Đại Mạc Lãng Tử Đao

Chương 114: Chương 114: Mặt trời mọc đằng Đông




Đại Mạc Lãng Tử Đao

Tác giả: Tần Phi Dương

Chương 114: Mặt trời mọc đằng Đông.

Nhóm dịch: Thiên Địa Môn

Nguồn: st

Nếu như ngươi hiểu ‘giang hồ’ là gì, thì sẽ biết cái giang hồ này hung hiểm nhường nào. .

Đằng sau những điều nhìn như yên bình, thường thường là sóng cả cuộn trào, bên trong khuôn mặt tươi rói, lại thường ẩn chứa sát cơ.

Tiền tài, quyền thế, lợi ích vốn chính là thứ có sức mê hoặc nhất, khó kháng cự nhất trên thế gian. Dưới sự xúi giục của chúng, bất cứ một người nào cũng có thể làm ra bất kỳ chuyện gì.

Kỳ thực nào chỉ giang hồ, quan trường, thương trường, chiến trường thậm chí tới người dân thường nghèo khổ, có nơi nào chẳng phải như thế? .

Khi Phương Thất vọt lên, thì đã nghĩ tới sẽ có người đợi y ở bên trên rồi.

Mặc dù y còn chưa nhìn thấy, nhưng y biết, đối phương tuyệt đối không chỉ có một người. Nếu muốn áp chế được Xà Thiên Tàn và Bách Độc Lão Nhân, chẳng hề là chuyện dễ dàng gì cho cam.

Trong chớp mắt bất đắc dĩ vọt lên, tránh được nhát kiếm trí mạng từ dưới đất đâm lên, y đột nhiên nghĩ tới, trên cây có khả năng cũng có một thanh kiếm hoặc là binh khí gì đó đang đợi y, thậm chí trên cây hoặc xung quanh còn có sát thủ ẩn nấp đang đợi y lao vào trong cái lưới lớn này.

Mưa gió làm người ta tang thương, tại nạn thì làm người ta thành thục.

Phương Thất đã chẳng còn là thiếu niên mới vào giang hồ nữa, hắn hiểu và biết rất rõ; ở trên thế giới này loại người nào cũng có, chuyện gì cũng có thể xảy ra.

Lúc Phương Thất đành phải vọt lên, ở trên không đã rút đao ra nhanh như chớp, đúng lúc này y nghe thấy một âm thanh cực nhỏ đang đâm về phía đầu mình, y thậm chí còn cảm giác được cái lạnh của mũi kiếm tiến vào đỉnh đầu.

Trong chớp mắt, ánh đao lóe lên, trường kiếm sắp đâm vào da đầu đột nhiên bị chém làm đôi, nửa mũi kiếm bay vọt đi, hắc y nhân sững sờ, trong thoáng chốc thất thần đó, ánh đáo lại lóe lên, thực nhanh tới mức không thể tin nổi. Cổ hắc y nhân trên không trung đã bị chém đứt, một cái đầu trong mắt chứa đầy sự kinh hoảng đã rời khỏi thân hình, rơi đánh phịch xuống đất.

Trong ánh trăng nhạt nghiên nghiêng chiếu lên khu rừng thưa, ánh trăng mờ mịt, làm đất trời chìm vào bóng tối.

Dưới đất đột nhiên chui lên một bóng đen, thi thể ở trên không trung rơi xuống ngay bên chân y, bóng đen giật mình kinh hãi, ngẩng đầu nhìn lên, đột nhiên y nhìn thấy một thanh đao.

Một thanh đao còn dính máu.

Sau đó thanh đao đó liền từ yết hầu y cắm vào, tiến thắng tới ngực hắn.

Phương Thất rung cổ tay, một dòng màu tươi từ yết hầu bóng đen phọt ra, bóng đen loạng choạng mấy cái, không kêu lên một tiếng đã ngã xuống.

Bốn bóng đen như ma quỷ đột nhiên xuất hiện không một tiếng động, vây lấy Phương Thất. Bốn thanh trường kiếm vừa mỏng vừa hẹp cầm trong tay, hai thanh nhanh như ánh chớp đâm về Phương Thất, còn hai thanh lại đâm về phía Xà Thiên Tàn và Bách Độc Lão Nhân.

“Xuất kỳ sở bất xu, xu kỳ sở bất ý”, chính gọi là công kỳ tất cứu, dĩ hoạn vi lợi. Phương Thất nếu quay lại phản kích hai thanh kiếm đâm về phía mình, thì Bách Độc Lão Nhân và Xà Thiên Tàn chết là cái chắc.

*** Đoạn lằng ngoằng trên là trong Tam Thập Lục Kế của Tôn Tử, nổi tiếng rồi, dịch mất hay.

Bốn thanh kiếm nhanh như điện, chớp mắt đã tới người Phương Thất và Xà Thiên Tàn, Bách Độc Lão Nhân. Phương Thất thình lình gầm lớn một tiếng, bổ về phía trước như tia chớp, ánh đao lóe lên, trường kiếm của hai bóng đen sắp đâm vào cơ thể Xà Thiên Tàn và Bách Độc Lão Nhân đột nhiên khựng lại, yết hầu gần như đã bị một đao cứa đứt, Phương Thất đã vọt tới, tay trái cầm vỏ đao, tay phải cầm trường đao đánh về hai tên hắc y nhân, cả hai tên liền ngã phịch về phía sau.

Hai thanh kiếm đâm về Phương Thất đột nhiên đâm vào khoảng trống, Phương Thất vượt qua đỉnh đầu Xà Thiên Tàn và Bách Độc lão nhân tới đằng sau, hai người sững ra, trường kiếm không chút dừng lại, chuyển sáng đâm về phía yết hầu Xà Thiên Tàn và Bách Độc Lão Nhân.

Bất thình lình một tiếng quát lớn như sấm nổ giữa trời quang, Phương Thất quay lưng lại phía họ đã xoay lại như ánh chớp, trường đao trong tay như sấm nổ chớp giật mang theo từng giọt máu đâm vào cổ hai người, ánh đao so với tia chớp càng nhanh càng mạnh hơn. Hai tên hắc y nhân giật mình, còn chưa kịp tỉnh ra thì trường đao đã lướt qua yết hầu bọn chúng, ở cổ đột nhiên xuất hiện một đường máu, giọt máu li ti chầm chậm từ cổ thấm ra. Phương Thất nhanh như chớp lướt qua đỉnh đầu Xà Thiên Tàn, tay trái vỏ bao tay phải xoay chuôi đao đâm ra, hai cái bóng đen phịch một tiếng ngã về phía sau.

Phương Thất thở phào một tiếng, quay đầu nhìn lại Xà Thiên Tàn. Xà Thiên Tàn dường như cũng thở phào nhẹ nhõm, ánh mắt yếu ớt nhìn Phương Thất. Phương Thất cười khổ nhìn thoáng qua Xà Thiên Tàn, vỏ bao trong tay hành động như chớp, đã giải huyệt đạo cho Xà Thiên Tàn.

Bốn bóng đen mau chóng lướt tới, chính là Bắc Hải Vũ và ba trưởng lão Cái Bang.

Bắc Hải Vũ tiến vào trong vòng tròn, giật mình nhìn mấy bóng đen trên mặt đất, không khỏi có chút toát mồ hôi lạnh, than: “Phương huynh đệ đúng là hảo thân thủ! Đám Thái Hành Lục Quỷ này kiếm pháp quỷ dị ác độc, thân pháp cực kỳ nhanh, Phương huynh đệ có thể trong chớp mắt chém lục quỷ dưới đao, đúng là có phong thái của Tiểu Thần Long Phương đại hiệp!”

Trong lòng Phương Thất đột nhiên từng cơn đau xót, cười gượng đáp: “Bắc Hải huynh quá khen rồi.”

Xà Thiên Tàn chống thiết trượng chầm chậm đứng dậy, thiết trượng trong tay đã khe khẽ vung ra, điểm lên hai chỗ huyệt đạo của Bách Độc Lão Nhân. Bách Độc Lão Nhân lặng lẽ thở dài một tiếng, ngồi trên mặt đất, trên khuôn mặt gầy gò đầy vẻ bi ai, cúi đầu im lặng không nói.

Phương Thất cười hỏi: “Xà huynh không bị thương chứ?”

Xà Thiên Tàn từ từ lắc đầu, cúi xuống nhìn Bách Độc Lão Nhân, trên mặt không ngờ cũng là một vẻ đau xót, im lặng không nói.

Hai người được giang hộ gọi là quái nhân hạng nhất này, một người tránh ở Miêu Cương, một người lấy nuôi rắn độc làm niềm vui. Người ngoài đều coi họ là độc trong độc, nhưng hai người bọn họ lại thân nhau như huynh đệ, chia xẻ vui buồn. Bi ai của Bách Độc Lão Nhân chính là bi ai của Xà Thiên Tàn. Hoan lạc của Xà Thiên Tàn cũng chính là hoan lạc của Bách Độc Lão Nhân. Thế nhưng lúc này đây điều gì làm bọn họ đau thương như vậy?

Phương Thất trầm mặc hồi lâu mới hỏi: “Xà huynh rốt cuộc là sao thế?”

Xà Thiên Tàn nửa ngày trời im lặng không nói, đột nhiên thở dài, chầm chậm đáp: “Vốn chúng ta đã khống chế được lục quỷ, để Quỷ Cô trúng độc đi tìm Bách Độc Đồng Từ, tất cả đều tiến hành theo kế hoạch.”

Phương Thất gật đầu: “Ừm.”

Xà Thiên Tàn lại im lặng, chậm rãi nói: “Đào Hoa Chướng của Bách Độc Lão Nhân tuyệt đối không phải dễ chơi, huống chi loại chướng khí này khác với Đào Hoa Chướng Khí bình thường, là chính bản thân Bách Độc Lão Nhân dốc sức nghiên cứu chế ra, người ở bên trong loại Đào Hoa Chương này vốn phải hôn mê bất tỉnh, chỉ có thể đợi bị làm thịt.

Phương Thất gật đầu.

Xà Thiên Tàn gật đầu: “Sau khi đuổi Quỷ Cô đi, hai người chúng ta liền ngồi ở đây đợi Bách Độc Đồng Tử tới, nhưng Thái Hành Lục Quỷ bất ngờ ra tay, chúng ta không có chút phòng bị nào, cho nên bị bọn chúng không chế.”

Phương Thất gật đầu, nhíu mày hỏi: “Bọn chúng không trúng chướng khí sao?”

Xà Thiên Tàn thở dài: “Trúng rồi, nhưng bọn chúng không bị làm sao cả.”

Phương Thất thầm thở dài, độc của Miêu Cương Bách Độc Lão Nhân vốn thiên hạ không ai giải được, nhưng Thái Hành Lục Quỷ lại căn bản không trúng độc, bọn chúng hôn mê cũng chỉ là giả vờ, điều này chỉ có thể nói rõ một vấn đề, là bọn chúng đã có chuẩn bị rồi mới tới.

Người có thể giải Đào Hoa Chướng, trừ Bách Độc Lão Nhân ra, chắc chắn chỉ có một người, là Bách Độc Đồng Tử.

Bách Độc Đồng Tử cho Thái Hành Lục Quỷ giải dược, mới làm cho Bách Độc Lão Nhân và Xà Thiên Tàn không kịp đề phòng, bị khống chế trong chớp mắt.

Nhưng vừa rồi Bách Độc Lão Nhân và Xà Thiên Tàn thiếu chút nữa táng mạng dưới kiếm của lục quỷ, nếu chẳng phải Phương Thất ra tay kịp thời, thì giờ hai người họ đã bước lên con đường xuống suối vàng rồi.

Điều này nói lên cái gì? Nhi tử giúp người ngoài đối phó với phụ thân của mình, ngươi bảo trong lòng Bách Độc Lão Nhân làm sao không bi thương? Xà Thiên Tàn là tri kỷ duy nhất cả đời này của ông ta, sao có thể không khổ sở thay cho ông ta.

Một người cô độc, một người lạc lõng, tất cả tình cảm của họ có lẽ gửi gắm hết lên thân nhân duy nhất của mình.

Chỉ tiếc rằng người thân duy nhất này hiện giờ lại phản bội ông ta, việc này còn đau lòng hơn cả cái chết.

Phương Thất thầm thờ dài, mỉm cười nói: “Xà huynh, Ba Ngõa tiền bối, ta nghĩ sự tình có thể không giống như hai người nghĩ đâu.”

Bách Độc Lão Nhân hừ lạnh một tiếng, Xà Thiên Tàn nhìn Phương Thất, ngầm nháy mắt, nói: “Ngươi nói có thể như thế nào?”

Phương Thất mỉm cười nói: “Ta cảm thấy Ba Ngõa tiền bối cả nghĩ rồi, phải biết cái tổ chức này khổng lồ thần bí, hơn nữa trong tay Sở Anh Bố có vô số độc dược ám khí có một không hai trong thiên hạ. Kim Hoa bà bà mặc dù đã chết rồi, nhưng Ly Hồn Đoạt Mệnh châm của bà ta vẫn còn, cổ độc Nam Cung trang chủ trúng phải, há chẳng phải cũng do Sở Nam Anh hạ?”

Bách Độc Lão Nhân đột nhiên nhíu mày, vui mừng nói: “Ý ngươi nói là?”

Phương Thất mỉm cười đáp: “Ý vãn bối nói, cho Thái Hành Lục Quỷ giải dược, có lẽ là Bách Độc Đồng Tử, nhưng càng có khả năng là Sở Anh Bố.”

Xà Thiên Tàn nói: “Đúng thế! Trong tay y có hai loại cổ độc của Ba Ngõa huynh, đương nhiên cũng có khả năng có thể có giải dược khác.”

Bách Độc Lão Nhân thở dài một tiếng, từ từ gật đầu: “Như vậy lão già này nhẹ lòng hơn nhiều rồi.”

Bắc Hải Vũ cười nói: “Phương huynh đệ nói rất có đạo lý, Ba Ngõa tiền bối và Xà huynh không cần lo âu, chuyện này về sau sẽ sáng tỏ.”

Bách Độc Lão Nhân gật đầu nói: “Được! Lão già ta tin lời vị Phương huynh đệ này nói, may mắn là không liên lụy tới Xà lão đệ và Phương huynh đệ, chuyện này tạm thời không nhắc tới nữa.”

Phương Thất mỉm cười gật đầu: “Ba Ngõa tiền bối có thể đối đãi với Phương Thất như huynh đệ, Phương Thất vinh hạnh vô cùng.”

Bách Độc Lão Nhân cười khà khà: “Phương huynh đệ thân thủ cao cường! Quả nhiên không thẹn là thần đao Phương gia! Lão già hôm nay coi như thấy rồi! Có thể làm huynh đệ dạng người như Phương huynh đệ, lão già ta rất cao hứng! Rất là cao hứng!”

Xà Thiên Tàn cũng ngửa cổ cười lớn, y và Bách Độc Lão Nhân cùng cao hứng, Bắc Hải Vũ mỉm cười không nói.

Phương Thất nói: “Nơi này không phải là chỗ nói chuyện, mời Xà huynh và Ba Ngõa hunh cùng về khách sạn nghỉ ngơi được chăng?”

Bách Độc Lão Nhân nhíu mày, trầm ngâm không nói.

Xà Thiên Tàn thoáng suy nghĩ nói: “Ba Ngõa huynh, chúng ta đi thôi.”

Bách Độc Lão Nhân nhìn Xà Thiên Tàn một cách kỳ quái, nhưng không hỏi gì, gật đầu đồng ý: “Được.”

Giữa bọn họ tuy không phải thân huynh đệ, nhưng loại tình nghĩa bằng hữu như huynh đệ hơn bằng hữu này, sớm đã vượt qua tình huynh đệ. Có lúc có lẽ không cần hỏi rõ vì sao, bởi vì bọn họ tin tưởng tình nghĩa giữa bọn họ, cho dù là cách nghĩ của đối phương sai lầm, bọn họ cũng không ngại, không hề oán thán.

Đây là một loại tình nghĩa thật sự quý giá, cũng là cảm tình thật sự đáng trân trọng.

Đây chính là bằng hữu, đây chính là huynh đệ. Cũng chỉ có như thế, mới được coi là bằng hữu và huynh đệ thực sự.

Hiên Viên Hoằng mỉm cười, chậm rãi rót rượu cho Xà Thiên Tàn và Bách Độc Lão Nhân, ánh mắt dừng ở trên người Bách Độc Lão Nhân, mỉm cười nói: “Nghe danh Ba Ngõa huynh dùng độc thiên hạ vô song đã lâu, lão ăn mày tới tuổi hoa giáp mới có duyên gặp được thật là vui mừng, phải cạn một chén lớn!”

Bách Độc Lão Nhân dùng hán ngữ trúc trắc đáp: “Sớm nghe Hiệp Nghĩa Cái Vương Hiên Vương Hoằng danh trùm thiên hạ, lão già ta lánh đời nơi hoang cốc, trước nay vô duyên gặp mặt, hôm nay có thể ngồi cùng bàn uống rượu, đúng là vinh hạnh hết sức!”

Hiên Viên Hoằng cười ha hả: “Ba Ngõa huynh, giữa chúng ta không cần tâng bốc nhau nữa, lần này Ba Ngõa huynh cứu Khiếu Không hiền chất, lão ăn mày thay hắn kính Ba Ngõa huynh một chén! Mời!”

Bách Độc Lão Nhân cười khổ: “Họa vốn từ lão già ta, lão già ta ra tay giúp là lẽ tất nhiên, không cần khách khí, mời!”

Hiên Viên Hoằng khẽ mỉm cười, ba người nâng chén uống cạn.

Xà Thiên Tàn trầm ngâm không nói, suy nghĩ gì đó nói: “Chuyện tối nay thật là kỳ lạ!”

Hiên Viên Hoằng khẽ than: “Kỳ thực nói lạ cũng chẳng lạ, đều là lão ăn mày suy tính không chu toàn, làm Xà lão đệ và Ba Ngõa huynh phải kinh hãi!” .

Xà Thiên Tàn cười khổ: “Tiền bối nói đi đâu vậy, vãn bối chỉ càm thấy chuyện này đáng nghi, không hề có ý khác.”

Hiên Viên Hoằng uống rượu đánh ực, thở dài nói: “Chuyện tối ngày hôm nay, chúng ta đã có chuẩn bị trước, chẳng lẽ người ta lại không có chuẩn bị sao?”

Xà Thiên Tàn nhìn Hiên Viên Hoằng, nhíu mày gật đầu.

Xà Thiên Tàn trầm ngâm nói: “Ta sớm đã truyền lời đi, nói Bách Độc Lão Nhân đã tới nơi này, bọn chúng phái thất quỷ theo dõi ngăn cản hai người, chỉ cùng lắm là muốn cổ độc của Nam Cung Khiếu Không phát tác, tự tận thân vong. Hoặc là thừa lúc cổ độc phát tác, khi lão ăn mày giúp hắn áp chế cổ độc thì ra tay giết chết lão ăn mày.”

Xà Thiên Tàn nhíu mày nói: “Bọn chúng đương nhiên không biết tiền bối đã thông báo cho vãn bối trước, khi buổi tối vãn bối tới đã lén giao giải dược cho tiền bối rồi. Mục đích của bọn chúng nhất định là muốn ngăn cản vãn bốn đưa Ba Ngõa huynh tới, để khi cổ độc Nam Cung trang chủ phát tác thì hạ thủ giết lão tiền bối, sợ rằng đây mới là mục đích thật sự.”

Hiên Viên Hoằng gật đầu nói : “Cho nên khi bọn chúng biết phải đối phó với Bách Độc Lão Nhân, thì nhất định phải dùng trước một loại giải dược nào đó, nếu không, ai có thể cản được Bách Độc Lão Nhân?”

Xà Thiên Tàn im lặng gật đầu.

Hiên Viên Hoằng cười nói: “Bắc Hải Vũ, cứ để ngươi nói vậy.”

Bắc Hải Vũ gật đầu nói: “Bọn chúng biết khống chế Xà huynh và Ba Ngõa tiền bối là không hề dễ dàng, cách làm đơn giản nhất là thừa lúc không phòng bị mà ra tay bất ngờ, hơn nữa tối nay ẩn nấp theo dõi trong rừng tuyệt đối không chỉ có mấy người chúng ta, khẳng định còn có người nấp trong chỗ tối quan sát, thủy chung đều không hề ra mặt. Bọn chúng khẳng định biết vãn bối mang mấy vị trưởng lão nấp trong chỗ tối, cho nên Thái Hành Lục Quỷ giả hôn mê trước, để chúng ta yên tâm theo dõi Quỷ Cô, điều này kỳ thực chính là dẫn dụ chúng ta đi.”

Xà Thiên Tàn gật đầu: “Hình như là thế, tâm tư Sở Anh Bố cực kỳ kín đáo, điều này phù hợp với thói quen của y.”

Bắc Hải Vũ nói: “Khi Tôn trưởng lão đi theo dõi Quỷ Cô, bọn chúng liền gọi Triệu Mãnh không hề biết nội tình ra gây chuyện với chúng ta. Khi Triệu Mãnh và chúng ta quấn lấy nhau quyết đấu, thì chúng ta không rảnh để ý tới bên Ba Ngõa tiền bối và Xà huynh nữa. Chính lúc này sáu con quỷ giả vờ hôn mê kia đột nhiên ra tay, khống chế Xà huynh và Ba Ngõa tiền bối, sau đó mai phục sẵn, đợi người của chúng ta tới.”

Xà Thiên Tàn và Bách Độc Lão Nhân khẽ gật đầu, trầm ngâm không nói.

Bắc Hải Vũ nói: “Điều bọn chúng không ngờ tới là Bắc Hải Thần Quân lại đột nhiên ra tay, vừa ra tay đã khống chế được Thiết Giáp Kim Cương Triệu Mãnh. Bọn chúng vốn không ngờ rằng Phương huynh đệ trọng thương nằm trên giường có thể đột nhiên nhiên xuất hiện, nếu chẳng phải như thế, cho dù Triệu Mãnh đi rồi, vãn bối có dẫn ba vị trưởng lão chạy tới cũng lành ít dữ nhiều.

Xà Thiên Tàn thở dài nói: “Sở Anh Bố đúng là tính toán kỹ lưỡng! Tối nay nếu chẳng phải Phương huynh đệ đột nhiên xuất hiện, Xà mỗ và Ba Ngõa huynh sợ rằng còn không biết sẽ ra làm sao!”

Bắc Hải Vũ không khỏi xấu hổ, trên mặt đột nhiên lúc trắng lúc hồng.

Hiên Viên Hoằng mỉm cười nói: “Xà huynh đệ quá lo, Bách Độc Đồng Tử ở bên phía bọn chúng, Ba Ngõa huynh và Xà huynh đệ hẳn là sẽ không sao.”

Xà Thiên Tàn cười khổ không nói, trong lòng y hiểu rõ, Sở Anh Bố làm bất kỳ chuyện gì, nhất định đều có tính toàn có mục đích, nên giết tuyệt không giữ lại, nên giữ thì y tuyệt không giết. Lời này của Hiên Viên Hoằng bất quá là để an ủi mình và Bách Độc Lão Nhân thôi.

Một ánh ban mai đột nhiên vượt qua tường cao, một mảng đỏ au chiếu lên bồn hoa trong vườn, một ngày mới lại tới rồi.

Hiên Viên Hoằng uống ực một ngụm rượu, nhìn ra ánh mặt trời bên ngoài lẩm bẩm: “Lại một ngày mới nữa, hôm nay sẽ xảy ra chuyện gì đây…”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.