Chúng ta đều biết,
trong điều kiện bình thường, cho dù chiếc bóng bị kéo dài biến dạng,
nhưng chỉ cần liếc mắt là có thể nhận ra đó chính là bóng mình, nhưng
giờ đây, điều khiến tôi rợn tóc gáy là trạng thái chiếc bóng in trên bức tường xi măng vô cùng quái đản, cảm giác ấy thật khó diễn tả thành lời, nếu nhất định phải mô tả, thì tôi chỉ có thể nói, đó chắc chắn không
phải bóng mình.
Tuy rõ ràng những chiếc bóng kéo dài từ chân
chúng tôi, rồi đổ lên tường, nhưng hình dáng những chiếc bóng đó dẫu
nhìn ở góc độ nào cũng thấy không phải chiếc bóng của chúng tôi, bởi tất cả đều hiện ra với vẻ lom khom, lưng của những chiếc bóng gù gập xuống, nom như bóng của cụ già sáu, bảy mươi tuổi.
Trong phút chốc, mồ
hôi lạnh túa ra khắp người tôi, nếu lúc trước Viên Hỷ Lạc không nói câu
ấy, thì có lẽ tôi sẽ cho rằng mình đang bị ảo giác, nhưng giờ đây khi
nhìn vào những cái bóng, tôi bất giác cảm thấy quái dị đến cùng cực.
Mã Tại Hải cử động tay, tay của chiếc bóng còng lưng trên tường cũng cử động theo, rõ ràng đó chính là bóng của cậu ta.
“Quỷ quái thật!” - Tôi nói, rồi quay đầu nhìn bóng đèn - “Hay tại vấn đề góc nhìn nhỉ?”
Mã Tại Hải lắc đầu, Vương Tứ Xuyên cũng giơ tay lên, làm một động tác kì quặc.
Chiếc bóng cũng hiện ra một động tác y như vậy, nhưng động tác của chiếc bóng vô cùng quái lạ, động tác ấy khiến người ta nhìn mà lạnh người.
Khỉ thật, trong bóng đúng là có ma! Viên Hỷ Lạc không nói sai, bất luận ai
nhìn thấy bóng mình trở nên như vậy cũng đều hít ngược một hơi lạnh.
Lẽ nào bọn họ đã sợ đến phát điên vì chiếc bóng của chính mình? Không thể
nào! Chuyện này tuy rằng kinh dị nhưng vẫn chưa đáng sợ đến mức khiến
thần kinh người ta trở nên hoảng loạn hay điên khùng, hơn nữa, hình dạng chiếc bóng dẫu trông quái đản thật, song chưa chắc nó đã làm gì được
chúng ta.
Tôi quan sát và cảm thấy sự việc không chỉ đơn giản như vậy, nhưng tôi cũng chẳng thể suy đoán được gì hơn. Viên Hỷ Lạc và Trần Lạc Hộ đều bị điên, họ đều sợ những chiếc bóng này, lý do chắc hẳn phải vô cùng bất thường.
Tôi quay sang nhìn khuôn mặt của Viên Hỷ
Lạc, cô ấy đã khiếp sợ đến độ toàn thân run lẩy bẩy, mặt quay đi hướng
khác, thậm chí còn không có gan nhìn chiếc bóng của chính mình.
“Nơi này không thể ở lâu”, tình hình ở đây đã vượt ra khỏi phạm vi lý giải
của chúng tôi, giờ không phải lúc suy ngẫm, phải rời khỏi nơi này càng
nhanh càng tốt. Tôi đẩy Vương Tứ Xuyên và Mã Tại Hải đi tiếp, bảo họ mặc kệ mọi sự quái dị đang xảy ra ở đây.
Bốn người cắm đầu đi nhanh
hơn, rồi chạy như điên về phía thông đạo, nhưng đến ngã rẽ đầu tiên thì
đau đầu, chúng tôi không thể phân biệt đâu mới là con đường lúc chúng
tôi đến, chỗ nào cũng thấy các cửa thông đạo và các gian phòng bị niêm
phong kín bằng ván gỗ, chúng tôi hoàn toàn không nhớ nổi mình đã từ chỗ
nào chạy đến khu vực này.
Mọi người khá căng thẳng, bởi những
chiếc bóng luôn bám sát theo mình, đi đến dưới ngọn đèn đường, quay đầu
nhìn lại, tôi cứ thấy những chiếc bóng quái dị đang uốn éo trên tường.
Cuối cùng, Mã Tại Hải vẫn là người đáng tin nhất, cậu ta đã tìm thấy lối trở về hành lang rộng lớn phía ngoài, tuy không quay về theo đường cũ,
nhưng ít nhất cậu ta đã xác định đúng phương hướng. Khi chúng tôi đạp
tấm ván đang bịt kín thông đạo ra, thì phát hiện toàn bộ đèn khí gắn
trên đỉnh đường hầm đều được bật sáng.
Cả đường hầm sáng bừng, bóng đèn vàng phân bố dày đặc, trong phút chốc, mọi vật trở nên rõ ràng trước mắt.
Ánh sáng và độ rộng của đường hầm khiến tôi cảm thấy vô cùng thoải mái, chúng tôi vội vã chạy trong ánh sáng đèn đường.
Nhìn lại bóng mình, thì thấy nó chỉ còn vệt lờ mờ dưới ánh đèn cực mạnh, cũng chẳng rõ nó đã trở lại bình thường hay chưa.
Mấy người chúng tôi thở phào nhẹ nhõm, Vương Tứ Xuyên ngoái đầu tìm gian
phòng mà chúng tôi đã đến lúc ban đầu. Chuyện này không hề đơn giản, may mà kết cấu ở đây không đến nỗi phức tạp như ở bên trong, thông đạo chạy thẳng một mạch, nên việc tìm thấy gian phòng chỉ là chuyện xảy ra sớm
muộn mà thôi.
Chúng tôi tản ra, cảm giác bất an xâm lấn đầu óc
đến độ nghiêm trọng, nhưng ở nơi đèn đuốc sáng trưng thế này, dẫu có gặp ma, khả năng là chúng tôi vẫn gắng gượng chống đỡ được.
Nghĩ
vậy, tôi quay đầu nhìn thông đạo, đột nhiên tôi thấy có những vật thể gì đó đang đứng lấp ló ở cửa thông đạo nơi chúng tôi vừa chạy ra.
Vật thể kia lưng còng, vai nhô, nửa cơ thể vẫn ẩn trong bóng tối, xem ra,
chúng rất giống với những chiếc bóng của chúng tôi khi nãy.
Chúng đứng chen chúc, túm tụm ở lối ra, bất động, như thể những pho tượng điêu khắc.
Tôi rùng mình, nhẩm đếm bằng mắt, thì phát hiện dường như vật thể còng lưng đứng lẩn trong bóng tối kia cũng có bốn con.
Lẽ nào đó là bốn chiếc bóng của chúng tôi? Chúng tách khỏi cơ thể và bò từ trên tường xuống?