Đến khi nghĩ lại, tôi mới thấy cuộc đời mình đã trải qua biết bao nhiêu chuyện, có những lúc
nguy hiểm đến tính mạng, không ít lần đối diện với chín phần chết một
phần sống, thế nhưng, những chuyện khiến tôi sợ hãi đến tận hôm nay, ám
ảnh sâu trong tâm trí tôi có lẽ chỉ có vài lần.
Sở dĩ nó khiến tôi bị ám ảnh có lẽ vì hồi đó tôi còn quá trẻ, chưa có kinh nghiệm đối đầu với chuyện sinh tử.
Gương mặt ghê sợ đó cụ thể thế nào, thực ra lúc ấy tôi cũng không nhìn rõ, vẻ “hung ác” đó chỉ là một ấn tượng chớp nhoáng ban đầu, dưới dòng nước
đen như mực, đằng sau ánh sáng vàng vọt của chiếc đèn pin, ngay sát bên
tôi bỗng hiện ra một khuôn mặt lạ hoắc, bất luận là gì, chỉ điều này
cũng khiến người ta sợ chết khiếp rồi; đằng này, tôi lại không có cơ hội để nhìn cho kĩ nó là gì. Sau cú giật mình đó, tôi vội giật người về
phía sau, bị uống nguyên một ngụm nước lạnh, tôi sặc nước và ho rũ rượi, rồi không giữ được bình tĩnh nữa, tôi lấy hết sức bình sinh vẫy đạp để
nổi lên trên, cuối cùng tôi được đồng đội túm tay, kéo lên.
Tôi
bị uống rất nhiều nước, ho mãi, nói không ra lời, hai mắt không nhìn
thấy gì, được mọi người dìu rồi chạy đi luôn, sau đó lại lội xuống nước, rồi lên đến bờ mới hoàn hồn.
Lúc đó trông ai cũng nhếch nhác,
thảm hại, người nào người nấy ướt như chuột lội, chúng tôi vội vàng tìm
chỗ khô để đốt lửa hong quần áo. Mọi người đều cởi hết, tất cả trần như
nhộng, ngồi túm với nhau lại một chỗ.
Vương Tứ Xuyên có mang theo rượu, cậu ta đưa cho chúng tôi uống mỗi người một ngụm, sau đó mọi
người mới dần ấm lại. Lúc đó Vương Tứ Xuyên mới bắt đầu hỏi tại sao đột
nhiên tôi lại bị sặc nước, đã có chuyện gì xảy ra ở dưới đó.
Tôi
kể lại toàn bộ những gì mình thấy cho mọi người nghe, có mấy người tỏ ra nghi ngờ. Bùi Thanh đoán là có xác người chìm dưới nước, bị cậu ta đạp
chân loạn xạ nên xác đó mới nổi lên, hoặc chắc là do tôi bị tác động tâm lý nên mới nhìn nhầm.
Tôi cũng không biết trả lời thế nào, tất
cả những gì vừa trải qua đối với tôi chỉ là một ấn tượng mơ hồ, kì thực, bây giờ nghĩ lại, những gì Bùi Thanh nói cũng khá hợp lý, thế nhưng
trong màn đêm tối mò bên dưới, hình thù bất động đột ngột xuất hiện ngay cạnh tôi lúc đó đã thực sự khiến tôi hốt hoảng.
Giây phút kinh
hoàng và bất ngờ đó khiến tôi nhớ mãi. Điều ấy thậm chí còn ảnh hưởng
đến cả cuộc sống sau đó của chúng tôi. Mỗi khi nhìn thấy màn đêm đen kịt xung quanh, trong tôi lại dấy lên một nỗi lo sợ mơ hồ, rằng không biết
màn đen kia đang chứa đựng những bí mật gì.
Đương nhiên đây chỉ
là những lời thuật lại, còn hồi đó, sau khi nghe tôi kể, mặc dù nói
không tin, nhưng mọi người vẫn không tránh khỏi nghi ngại, lo lắng khi
nhìn vùng nước ấy. Những nỗi lo không thể tránh được. Tôi nghĩ lúc quay
trở về, bắt buộc phải đi qua chỗ đó, chỉ nghĩ đến tóc gáy đã dựng lên
rồi.
Quần áo đã khô, chúng tôi lại mặc vào, bộ quần áo được hong
khô và ấm áp khiến tôi bỗng nhớ đến ánh nắng mặt trời ngoài kia. Bùi
Thanh giục mọi người không được lãng phí thời gian nữa, vậy là sau khi
thu dọn quân trang, chúng tôi vội vã tiến lên phía trước.
Thời
gian khảo sát lúc này đã vượt quá một phần ba kế hoạch chúng tôi đã lên
trước đó, chúng tôi bảo nhau nếu trước mặt tiếp tục gặp phải những thác
nước thế này thì nên quay về, không nên cố gắng vượt qua nữa, nếu không
sẽ chỉ lãng phí thời gian.
Thế nhưng đi tiếp một đoạn, trong động bỗng nhiên có ánh sáng, hai bên mép dòng nước đã rộng hơn khá nhiều,
khắp nơi đều có dấu tích của người Nhật để lại, càng đi càng nhiều. Dọc
đường, hai bên vách có nhiều biển chỉ dẫn viết bằng tiếng Nhật, trong
những khe đá, có rất nhiều những chiếc rương gỗ màu xanh đã mục ruỗng,
bên trong chứa đầy ruột bông màu đen, đội phó lấy khẩu súng gẩy gẩy thì
thấy chúng đều sũng nước.
Chúng tôi cứ thế đi sâu vào bên trong,
hành trình rất thuận lợi, đường đi cũng không khó. Khoảng hai tiếng sau, chúng tôi mới gặp thêm một tình huống. Tình huống này trước nay chúng
tôi chưa từng nghĩ tới, nó khiến cả hội đều ngớ người ra.
Hóa ra, sau khi đã đi qua một đoạn vừa dài vừa hẹp, chúng tôi leo lên một tảng
đá rất lớn, từ đó nhìn ra phía sau, trong cái hang rộng lớn này, không
phải là một mảng đen tối ngòm, mà là một vách đá cực lớn.
Phải mất khá lâu chúng tôi mới hiểu ra, hóa ra, cái động này, đến đây là kết thúc.
Cả mấy chiếc đèn đều tập trung chiếu vào bức vách, đó là một bức vách đá
đen bóng to lớn, xuất hiện đột ngột, chắc do vách đá hai bên lâu ngày bị nước chảy đọng lại rồi tạo thành phiến đá lớn này, đường đi đến đây đột ngột kết thúc, đích thực đây đã là đáy động.
Nhớ lại đoạn đường
chúng tôi đi vào cũng chỉ tầm bốn năm cây số là đến đây, so với chiều
dài của các dòng sông ngầm thì động này thuộc loại nhỏ, chúng tôi vẫn
thường gặp những trường hợp sông ngầm dài từ mười tới mười hai cây số.
Nếu so với những phán đoán ban đầu từ chỗ gặp dòng sông ngầm thì chúng
tôi không nghĩ rằng mình lại đến điểm cuối của cái hang nhanh như vậy.
Mấy cậu lính không có ý kiến gì, chỉ lắng nghe hội có kinh nghiệm khảo sát
chúng tôi tranh luận, nghe xong bọn họ đều cảm thấy bất ngờ. Theo những
gì đọc trong sách vở và dựa trên kinh nghiệm của mình, chúng tôi đoán có lẽ dòng sông ngầm còn dài nữa, nếu đây là điểm cuối, thì chắc phải có
cái hồ chứa lượng nước chảy từ ngoài vào đây.
Thế nhưng vấn đề là khi chúng tôi leo tới chỗ bằng phẳng của tảng đá nhìn xuống thì thấy
dòng nước chảy xuống các khe rất mạnh, sâu tới mức không thấy đáy, cho
thấy lượng nước phía dưới tảng đá này không thể ít hơn những gì chúng
tôi nhìn thấy lúc vừa mới vào động. Đến đây, dòng nước vẫn giữ tốc độ
chảy xuống y như cũ, điều đó cho thấy chắc chắn vẫn còn đường đi.
Vậy mà chúng tôi tìm mãi vẫn không thấy bất cứ một dấu hiệu nào cho thấy có đường để đi.
Chúng tôi đều không biết phải xử lý thế nào, đành ngồi cả xuống nghỉ ngơi, đồng thời xem xét, phân tích tình hình.
Trong số chúng tôi, xem ra Bùi Thanh vẫn là người có kinh nghiệm khảo sát
phong phú nhất, cậu ta từng đi qua Vân Nam, nơi đó có rất nhiều động
nước, cậu ta bảo thường thì tình trạng này cho thấy trước đây đã có một
trận lở đá lớn. Có lẽ do lực nước chảy mạng và lâu nên kết cấu đá trên
trần bị xói mòn dần rồi đổ sập xuống, bịt kín nơi này, chắc chắn phía
dưới tảng đá chân chúng tôi đang giẫm chính là con đường vào tiếp bên
trong.
Tôi và Vương Tứ Xuyên đều không đồng ý với cậu ta, nếu
thực sự như thế thì hồi đó người Nhật làm sao vào được trong này. Vương
Tứ Xuyên đoán chắc chúng tôi đã đi nhầm đường, đội kia mới là đội đi
đúng đường, thôi thế cũng tốt, chúng tôi càng có cớ để quay về sớm.
Tôi xua tay, cách giải thích này cũng không đúng, đừng nói chúng tôi đã tìm thấy những dấu tích của người Nhật để lại, chỉ cần nói chuyện Viên Hỷ
Lạc tự nhiên xuất hiện tại đây cũng cho thấy chắc chắn nơi này vẫn còn
đường đi tiếp.
Vương Tứ Xuyên nhượng bộ, bảo chúng tôi đừng tranh luận nữa, nghe thử xem, nếu như bên dưới có kẽ đá ngầm nào đó thì tiếng nước sẽ khác.
Chúng tôi thấy chẳng còn cách nào khác, vậy là tất cả tản ra, nín thở, áp sát vào mặt đá lắng nghe thật kĩ xem có sự khác
biệt nào của tiếng nước không.
Nói thật, làm sao có thể nghe ra
sự khác biệt của dòng nước lúc này, tất cả các âm thanh lớn nhỏ bạn cảm
thấy giống hệt như trong môi trường yên tĩnh, dù đứng gần hay đứng xa,
tiếng nước róc rách bốn bề trong động vẫn ảnh hưởng đến phán đoán của
bạn.
Tôi vô cùng cẩn thận, cố lắng nghe cả những âm thanh cách đó mười mấy mét nhưng vẫn thấy không ổn, hoàn toàn không có kết quả gì,
tôi thở dài vẫy tay ra hiệu cho mấy người khác phủ quyết biện pháp Vương Tứ Xuyên đề xuất. Bỗng một cậu lính đứng lên xua tay ra hiệu chúng tôi
đừng làm ồn nữa.
Chúng tôi đều tỉnh hẳn người, bụng nghĩ lẽ nào
lại nghe thấy gì? Vậy là cả nhóm rón rén đi đến bên cậu ta, rồi áp sát
người vào đó để nghe.
Âm thanh ở nơi này khiến chúng tôi đều cảm
thấy vô cùng ngạc nhiên, hóa ra bên dưới mặt đá vọng lên không phải là
tiếng nước chảy mà là một âm thanh rất quen thuộc, giống như tiếng móng
tay người gõ vào mặt đá.
Mọi người đều nín thở tập trung nghe hồi lâu, nhưng cuối cùng vẫn không nghe ra đó là tiếng gì, chỉ cảm thấy
tiếng rào rào đó nghe thật buồn bã, giống như tiếng móng tay cào trên da bụng, cảm giác như da bị ngứa sắp điên lên nên cào sồn sột cho đã vậy.
Tôi không nhớ rõ ai là người cào những hòn đá bên trên mặt tảng đá ra
trước, chỉ nhớ sau đó, tất cả chúng tôi đều dùng cả hai tay để cào đá
ra, đá to thì bê đi trước, rồi đến lớp đá nhỏ.
Chuyển đá đi một
lúc tôi mới phát hiện ra có điều khác thường, đó là đá nơi này rất dễ
rời ra, đống đá vụn ở xung quanh có to có nhỏ, những hòn đá to tường
người tưởng chừng không thể dào lên mà không ngờ chúng tôi lại có thể
đào lên dễ dàng.
Tất cả đá từ to đến nhỏ, chúng tôi đều có thể tách ra khiêng được, việc này nói lên điều gì?
Bất giác tôi đẩy nhanh tốc độ, mọi người thấy vậy, cũng như được truyền năng lượng, ai nấy đều đẩy nhanh tốc độ đào.
“Keng”, tay tôi chạm phải một vật gì đó.
Tất cả mọi người bất giác dừng lại, nhìn sang phía tôi. Bên dưới hòn đá tôi vừa đào lên lộ ra một cánh cửa sắt hoen gỉ, loang lổ.
Mọi người
nhìn chằm chằm, ai cũng ngạc nhiên không hiểu điều gì đang xảy ra, họ
đều túm tụm lại quanh chỗ tôi, rồi lại tiếp tục đào bới ở chỗ vừa lộ ra
cánh cửa sắt.
Chỉ một lúc sau, cánh cửa sắt được chôn giấu dưới
đống đá đã lộ ra trước mắt chúng tôi, cánh cửa khổng lồ dài hơn năm mét, bên ngoài được sơn màu xanh lòe loẹt, có thể nhìn thấy loáng thoáng mấy chữ bằng tiếng Nhật màu trắng, trong đó chỉ có thể hiểu được con số 53, một chữ là kế hoạch, những chữ còn lại không thể hiểu được đó là gì.
Khi cánh cửa lộ ra gần hết, chúng tôi bắt đầu im lặng lắng nghe xem phía
sau cánh cửa có âm thanh gì. Lúc đó, ngoài tiếng ùng oàng vang động
không cụ thể là âm thanh gì ra, chúng tôi không nghe thêm được bất cứ
tiếng gì nữa.