Đại Mạc Lãng Tử Đao

Chương 96: Chương 96: Xuyên vân thần tiển




Bắc Hải Vũ nhìn chằm chằm vào cây trâm, sau đó thở dài một hơi, im lặng không nói tiếng nào.

Bỗng một người áo đen đứng phía sau lên tiếng hỏi: "Bang chủ, vật kia có phải là của Du cô nương?”

Bắc Hải Vũ gật đầu đáp: "Đúng vậy."

Người áo đen lại hỏi: "Chẳng lẽ Du cô nương vừa rồi ở trong chiếc xe ngựa này?”

Bắc Hải Vũ cười khổ nói: "Hẳn là đúng như vậy, đáng tiếc ta vừa rồi lại không có phát hiện ra bên trong xe có dấu người”

Người áo đen nói: "Có lẽ lúc chúng ta đuổi theo thì bọn chúng đã mang Du cô nương chạy đi rồi”

Bắc Hải Vũ đáp: "Có lẽ như thế”

Người áo đen lại hỏi: "Bây giờ chúng ta làm sao đây?"

Bắc Hải Vũ thở dài, ngẩng đầu nhìn lên bầu trời đêm, nói: "Trời cũng đã gần sáng, bọn chúng mang theo một người chạy trốn có lẽ là chạy không nhanh, Tôn trưởng lão, ông và Đoạn trưởng lão đi về hướng bắc truy tìm, Lý trưởng lão và Đái trưởng lão thì đi theo hướng nam, nếu đi khoảng hai mươi dặm mà không thấy chúng thì đừng nên truy tìm nữa, hãy lập tức quay về. Trình trưởng lão, Thường trưởng lão, hai người hãy nhanh chóng trở vào nội thành truy tìm đi, ta sẽ ở trong chiếc xe ngựa này chờ tin tức”

Sáu người áo đen đồng thời lên tiếng: "Vâng", sau đó lập tức tản ra, chia nhau biến mất trong màn đêm.

Bắc Hải Vũ suy nghĩ một chút rồi chậm rãi bước vào trong xe nằm xuống.

Thùng xe rất rộng, tuy nhiên lại tràn ngập mùi thuốc, đóng cửa xe lại thì có cảm giác chính bản thân giống như là một người đã mang bệnh nhiều năm, Bắc Hải Vũ bỗng cảm thấy toàn thân uể oải, một cơn buồn ngủ kéo tới, hắn đột nhiên nhắm lại đôi mắt.

Sắc trời đã dần sáng, mặt trời đỏ tròn chậm rãi từ phía chân trời trồi lên, chiếu ánh sáng màu vàng của chúng xuống những đồi cát màu trắng.

Con ngựa kéo chiếc xe lững thững đi trên đường, ánh mặt trời buổi sớm chiếu vào con ngựa và cũng chiếu thùng xe.

Cửa xe không một tiếng động đột nhiên mở ra, một người đàn ông vóc người nhỏ gầy, sắc mặt vàng bệch, tuy nhiên hai mắt lại lấp lóe tinh quang, ánh mắt của hắn lộ ra vẻ xảo trá và miệng chậm rãi nở nụ cười, thân hình nhẹ nhàng phóng vào xe, giống như một mảnh lá rụng rơi xuống mặt đất vậy, sau đó hắn đóng cửa xe lại. Bắc Hải Vũ đang nằm nghiêng ngủ say, người đàn ông nở nụ cười, trong tay đột nhiên xuất hiện một con dao sắc bén, tay cầm dao chậm rãi giơ lên rồi nhằm vào ngực của Bắc Hải Vũ đâm xuống.

Bắc Hải Vũ vẫn ngủ say, con dao đã đến trước ngực, mắt thấy lưỡi dao sẽ cắm vào ngực Bắc Hải Vũ thì ngừơi đàn ông bỗng nhiên lặng người, cổ tay cầm dao của hắn đã bị tay của Bắc Hải Vũ chụp lấy. Người đán ông kinh hãi, tay trái vội xuất ra, ngón trỏ và ngón giữa như lưỡi câu nhắm hai mắt của Bắc Hải Vũ phóng tới, song chỉ vừa mới đi đựơc một nửa thì Bắc Hải Vũ đang nhắm mắt đột nhiên ra tay, một ngón tay điểm vào huyệt Cự Khuyết ở ngực của người đàn ông, hắn còn chưa kịp phản ứng đã ngồi chết trân nơi đó.

Xe ngựa vẫn lặng lẽ đi trên đường, cửa xe đã đóng, hai bên cửa sổ rèm cũng đã buông xuống.

Mặt trời đã từ từ lên cao, hai bên đường xuất hiện nhiều bụi xương rồng, cát vàng thỉnh thỏang theo gió bay bay.

Bắc Hải Vũ thoải mái nằm trong xe duỗi thẳng hai chân, chậm rãi ngáp dài một cái, nhìn người đàn ông trong xe, cười nói: "Ta thật sự thấy rất kỳ lạ, trong này rộng rãi như thế, nằm rất thỏai mái nhưng tại sao ngươi lại cứ cố chọn chỗ chật hẹp mà ngồi vậy?”

Ánh mắt của người đàn ông lộ ra vẻ vừa oán giận vừa sợ hãi, ngậm miệng không trả lời.

Bắc Hải Vũ nói tiếp: "Sở thích của ngươi thật kỳ lạ, chẳng lẽ ngươi nghĩ nơi đó thoải mái hơn nhiều sao?”

Ngừơi đàn ông đột nhiên nói: "Không sai, ta thích thế, xe của ta, ta muốn ngồi nằm thế nào mà chả đựơc”

Bắc Hải Vũ nói: "Xe của ngươi à? Ngươi có hỏi qua xem nó trả lời có phải hay không?”

Người đàn ông cả giận nói: "Ngươi ……"

Bắc Hải Vũ cười cười, hỏi: "Ngươi không phục?"

Người đàn ông cắn răng, một hồi lâu sau mới lạnh lùng hừ một tiếng.

Bắc Hải Vũ khẽ thở dài, nói: "Ngươi có phải không nghĩ ra tại sao ta không bị trúng mê hồn hương, phải không?”

Người đàn ông nhìn chằm chằm Bắc Hải Vũ, im lặng không nói.

Bắc Hải Vũ mỉm cười nói: "Thật ra khi vừa mở cửa xe thì ta đã ngửi được mùi thuốc nồng nặc cho nên ta mới lưu tâm. Nếu là người bình thường thì nhất định sẽ tưởng rằng là mùi thuốc của người bệnh ở trong xe dùng, nhưng nếu ta mà bị cái chiêu đơn giản của ngươi hạ gục thì bản thân ta đây đã sớm chết không biết bao nhiêu lần nữa, đâu tới phiên ngươi ra tay, ngươi nói có đúng không, Bệnh Nhị Lang?"

Người đàn ông giật mình trừng to cặp mắt, đột nhiên lạnh lùng cười, nói: "Thì ra ngươi đã sớm nhận ra ta”

Bắc Hải Vũ cười cười nói: "Ta cũng vừa mới đoán được thôi"

Sắc mặt của Bệnh Nhị Lang hơi thay đổi, cả người vô lực ngồi dựa vào vách thùng xe, ánh mắt tóat ra vẻ sợ hãi.

Bắc Hải Vũ mỉm cười nói: "Ta vừa rồi nói nhiều lời với ngươi như vậy, ngươi cũng nên nói lại cho ta một chút gì đi chứ, phải không?”

Bệnh Nhị Lang nói: "Ta …… ta không biết gì cả”

Ánh mặt trời chiếu qua khe cửa sổ rọi vào trong thùng xe, Bắc Hải Vũ ngáp dài một cái rồi chậm rãi cầm cây dao sắc bén từ bên cạnh lên, lẩm bẩm nói: "Không biết cây dao này có sắc bén hay không? Để ta thử một chút coi thế nào?”

Cả người Bệnh Nhị Lang đột nhiên chảy đầy mồ hôi, yết hầu giật giật, miễn cưỡng cười nói: "Không cần thử, chỉ nhìn thì biết nó …… nó rất sắc bén rồi”

Bắc Hải Vũ lắc đầu, nói: "Vậy không được, dao sắc bén hay không thì không phải dùng miệng để nói mà là phải dùng thử qua mới biết đựơc, đây là kinh nghiệm nhiều năm của ta, vấn đề này ngươi nhất định phải nhớ kỹ đó."

Bệnh Nhị Lang đưa tay quệt mồ hôi trên trán, sắc mặt càng thêm vàng, hỏi: "Ngươi muốn dùng vật gì thử đao vậy?”

Bắc Hải Vũ cười cười nói: "Ta xem cây dao này không phải dùng để giết heo đâu, cũng không phải dao mổ trâu, lại càng không phải giết gà, đây hình như là dùng để giết người thì phải, dao giết người thì đương nhiên cần phải tìm người thử chứ, ngươi nói lời ta có hợp lý không?”

Bệnh Nhị Lang nói lắp bắp: "Ngươi …… ngươi ……"

Bắc Hải Vũ mỉm cười nóio: "Có phải ngươi muốn hỏi ta dùng người nào để thử dao không? Kỳ thật vấn đế này ngươi không cần hỏi cũng biết, nơi này chỉ có ta với ngươi, ta đương nhiên sẽ không ngu ngốc dùng nó cho mình rồi, vậy ngươi nói đi ta sẽ dùng nó cho ai đây?”

Bệnh Nhị Lang cắn răng, đột nhiên nói lớn: "Rốt cuộc ngươi muốn thế nào? Nói đi"

Bắc Hải Vũ mỉm cười nói: "Ngươi là một người thông minh, đương nhiên biết ta đang muốn hỏi gì, phải không?"

Bệnh Nhị Lang lớn tiếng hét: "Ta không biết"

Bắc Hải Vũ nhíu mày, thở dài rồi nói: "Ngươi không biết? Xem ra trước tiên ta nên thử đao một chút rồi hãy nói sau”

Bệnh Nhị Lang sợ hãi, nói: "Ta đã nói rồi, ta không biết ……", hắn nói còn chưa xong thì có một tiếng “rắc” vang lên, một mũi tên đột nhiên xuyên qua vách thùng xe kiên cố cắm vào huyệt Thái Dương bên trái của Bệnh Nhị Lang rồi xuyên qua tới bên phải, gương mặt Bệnh Nhị Lang cứng đơ, miệng vẫn mở nhưng mắt đã lồi ra.

Bắc Hải Vũ chấn động, đột nhiên vun tay đẩy cửa xe ra rồi cả người phóng ra ngoài, quan sát thì thấy vách thùng xe có một cái lỗ to, tiếp đó Bắc Hải Vũ vội nhảy lên cao khỏang năm trượng thì nhìn thấy phía xa xa về hướng bắc có một người mặc đồ trắng đang ngồi trên lưng một con ngựa, tay đang giương cung lên, lắp tên vào và bắn, mười hai mũi tên mang theo tiếng xé gió hướng Bắc Hải Vũ đang lơ lửng trên không bay tới, chùm tên bay nhanh đến trước mặt thì đột nhiên phân tán, chia thành bốn phía bao lấy Bắc Hải Vũ. Bắc Hải Vũ kinh hãi, vội vàng sử dụng công phu Thiên Cân Trụy, thân hình cố sức trầm xuống, rồi nhanh như tia chớp phóng trở vào trong thùng xe, có ba mũi tên xuyên thấu bay vào trong, Bắc Hải Vũ vung tay ra dễ dàng bắt đựơc. Trong lúc đang định nhảy ra ngoài đuổi theo thì lại có hơn mười mũi tên khác như tia chớp bắn tới, Bắc Hải Vũ vung tay bắt đựơc ba mũi và gạt các mũi tên khác ra ngoài, tiếp đó thân hình như tia chớp vọt ra khỏi thùng xe, mũi chân điểm vào lưng con ngựa rồi phóng lên cao khoảng năm trượng, lúc này nhìn về hướng bắc thì chỉ còn thấy cái bóng màu trắng đang khuất dần, trong chớp mắt đã biến mất sau những đồi cát.

*****

Buổi sáng.

Ánh mặt trời của ngày thu chiếu qua cửa sổ rọi vào trong phòng, ánh sáng rọi lên chiếc quan tài đen nhánh, Phương Thất yên lặng nhìn ánh mặt trời rọi xuống mặt đất, trong lòng bỗng đau nhói.

Tại sao bọn chúng lại đánh cắp thi thể của Trầm Tuyết Quân?

Không biết Du Mộng Điệp hiện tại ra sao?

Hiên Viên Hoằng lẳng lặng ngồi ở trước bàn, chén rượu cầm trong tay nâng lên đặt xuống nhiều lần nhưng tựa hồ lại quên mất việc uống nó.

Ánh mắt của ông nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh sáng mặt trời chiếu vào mái tóc bạc trắng như tuyết của ông, lão nhân này tựa hồ đã già hơn rất nhiều, trong lòng tựa hồ có rất nhiều tâm sự.

Phương Thất không hỏi.

Hắn biết Du Mộng Điệp đã bị mất tích, Du Mộng Điệp là do Hiên Viên Hoằng dẫn từ Thái Hồ Minh Nguyệt Sơn Trang ra, Thái Hồ Điếu Tẩu đã an tâm giao nàng cho Hiên Viên Hoằng trông nom, đây là người duy nhất mà ông ta tin cậy, tuy nhiên bây giờ Du Mộng Điệp lại bị bắt đi.

Du Mộng Điệp tuyệt đối không thể xảy ra chuyện gì, nếu không thì Hiên Viên Hoằng khó có thể ăn nói với Du Vọng Nhạc.

Bây giờ việc tìm kiếm thi thể của Trầm Tuyết Quân đã không còn là việc quan trọng nữa, việc quan trọng nhất hiện tại chính là phải nhanh chóng tìm cho đựơc Du Mộng Điệp, ngoại trừ việc này thì các việc khác cũng có thể tạm thời đặt qua một bên.

Tuy nhiên bây giờ Du Mộng Điệp đang ở đâu?

Nam Cung Khiếu Không chậm rãi đi đến, Liễu Thanh Thanh và Tiểu Hổ đi phía sau.

Hiên Viên Hoằng cười cười.

Nam Cung Khiếu Không chào hỏi Hiên Viên Hoằng xong thì đi tới trước giường, nhìn Phương Thất hỏi: "Phương huynh đệ, hôm nay cảm giác thế nào?"

Phương Thất mỉm cười đáp: "Đã tốt hơn rồi, đa tạ Nam Cung huynh"

Nam Cung Khiếu Không gật đầu, chậm rãi đi tới trước bàn ngồi xuống.

Liễu Thanh Thanh cúi đầu đứng ở trước giường, trên gương mặt đã có nứơc mắt, còn Tiểu Hổ thì chỉ ngơ ngác nhìn Phương Thất không nói tiếng nào.

Phương Thất cười cười, hỏi: "Thanh Thanh, Tiểu Hổ, có chuyện gì thế?"

Nước mắt của Liễu Thanh Thanh đột nhiên không chảy xuống nữa, thút thít nói: "Trầm tỷ tỷ và Du tỷ tỷ hiện đều đã bị mất tích, không biết hai người bây giờ thế nào nữa ……"

Đôi mắt to của Tiểu Hổ bỗng nhiên cũng có nước mắt chảy ra, nước mắt như mưa chảy xuống mũi vào rơi vào miệng.

Phương Thất mỉm cười nói: "Không có việc gì đâu, hai người họ không có việc gì, Tiểu Hổ, nam nhi đừng khóc như thế, khó coi lắm”

Tiểu Hổ đưa tay lên quệt nước mắt, tiếp đó ngơ ngác đứng ở bên giường nhìn Phương Thất.

Trong sân vang lên tiếng bước chân vội vã, Bắc Hải Vũ đang bước nhanh đến, gương mặt đầy vẻ phong trần, bước vào phòng liền khom người nói: "Đệ tử Bắc Hải Vũ bái kiến lão bang chủ"

Hiên Viên Hoằng gật đầu nói: "Ngồi đi."

Bắc Hải Vũ đáp: "Vâng", rồi xoay người hướng về Nam Cung Khiếu Không nói: "Xin chào Nam Cung huynh."

Nam Cung Khiếu Không mỉm cười nói: "Bắc Hải bang chủ đã khổ cực nhiều"

Bắc Hải Vũ mỉm cười nói: "Nam Cung huynh khách khí rồi, khư khư một việc nhỏ như thế thì cực khổ cái gì", sau đó hướng nhìn về Phương Thất một chút rồi nói: "Phương huynh đệ hôm nay sắc mặt hồng nhuận, hai mắt hữu thần, chắc là đã khỏe nhiều"

Phương Thất vội hỏi: "Đa tạ Bắc Hải huynh quan tâm, Phương Thất bất tài đã khiến cho Bắc Hải huynh phải lao lực nhiều”

Bắc Hải Vũ mỉm cười nói: "Đều là huynh đệ trong nhà cả, cần gì khách khí như thế, đây đều là những việc ngu huynh nên làm"

Hiên Viên Hoằng chậm rãi hỏi: "Tình huống thế nào?"

Bắc Hải Vũ nói: "Bẩm lão bang chủ, hôm nay trước lúc bình minh, đệ tử đã dẫn theo sáu vị hộ pháp trưởng lão phát hiện và chặn lại một chiếc xe ngựa, người đánh xe chính là Chung Nam Dã Ông Đồng Vô Thiên, người bệnh nằm trong xe là Bệnh Nhị Lang Hàn Duyên Thọ, tuy nhiên lại không tìm thấy bóng dáng của Du cô nương"

Hiên Viên Hoằng gật đầu nói: "Nếu trong xe không người thì bọn chúng vì sao phải đánh xe khỏi thành trước lúc bình minh như vậy?”

Bắc Hải Vũ lấy cây trâm từ trong ngực áo ra, tiếp đó hai tay dâng lên Hiên Viên Hoằng, mặt lộ vẻ xấu hổ nói: "Đệ tử lần đầu tiên chặn xe ngựa trong lòng không nghĩ tới trong xe lại có chỗ ngầm dấu người, đến lần thứ hai thì đã phát hiện Du cô nương không còn trong xe nữa, chỉ tìm thấy cây trâm này, thỉnh lão Bang chủ xem qua”

Hiên Viên Hoằng cầm lấy cây trâm, nhìn thoáng qua rồi nói: "Không sai, đây quả thật là đồ của Du nha đầu, người đâu?"

Bắc Hải Vũ nói: "Đệ tử đang tra hỏi Hàn Duyên Thọ thì bỗng nhiên có một mũi tên bay tới cắm xuyên qua đầu của hắn. Đệ tử thấy thế vội vàng nhảy ra khỏi xe thì nhìn thấy người bắn tên mặc tòan đồ trắng đang cưỡi một con ngựa đứng cách xa xe khỏang hơn ba bốn mươi trượng, đệ tử đang muốn đuổi theo thì hắn lại giương cung lắp tên và bắn, mười hai mũi tên cùng lúc phóng tới đệ tử, nhân lúc đệ tử đang né tránh thì hắn đã phóng ngựa đi mất”

Hiên Viên Hoằng nhíu mày, hỏi: "Con nói ở khỏang cách xa hơn ba mươi trượng mà có thể bắn tên xuyên qua thùng xe trúng vào đầu của người bệnh?”

Bắc Hải Vũ gật đầu đáp: "Vâng, ước chừng khoảng hơn ba mươi trượng”

Hiên Viên Hoằng chậm rãi gật đầu.

Nam Cung Khiếu Không hít sâu một hơi, nhíu mày nói: "Thế bá, chẳng lẽ là hắn?"

Hiên Viên Hoằng gật đầu, chậm rãi nói: "Trên đời ngoại trừ Xuyên Vân Thần Tiễn Bạch Thắng Thiên thì còn ai có được tiễn pháp cao siêu như thế?”

Nam Cung Khiếu Không cau mày nói: "Nghe nói Xuyên Vân Thần Tiễn Bạch Thắng Thiên sinh sống nơi đại mạc, tiễn pháp siêu quần đã vượt qua cả tướng quân của Hán triều Lý Nghiễm, nếu người này cũng đối nghịch với chúng ta thì thật là không ổn"

Hiên Viên Hoằng gật đầu nói: "Bạch Thắng Thiên được xưng là Xuyên Vân Thần Tiễn, công phu sử dụng cung đích xác trên đời vô song, còn được xưng là đại mạc đệ nhất cao thủ, tuy nhiên người này luôn độc lai độc vãng, sao có thể gia nhập vào tổ chức này được?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.