Viên Hỷ Lạc ở bên cạnh cũng được kéo lên, gió sông thổi lành lạnh khiến đầu óc cũng dần
trở nên nhẹ nhàng hơn, tôi kinh ngạc phát hiện bốn phía đều là lính công binh. Cạnh đó đặt la liệt đèn khí cỡ lớn khiến cả vùng căn cứ địa được
chiếu sáng trưng. Trên bờ sông, tôi nhìn thấy khá nhiều xuồng cao su chở đầy lính công binh vận chuyển vật tư, dễ đến mấy trăm người.
“Chuyện gì vậy nhỉ?” - Tôi vừa loạng choạng vừa hỏi, còn chưa dứt lời thì những người dìu chúng tôi đã tách sang hai bên, nhường chỗ cho một viên sĩ
quan đi từ phía sau tới, ông ta nghiêm trang chào theo kiểu nhà binh,
rồi bảo chúng tôi đi theo ông.
Tôi được họ dìu đi trên con đường
làm bằng lưới thép, dọc đường, tôi thấy rất nhiều thiết bị được trùm vải bạt chống thấm, số thiết bị này tôi đều đã nhìn thấy trên mặt đất lúc
trong rừng rậm, chẳng ngờ tất cả đều đã được vận chuyển đến đây, quanh
đó có rất nhiều người đang dỡ các thiết bị ra. Tôi bị dắt ra đằng sau
đống vật tư và nhìn thấy viên sĩ quan đang đứng chờ ở đó.
Tôi
nhận ra người này, nhìn thấy ông ta xuất hiện ở đây, tôi lập tức ý thức
rằng, sự việc đang xảy ra biến động lớn. Viên sĩ quan này họ Trình, ông
ta không nằm trong hệ thống của ban bộ đội công trình chúng tôi, nhưng
tôi từng gặp ông ta ở Karamay. Ông ta là tổng chỉ huy quân đội chính quy đi theo hộ tống đội địa chất, chuyên phụ trách nhiệm vụ bảo mật và bảo
vệ mọi việc diễn ra xung quanh.
Chúng tôi đều gọi ông ta là sư
trưởng Trình, lính của ông ta là sư đoàn 24 quân khu Hoa Tây vô cùng nổi tiếng, chỉ cần ai năm đó từng đi qua vùng Tây Bắc gần Tân Cương, thì
đều biết danh sư đoàn này, việc ông ta xuất hiện ở đây khiến tôi vô cùng bất ngờ.
Ở Karamay, sư trưởng Trình rất lịch sự với chúng tôi,
nhưng chỉ cần nhìn là biết con người này lúc thường cũng không hay nói
cười, đó là một quân nhân chuyên nghiệp.
Nhìn thấy chúng tôi đã
đến, sư trưởng Trình lập tức đi tới, phát hiện tôi không còn sức mở
miệng nói chuyện, ông liền ra lệnh cho người đang dìu tôi: “Đưa anh ta
sang đội cứu thương, tôi sẽ tới đó ngay!”
Mọi người lập tức kéo
chúng tôi đứng dậy, rồi đưa vào trong lều, tôi liền nhận ra ông bác sĩ
quân y mà mình từng gặp ở trên đất liền, nhân viên y tế nhìn thấy chúng
tôi đều chạy lại đỡ.
Lúc này, tôi vẫn kéo tay Viên Hỷ Lạc, cô ấy
buộc phải chuyển sang lều khác, nhưng tay vẫn nắm chặt lấy tay tôi không chịu buông ra.
Nhìn sâu vào mắt Hỷ Lạc, tôi cũng không muốn
buông tay, nhưng nữ y tá lại gần, kéo cô ấy đi, tôi nhìn mọi người đứng
xung quanh, do dự một lát rồi từ từ nới lỏng tay, trong phút chốc cô ấy
đã bị người ta kéo khỏi tôi.
Cô ấy không phản kháng, chỉ nhìn
tôi, tôi giơ tay, định nói: tôi ở ngay lều bên cạnh thôi, em đừng sợ,
nhưng tôi còn chưa kịp cất lời thì cô ấy đã bị dắt vào một lều y tế
khác.
Không hiểu vì sao lúc đó tôi lại nảy sinh ảo giác, dường
như một thế lực kì quái nào đó đang xuất hiện giữa hai chúng tôi, khiến
tôi cảm thấy vô cùng bất an, nhưng khi tôi chưa kịp nghĩ kĩ hơn, thì đã
không nhìn thấy cô ấy đâu nữa.
Tôi được dẫn vào một lều khác,
liền hỏi họ chuyện gì đang xảy ra, vì sao cả đoàn quân đều xuống cả đây, bác sĩ nhìn tôi với ánh mắt đầy ẩn ý, bảo đừng hỏi nhiều, những gì
chúng tôi nên biết thì sẽ được biết ngay thôi, điều quan trọng nhất bây
giờ là phải nghỉ ngơi.
Tôi được thay quần áo mới, bắt đầu kiểm
tra sức khỏe. Tôi yên lặng nhìn y tá, sự bất an trong lòng càng lúc càng trỗi dậy mạnh mẽ, bất kể xảy ra chuyện gì, cả đoàn quân đều đến đây thì sau lưng ắt hẳn phải ẩn chứa một nguyên nhân vô cùng nghiêm trọng.
Đáng tiếc, nỗi bất an đó không kéo dài được bao lâu, vừa nằm xuống tôi đã bị cơn mệt mỏi ào ào xô đến như nước triều, trong quá trình y tá truyền
dịch, tôi dần dần chìm vào giấc ngủ, một giấc ngủ thật sự.
Tôi không hề nằm mơ và hoàn toàn mất hết tri giác.
Lúc tỉnh dậy thì hai ngày đã trôi qua.
Chắc chắn trong hai ngày đó, cơ thể tôi đã trải qua vô vàn nỗi giày vò đáng
sợ, khắp mình mẩy đau nhức khó có thể hình dung, đúng là đau đớn đến
từng ngón tay ngón chân. Bác sĩ vẫn chưa cho phép tôi xuống giường, chỉ
căn dặn y tá cho tôi ăn chút thức ăn lỏng, sau đó để tôi tiếp tục nằm
tĩnh dưỡng.
Tôi hỏi Viên Hỷ Lạc giờ ra sao, ông ấy nhìn tôi cười, nụ cười mang nhiều hàm ý, rồi bảo rằng tình trạng cô ấy cũng tương tự
như tôi. Tôi không biết ông ấy nói vậy nghĩa là gì, nhưng kiểu cười đó
khiến tôi thực sự bất an. Mấy lần tôi định chuồn ra ngoài xem xét tình
hình, nhưng ngặt nỗi toàn thân mềm nhũn, không còn chút sức lực, hễ
xuống giường là ngã nhào ra đất, sau đó y tá phải bực mình phàn nàn: mỗi lần tôi bị ngã là cô ấy lại bị cấp trên phê bình, nếu tôi còn ngã thêm
lần nữa thì cô ấy sẽ bị ghi sổ kỉ luật; tôi chẳng biết làm gì khác ngoài việc ngoan ngoãn nằm im trên giường.
Tôi không hiểu chuyện gì
đang xảy ra với cơ thể mình, nhưng cũng tự phán đoán, không thể có
chuyện nằm trên giường nghỉ ngơi suốt mấy ngày mà vẫn không thể đứng dậy nổi, nghĩ vậy, lòng tôi lại bắt đầu cảm thấy bồn chồn, tôi tự hỏi: hay
đây là di chứng sau nhiễm độc?
Sau đó, tôi mang thắc mắc hỏi bác
sĩ, bác sĩ giải thích, đây đúng là tác dụng phụ, nhưng không phải do
trúng độc mà là do tôi đang dùng thuốc giải độc. Chất độc mà tôi nhiễm
phải gây ảnh hưởng đến hệ thống thần kinh của con người, chai thuốc mà
tôi đang truyền suốt mấy ngày hôm nay chính là thuốc giải độc.
Tôi thầm thấy lạ, lẽ nào họ đã biết tôi bị trúng loại độc tố gì? Nhưng hỏi
tiếp thì ông bác sĩ không tiết lộ gì thêm nữa, chỉ bảo đợi tôi hoàn toàn bình phục sẽ giải thích cặn kẽ hơn, bởi cơ chế hoạt động của khí độc
này rất phức tạp.
Những năm tháng đó, quan niệm giai cấp rất sâu
sắc, việc phân biệt người nên biết và người không nên biết, người có thể biết nhiều và người chỉ được biết trong giới hạn đều vô cùng rõ ràng,
vì vậy tôi cũng không muốn làm khó ông ấy, chỉ hỏi khi nào mình có thể
xuống giường đi lại.
Ông ấy nói ít nhất phải ba ngày nữa, sau đó
còn phải kiểm tra tình trạng nước tiểu, loại khí độc này gây tổn thương
vĩnh viễn đến cơ thể tôi, tuy tôi chưa hít nhiều khí độc vào phổi nên có lẽ lúc trẻ vẫn chưa xuất hiện dấu hiệu của bệnh, nhưng về già thì rất
phiền phức, bệnh trạng hiện tại có được xử lý tốt hay không sẽ ảnh hưởng rất lớn đến sức khỏe của tôi sau này.
Tôi nghĩ, chắc Viên Hỷ Lạc cũng giống tôi hiện giờ, thậm chí tình trạng của cô ấy còn trầm trọng
hơn, lòng bất giác thấy vô cùng lo lắng, nhưng hiện giờ tôi cũng không
còn sức để lết đi thăm cô ấy, thế là tôi đành cố gắng kiềm chế bản thân.
Ba ngày sau, quả nhiên tôi được bác sĩ cho phép ra khỏi lều với một người
dìu ở bên và cũng chỉ được phép ngồi một lát trên chiếc ghế dài đặt
ngoài lều mà thôi. Nhưng trong khoảnh khắc ngắn ngủi ấy, tôi phát hiện
toàn bộ cơ sở đã được thắp sáng trưng, chỉ trong mấy ngày mà họ đã mắc
được lượng đèn chiếu sáng nhiều như thế cùng vô số lều bạt, tôi tròn mắt quan sát, lòng cảm thấy rất bất thường.
Bao nhiêu thiết bị chiếu sáng và bao nhiêu người thế này, xem ra cả đoàn quân định cắm trại ở
đây trong suốt thời gian dài. Họ không đợi chúng tôi trở về đã xuống cả
dưới hang động, tình hình này chứng tỏ kế hoạch của cấp trên đã có sự
thay đổi.
Lẽ nào lúc chúng tôi ở trong hang động, trên mặt đất đã xảy ra chuyện gì nên họ mới điều động cuộc can qua lớn chừng ấy?