Đại Mạc Lãng Tử Đao

Chương 10: Chương 10: Gặp lại cố nhân




Giết người sẽ bị người giết.

Bất luận người đi giết người có võ công cao cường cỡ nào đi nữa thì cuối cùng cũng khó thoát khỏi cái chết dưới đao kiếm của người khác. Nếu một người giết người quá nhiều hoặc làm ác quá nhiều thì có đôi lúc trong lòng của hắn sẽ mơ hồ có nỗi lo lắng bị người khác giết hoặc làm hại.

Người thường chơi với lửa sẽ rất dễ bị lửa đốt bị thương, người thường dùng đao kiếm cũng sẽ rất dễ dàng bị đao kiếm thương tổn. Chạy trên bờ sông sẽ lưu lại dấu chân, đạo lý này ai ai cũng biết, chỉ tiếc rất nhiều người luôn hy vọng có may mắn.

Thật ra điều này cũng không chỉ là quy luật trên giang hồ, mà ở bất cứ đâu quy luật này cũng xuất hiện cả.

Đao kiếm có thể dùng để giết người cũng có thể dùng để cứu người, giống như “tỳ sương” có thể dùng để chữa bệnh cứu người cũng có thể dùng để hạ độc giết người.

Cho nên đối với người dùng đao kiếm, điều tốt nhất là nên dùng chúng cứu người chứ không phải dùng chúng để giết người, vì khi cứu người khác thì cơ hội thương tổn chính mình sẽ nhỏ hơn.

Hắc Sát đã không còn động đậy.

Phương Thất cúi người xuống cầm Lệ Ngân Kiếm lên, nhìn nó rồi khẽ thở dài một tiếng. Thần binh lợi khí, nếu ở trong tay hiệp khách giang hồ, nó sẽ là bảo kiếm, nếu ở trong lãnh huyết sát thủ thì nó chỉ là một công cụ giết người mà thôi.

Phương Thất thở dài, ngẩng đầu nhìn bầu trời đầy sao.

Sau đó hắn chậm rãi mở cửa phòng, bước vào.

Đêm càng khuya.

Ánh trăng sáng chiếu vào trong viện và cũng chiếu xuyên qua cửa sổ của phòng, từng ngôi sao trên bầu trời đêm chợt lóe sáng, khung cảnh hết sức yên tĩnh và xinh đẹp.

Có một nguời giống như bóng ma đang bất động ngồi trên giường, trong bóng tối thoạt nhìn, nàng rất dịu dàng, giống như một tân nương đang ngồi chờ trượng phu vậy.

Phương Thất khẽ quát: "Là ai?"

Trong bóng tối vang lên một giọng nói rất dịu dàng và dễ nghe: "Là thiếp".

Tim của Phương Thất đột nhiên run rẩy, nếu tim không run rẩy thì cả ngừơi cũng đang run rẩy.

Có một số âm thanh cho dù đã thật lâu không nghe được nhưng đối với âm thanh đã khắc sâu trong lòng thì dù có lâu lắm không nghe cũng sẽ không quên được.

Một người lãng tử phiêu bạc giang hồ thì dường như chuyện gì đến hắn cũng chả quan tâm; một người đã trải qua nhiều khó khăn hiểm trở vẫn còn kiên cường đứng đây; một người chỉ xuất một đao thôi đã lấy đi tính mạng của cao thủ võ lâm Hắc Sát, thì tại sao có thể có bộ dáng run rẩy như thế?

Trong bóng tối lại vang lên âm thanh dịu dàng dễ nghe kia: "Chàng… chàng có khỏe không?”

Phương Thất không trả lời, chán nản ngồi xuống cái ghế bên cạnh bàn, Lệ Ngân Kiếm và Đương Lang đao trong tay rơi xuống đất. Ánh trăng sáng vẫn chiếu vào phòng, Phương Thất ngơ ngác ngồi đó nhìn vào ánh trăng dưới đất.

Trong bóng tối dường như có tiếng khẽ thởi dài vang lên, tiếp đó nói: "Thiếp biết chàng nhất định rất hận thiếp, nhưng… nhưng thiếp… thiếp thật muốn gặp mặt chàng…"

Phương Thất vẫn cúi đầu không nói, nước mắt đột nhiên chảy xuống.

Trong bóng tối, người nọ dừơng như có chút kích động, chầm chậm nói: "Thiếp biết mấy năm nay chàng đã chịu nhiều đau khổ, mọi chuyện đều phải trách thiếp…"

Phương Thất vẫn không lên tiếng, nước mắt đã chảy đầy mặt hắn.

Việc đau khổ nhất trong lòng một người thường không thể nào dùng lời để diễn tả, chỉ có thể giấu kín việc đó trong lòng mà thôi.

Nếu đem việc đó nói cho ngừơi khác nghe có lẽ người ta sẽ chê cười ngươi, thậm chí miệt thị ngươi, chê cười ngươi chịu không nổi một đả kích nho nhỏ như thế. Nhưng có bao nhiêu người có thể hiểu thấu được nỗi lòng mình đây?

Một người nhìn như lãng tử phóng túng hay là người trầm mặc ít nói thì ở sâu trong lòng họ nhất định có chứa một sự việc đau khổ, sự đau khổ này người khác ngàn vạn lần đừng nên hỏi và khơi ra.

Chỉ cần nhìn thấy một tình cảnh hoặc là nhìn thấy một đồ vật nào đó giông giống hay là nghe thấy một câu nói rất bình thường từ miệng người khác sẽ làm cho họ nhớ lại rất nhiều chuyện cũ và trong lòng dâng lên sự đau đớn vô cùng, nếu lúc không có người bên cạnh sẽ lặng lẽ rơi lệ.

Kỳ thật không chỉ có Phương Thất, rất nhiều người vừa mới nhìn vào họ rất vui vẻ nhưng thật sự có phải họ đang cố giả vờ không?

“Hiệp cốt nhu tình”, bốn chữ này đã giải thích: bất luận là anh hùng hảo hán có vẻ ngoài kiên cường thế nào đi nữa thì ở sâu trong lòng hắn nhất định sẽ có một điểm yếu.

Trong bóng tối lại vang lên tiếng khẽ thở dài, sau đó ánh lửa cháy lên, ngừơi ngồi trước giường chầm chậm đứng dậy và đi tới trước bàn, đưa tay thắp sáng ngọn đèn, ánh lửa của ngọn đèn từ từ cháy lên, rọi vào gương mặt của nàng.

Phương Thất chậm rãi ngẩng đầu lên nhìn nàng, ngừơi trước mắt không tô điểm phấn son, hàng mi cong cong trên gương mặt tóat ra vẻ thanh lệ, mái tóc dài mượt mà, trên thân mặc một bộ đồ trắng tinh, vẻ đẹp ưu nhã như thế đã đủ để cho Hằng Nga trên mặt trăng cũng phải cúi nhìn…

Nàng vẫn không thay đổi, một chút cũng không, vẫn xinh đẹp như vậy.

Đau đớn trong lòng Phương Thất đột nhiên dâng lên không thể kềm chế được.

Cô gái nhìn Phương Thất, mắt cũng đã đầy nước, tiếp đó đột nhiên đi tới sau lưng Phương Thất, rồi dang tay ôm chặt lấy hắn, nghẹn ngào nói: "Tại sao… tại sao chàng lại trở thành thế này…"

Trong khỏanh khắc, nước mắt của cô gái rơi như mưa mùa hạ.

Hiện tại gương mặt của Phương Thất đen thui, quần áo trên người hắn rách tả tơi, tóc tai bù xù, trông giống như là một ăn mày vậy.

Nước mắt của cô gái đã chảy sang mặt Phương Thất, chảy xuống ngực của Phương Thất.

Phương Thất cố nén nước mắt, chậm rãi lên tiếng: "Nếu nàng đã đi sao còn quay lại?”

Cô gái không nói gì, hai tay vẫn ôm chặt lấy Phương Thất, vẫn khóc.

Phương Thất lại nói: "Mấy năm nay nàng đã đi đâu?”

Cô gái vẫn không lên tiếng, mặt của nàng vẫn áp sát vào mặt Phương Thất, và khóc.

Phương Thất thở dài, nói tiếp: "Ta muốn hỏi nàng, lá thư đó có phải là nàng viết hay không?”

Phương Thất vĩnh viễn không quên được lúc đó, một buổi sáng tại Thần Long Sơn Trang, khi thức giấc trong căn thư phòng ấm áp thì trong phòng đã không còn trông thấy bóng dáng quen thuộc, chỉ nhìn thấy một lá thư rất ngắn với nét chữ thân quen đặt ở trên bàn:

“Tiện thiếp Tuyết Quân xin tạm biệt Phương lang, từ khi gặp mặt, thiếp thân hèn mọn được Phương lang yêu thương, trải qua cuộc sống đầy hạnh phúc năm năm. Tuy nhiên, tiện thiếp thật có nạn không thể dùng lời để tả, bắt buộc phải rời đi trong đau khổ và nước mắt. Phương lang cứ bỏ mặc thiếp và hãy tìm cho mình một người tốt khác, đây là ý nguyện cuối cùng của thiếp… tiện thiếp Trầm Tuyết Quân tái bút”.

Trầm Tuyết Quân dịu dàng nói: "Thiếp biết chàng nhất định đang có rất nhiều điều muốn hỏi thiếp, nhưng… nhưng trước tiên chàng hãy đi tắm rửa rồi mới hỏi có được không?”

Dưới ngọn đèn bập bùng, Phương Thất chầm chậm ngẩng đầu, Trầm Tuyết Quân dịu dàng nhìn hắn, đột nhiên mỉm cười, nói: "Chàng xem chàng kìa, hiện tại thật giống như một tên ăn mày vậy, cho tới bây giờ thiếp chưa từng nghĩ qua chàng sẽ mang bộ dáng này” Phương Thất cúi đầu nhìn chính mình, trầm mặc không nói.

Đêm đã khuya lắm.

Ngoài cửa sổ, trăng sáng như gương.

Bồn tắm bằng gỗ chứa đầy nước nóng, dưới ánh sáng của ngọn đèn bốc lên từng làn khói.

Phương Thất chậm rãi bước vào bồn rồi ngồi xuống, ánh mắt ngơ ngác nhìn ra ngoài cửa sổ, trong mắt tràn ngập sự bi thương, đau khổ và thê lương, dường như đang nhớ lại chuyện trong quá khứ.

Nhớ lại những chuyện trong quá khứ đã qua có đôi khi thật là một chuyện rất đau khổ, mà quá khứ quá hạnh phúc sau khi mất đi, việc nhớ lại nó sẽ càng đau khổ hơn.

Trầm Tuyết Quân nhẹ nhàng cởi y phục trắng bên ngoài ra, dưới ánh sáng của ngọn đèn hiện ra đôi chân thon dài cùng thân thể kiều mị, tiếp đó giúp Phương Thất lau rửa thân thể.

Nàng lau rửa rất cẩn thận, rất dịu dàng, giống như một người mẹ đang tắm cho con mình vậy, trong mắt lộ ra sự yêu thương vô hạn.

Phương Thất ngơ ngác nhìn ra ngoài cửa sổ, nuớc mặt đột nhiên lại chảy ra.

Bóng tối dày đặc.

Phương Thất lẳng lặng nằm ở trên giường, vừa rồi nước nóng dường như đã tẩy đi hết tất cả mệt nhọc, hiện tại hắn thật sự rất uể oải, mí mắt cơ hồ đã khép lại.

Trầm Tuyết Quân đang dùng vải lau lưng của Phương Thất.

Phương Thất ngơ ngẩn nhìn Trầm Tuyết Quân.

Trầm Tuyết Quân dịu dàng nói: "Chàng yên tâm, thiếp không đi đâu”

Phương Thất chậm rãi tựa đầu vào thành bồn.

Ánh trăng trong suốt chiếu vào trước giường.

Trầm Tuyết Quân nhẹ nhàng cởi bỏ nội y.

Da nàng trắng tinh như tuyết, ngực vun cao, hai chân thon dài, dưới ánh trăng mông lung, vẻ đẹp này thật không thể dùng lời để diễn tả…

Đôi môi đỏ mọng như lửa, vẫn còn đọng nước mắt, hôn vào môi Phương Thất. Phương Thất tựa hồ cảm giác được có một giọt nước mắt chứa đầy vị khổ đau đang chảy vào miệng. Tay hắn dang ra ôm lấy chiếc eo nhỏ nhắn của Trầm Tuyết Quân.

Đôi môi đỏ mọng của nàng vẫn mang theo nước mắt hôn nhẹ vào môi, gương mặt và ngực của Phương Thất. Đôi tay như ngọc nhẹ nhàng vuốt ve thân thể Phương Thất…

Trong bóng tối, tiếng thở gấp cùng với tiếng rên khẽ vang lên…

Trong bầu trời đêm, sao trời tựa như những viên ngọc lấp lánh khoe ánh sáng chói lọi của chúng.

Trời đã sáng choang, ngoài cửa sổ vang lên tiếng hót líu lo của đàn chim trên ngọn cây bạch dương.

Phương Thất dần tỉnh giấc, trải qua một giấc ngủ sâu thật cảm thấy khỏe khoắn.

Trong phòng không có một bóng người, yên tĩnh vô cùng, trên giường có một bộ quần áo mới được xếp chỉnh tề đặt đó, mùi thơm dường như đang tản mát, dưới giường cũng có một đôi giày mới tinh.

Nàng đã đi đâu?

Phương Thất lẳng lặng nằm xuống giường, nước mắt lặng lẽ chảy trên khuôn mặt.

Trong lòng hắn đột nhiên dâng lên một cảm giác bất an mơ hồ.

Sự an bài của vận mệnh, ai có thể biết được đây?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.