Tôi đưa mắt nhìn
Vương Tứ Xuyên, cậu ta cũng ngó sang tôi, tôi lại quay sang Bùi Thanh,
Bùi Thanh và anh Miêu thật trùng hợp đang đưa mắt dò hỏi nhau, tôi đành
quay sang cầu cứu anh Đường. Lúc đó, tôi chỉ hi vọng bắt gặp được một
đôi mắt không chứa cái nhìn hoang mang ngơ ngác, thế nhưng không thấy
được điều ấy, đến một người vốn không mưa không nắng thất thường như anh Miêu mà giờ mặt mũi cũng trắng bệch ra.
Chuông điện thoại liên
tục reo, vì các bộ phận bên trong lâu ngày đã hỏng nên tiếng chuông đổ
được một lúc thì biến thành thứ âm thanh nặng nề, cứ như người đang bị
nấc, rõ ràng là bộ phận phát chuông đã bị gãy.
Lúc ấy, một cậu
lính đang đứng gần chiếc điện thoại giật nảy mình, mặt mày biến sắc, cậu ta nửa như chết sững, nửa lại như muốn làm gì đó, cậu ta nhìn chúng
tôi, cánh tay run lẩy bẩy, rõ ràng theo phản xạ muốn nhấc điện thoại
lên.
Chúng tôi cứ đứng mãi như thế, cho đến khi tiếng chuông
ngừng bặt, lúc đó tôi cũng không biết là do điện thoại bị hỏng hay là
chuông ngừng thật, nhưng tóm lại, khi tiếng chuông ấy ngừng hẳn, tất cả
chúng tôi đồng loạt lập tức thở phào.
Mấy người nhìn trước ngó
sau, đương nhiên lúc này không thể làm như chưa có chuyện gì xảy ra,
chúng tôi cứ làm bộ như không biết chuyện gì đang xảy ra chui ra khỏi
cái công sự, sau đó, vài người chúng tôi vội vây lấy chiếc điện thoại,
anh Đường ngoảnh lại gọi một cậu lính: “Cậu Triệu, trước đây cậu làm
lính điện báo phải không?”
Cậu lính gật đầu xác nhận, anh Đường lại nói: “Mau… xem thử cái điện thoại đó đi!”
Cậu lính nọ gật đầu, đi tới chiếc điện thoại đang định nhấc lên xem, bỗng
nhiên một loạt tiếng “reng reng reng” lại vang lên khiến cậu ta giật nảy mình, anh Đường cũng vội vàng nhảy lùi lại phía sau rồi rút súng ra.
Đó là những phản ứng thường thấy ở những người được học qua võ thuật,
trước đây chúng tôi đều đã từng thấy những anh lính vốn là hoà thượng,
đánh nhau thì phải nói là đẳng cấp, bắn súng cũng không thua ai, thế
nhưng khi giật mình thì phản ứng có điều kiện đầu tiên là vung tay lên,
chân bước mấy bước như ngựa bước, bất kể trước mặt là gì cũng vội vàng
rút súng ra, trông đến là buồn cười.
Thế nhưng lúc đó đâu thể
cười được nữa, tất cả đều tập trung nghe tiếng lách tách từ chiếc điện
thoại, Vương Tứ Xuyên làm ra vẻ dũng cảm, cậu ta lẩm bẩm “Ai thèm sợ
chứ?”, rồi bước đến cầm chiếc điện thoại lên áp vào tai nói: “Alô!”
Trong khe nứt tối tăm dưới lòng đất này, người Nhật đã vứt lại một đống phế
liệu đổ nát bí ẩn, một chiếc điện thoại cũ kĩ bỗng đổ chuông, khung cảnh này còn kinh hoàng hơn nhiều so với nội dung chứa đựng bên trong nó.
Cho nên lúc Vương Tứ Xuyên nhấc điện thoại lên, tim của chúng tôi đều
như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.
Vương Tứ Xuyên “alô” được một
lúc vẫn không thấy ai trả lời, chờ đợi đáp lại, thời gian này thật đáng
sợ, bởi vì căn bản bạn không biết cuộc điện thoại này từ đâu gọi tới và
bạn đang đối diện với cái gì.
Lúc đó, tôi chỉ hi vọng đó là mấy
cậu lính được phái đi khảo sát, phát hiện ra một chiếc điện thoại khác
nên các cậu ấy nghịch chơi rồi gây ra sự hiểu lầm này, thế nhưng sau khi Vương Tứ Xuyên nhấc điện thoại trả lời, những gì chúng tôi nghe được
lại không phải là tiếng của con người.
Lúc đó tất cả chúng tôi
đều nghe được một âm thanh kì quái. Đó là tạp âm kết hợp của hai âm
thanh, mọt là tiếng kêu chói tai khẩn thiết, hối thúc, còn lại là một
thứ âm thanh kì quặc khó hình dung, dường như đó là tiếng ho có âm vực
khá cao của con người.
Từng người, từng người lần lượt cầm ống
điện thoại lên nghe, nghe rất lâu nhưng không ai nghe ra tiếng gì, không biết đó là âm thanh gì, nhưng ai cũng hiểu đó là âm thanh chứa đựng một tín hiệu nào đó, bởi vì nó có quy luật.
Tôi tin là đọc đến đây
hầu hết các bạn sẽ có phán đoán đây có lẽ là tín hiệu mã Morse, bởi vì
trong các bộ phim phiêu lưu mạo hiểm, thậm chí là trong các loại sách
phiêu lưu khám phá đều có nói về loại mật mã này. Thực tế ở nước ngoài,
hiểu được tín hiệu mã Morse là một trong những kĩ năng để tồn tại trong
các cuộc thám hiểm, thế nhưng trong những năm tháng đó, những sách vở
chúng học đều bằng tiếng Nga, mãi cho đến khi tôi đi làm được hai, ba
năm, khoảng cuối những năm 50 của thế kỉ 20, khi mối quan hệ Trung - Xô
có chiều hướng xấu đi, chúng tôi mới bắt đầu được học các lớp tiếng Anh.
Cho nên lúc đó đừng nói gì đến tín hiệu mã Morse, những kí hiệu điện mã
thông thường bằng tiếng Anh như abcd về cơ bản chắc cũng không có ai
biết đến, vốn tiếng Anh cơ bản của chúng tôi mãi đến sau Cách mạng Văn
hóa, học đại học tại chức chúng tôi mới được tiếp xúc.
Ở đây tuy
không phải là tín hiệu mã Morse, nhưng có một đoạn tin tức khác chi tiết về loại tín hiệu mã Morse này là: “Là một tiêu chuẩn mã hóa kí tự dùng
để truyền thông tin điện báo, mã Morse đã giữ một sứ mạng truyền trong
suốt một thời gian dài hơn tất cả các phương thức mã hóa thông tin khác. Từ năm 1999, tín hiệu Morse đã bị loại bỏ trong ngành thông tin hàng
hải để thay vào đó là hệ thống vệ tinh. Năm 1997, hải quân Pháp đã phát
đi một tín hiệu cuối cùng như thế này: “Tất cả mọi người chú ý, đây là
lần cuối cùng chúng tôi phát đi thông điệp trước khi mãi mãi ngừng hoạt
động.”Đây là thông tin mà gần đây tôi mới đọc được.
Âm thanh
trong điện thoại đó liên tục kêu khoảng bốn, năm giây rồi lại tắt. Vương Tứ Xuyên gác điện thoại, chúng tôi vây quanh chiếc điện thoại, nghĩ
rằng một lúc sau nó sẽ tiếp tục kêu, thế nhưng đợi hai tiếng mà điện
thoại cũng không đổ chuông lại.
Chúng tôi rơi vào tâm trạng rối
bời, không hiểu đầu cua tai nheo thế nào. Anh Đường vội vàng tập hợp đội lính, lệnh cho họ đi kiểm tra đường dây điện thoại, rồi lại hỏi cậu
lính thông tin họ Triệu, rốt cuộc đây là chuyện gì.
Đến đây, tôi
lại phải giải thích thêm một chút về loại điện thoại này, những kiến
thức này đều do cậu lính thông tin hồi đó giảng giải, nếu cậu ấy không
giải thích thì chúng tôi không thể biết được kết cấu của nó. Loại điện
thoại quay số phong cách châu Âu này kì thực là một cái máy truyền phát
tín hiệu, dây cáp điện của nó ở một đầu, còn đầu kia là thân máy điện
thoại, nó còn có một phòng tổng đài (phòng này cũng chứa các loại máy có chức năng kết nối và chuyển cuộc gọi), chỉ cần dây cáp lắc hay rung
động thì lập tức điện thoại sẽ đổ chuông ngay. Lúc này, chuông điện
thoại đổ chỉ có duy nhất một chức năng đó là điện thoại đã được thông
sóng. Còn lúc này tiếng chuông điện thoại nghe không được rõ ràng, có lẽ là do đã hết pin, dây cáp điện thoại có khả năng bảo tồn được lâu dài,
nhưng pin điện thoại chắc đã bị hỏng.
Có điều, loại điện thoại này có cự ly thông thoại khá xa, nên thực sự khó đoán biết được vị trí của đối tượng gọi điện.
Cách giải thích thế này thì chẳng khác gì không giải thích, nên anh Đường
liền lệnh cho mấy cậu lính lần theo dây cáp điện thoại. Bọn họ tìm kiếm ở khu vực rộng hơn khoảng mười mấy mét thì phát hiện dây điện thoại được
nối vào một đường dây diện lớn, rồi cứ thế kéo sâu vào bên trong động.
Lúc đó, đúng là cảm ơn trời đất, anh Đường đưa ra một cách lý giải đầy tính duy vật, lại rất hợp lý, rằng chắc chắn dòng điện trong dây cáp có tiếp xúc với máy điện thoại, bởi lúc trước anh cho người đi kiểm tra máy
phát điện, chắc trong lúc sửa lại máy phát, dòng điện trở nên mạnh hơn,
đã chọc thủng lớp cách điện, nên chiếc điện thoại đổ chuông như thế, còn những âm thanh có tính quy luật kia chắc là tiếng sột soạt ở bên trong
đường dây.
Chúng tôi nghe xong đều cảm thấy có lý, mọi người lau
mồ hôi, cảm giác bớt căng thẳng hẳn, có người suýt chút nữa còn ôm nhau
vui mừng.
Mới có lý do, dù chưa có kiểm chứng, dù chỉ là sự phán đoán nhưng như vậy cũng tốt lắm rồi.
Lúc đó chỉ có mình Bùi Thanh là không đồng tình với cách giải thích này,
cậu ta vẫn chăm chăm nhìn vào chiếc điện thoại, rồi quay sang anh Đường
lắc đầu, trên mặt lộ ra vẻ trầm tư khó hiểu.
Anh Đường thấy vậy,
hơi ngạc nhiên, hỏi Bùi Thanh xem cậu ta làm sao? Bùi Thanh lại nhìn
sang chúng tôi, lúc đó, cậu ta làm một việc khiến chúng tôi bất ngờ. Cậu ta nhấc ống nghe điện thoại lên, sau đó bắt đầu lắc lắc, càng lúc càng
lắc mạnh.
Cứ như vậy, cậu ta lắc mãi cái ống nghe.
Sau đó, cậu ta áp ống nghe điện thoại lên tai, rồi nhìn chúng tôi, giơ ngón tay lên miệng, ý bảo chúng tôi đừng làm ồn.
Về sau, khi nhớ lại sự kiện này, chúng tôi đều nói cú điện thoại đó giống
như được gọi từ địa ngục tới, không một ai biết cú điện thoại đó được
bắt nguồn từ đâu, ai là người gọi cho chúng tôi.
Tôi lẩm bẩm cầu
xin trời phật đừng dọa chúng tôi nữa, tất cả mọi người im lặng chừng
mười mấy giây thì nghe thấy trong điện thoại lại vang lên chuỗi âm
thanh, giống hệt chuỗi âm thanh kì lạ lúc trước.
Bùi Thanh lắng
nghe một lúc rồi bỏ ống nghe hướng về phía chúng tôi, để chúng tôi cùng
nghe những tiếng gõ lách tách liên hồi đó rồi hỏi: “Các anh đã xem bộ
phim ‘Sóng điện vĩnh cửu’ chưa?”.