như thế?”
Bắc Hải Thần Quân lấy làm kinh hãi, chậm rãi hỏi: "Ngươi không gạt ta chứ?”
Hiên Viên Hoằng thản nhiên nói: "Bộ lão ăn mày ta giống kẻ gạt người lắm sao?”
Bắc Hải Thần Quân thở dài rồi chậm rãi ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, một hồi lâu sau mới lên tiếng hỏi: "Ngươi nói là Liễu Trần hòa thượng đã chết?"
Hiên Viên Hoằng gật đầu.
Bắc Hải Thần Quân nói: "Với võ công của hắn thì sợ rằng sẽ không dưới ta và ngươi, làm sao mà có thể bị thiêu chết được?”
Hiên Viên Hoằng chậm rãi hỏi: "Ngươi muốn nói gì?”
Bắc Hải Thần Quân nói: "Chẳng lẽ hắn bị người ta giết trước rồi sau đó hủy thi diệt tích?"
Hiên Viên Hoằng chậm rãi lên tiếng: "Ngươi nghĩ sao?"
Bắc Hải Thần Quân cười lạnh nói: "Không có khả năng, với ti vi võ công của hắn thì chỉ sợ trong thiên hạ đã không có người là đối thủ nữa, như thế thì làm sao hắn có thể bị người giết được”
Hiên Viên Hoằng nói: "Lão ăn mày ta biết lão quái vật ngươi bình sinh chưa bao giờ phục qua người nào, hơn nữa lại thích độc lai độc vãng, tuy nhiên lại cùng Liễu Trần hòa thượng có một đoạn giao tình."
Bắc Hải Thần Quân chậm rãi gật đầu, điểm này ngay cả bản thân hắn không thừa nhận cũng không đựơc, hắn dường như đang nhớ lại tình cảnh năm nào trong rừng trúc cùng tỷ thí kỳ nghệ với Liễu Trần, gương mặt gầy gò, kỳ nghệ cao siêu, tu vi phật pháp cao thâm của Liễu Trần đích xác làm hắn phải tự than thở không bằng.
Bắc Hải Thần Quân hỏi tiếp: "Liễu Trần hòa thượng thật sự đã chết à?"
Hiên Viên Hoằng nói: "Đây đã là lần thứ ba người hỏi ta vấn đề này đó”
Bắc Hải Thần Quân không nói nữa.
Lời của Hiên Viên Hoằng nói ra hắn đương nhiên tin tưởng, không phải chỉ có hắn mà trong chốn giang hồ không ai mà không tin tưởng, nếu không thì làm sao lại có cái danh xưng Hiệp Nghĩa Cái Vương được. Tuy nhiên hắn thật sự không hiểu nổi tại sao Liễu Trần hòa thượng với tu vi võ công cao thâm khó lường như thế thì làm sao mà bị kẻ khác giết chết được?
Hiên Viên Hoằng thở dài hỏi: "Ngươi vẫn còn chưa tin phải không?”
Bắc Hải Thần Quân nhìn đám lửa trước mắt thở dài một hơi, nói: "Ta thật sự không hiểu hắn làm thế nào mà bị chết?"
Hiên Viên Hoằng chậm rãi móc từ trong ngực áo ra một cái hộp gỗ nho nhỏ, tiếp đó lấy từ bên trong một vài cây ngân châm. Hiên Viên Hoằng đưa nó ra rồi nói: "Lão quái vật, ngươi xem đây là cái gì?"
Bắc Hải Thần Quân nói: "Hình như là độc châm?"
Hiên Viên Hoằng cười cười, nói: "Nhân đoạn trường, quỷ thôn thanh, nhất kiến Ly Hồn Châm, thần quỷ đoạn mệnh quy, những lời này ngươi có nghe qua chưa?"
Bắc Hải Thần Quân nhếch mép cười, hỏi: "Đây là Ly Hồn Đoạn Mệnh Châm à?"
Hiên Viên Hoằng thản nhiên nói: "Đây là do đệ tử Cái Bang của ta phát hiện thấy trong đống tro tàn kia”, xong nhìn Bắc Hải Thần Quân một chút rồi chậm rãi nói: "Ý ta nói chính là trong đám tro tràn của miếu thổ địa ở thành bắc"
Bắc Hải Thần Quân nhíu mày nói: "Ngươi cho rằng Liễu Trần là bị loại độc châm này giết sao?"
Hiên Viên Hoằng nói: "Ta không có nói như vậy"
Bắc Hải Thần Quân hỏi: "Nhưng chính ngươi đã nói là phát hiện ra độc châm này trong đống tro tàn mà?”
Hiên Viên Hoằng gật đầu nói: "Không sai."
Bắc Hải Thần Quân cười lạnh, trong ánh mắt lại hiện lên sát khí sắc bén hơn đao: "Giỏi cho Kim Hoa Bà Bà, bổn thần quân sẽ không tha cho ngươi"
Hiên Viên Hoằng cười cười, thản nhiên nói: "Không cần đến ngươi nữa."
Bắc Hải Thần Quân lạnh lùng nói: "Đây là chuyện của bổn thần quân, không cần lão ăn mày ngươi xen vào"
Hiên Viên Hoằng nói: "Ý của ta là Kim Hoa Bà Bà đã chết rồi”
Bắc Hải Thần Quân nhíu mày, đột nhiên trầm mặc không nói.
Hiên Viên Hoằng nói: "Ngươi đương nhiên cũng biết kẻ giết bà ta, đó là Phương Thất"
Bắc Hải Thần Quân lạnh lùng thốt: "Hảo tiểu tử"
Hiên Viên Hoằng nói: "Nhưng nếu Kim Hoa Bà Bà đã chết thì trên đời có ai mà lại có được Ly Hồn Đoạn Mệnh Châm?"
Đây cũng vốn là vấn đề mà Bắc Hải Thần Quân đang có ý định muốn hỏi, chỉ bất quá hắn không thốt ra khỏi miệng mà thôi.
Hiên Viên Hoằng cười cười, chậm rãi nói: "Bởi vì Kim Hoa Bà Bà trước khi chết đã tham gia vào một tổ chức thần bí và bán mạng cho nó, bây giờ ngươi hiểu chưa?"
Trên mặt của Bắc Hải Thần Quân không biểu lộ gì, tuy nhiên trong lòng hắn đã hiểu được, Kim Hoa Bà Bà tuy đã chết nhưng Ly Hồn Đọan Mệnh Châm rất có thể đã để lại cho tổ chức kia, và ngừơi ám toán Liễu Trần rất có thể là người của tổ chức.
Bắc Hải Thần Quân lạnh lùng hỏi: "Tổ chức đó rất thần bí à?"
Hiên Viên Hoằng thở dài, nói: "Đích thật là rất thần bí, hơn nữa cho đến bây giờ vẫn rất thần bí, lão ăn mày ta hiện tại mặc dù có biết một chút tình huống đại khái về chúng nhưng đáng tiếc đó chỉ là lớp lông bên ngoài mà thôi”
Bắc Hải Thần Quân ngạc nhiên thốt: "Ồ…"
Hiên Viên Hoằng khẽ thở dài rồi chậm rãi hỏi: "Ngươi có thu hai người đồ đệ phải không?"
Bắc Hải Thần Quân lạnh lùng đáp: "Đúng vậy"
Hiên Viên Hoằng nói: "Hai người đồ đệ ngươi thu đó, bọn chúng thật ra là hai tỷ đệ và cũng là một đôi cô nhi, một người tên là Sở Ngọc Mai và một người là Sở Anh Bố, phải không?”
Trên mặt của Bắc Hải Thần Quân không hề biểu hiện gì, tuy nhiên trong mắt lại xẹt qua một tia đau đớn và buồn bã, lạnh lùng thốt: "Đúng vậy, ngươi còn biết gì nữa?”
Hiên Viên Hoằng thầm thở dài, chậm rãi nói: "Ta còn biết là sở dĩ ngươi thu hai người bọn chúng làm đồ đệ bởi vì đại ca của chúng Sở Anh Nam cũng là đồ đệ của ngươi"