Hun thịt hết cả buổi
chiều, tối đó Viên Hỷ Lạc không thông báo ngay cho chúng tôi thông tin
mà Vương Tứ Xuyên vừa moi được. Tôi cũng chẳng lấy làm bất ngờ vì biết
chuyện này kiểu gì cũng phải mất kha khá thời gian.
Trước khi
chìm vào giấc ngủ, trong đầu tôi lại tái hiện một lượt trình tự các sự
kiện đã diễn ra. Tôi phát hiện mình dần dần chấp nhận tiền đề rằng chúng tôi thực sự đã trở về quá khứ - thời điểm mấy tháng trước.
Nếu
tôi thực hiện theo kế hoạch của Vương Tứ Xuyên, thì sau đó họ sẽ thâm
nhập hang động và xảy ra một chuỗi các sự việc bất ngờ. Trong khi đó,
cùng thời gian này, một “tôi” khác không hề hay biết sự tình đang chuẩn
bị đợi lệnh điều chuyển xuống đây.
Nhưng có lẽ mọi chuyện sẽ
không diễn ra nhanh chóng như vậy. Bởi lúc chúng tôi tiến vào hang động
và nhìn thấy chiếc Shinzan chìm ở sông ngầm, thì thấy nó đã bị han gỉ
rất nghiêm trọng. Khi ấy tôi cho rằng ít nhất máy bay cũng phải chịu han gỉ chừng hơn hai chục năm, nhưng giờ ngẫm lại tốc độ hủy hoại ấy có lẽ
là do môi trường khắc nghiệt ở sông ngầm tạo nên. Nhưng dẫu vậy thì tôi
cảm giác chí ít cũng phải bốn tháng nữa Shinzan mới hỏng được đến mức
ấy.
Trung tuần tháng mười một, chúng tôi vào trong động và loanh
quanh ở đó tầm năm tháng, rồi bay xuống vực sâu. Sau khi máy bay rơi, để đội thám trắc “chúng tôi” kia nhìn thấy được bộ dạng rách nát, han gỉ
của máy bay trong dòng sông ngầm thì chí ít chúng tôi đã bay về trước
thời điểm máy bay rơi mười một tháng.
Thế nghĩa rằng bây giờ chúng tôi đang ở mùa hè năm 1962, có lẽ là tháng bảy.
Nói vậy thì sở dĩ nhiệt độ cao không phải vì tiết noãn xuân mà vì bây giờ vốn đang là mùa hè.
Chúng tôi đã ngồi chôn chân ở đây khoảng một tháng, nghĩa là kiểu gì ba tháng sau, đội “chúng tôi” kia mới đến đây được. Giả sử nhóm Viên Hỷ Lạc vào
hang động trước chúng tôi một tháng, thì họ cần mất thời gian ở đây tầm
ba tháng mới được vào động. Ba tháng ư? Họ làm gì ở đây trong suốt thời
gian ấy? Chỉ đơn thuần là tìm kiếm lối vào hang thôi sao? Tôi biết hang
động chỉ ở quanh đây nhưng bị lớp lá rụng rất dày che phủ. Tìm một miệng hang bị lá rụng che phủ trong rừng già thì đúng là rất khó khăn, tôi
nhớ lúc trước khi đi săn chúng tôi chẳng tìm thấy miệng hang nào ở gần
đây cả.
Bởi vậy việc họ có thể nhanh chóng tìm được miệng hang đó hay không cũng rất khó nói, có điều ba tháng thì có vẻ quá dài.
Đừng nói lâu như thế, với số lượng người đông đảo như vậy thì chỉ cần hai tháng là có thể xới tung từng tấc đất ở đây.
Lẽ nào sau đó đã xảy ra biến cố gì khiến họ bị chậm kế hoạch vào hang động sao?
Lẽ nào vì trời mưa ư? Tôi suy đoán, bây giờ đang là mùa mưa, sau khi mưa
xong, nước sông ngầm sẽ dâng cao, nên dẫu có phát hiện thấy miệng hang,
họ cũng không thể lập tức xuống dưới đó.
Đúng vậy! Trước khi mùa
nước dâng ở thượng nguồn kết thúc, có lẽ họ phải ngồi đây chờ đợi, đến
khi mực nước hạ xuống mới có thể tiến hành hoạt động thám trắc.
Tự dưng tôi nảy ra một ý nghĩ. Nếu tôi có thể ngăn họ đừng xuống động,
ngăn họ hoàn toàn từ bỏ kế hoạch này, ví như sau khi rời đi, họ cho đánh sập cửa hang chẳng hạn, thì chúng tôi có thể vận chuyển đạn pháo trong
con đập ra ngoài, như vậy có lẽ họ sẽ không chết, nhưng nếu làm vậy thì
rất có khả năng sẽ xảy ra một loạt thay đổi kèm theo, không những vậy
chưa biết chừng tôi lại chẳng có cơ hội tham gia nhiệm vụ này và những
chuyện tôi đã trải qua cũng không bao giờ xảy ra được nữa.
Nếu
như vậy sẽ xảy ra một nghịch biện: tất cả những chuyện này đều không
liên quan gì đến tôi và tôi cũng không thể xuất hiện ở đây, không thể
ngăn họ đừng đi. Thế là họ vẫn xuống động theo kế hoạch cũ, để rồi sau
đó vẫn gặp nạn, còn tôi thì vẫn sẽ bị điều chuyển vào nhiệm vụ này.
Cả chuỗi sự kiện hình thành nên một vòng tròn mâu thuẫn, tôi không thể suy nghĩ tiếp được nữa, cũng hiểu không dễ dàng thử nghiệm bởi không hình
dung sau khi thử nghiệm sẽ xuất hiện tình huống gì. Tuy đã tìm ra lý do
để mình thỏa hiệp nhưng mỗi lần nghĩ đến những nguy hiểm mà Viên Hỷ Lạc
sẽ gặp phải, tim tôi lại thắt lại. Tôi biết mình không thể coi như chưa
từng xảy ra chuyện gì.
Bao băn khoăn trong lòng khiến người ta
khó chìm vào giấc ngủ. Tôi thật lòng hy vọng giá như lời anh Điền nói là sự thật, rằng đây chỉ là giấc mơ và tôi có thể sớm tỉnh lại. Dẫu sau
khi tỉnh dậy thấy mình đang nằm trên giường bệnh thì chí ít, tôi cũng có thể điềm nhiên đối mặt với thực tế.
Mãi đến sáng hôm sau, nghe Vương Tứ Xuyên và ai đó to tiếng, tôi mới bị đánh thức.
Nhỏm người ngồi dậy, tôi phát hiện cậu ta đang lớn giọng chửi đặc phái viên
những lời rất khó nghe. Rõ ràng Vương Tứ Xuyên không thể kiềm chế nổi
cơn thịnh nộ.
Chẳng ai can ngăn, thời đại đó người ta chỉ khuyên
can khi thấy đánh nhau. Nếu chưa động thủ thì có nghĩa vẫn chỉ là hành
vi công kích bằng lời nói, nên mọi người cũng không dám tự tiện đến can
thiệp.
Tôi thì không kiêng kị gì nhiều, vội vàng chạy đến xua tay can ngăn, rồi hỏi Vương Tứ Xuyên xem có chuyện gì. Vương Tứ Xuyên quát
to: “Thằng khốn đó bắt chúng ta phải ở lại đây! Không cho Khôn Lỏi dẫn
chúng ta ra ngoài rừng.”
“Sao lại thế?” - Tôi quay sang hỏi đặc phái viên - “Chúng ta là chiến hữu, sao anh thấy chết mà không cứu?”
“Chúng tôi không thể liên lạc được với tổng bộ, mà chuyện này chúng tôi lại
không thể tự tiện quyết định.” - Đặc phái viên lạnh lùng nói - “Nhiệm vụ của chúng tôi cũng rất cấp bách, không thể gác lại, nên tôi chẳng còn
cách gì. Các anh cứ đợi ở đây, sau khi hoàn thành nhiệm vụ, chúng tôi sẽ về tìm các anh sau.”
“Chúng tôi đã bị nhốt ở đây gần một tháng rồi. Chúng tôi cũng có nhiệm vụ cần chấp hành.” - Vương Tứ Xuyên tức nổ đom đóm mắt.
“Thế thì các anh cứ coi như chúng tôi chưa hề đến đây là được chứ gì.” - Đặc phái viên thong thả nói.
Tôi nhìn mặt anh ta, vẻ mặt ấy khiến tôi hiểu, anh ta hoàn toàn không phải
đang cãi nhau với Vương Tứ Xuyên mà là đang quan sát phản ứng của cậu
ta. Tôi thầm nghĩ đến lời của Viên Hỷ Lạc và ý thức rằng chuyện này chắc chắn đang xảy ra những thay đổi rất vi diệu.
Rất khó nói quyết
định bắt chúng tôi ở lại có phải ý của cấp trên hay không. Thực ra tôi
hoàn toàn có thể lý giải được sự lo ngại của đặc phái viên, tuy họ không thể điều tra xác thực được hành động của mỗi đội địa chất, nhưng có
người xuất hiện ở đây thì chắc chắn sẽ khiến anh ta phải cảnh giác.
“Được! Thế thì các anh cút đi!” - Vương Tứ Xuyên gào lên - “Ông mày không cần ai cũng tự đi ra được.”
“Không được! Trong rừng rậm có rất nhiều nguy hiểm, các anh cần ở lại tại chỗ
đợi chúng tôi về. Tốt nhất là đừng lảng vảng đến khu vực xung quanh.
Chúng tôi sẽ để vài đồng chí ở lại với các anh!” - Đặc phái viên không
muốn tiếp tục câu chuyện nữa, nói xong anh ta liền bỏ vào nhà.
Vương Tứ Xuyên tức run người, lập tức muốn khùng lên: “Ở cùng chúng tôi? Có
mà giám sát chúng tôi thì có! Anh coi chúng tôi là gì thế hả?”
Đặc phái viên không đếm xỉa đến cậu ta. Tôi đưa mắt ra hiệu cho Vương Tứ
Xuyên, bảo cậu ta chớ nóng nảy, rồi tự châm một điếu thuốc, bước đến chỗ đặc phái viên.
“Thế các anh dự định bao giờ có thể trở lại?” - Tôi hỏi.
“Cũng không dám chắc, nhưng sẽ không lâu đâu. Các anh cứ yên tâm chờ đợi.” - Đặc phái viên không nhìn tôi, nói một cách hờ hững.
“Nếu chỉ là hoạt động địa chất bình thường thì chúng tôi cũng có thể giúp
một tay, đỡ mất công ngồi đợi không.” - Tôi đưa ra đề nghị - “Tôi và
Viên Hỷ Lạc từng làm việc cùng nhau một thời gian, cô ấy biết năng lực
của tôi.” Nói xong tôi nhìn Viên Hỷ Lạc nhưng cô ấy không phản ứng gì.
“Không cần đâu!” - Anh ta thẳng thừng từ chối - “Không phải tôi không tin năng lực của anh.” Lời này đã quá rõ ràng, không phải anh ta không tin năng
lực của tôi, vậy anh ta không tin cái gì? Tôi biết rõ trong bụng.
Tôi định nói tiếp thì anh Miêu đi tới, vỗ vào vai tôi bảo: “Cũng không phải không cần sự giúp đỡ của các cậu. Các cậu có thể ở đây hun thêm ít thịt cải thiện bữa ăn cho chúng tôi cũng được mà.” - Nói xong, anh cười
cười, mọi người cũng cười theo. Tôi biết anh Miêu muốn cho cả hai một
đường lui để không khí bớt căng thẳng. Tôi bất giác thở dài.
Xem ra họ đã thảo luận cả rồi và tất cả họ đồng ý với quyết định này.
Chuyện đến nước này thì không thể thay đổi được gì nữa. Bây giờ họ còn khách
sáo, chứng tỏ họ vẫn chưa điều tra được lai lịch của chúng tôi, nếu còn
tiếp tục tranh luận nữa, chưa biết chừng lại để lộ thông tin, chi bằng
cứ giả bộ bất lực rồi nghĩ cách sau vậy.
Tôi lặng lẽ gật đầu đồng ý, rồi kéo Vương Tứ Xuyên ngồi xuống. Anh Miêu liếc nhìn tôi với ánh
mắt đầy ẩn ý, rồi ngồi cách xa chúng tôi, chẳng rõ anh đang đồng cảm với chúng tôi hay còn có ý gì khác.
Mấy ngày tiếp theo, họ tiếp tục
xuất phát, để Khôn Lỏi và mấy người khác ở lại cùng chúng tôi. Chúng tôi không biết hành tung của họ, nhưng thông thường cứ cách ba đến năm ngày họ lại trở về nghỉ ngơi.
Chúng tôi không nghe thấy họ bàn luận
bất kì nội dung nào liên quan đến việc thám trắc, rõ ràng đây là ước
định ngầm để đề phòng chúng tôi.
Lúc họ không ở đây, chúng tôi tự đi săn, Khôn Lỏi không bám dính lấy chúng tôi giám sát nhưng mấy người
họ lại để ý hành lý của chúng tôi rất kĩ càng. Rõ ràng họ biết nếu không có hành lý và lương khô thì chúng tôi không thể ra khỏi nơi này.
Vương Tứ Xuyên định chạy trốn, chúng tôi hun khô thức ăn để ngoài rừng, giấu
trên cây, nhưng thịt để ngoài trời không bảo quản được lâu, chỉ mấy ngày sau đã bốc mùi thối.
Mà nếu chúng tôi cứ thế chạy trốn thì cũng
không xong, vì thứ nhất, chúng tôi không có lương thực, thứ hai mấy cậu
lính công binh mà bọn họ để lại nhất định sẽ bắn chết chúng tôi không
chút do dự.
Tôi bắt đầu sốt ruột, tôi biết kiểu gì nước cũng rút
và họ sẽ xuống động, nên điều tôi lo lắng nhất bây giờ chính là họ. Ngày họ xuống động là ngày họ phải chết.