Thông đạo ở đây có
lắp đèn, nhưng chỗ sáng chỗ tối, dẫu chúng tôi soi đèn pin thì chạy thế
này cũng không thể nhìn rõ đường được, chỉ biết cắm đầu cắm cổ bám theo
sát Viên Hỷ Lạc. Ở đây có rất nhiều ngã rẽ, cứ chạy được một quãng thì
lại xuất hiện khúc quanh với góc chuyển rất hẹp, cuối cùng chúng tôi chỉ có thể dựa vào thính giác để phân biệt phương hướng.
Sau khi
ngoặt qua mấy góc cua, tôi phát hiện con đường Viên Hỷ Lạc chạy qua vô
cùng phức tạp, đó không phải con đường ngắn nhất mà là con đường tối
nhất, ít đèn chiếu vào nhất, chắc cô ấy chọn đường này để tránh phải hít nhiều khí độc vào phổi.
Rõ ràng đó là tuyến đường cố định, cô ấy đã xác định ra con đường này nhờ vào kinh nghiệm.
Nhưng con đường này khiến những người không thông thuộc nơi đây không thể
đuổi theo tốc độ của người chạy phía trước, chẳng bao lâu sau, ba người
chúng tôi hoàn toàn lạc nhau, tôi không nhìn thấy Vương Tứ Xuyên và Mã
Tại Hải đâu nữa, chỉ nghe thấy chỗ nào cũng vang lên những tiếng bước
chân loạn xạ, cũng chẳng thể phân biệt được tiếng bước chân nào là của
ai, chỉ mơ hồ phán đoán bước chân nhẹ nhất, gần chỗ tôi đang đứng nhất
và không bị đứt đoạn là của Viên Hỷ Lạc.
Sau khi xác định được
mục tiêu, tôi nhanh chóng xông thẳng vào một thông đạo tăm tối, nó cách
dãy đèn ít nhất tới trăm mét, tôi nhìn thấy có người ở phía trước vừa
chạy vừa ngã dúi dụi, chắc chắn đó chính là Viên Hỷ Lạc.
Con
đường này tối đen như mực, tôi thấy Viên Hỷ Lạc loạng choạng, tốc độ
giảm xuống rõ rệt, lát nữa tôi chạy đến quãng đường đó chắc chắn cũng sẽ chẳng khá hơn cô ấy là bao.
Nếu tôi bắt kịp được cô ấy ở đoạn
đường này thì may ra còn có hy vọng sống sót, nhưng nếu chẳng may vấp
ngã ở đây, để cô ấy chạy ra khỏi con đường này và bỏ xa tôi một khoảng
cách lớn, thì lúc đó muốn tìm thấy cô ấy cũng khó.
Nghĩ vậy, tôi
liền soi đèn pin lên mặt đất, định lợi dụng ưu thế có dụng cụ chiếu sáng để chạy nhanh hơn cô ấy, nhưng mới chạy mấy bước thì tôi đã vấp ngã lăn quay, soi đèn pin nhìn kĩ thì chẳng ngờ thấy đoạn đường tôi vừa chạy có rất nhiều người đang nằm ngổn ngang.
Tất cả số người này đều đổ
gục trên thông đạo, họ mặc quân phục của lính công binh, tôi nhận ra mấy khuôn mặt quen thuộc, đó là lính của anh Đường. Tôi quỳ xuống sờ cổ của họ, thì phát hiện tất cả đã chết từ lâu.
Trong ánh đèn pin soi
vội, tôi cũng không thể nhận ra nguyên nhân gì khiến họ tử vong, chỉ có
điều việc nhìn thấy những gương mặt quen thuộc đã chết làm đầu óc tôi
bỗng dưng trở nên trống rỗng.
Tôi đang tràn đầy hy vọng bọn họ sẽ tìm thấy chúng tôi, hoặc chúng tôi có thể tìm thấy bọn họ. Trong một cơ sở dưới lòng đất tối tăm thế này, đông người sẽ mang lại cảm giác an
toàn hơn nhiều, nhưng cảnh tượng đang hiện ra trước mắt khiến tôi vô
cùng tuyệt vọng.
Chỉ loáng sau, tôi liền nhìn thấy anh Đường, anh ấy và những người khác đang nằm sõng soài trên đất, miệng và mũi dính
toàn vết bẩn đã keo khô, đầu tôi vang lên những tiếng “ong ong”, tôi lập tức chạy lại sờ cổ anh ấy, thì phát hiện anh ấy đã chết cách đây nhiều
giờ đồng hồ.
Tình cảm giữa tôi và anh Đường cũng không thân thiết hơn những người khác bao nhiêu, chỉ có điều khi nhìn thấy người mình
thường tiếp xúc nhiều hơn một chút hi sinh ở đây, thì trong lòng cảm
thấy nhoi nhói đau, tôi chửi thầm một câu, đang định chạy theo Viên Hỷ
Lạc, bỗng dưng ánh đèn pin trong tay tôi loang loáng soi trúng chiếc túi nhỏ mà anh Đường đang nắm chặt trong tay.
Tôi nhớ đến tấm bản đồ trong túi của anh Đường, liền cầm lấy cái túi, nhưng giật mãi cái túi
vẫn không xê dịch, thì ra cơ thể anh Đường đã hoàn toàn đơ cứng, cánh
tay anh ấy ôm chặt lấy cái túi, khiến tôi không có cách nào kéo nó ra
nổi.
Tôi dùng sức cậy bàn tay của anh ấy ra, giật lấy cái túi,
tôi lại nghĩ đến súng của anh Đường, liền sờ nơi hông, nhưng phát hiện
bao súng cài ở hông đã hoàn toàn trống rỗng.
Tôi lục tìm súng của những người khác thì phát hiện súng và lựu đạn cầm tay giắt ở hông của mọi người đều đã biến mất.
Tuy trong lòng tôi rất thắc mắc, nhưng Viên Hỷ Lạc đã chạy một đoạn khá xa
vào bóng tối trong thông đạo, nên tôi đành phải lập tức bám theo.
Tôi giẫm lên những thi thể chạy đuổi theo bóng lưng cô ấy, trên đường chạy, tôi phát hiện hầu như toàn bộ thi thể đều tập trung giữa đoạn thông đạo này. Chẳng biết họ chủ động chạy đến đây để tránh khí độc hay họ mới
chạy đến đây thì bị kẻ địch ám hại?
Súng của họ đã bị người ta
lục soát và cướp mất, chắc chắn ai đó đã đến xử lý những xác chết này.
Tôi thầm thấy sợ hãi nghĩ: “Mẹ kiếp, hội anh Đường xuất hiện ở đây chắc
chắn là chết vì trúng độc, nhưng sau khi trúng độc, có người đã lấy mất
súng của họ, điều đó chứng tỏ đây hoàn toàn không phải tai nạn bất ngờ,
mà là một vụ mưu sát. Kẻ tấn công là ai? Chắc chắn chính là gã đặc vụ.”
Gã đặc vụ nhất định phải biết sự tồn tại của nơi này.
Nếu hắn biết nơi này, thì nhất định hắn cũng biết phòng chiếu phim có đường ống thông gió dẫn xuống đây.
Nói như vậy thì việc hắn hun khói đuổi chúng tôi chỉ là một cái bẫy, điều
hắn muốn chính là dụ chúng tôi đến căn phòng này chăng?
Đồng
thời, Viên Hỷ Lạc lại rất thông thuộc nơi đây, chứng tỏ nhóm của cô ấy
cũng bị trúng gian kế của kẻ địch. Lẽ nào không gian khép kín này lại là một cạm bẫy của gã đặc vụ, hắn đã dụ phần lớn các thành viên của hai
đội thăm dò địa chất chui xuống, lợi dụng môi trường đặc biệt ở đây để
ám hại chúng tôi?
Nếu quả là vậy thì rất có khả năng gã đặc vụ
không phải người trong đội ngũ của chúng tôi mà là người trong đội ngũ
của Viên Hỷ Lạc. Sau khi hắn sát hại hết nhóm của Viên Hỷ Lạc thì mai
phục trong con đập, đợi nhóm tiếp theo dẫn xác đến, rồi dùng cách cũ
tiêu diệt toàn quân.
Càng nghĩ tôi càng hối hận, gã đặc vụ lúc ẩn lúc hiện như thể người vô hình này chỉ cần một mình mà xoay chúng tôi
như chong chóng, điều đó chứng tỏ hắn cực kì thông thuộc nơi này, không
những vậy hắn còn vô cùng thông minh. Tôi đã nghĩ về hắn quá đơn giản.
Vốn dĩ tôi cho rằng kẻ địch của chúng tôi chỉ là căn cứ địa đáng sợ và quái dị này thôi, còn gã đặc vụ là một khái niệm như có cũng như không và
chúng tôi chỉ cần thận trọng một chút là được, nhưng bây giờ, gã đặc vụ
bỗng biến thành mối uy hiếp lớn nhất của chúng tôi khi ở trong con đập.
Đi vào khu vực có ánh đèn chiếu sáng, tôi thấy bóng mình in trên tường uốn éo quái dị đến ghê nguời, đầu tôi lại choáng váng, tai bắt đầu ù đặc
một cách kì lạ.
Không biết tại ánh sáng hay tại ý thức của tôi
bắt đầu xuất hiện vấn đề mà thông đạo trước mặt trở nên méo mó, tôi
không thể đứng vững được nữa.
Viên Hỷ Lạc cũng gục ngã mấy lần,
nhưng cô ấy lại đứng lên chạy tiếp, tôi cơ hồ dùng hết ý thức còn lại để giữ vững tốc độ, dẫu đâm đầu vào tường cũng mặc kệ.
Cuối cùng,
tôi chạy thêm hai, ba phút nữa thì khúc quanh quen thuộc đã hiện ra
trước mắt, Viên Hỷ Lạc chạy vào đó, tôi cũng chạy theo. Chúng tôi đã trở về “trạm lánh nạn” mà cô ấy từng dẫn chúng tôi đến lúc trước.
Vừa bước vào vùng nước tù ở hành lang trước cửa “trạm lánh nạn”, thì tôi
liền phát hiện ra sự kì diệu của nơi này, tất cả các bức tường ở đây đều ẩm ướt, lạnh lẽo, nước tù rất sâu, nhảy vài bước vào trong, tôi thấy
bóng mình lập tức trở về trạng thái bình thường.
Xem ra nước ở
đây chứa tác dụng bí mật gì đó, tôi cũng không rõ có phải do nước phản
ứng với chất độc trong không khí hay còn vì nguyên nhân nào khác.
Cuối cùng, tôi có thể hít sâu bầu không khí vào trong lồng ngực, mùi vị vốn
rất khó ngửi chẳng ngờ giờ đây lại khiến đầu óc tôi lập tức tỉnh táo hơn khá nhiều. Viên Hỷ Lạc đã lao vào trong gian phòng đang ngập nước tù.
Tôi cũng đi vào theo, ngay lập tức tôi nhìn thấy Viên Hỷ Lạc bắt đầu làm một việc mà khiến tôi há hốc miệng kinh ngạc.