Đại Mạc Lãng Tử Đao

Chương 62: Chương 62: Trường Sinh Đạo Nhân




Phương Thất thản nhiên nói: "Chỉ tiếc muội là phụ nữ, nếu muội là đàn ông thì huynh có thể mời muội cùng đi luôn”

Mặt của Du Mộng Điệp đỏ lên, quả thật sắp tức đến điên rồi.

Nàng xông vào vốn là muốn nghe lời giải thích của Phương Thất nhưng hắn lại hết lần này tới lần khác chả hề giải thích gì cả.

Chỉ cần Phương Thất tùy tiện tìm ra một lý do nào đó nói là đi Ỷ Thúy Lâu không phải là tìm của lạ mà là vì điều tra tình huống thì Du Mộng Điệp cũng sẽ nguyện ý tin tưởng.

Ca có biết địa vị của ca trong lòng muội thế nào không? Tại sao ca hết lần này tới lần khác muốn làm như vậy?

Trong chốc lát, mắt của Du Mộng Điệp đã hồng lên, cắn răng nói: "Ca thật sự là một người xấu xa”, lời con chưa nói xong đã xoay người chạy ra ngoài.

Nàng không muốn để cho Phương Thất trông thấy nước mắt của nàng.

Đối với người xấu xa vừa vô sỉ vừa vô lại như vậy, hơn nữa cả người dơ bẩn như con heo thì ngươi còn có thể nói gì nữa đây?

Nước mắt của Du Mộng Điệp rốt cục cũng đã chảy xuống.

Muội đối với ca thật lòng thật dạ, tại sao ca cứ giả vờ không biết? Tại sao còn hết lần này tới lần khác muốn làm thương tổn con tim của muội?

Muội vốn nghĩ sẽ nghe được lời giải thích của ca, tại sao ca không giải thích? Tại sao ca không nói dối đi?

Du Mộng Điệp đột nhiên hiểu được thì ra bản thân nàng đã nhìn lầm Phương Thất rồi, vẫn tưởng hắn là một người si tình, chính nhân quân tử, thật không ngờ hắn lại thế này, một tên xấu xa vừa nghe thấy gái đẹp đã sáng mắt muốn đi xem.

Du Mộng Điệp cười lạnh, hắn bất quá chỉ là một người lãng tử mà thôi, tuy nhiên bản thân lại nghĩ hắn là người tốt.

Du Mộng Điệp chạy vào phòng rồi tự ném mình lên giường, dùng chăn đắp luôn cả đầu, khóc thất thanh.

Phương Thất chỉ khẽ thở dài.

Cửa phòng mở rộng nhưng hắn cũng không muốn đi đóng lại.

Có lẽ đây cũng coi như là một biện pháp, một cái biện pháp trong khi không có biện pháp nào.

Có một số việc lúc ngươi không biết làm thế nào để giải quyết thì ông trời tự nhiên sẽ cho ngươi một cơ hội.

Cảm tình của hắn đối với Trầm Tuyết Quân đã bám rễ thật sâu vào tim hắn, đã dung nhập vào xương tủy của hắn và hòa quyện cùng dòng máu đang chảy trong người hắn.

Du Mộng Điệp rất đẹp, rất thông minh và cũng rất đáng yêu, thậm chí so với Trầm Tuyết Quân còn có nhiều sức sống hơn.

Cảm tình của nàng đối với mình ra sao thì Phương Thất cũng hiểu được.

Phương Thất không phải kẻ ngu.

Cho dù là kẻ ngu thì cũng có thể nhìn ra được được sự thân mật, quan tâm và tâm ý của nàng đối với Phương Thất ra sao.

Tuy nhiên Phương Thất lại không thể tiếp nhận và cũng không dám tiếp nhận phần cảm tình này bởi vì trong lòng của hắn còn có Trầm Tuyết Quân, hắn cũng không đành lòng thương tổn tới Du Mộng Điệp.

Trong cuộc sống đôi khi sẽ có những điều bất đắc dĩ như thế, lúc bất đắc dĩ thì cũng chỉ có dùng phương pháp bất đắc dĩ đi giải quyết mà thôi.

Phương Thất khẽ thở dài, đau dài không bằng đau ngắn, có lẽ đây cũng coi như là kết cục tốt.

*****

Trời đã giữa trưa.

Phương Thất đã tắm rửa sạch sẽ và thay đồ xong, mỉm cười đi vào phòng của Hiên Viên Hoằng.

Hiên Viên Hoằng đang mỉm cười ngồi ở tại bàn, ngồi bên cạnh là một người thiếu niên anh tuấn, tuy nhiên gương mặt của hắn lại lạnh như băng chả hề có biểu hiện gì.

Liễu Thanh Thanh và Tiểu Hổ đang dùng mắt nhìn chằm chằm vào Phương Thất, Phương Thất cảm giác được hai luồng ánh mắt đó tựa như hai thanh trùy đang đánh vào mình.

Phương Thất chậm rãi ngồi xuống.

Tiểu Hổ đột nhiên lớn tiếng nói: "Huynh không phải người tốt"

Phương Thất cười khổ, cũng không có quay đầu lại.

Hiên Viên Hoằng mỉm cười nói: "Đến đây ăn cơm đi”

Tiểu Hổ lớn tiếng nói: "Con không muốn cùng người bại hoại ăn cơm chung”

Hiên Viên Hoằng ha ha cười to.

Phương Thất cười khổ không nói.

Liễu Thanh Thanh liền lên tiếng: "Tiểu Hổ, đừng nói lung tung”

Tiểu Hổ liền 'hừ' một tiếng.

Hiên Viên Hoằng cười nói: "Xem ra là con chọc chúng giận rồi”

Phương Thất chỉ có cười khổ.

Người thiếu niên ngồi tại bàn lạnh lùng nói: "Người như vậy mà còn có mặt mũi ra đây ăn cơm, thật sự là không biết xấu hổ là gì"

Phương Thất thản nhiên nói: "Đã đói bụng thì phải ăn cơm, có xấu hổ đi nữa thì cũng phải ăn vì cái bụng đói”

Thiếu niên liền nói: "Ngươi thật sự là vô sỉ"

Phương Thất mỉm cười nói: "Những lời này hình như sáng nay đã có người nói qua một lần rồi”

Thiếu niên trong nháy mắt tức đến nỗi nói không ra lời.

Đối với một người vô sỉ đến mức này thì ngươi còn có thể nói ra lời gì nữa đây?

Phương Thất nói: "Muội mặc vào bộ quần áo này nhìn cũng được đấy, chỉ tiếc quần áo chỉ là bề ngoài thôi, bên trong cũng vẫn là phụ nữ"

Thiếu niên cười lạnh nói: "Heo cũng có thể đến Ỷ Thúy Lâu thì có ai quy định phụ nữ không thể đi? Muội cũng có đầy bạc trong túi sao lại không thể đi?"

Phương Thất mỉm cười nói: "Bởi vì Ỷ Thúy Lâu không hề có một người đàn ông nào chờ muội cả”

Thiếu niên nói: "Không có đàn ông thì có phụ nữ, Tử Yên cô nương kia không phải phụ nữ hay sao?”

Phương Thất gật đầu nói: "Đúng là phụ nữ nhưng là muội có thể làm gì đây?”

Phụ nữ làm sao mà đi tìm phụ nữ để vui vẻ được?

Thiếu niên cười lạnh nói: "Muội làm gì thì liên quan gì ca? Muội chỉ cần có bạc thì muốn làm gì sẽ làm đó thôi!"

Phương Thất thở dài nói: "Xem ra là muội đã quyết định theo huynh rồi”

Thiếu niên cười lạnh nói: "Đúng vậy"

Hiên Viên Hoằng nhịn không được ha ha cười to.

Gương mặt của thiếu niên vẫn lạnh lùng không nói lời nào.

Hiên Viên Hoằng mỉm cười nói: "Du nha đầu, hóa ra hôm nay con mặc đồ như vậy là muốn đi Ỷ Thúy Lâu à?”

Thiếu niên bĩu môi, cúi đầu không nói.

Người thiếu niên này chính là Du Mộng Điệp, chỉ bất quá là cải nam trang thôi.

Hiên Viên Hoằng mỉm cười nói: "Như vậy đi, mặc kệ có muốn làm gì thì trước tiên phải ăn cho no bụng cái đã rồi hãy nói, mọi người đến đây ăn cơm đi”

Không ai dám không nghe.

Tiểu Hổ và Liễu Thanh Thanh đều không tình nguyện ngồi xuống.

Đột nhiên La Nhất Đao từ ngoài cửa bước vào.

Hiên Viên Hoằng mỉm cười nói: "Tới đúng lúc đấy, ngồi xuống đây dùng cơm luôn đi”

La Nhất Đao gật đầu nói: "Vâng, lão tiền bối.", rồi lập tức ngồi xuống.

Hiên Viên Hoằng mỉm cười nói: "Xem ra bữa cơm này chắc là sẽ ăn mà không vui vẻ gì, bất quá người sống trên đời có bao lâu, ăn và mặc là hai việc trọng yếu, lão ăn mày ta không nói về mặc, nhưng bữa cơm này cũng không thể không ăn, cho nên ta hy vọng mọi người thừa dịp còn có thể ăn được thì hãy ăn cho no bụng đi rồi muốn nói gì hãy nói."

La Nhất Đao gật đầu mỉm cười nói: "Lão tiền bối nói rất đúng, phiêu lãng giang hồ, đường dài và hiểm trở, hôm nay nếu không ăn no thì cũng không biết ngày mai có còn được ăn không nữa”

Hiên Viên Hoằng cười nói: "Có lý, có lý, cạn một chén nào”

La Nhất Đao nâng chén rượu lên, nói: "Xin mời lão tiền bối"

Hiên Viên Hoằng mỉm cười nói: "Uống đi, mọi người ai ăn thì cứ ăn, ai uống cứ uống"

Tiểu Hổ rất không tình nguyện cầm đôi đũa lên và cơm vào miệng, Liễu Thanh Thanh cũng cúi đầu yên lặng ăn cơm, hai người chưa trưởng thành này chưa bao giờ nếm qua mùi vị của sự đói cả.

Đói, vốn là một trong những sự sợ hãi lớn nhất của loài người, chỉ đứng sau cái chết, ai chưa từng đói qua sẽ không hiểu được đạo lý trong đó. Ăn cơm cũng là một trong những dục vọng nguyên thủy nhất của loài người.

Cho nên lúc có thể ăn cơm thì nhất định phải ăn cho no, sau đó có tức giận cũng không muộn.

Điều ta muốn nói là nếu ngươi có tức giận cũng không nên bộc lộ ra.

Nếu ngươi vừa đói bụng vừa tức giận thì chẳng phải là tự mình hành hạ chính mình sao?

Phương Thất vẫn yên lặng uống rượu, một lời cũng không phát.

Du Mộng Điệp nghiêng người sang một bên, quay sang đối diện với Hiên Viên Hoằng, có vẻ rất không được tự nhiên.

Xem ra đối với Phương Thất thì nàng đã đạt đến sự không muốn nhìn nữa rồi, cho dù chỉ là một cái liếc mắt.

Tuy nhiên nếu cả nhìn cũng không muốn nhìn thì cần gì phải cải nam trang để cùng Phương Thất đến Ỷ Thúy Lâu cơ chứ?

Trong cuộc sống và trong lòng con người luôn tràn ngập các loại mâu thuẩn và sự bất đắc dĩ.

Hiên Viên Hoằng đột nhiên nói: "Tiểu huynh đệ, đám người của Bắc Hải Vũ đã từ trong thông đạo mang ra ba thi thể, trong đó có một là ông chủ của quán trọ này, chuyện gì đã xảy ra vậy?"

Phương Thất hỏi: "Người Cửu Công đang nói chính là Tôn Nhị Hỉ phải không?”

Hiên Viên Hoằng gật đầu.

Phương Thất liền móc từ trong ngực áo ra một cái ống đồng màu vàng được làm rất tinh sảo và khéo léo, đúng là vật phóng ám khí Ly Hồn Đoạn Mệnh Châm, nói: “Lão tiền bối xem đây là cái gì?"

Hiên Viên Hoằng tiếp nhận rồi cẩn thận xem xét, sau đó nhíu mày nói: "Chẳng lẽ đây là vật phóng ám khí Ly Hồn Đoạn Mệnh Châm?"

Phương Thất gật đầu.

Hiên Viên Hoằng hỏi tiếp: "Tôn Nhị Hỉ chính là Kim Hoa Bà Bà à?"

Phương Thất gật đầu nói: "Hẳn là đúng."

Hiên Viên Hoằng chậm rãi gật đầu, nói: "Không sai, lẽ ra chúng ta phải nên nghĩ tới từ sớm ……"

Phương Thất nói: "Đúng vậy, chúng ta vẫn luôn nghĩ rằng Kim Hoa Bà Bà là một bà lão cho nên mới không hề nghĩ đến Tôn Nhị Hỉ chính là Kim Hoa Bà Bà”

Hiên Viên Hoằng nói: "Chuyện quỷ bí và dị thường trên giang hồ nhiều lắm, thường thường là luôn nằm ngoài dự liệu của người ta, Tôn Nhị Hỉ rõ ràng là đàn ông nhưng lại tự xưng là Kim Hoa Bà Bà cho nên từ trước tới nay ai cũng chưa từng thấy qua diện mạo thật của Kim Hoa Bà Bà kia bởi vì sẽ không hề nghĩ đến phương diện này."

Phương Thất gật đầu nói: "Lão tiền bối phân tích rất đúng”

Hiên Viên Hoằng hỏi tiếp: "Còn có một lão đạo sĩ bị cụt hai chân, hắn là ai vậy?”

Phương Thất lắc đầu nói: "Vãn bối không biết, hắn tự xưng là Đại Mộng, sử dụng một cây roi dài, cây roi trong tay hắn rất tự nhiên và linh hoạt, trong chớp mắt đã quấn chặt đôi chân vãn bối, hình như hắn còn biết gia phụ ……"

Hiên Viên Hoằng giật mình nói: "Con nói hắn vừa xuất roi ra thì đã quấn chặt đôi chân của con sao?”

Phương Thất gật đầu nói: "Đúng vậy, tốc độ của nó cực nhanh, vãn bối trước giờ chưa từng chứng kiến”

Du Mộng Điệp đột nhiên cười lạnh nói: "Tại sao hắn ta không trói chặt ca cho ca ở trong thông đạo đó cả đời luôn”

Phương Thất cười khổ không nói.

Hiên Viên Hoằng suy nghĩ một chút rồi nói: "Đại Mộng …… Đại Mộng …… chẳng lẽ là hắn?"

Phương Thất liền hỏi: "Tiền bối biết hắn là ai à?"

Hiên Viên Hoằng nói: "Võ Đang Trường Sinh Đạo Nhân, kiếm pháp nổi tiếng thiên hạ……", Hiên Viên Hoằng lại chuyển đề tài, đột nhiên hỏi: "Mẹ của con có kể cho con nghe về chuyện của cha con năm đó không?"

Phương Thất sửng sốt, chậm rãi lắc đầu nói: "Gia mẫu không hề đề cập tới”

Hiên Viên Hoằng gật đầu nói: "Giang hồ ngươi gian ta trá, gió tanh mưa máu, việc này nói ra quá sớm cho các con đích xác cũng không tốt lắm."

Phương Thất liền hỏi: "Cửu Công cũng biết chuyện đó sao? Có thể kể cho vãn bối nghe không?”

Hiên Viên Hoằng chậm rãi uống một hớp rượu, nói: "Nếu ta đoán không lầm thì Đại Mộng kia chính là Trường Sinh Đạo Nhân”

Phương Thất nhíu mày nói: "Vậy hắn làm sao lại ……"

Làm sao lại bị cắt đứt hai chân như thế? Làm sao mà bị nhốt trong căn phòng tối tăm kia?

Những lời này vốn Phương Thất muốn thốt ra hỏi nhưng lời ra đến miệng đã nuốt trở vào, dù sao những vấn đề như vậy cũng quá tàn khốc và dù sao đi nữa thì Đại Mộng cũng không có làm khó hắn.

Hiên Viên Hoằng nhìn Phương Thất, chậm rãi nói: "Phương gia thế hệ nào cũng có cao thủ xuất hiện, không biết đó có phải là do Phương gia có được võ công tổ truyền hay là gia quy gia pháp nghiêm khắc hay không, nhưng cho dù là gì đi nữa thì con cũng nên kiêu hãnh vì là con cháu của Phương gia”

Hàm nghĩa bên trong của những lời này là ngươi không nên làm cho tổ tông của Phương gia mất mặt.

Phương Thất đột nhiên có chút xấu hổ, hắn liền vội vàng cúi đầu, hắn lại nhớ tới ba năm lãng tích giang hồ của hắn, trầm luân phiêu bạc, chuyện này có tính là làm mất mặt tổ tông của Phương gia không?

Hiên Viên Hoằng nói tiếp: "Cha con Phương Thanh Vân cũng là một anh hùng, đao pháp xuất thần nhập hóa, Trường Sinh Đạo Nhân thì kiếm thuật cao siêu, vì vậy hai người đã ước hẹn tỷ thí võ công trên đỉnh Hoa Sơn. Trận chiến ấy mặc dù trên giang hồ không ai chứng kiến nhưng cũng đã làm cho giang hồ nhất thời chấn động”

Phương Thất nhíu mày thốt: "Ồ"

Hiên Viên Hoằng nói: "Hai người đều là tuyệt đỉnh cao thủ, bọn họ lúc đó tỷ thí võ công, luận bàn võ nghệ, người trong võ lâm có ai không muốn đến xem để tăng thêm hiểu biết nhưng đáng tiếc lúc biết được tin tức này thì đã muộn rồi”

Phương Thất gật đầu.

Hai đại cao thủ luận võ thì phải toàn tâm toàn ý, đương nhiên sẽ không nguyện ý cho người khác biết để đến vây quanh mà xem.

La Nhất Đao đột nhiên lên tiếng hỏi: "Vậy kết quả của trận chiến ấy như thế nào thưa lão tiền bối?"

Hiên Viên Hoằng lại hớp một hớp rượu, tiếp đó đặc chén rượu xuống bàn rồi thở dài một tiếng, nói: "Trận chiến ấy mặc dù không có ai chứng kiến nhưng kết quả của trận chiến ấy thì cả thiên hạ sau đó đều biết”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.