Đại Mạc Lãng Tử Đao

Chương 76: Chương 76: Hương hồn vĩnh thệ




Phương đông đã một màu trắng bệch, ngoài cửa sổ dần dần sáng lên.

Phương Thất vẫn ngồi ở trên giường, yên lặng nhìn thân thể như ngọc của nàng, thân thể nàng hoàn toàn xích lõa.

Đôi mắt long lanh như nước trên gương mặt xinh đẹp và bình tĩnh của nàng lẳng lặng nhìn Phương Thất, dường như có rất nhiều lời muốn nói nhưng một lời cũng thốt không ra.

Đây là người đàn ông duy nhất nàng yêu trong cuộc đời, cũng chỉ có ở trước mặt hắn, nàng mới có thể như vậy.

Hai người đã rất hiểu nhau, chỉ một ánh mắt hay một động tác nhỏ thôi thì hai người sẽ hiểu được tâm ý của nhau muốn gì. Tuy nhiên lúc này sao lại cảm thấy xa lạ, xa lạ đến nỗi hình như chưa gặp qua lần nào.

Có lẽ là bởi vì giữa hắn và nàng đột nhiên có một bức tường cao mọc lên ngăn cách, cao đến nỗi không cách nào vượt qua.

Bức tường này là do Trầm Tuyết Quân xây lên và Phương Thất cũng góp một phần trong đó.

Có ai hiểu được cảm giác kỳ diệu này, thậm chí còn là cảm giác kỳ quái?

Tại sao nàng luôn đột nhiên biến mất và luôn xuất hiện bất thình lình?

Phương Thất yên lặng không nói gì.

Trầm Tuyết Quân nhìn hắn thật lâu rồi khẽ thở dài, buồn bã nói: "Trong lòng chàng đã có đáp án rồi phải không?”

Đôi môi Phương Thất giật giật, một lời cũng không thốt, hắn thật không biết phải trả lời thế nào.

Trầm Tuyết Quân lại khẽ thở dài, dịu dàng nói: "Nói vậy thì chàng vẫn còn tin tưởng thiếp sao?”

Phương Thất lại cắn môi.

Trầm Tuyết Quân nhìn Phương Thất, chậm rãi nói: "Bất luận như thế nào thì chàng cũng đều tin tưởng ở thiếp. Nhất nhật phu thê bách nhật ân, lúc đầu rời đi chàng, thiếp quả thật có nỗi khổ bất đắc dĩ, nhưng là bất luận thế nào chàng cũng đều tin tưởng thiếp, thiếp nhất định sẽ không làm chuyện có lỗi với chàng”, nàng chậm rãi nói, nước mắt từ từ chảy xuống ướt hết cả mặt.

Phương Thất yên lặng nhìn nàng, nhìn vào hai hàng nước mắt đang chảy ra từ đôi mắt trong suốt, người phụ nữ đã năm năm chung sống cùng mình rốt cuộc có bao nhiêu bí mật đây? Nhưng bây giờ tại sao đôi mắt của nàng vẫn trong suốt như thế? Nàng có làm ra chuyện gì có lỗi với mình không?

Phương Thất không tin và cũng không thể tin.

Tuy nhiên có rất nhiều sự việc đích xác là không có cách nào giải thích rõ ràng, nàng giống như là một điều bí ẩn, một câu đố mà Phương Thất rất muốn giải đáp nhưng rồi lại sợ đáp án.

Phương Thất rốt cuộc cũng vươn tay ra nhẹ nhàng lau đi nước mắt trên mặt nàng rồi chậm rãi nói: "Ta vẫn hy vọng nàng có thể nói cho ta biết đến tột cùng là có chuyện gì xảy ra?”

Trầm Tuyết Quân dùng đôi tay trắng noãn nắm chặc lấy tay hắn rồi chậm rãi đặt vào má nàng, buồn bã nói: "Phương lang, thiếp hơi lạnh ……"

Ban đêm và giấc rạng sáng của sa mạc đều rất lạnh, huống chi cả thân thể nàng giờ đây không mặc quần áo nữa.

Phương Thất chậm rãi lấy chăn đắp cho nàng.

Nước mắt của Trầm Tuyết Quân đột nhiên chảy ra, vô thanh vô tức rơi xuống. Nỗi đau khổ trong lòng nàng có ai hiểu đây?

Phương Thất thở dài, chậm rãi nói: "Nàng đừng như thế ……"

Trầm Tuyết Quân đột nhiên nhào vào trong lòng ngực của Phương Thất rồi khóc thất thanh, dường như có rất nhiều ủy khuất và sự đau khổ vô bờ muốn nói với hắn, nước mắt của nàng như suối chảy ra làm ướt hết cả ngực và tâm của Phương Thất.

Phương Thất thở dài, nhẹ nhàng ôm lấy nàng, vuốt ve mái tóc mềm mại của nàng, trong lòng hắn nổi lên rất nhiều cảm xúc. Thân thể này đã từng làm cho hắn như si như say và cũng từng làm cho hắn đau khổ vạn phần, hiện tại đang ở ngay trong lòng ngực hắn, vẫn xinh đẹp, vẫn quen thuộc như trước đây, tuy đã gặp lại nhưng vì sao vẫn có cảm giác xa cách như thế?

Nàng hôn vào ngực hắn, trên đôi môi vẫn còn vương nước mắt, nàng hôn vào cổ hắn, hôn vào môi hắn, trên môi mang theo vị của nước mắt nhưng lại quá ngọt ngào, quá mềm mại, cái lưỡi thơm tho của nàng đã chui vào trong miệng hắn …… Phương Thất ôm chặt lấy nàng, giữ chặt lấy bóng hình hắn nhung nhớ đã lâu ……

Thân thể nàng vẫn như trước đây, vẫn ấm áp, vẫn mềm mại như vậy, nàng khe khẽ rên rỉ và thở gấp, tựa hồ mang áp lực bao nhiêu năm phóng thích ra, mặc cho hắn vuốt ve thân thể và hôn mình, hắn và nàng hoàn toàn đã dung hợp với nhau. Giờ phút này, giữa tâm và tâm đã không còn khoảng cách, chỉ có tiếng rên rỉ và thở gấp thôi ……

Nàng đã mang tất cả cho hắn, hắn cũng mang tất cả cho nàng.

Một lúc lâu sau hắn cũng nằm xuống, nàng đặt mặt của nàng vào lòng ngực hắn, đôi cánh tay ôm chặt lấy hắn, vẫn giống như trước đây, Phương Thất cũng ôm nàng, chậm rãi vuốt ve mái tóc bồng bềnh mềm mại của nàng. Tuy nhiên lần này thì không người nào nói cả, vừa mới gặp mặt lại nhưng dường như tâm đã cách xa.

Phương Thất vẫn đang cố gắng, hắn cố gắng nắm bắt được tâm của nàng nhưng hắn đột nhiên phát hiện bản thân hắn làm không được.

Thể xác ở gần nhưng nếu tâm đã xa thì tất cả đều là phí công.

Phương Thất đột nhiên xoay người lại ôm lấy nàng, Trầm Tuyết Quân không khỏi lấy làm kinh hãi, mở to hai mắt nhìn hắn nói: "Phương lang, chàng ……"

Phương Thất nói: "Ta còn muốn"

Trầm Tuyết Quân cắn môi, gương mặt đột nhiên hồng lên, nói: "Nhưng là …… nhưng là ……"

Nàng còn không chưa nói xong thì môi đã bị môi của Phương Thất dán chặt vào.

Nàng không thể không tiếp nhận nhưng từ đôi mắt nàng đã có nước mắt chảy ra.

Phương Thất không có nhìn thấy nước mắt của nàng, hắn đột nhiên như trở thành một đứa trẻ bảy tám tuổi đang quýnh lên, dường như là chờ đợi không được nữa, điên cuồng hôn nàng và dùng tay sờ soạng khắp nơi, thân thể nàng rốt cuộc cũng phản ứng lại hắn, uốn éo và rên rỉ, đôi chân thon dài của nàng cũng đã kẹp hắn vào giữa ……

Sau tiếng thở dốc kịch liệt và triền miên thì Phương Thất bất động nằm lăn ra, tiếp đó kéo nàng ôm vào lòng ngực tựa như ôm lấy một con mèo nhỏ.

Một hồi lâu sau Phương Thất thở dài rồi hôn vào trán của nàng, nói: "Ta mặc kệ nàng đã làm ra chuyện gì, ta vẫn luôn tin tưởng nàng sẽ không hề làm chuyện gì có lỗi với ta, ta chỉ cần nàng ở lại thôi, chờ ta giải quyết hết mọi chuyện thì theo ta trở về Thần Long Sơn Trang, có được không?"

Trầm Tuyết Quân không trả lời, im lặng một hồi lâu rồi đột nhiên hỏi: "Chàng thấy Du cô nương ra sao?”

Phương Thất nói: "Cô áy là cô ấy, nàng là nàng, hai người rất khác biệt”

"Nhưng thiếp cũng nhìn ra được cô ấy rất thích chàng", Trầm Tuyết Quân buồn bã nói: "Bất luận là ai ở trong đêm rét lạnh của sa mạc, quần áo toàn thân đếu ướt hết chờ chàng thì chàng hẳn là rất cảm động mới phải"

Phương Thất chậm rãi nói: "Ta rất cảm động nhưng ta không thể."

Trầm Tuyết Quân buồn bã nói: "Có phải bởi vì trong lòng chàng còn chưa quên được thiếp?"

Phương Thất im lặng không đáp.

Trầm Tuyết Quân lại hỏi: "Nếu không có thiếp thì sao?”

Phương Thất nhíu mày hỏi lại: "Không có nàng? Ý nàng là sao?"

Gương mặt của Trầm Tuyết Quân vẫn tựa vào lòng ngực của Phương Thất, một giọt nước mắt nóng bỏng đột nhiên chảy xuống, chậm rãi nói: "Giả dụ như tới bây giờ chúng ta không hề biết nhau, hoặc là thiếp chết đi thì chàng có chấp nhận cô ta hay không?”

Phương Thất đột nhiên nâng mặt nàng lên, đôi mắt xinh đẹp của nàng đã đầy nước mắt, Phương Thất giật mình hỏi: "Nàng …… nàng muốn nói gì?"

Trầm Tuyết Quân miễn cưỡng mỉm cười rồi nói: "Không có gì, thiếp chỉ giả dụ thôi."

Phương Thất thở dài rồi ôm lấy mặt của nàng vào lòng ngực, nói: "Sau này đừng nói như thế nữa”

Trầm Tuyết Quân buồn bã nói: "Được, nhưng thiếp chỉ hy vọng chàng có thể vui vẻ, Du cô nương nàng rất tốt ……"

Phương Thất đột nhiên nói: "Đừng nói nữa được không?"

Trầm Tuyết Quân cười cười nói: "Được rồi, thiếp không nói nữa, nghỉ ngơi một chút nhé?"

Phương Thất nói: "Được, nàng ……"

Hắn vốn muốn nói, nàng hãy ngủ một chút đi? Chắc nàng sẽ không nhân lúc ta ngủ say lại lén bỏ đi phải không? Tuy nhiên hắn cũng không thể thốt ra mấy lời đó.

Trầm Tuyết Quân dịu dàng nói: "Thiếp đương nhiên cũng phải ngủ một chút", rồi buồn bã nói tiếp: "Đã rất lâu thiếp chưa được ngủ trong vòng tay của chàng ……"

Phương Thất cười cười, hôn nhẹ vào cái trán của nàng và ôm chặt lấy nàng, tiếp đó đôi mắt hắn từ từ khép lại, cơn buồn ngủ ập tới, hắn từ từ chìm vào giấc ngủ.

Phương Thất đã thật lâu không có ngủ say qua như vậy, cũng chỉ có ở cùng Trầm Tuyết Quân thì hắn mới có thể nếm được hương vị ngọt ngào và an ổn như thế.

Phương Thất gặp một giấc mơ rất kỳ lạ, hắn mơ thấy Trầm Tuyết Quân đột nhiên mất tích và hắn đi tìm nàng khắp nơi, sau đó tìm đến mộc sơn cốc tối tăm, bên ngoài bầu trời cũng một mảnh tối đen, nhìn không rõ là mây đen bao phủ hay là cái gì khác. Trong sơn cốc không có một ngọn cỏ, khắp nơi đều là đá lởm chởm, tiến sâu vào trong sơn động thì chỉ thấy toàn mạng nhện, hắn muốn hét lớn lên nhưng lại không thể phát ra âm thanh, tiếp đó hắn bò lên trên vách núi cao, nhìn xuống phía dưới thì trông thấy thảo nguyên mênh mông nhưng màu của cỏ chỉ là màu vàng của cỏ khô. Hắn đột nhiên nhìn thấy Trầm Tuyết Quân ở phía xa đang ngồi cô độc một mình, tuy nhiên hắn lại đang đứng trên vách núi cao và hắn chạy một mạch xuống nhưng khi đến đó thì lại không thấy Trầm Tuyết Quân đâu cả. Hắn lục lọi khắp thảo nguyên để tìm kiếm, sau đó đột nhiên nhìn thấy một cô gái chăn dê, nàng mặc một bộ đồ bằng da dê màu trắng, mái tóc đen nhánh thắt thành bím, gương mặt dính đầy cát bụi, Phương Thất nghĩ nàng chính là Trầm Tuyết Quân liền vọt tới ôm lấy làm cho nàng khóc rống lên, sau đó cô gái cũng không khóc nữa và ngoan ngoãn nằm trong lòng ngực của hắn ……

Đột nhiên có tiếng đập cửa dồn dập truyền đến, Phương Thất đột nhiên giật mình tỉnh lại, khóe mắt còn vương nước mắt, tiếp đó lại có tiếng nói vang lên: "Thất ca, Thất ca, ca có sao không?"

Phương Thất ngơ ngác nhìn vào giường, Trầm Tuyết Quân không biết đã rời đi khi nào nữa, lòng hắn đột nhiên lại trầm xuống.

Tiếng đập cửa bên ngoài vẫn vang lên, Du Mộng Điệp lớn tiếng: "Thất ca, Thất ca, xảy ra chuyện gì đó? Lên tiếng đi"

Phương Thất vẫn ngơ ngác nhìn vào giường, một câu cũng không thể thốt được.

Du Mộng Điệp vội la lên: "Nếu ca không lên tiếng thì muội vào đó”

Phương Thất lạnh lùng nói: "Huynh không có việc gì đâu, muội đừng vào"

Ngoài cửa đột nhiên im ắng.

Phương Thất nhìn chằm chằm vào giường, một hồi lâu sau đột nhiên lại chìm vào giấc ngủ.

*****

Giữa trưa, ánh mặt trời nóng bỏng lại lần nữa thiêu đốt đại địa, không có một chút gió, ngôi thành nhỏ trong đại mạc tựa như một cái lò thiêu nóng cháy.

Phương Thất chậm rãi đứng lên rồi từ từ sửa sang lại quần áo của hắn, hắn chuẩn bị đến Ỷ Thúy Lâu lần nữa.

Ngoài cửa đột nhiên có hai tiếng gõ nhẹ, sau đó cửa mở ra, Hiên Viên Hoằng bước vào, trên mặt không biểu lộ gì.

Phương Thất mỉm cười chào: "Cửu Công ……"

Hiên Viên Hoằng gật đầu rồi chậm rãi ngồi xuống trước bàn, sau đó móc ra một mảnh giấy đặt lên bàn.

"Hôm nay vào lúc hoàng hôn, ngoài thành tây năm dặm, mang theo đao của ngươi sẽ hiểu rõ tất cả ân oán."

Phương Thất nhìn vào trang giấy, mỉm cười hỏi: "Có phải là Tiểu Quế Tử đưa tới?”

Hiên Viên Hoằng gật đầu, nói: "Ta đã dùng bạc của con thưởng cho hắn”

Phương Thất cẩn thận xem xét bức thư rồi mỉm cười nói: "Hay lắm”

Hiên Viên Hoằng hỏi: "Con đi thật à?"

"Đương nhiên."

"Con không cảm thấy chuyện này có gì kỳ lạ sao?”

"Bất luận có chuyện gì thì con cũng phải đi”

Hiên Viên Hoằng gật đầu, nói: "Chỉ có thể làm vậy thôi"

Phương Thất nói: "Đúng vậy."

*****

Đại mạc, hoàng hôn, ngoài thành tây năm dặm.

Ánh mặt trời lặn chiếu rọi xuống hoang mạc, cát vàng thoạt nhìn như những thỏi vàng lóe lên ánh sáng chói lọi, mặt trời đã sắp lặn xuống ở phía tây.

Phương Thất liếc mắt một cái, nhìn thấy một người mặc áo xanh.

Người áo xanh lẳng lặng đứng trên một đồi cát, yên lặng nhìn mặt trời đang lặn về tây, thân mặc một bộ đồ xanh, mang vải che mặt, trong tay cầm một thanh trường kiếm, tựa hồ đã đứng đợi thật lâu, tuy nhiên bộ dáng lại rất bình thản và không có vẻ gì lo lắng cả.

Phương Thất đi tới đứng đối diện và lạnh lùng nhìn hắn.

Người áo xanh thản nhiên nói: "Ngươi đã đến rồi?"

Phương Thất nói: "Ta đã đến."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.