Anh Điền và Bùi Thanh đưa ra hai suy đoán khác nhau, không chỉ cãi nhau về hai kết luận, mà
từ trước họ đã tranh cãi rất nhiều lần, nhưng chẳng đưa ra được kết quả
xác định nào, cuối cùng đành phải giơ tay biểu quyết, thiểu số phục tùng đa số. Tôi hoàn toàn không biết tình hình hai bên thế nào, liền hỏi
Vương Tứ Xuyên xem bên nào đáng tin hơn. Vương Tứ Xuyên khó xử nói: “Tôi không hiểu bên anh Điền muốn nói gì, nên tạm thời bỏ phiếu cho Bùi
Thanh! Có điều cách lý giải của thằng oắt đó cũng khá bạo gan đấy!”
Cuộc bỏ phiếu lần này chỉ là cuộc họp quy mô nhỏ, mọi người ngồi sát nhau.
Anh Điền và Bùi Thanh lần lượt giảng giải về cách nghĩ và phương án của
mình. Đầu óc tôi đang rỗng không nên nghe rất vào, đôi lúc còn bổ sung
thêm tình hình.
Nói thực, tôi cũng không hiểu cách giải thích của anh Điền lắm, tuy cơ sở lý luận của tôi tốt hơn Vương Tứ Xuyên một
chút, nhưng vẫn chỉ là họ hàng của cóc ghẻ, làm sao mà ăn nổi thịt thiên nga. Tôi chỉ hiểu một số nguyên lý, họ phán đoán tình hình thông qua
mặt cắt của viên đá, cho rằng viên đá này bị đập ra bởi một lực vô cùng
lớn, nhưng tạm thời chưa thể xác định là do sức người hay tự nhiên làm
sụt xuống.
Những suy đoán này nói như cách của Vương Tứ Xuyên thì đúng là “như cứt”, viên đá đó không phải bị đập vỡ thì chẳng lẽ nó tự
mọc ra được à? Nhưng những lời tiếp theo của anh Điền thì đúng là rất
hữu dụng.
Sau khi cắt viên đá ra, anh ấy phát hiện những lỗ nhỏ
trên viên đá dường như là những vết ăn mòn, đây là kết quả của việc ăn
mòn do axit, điều đó chứng tỏ viên đá này đã qua xử lý của con người.
Cách giải thích của anh Điền dường như gián tiếp chứng minh cho lý luận
của Bùi Thanh, nhưng anh Điền cho rằng, hiện tượng này không phải viên
đá bị xử lý mà vì nước nóng chảy vào sông ngầm, rồi đổ xuống vực sâu gây nên.
Về mặt địa chất học, thì đây là thuyết mâu thuẫn cục bộ.
Viên đá ấy được hình thành ở khúc sông này hay bị cuốn từ thượng nguồn
xuống? Vấn đề đó khiến chúng tôi suy nghĩ nát óc suốt mấy tháng trời,
chỉ nghe đến nó, tôi đã đau hết cả đầu.
Bản thân viên đá mang
tính kiềm rất mạnh, nên trước lúc thi công người ta dùng dung dịch axit
tẩy rửa, cách giải thích này nghe có vẻ cũng hợp lý, nhưng giả thuyết đổ axit đã qua sử dụng xuống sông thì cũng không sai.
Cuối cùng,
then chốt của vấn đề lại quay về chuyện vì sao Hà Nhữ Bình nhặt viên đá
ấy mang lên, lẽ nào vì cậu ấy muốn thông báo tính axit mạnh ở phía dưới
vẫn còn tàn lưu rất nhiều? Nhưng viên đá được mang về rất sạch sẽ, rõ
ràng axit đã được gột rửa từ trước đây rất lâu, các góc cạnh cũng được
mài tròn, phía trên không còn dấu tích của axit mạnh.
Còn Hà Nhữ Bình rõ ràng bị nhiệt độ cao làm cho bỏng chứ không phải bị axit ăn mòn.
Cuối cùng, anh Điền đặt ra một vấn đề, đó là vị trí. Có lẽ chúng tôi đã thả
cáp thép vào đúng điểm gần khu vực nhiệt độ cao, sông ngầm đổ xuống vực
sâu, chắc nhiệt độ nơi dòng nước chảy qua cũng không quá cao, Hà Nhữ
Bình nhặt viên đá bị nước sông ngầm gột rửa là muốn nói với chúng ta
dòng nơi dòng sông ngầm chảy qua là nơi an toàn, có lẽ vì rơi xuống dòng sông nên anh ta mới không chết.
Nhưng cách giải thích của Bùi
Thanh lại hoàn toàn trái ngược, cậu ta nói: đây là nơi sâu dưới lòng
đất, có nguồn tài nguyên địa nhiệt phong phú, có lẽ tồn tại những khe
nứt bỏng rát xuyên sâu đến tận tầng nham thạch, nước sông ngầm đổ xuống
các khe nứt này, bị làm nóng và hình thành một lượng lớn dòng khí bốc
hơi, khi bốc hơi nhiệt độ cao từ dưới nước bốc lên tạo ra một tầng khí
với nhiệt độ cực cao ở trên mặt nước.
Hơi khí này không màu không mùi, khi bay lên cao thì bị làm lạnh đột ngột và biến thành sương mù
dày đặc, nó có tác dụng giống như tấm chăn ủ, thế là nhiệt độ phía dưới
càng lúc càng cao hơn, bất cứ thứ gì rơi xuống đó đều bị dòng khí nóng
đó đốt bỏng đến chết chỉ trong khoảnh khắc.
Trước đây, Hà Nhữ
Bình là công nhân gang thép, anh ta thường xuyên làm việc trong môi
trường nhiệt độ cao nên giỏi chịu nóng hơn người khác, hơn nữa lại có
kiến thức giúp mình có thể chống đỡ trong môi trường nhiệt độ cao. Cùng
lúc anh ta ngỡ rằng mình sắp chết, Hà Nhữ Bình phát hiện nơi đắp đống đá này không nóng bằng những nơi khác, chỉ như vậy thì mới có thể giải
thích thông suốt hành vi anh ta mang viên đá này về cho chúng ta.
“Nếu vậy, thì anh giải thích thế nào về những vết thương trên người Hà Nhữ Bình?” - Một học trò của anh Điền chất vấn.
“Những vết phỏng đó xuất hiện lúc anh ta mạo hiểm rời khỏi đống đá để trở về.
Tôi nghĩ, có lẽ phía dưới vẫn còn người sống sót.” - Bùi Thanh nói - “Họ vẫn luẩn quẩn quanh đống đá, bởi vậy Hà Nhữ Bình mang viên đá trở về
báo cho chúng ta biết những người phía dưới vẫn còn sống.”
“Tôi
nghe nói có người dùng đá lỗ làm ngói cách nhiệt, trọng lượng của nó
cũng rất nhẹ, bởi vì trong đá chứa không khí.” - Vương Tứ Xuyên thêm
lời.
Ngưng một lát rồi cậu ta lại tiếp: “Khả năng phía dưới vẫn
còn người sống sót, chúng ta không thể chờ đợi thêm được nữa. Sở dĩ tôi
sẵn sàng chấp nhận trả giá cho sai lầm bằng cả tính mạng là vì tôi tin
tưởng vào suy đoán của mình. Anh Điền! Anh sợ vì anh không dám!”
“Tôi nghiên cứu khoa học chứ tôi không đi đánh bạc!” - Sắc mặt anh Điền trở nên rất khó coi.
Mấy cán bộ đưa mắt nhìn nhau rồi bảo chúng tôi nghỉ giải lao một lát, họ
phải ngồi thảo luận lại với nhau. Tôi biết Bùi Thanh đã đạt được thứ cậu ta muốn, anh Điền không còn cơ hội nào nữa, bởi vì mấy cán bộ nói nghỉ
giải lao chẳng qua là để giữ thể diện cho anh và để anh lui về tiếp tục
làm công việc của mình.
Đương nhiên Bùi Thanh cũng rõ điều này. Lúc ra khỏi lều, mặt cậu ta thoáng nét phấn khởi.
Tôi thực lòng muốn chúc mừng cậu ta, bọn tôi cũng bị nhóm nghiên cứu hói
đầu này áp bức rất thảm, tuy tôi không thích thói hợm hĩnh của Bùi
Thanh, nhưng chuyện này đúng là khiến tôi cảm thấy vô cùng khoái trá. Có điều tôi cũng biết, tỏ ý khen cậu ta lúc này thì đúng là tự chuốc vạ
vào thân, bởi nếu bị nhóm anh Điền nhìn thấy thật chẳng khác nào tôi đã
bồi thêm một nhát dao vào trái tim đang bị thương nặng của họ và nhất
định sẽ có một ngày họ tìm cách trả lại cho tôi nhát dao ấy.
Bởi
vậy sau khi ra khỏi lều, chúng tôi cúi đầu, đường ai nấy đi, nào ngờ mới được mấy bước thì nghe thấy Bùi Thanh đứng phía sau gọi tên tôi.
Tôi quay đầu lại, thấy cậu ta đang bước nhanh về phía mình, lòng hơi thắc
mắc không hiểu cậu ta gọi tôi làm gì. Nhóm anh Điền đứng phía bên kia
chĩa ánh mắt hình viên đạn về phía tôi. Đang nghĩ chẳng biết mình có nên tỏ thái độ lạnh nhạt để thoát thân hay không thì Bùi Thanh đã kéo cánh
tay tôi vào một nơi kín đáo.
Trên tay cậu ta toàn là bụi phấn,
dấu vân tay in cả lên cánh tay áo của tôi, lực kéo rất mạnh. Tôi chẳng
hiểu gì, vừa đi vừa hỏi: “Cậu định làm gì?”
“Anh thấy khi nãy tôi nói thế nào?” - Cậu ta hỏi thẳng - “Anh tin tôi hay tin anh Điền?”
Tôi càng thấy khó hiểu, nhìn trước ngó sau thấy không có ai, mới chỉ vào cậu ta nói khẽ: “Cậu!”
“Tốt!” - Cậu ta hoàn toàn không bất ngờ - “Thế thì anh có thể giúp tôi một chuyện không?”
Tôi cau mày hỏi: “Chuyện gì?”
“Tôi cần một người đi cùng mình xuống vực.” - Cậu ta trình bày - “Tôi cảm thấy người thích hợp nhất chính là anh.”
“Lãnh đạo sẽ cử một lính công binh đi cùng cậu.” - Tôi chối ngay - “Tôi cảm thấy mình không thích hợp bằng họ.”
“Tôi sẽ từ chối.” - Cậu ta lại cố gắng thuyết phục - “Họ không nên mạo hiểm
tính mạng vì suy đoán của tôi. Đã có quá nhiều người chết rồi. Tuy về
danh tiếng thì chúng ta hơn họ, nhưng tính mạng của người nào thì cũng
đáng quý như nhau.”
Tôi hiểu ý của cậu ta, nhưng lại thấy buồn
cười: “Thế thì sao tôi phải mạo hiểm tính mạng của mình vì suy đoán của
cậu? Mẹ cậu chứ, tôi sinh ra cậu à?”
Cậu ta cũng cười, đáp: “Tôi
không có ý đó! Thực ra, tôi cho rằng suy đoán của mình chắc đến tám,
chín mươi phần trăm, nhưng tôi nghĩ đã là suy đoán thì luôn tồn tại biến cố bất ngờ, mà dẫu cho suy đoán của tôi hoàn toàn chính xác, thì quá
trình xuống vực sâu cũng vẫn vô cùng nguy hiểm. Tôi cần một người tin
tưởng vào tôi.”
“Sao cậu không nhờ Vương Tứ Xuyên?” - Tôi hỏi.
“Anh cũng biết cậu ta không thích tôi, vả lại Vương Tứ Xuyên rất xốc nổi.” - Cậu ta tiếp tục nói - “Anh biết đấy, tôi không giỏi giao tiếp, người
duy nhất ở đây khiến tôi khâm phục chỉ có anh. Ở một vài phương diện,
anh mạnh hơn hẳn tôi.”
“Cám ơn cậu đã nhìn nhận tôi.” - Tôi ngẫm
nghĩ và thấy mình cứ từ chối thì hơn - “Nhưng xin lỗi, tôi cảm thấy giờ
chưa phải lúc mình xuất trận.”
Mặt Bùi Thanh không hề biến sắc, cũng không có cảm giác vấp phải trắc trở, cậu ta buông một câu: “Anh cứ suy nghĩ đi!”
Tôi lắc đầu, thầm nghĩ: vĩnh viễn không bao giờ! Tôi có thể liều mạng để
hoàn thành nhiệm vụ, nhưng đó là vì tôi biết cái mạng của mình bắt buộc
phải liều, còn lần này, không phải tôi nhát gan, nhưng tôi không muốn
mình phải mạo hiểm cùng cậu ta, nhất là phải mạo hiểm chỉ để chứng minh
cho suy luận của Bùi Thanh.
Mới đi được mấy bước, thì Bùi Thanh
đuổi kịp, mọi người đã tản ra hết, nên tôi cũng không cần phải kiêng kị
gì nữa mà thẳng thừng nói luôn: “Tôi sẽ đi, nhưng không phải lần này.
Nếu cậu chắc chắn suy luận của mình là đúng, thì cậu cứ việc xuống dưới
đó một mình, hoặc nếu không, hãy đề nghị chỉ huy hiện trường đi cùng,
nếu cậu yêu cầu, anh ta nhất định sẽ xuống với cậu.”
“Tôi không
hề yêu cầu anh.” - Cậu ta nói - “Lý do anh từ chối rất hợp tình hợp lý,
vốn dĩ tôi cũng nghĩ sẽ không thể thuyết phục nổi anh, nhưng vẫn muốn
thử xem sao.”
Vừa nói, cậu ta vừa đưa cho tôi điếu thuốc, lòng tôi cứ thấy khó chịu làm sao ấy, vì hôm nay cậu ta rất khác với mọi ngày.
Cậu ta châm thuốc rồi tiếp tục thuyết phục: “Trước khi xuống đó, tôi muốn
nhắc anh một câu, cấp bậc của Viên Hỷ Lạc rất cao đấy, bây giờ anh hoàn
toàn không môn đăng hậu đối với người ta, mà cơ hội lập công lại đâu có
nhiều.”
Mẹ thằng oắt này, nó biết chuyện rồi à? Tôi điên tiết,
chẳng ngờ thường ngày nó có vẻ chẳng chú ý gì đến mình mà không hiểu sao nó lại nhận ra cú vấp đầu đời của mình nhỉ?
“Sớm muộn gì tôi
cũng xuống đó.” - Tôi lạnh lùng thả từng tiếng - “Mà chuyện của tôi với
Viên Hỷ Lạc chẳng liên quan gì đến cậu.”
“Nếu tôi chết dưới đó
thì rất khó nói kế hoạch có bị đình chỉ giữa chừng hay không. Anh cứ
nghĩ đi rồi tự liệu.” - Cậu ta hoàn toàn không để ý đến thái độ thoái
thác của tôi, nhanh chân bước vượt qua mặt tôi. Lúc lướt ngang vai, cậu
ta còn bỏ lại một câu: “Cô ấy sắp kết hôn rồi, chắc chuyện này anh cũng
biết chứ?”
Tôi sững người, cậu ta bước đi mất dạng. Tôi điên tiết chửi thầm: “Đồ khốn! Dám uy hiếp ông à?”, nhưng nghĩ lại bản thân cậu
ta có làm gì tôi đâu, mà lời khi nãy cũng không giống như đang uy hiếp.
Nhớ đến Viên Hỷ Lạc, tim tôi lại nhoi nhói đau, nỗi khổ của cô ấy giờ
đâu đến lượt tôi phải đi an ủi.
Có điều, hình như Bùi Thanh rất
muốn xuống đó, điều này làm tôi thấy ngạc nhiên, hơn nữa thái độ của cậu ta lại rất kiên định, không giống cố tình giả vờ. Có vẻ cậu ta đã hạ
quyết tâm phải xuống đó, chỉ có điều bây giờ phải chọn một đồng đội
xuống vực cùng mình mà thôi.
Vì sao? Bùi Thanh luôn khiến người
ta thấy mơ hồ, hoài nghi, nếu nói cậu ta muốn đánh bại hoàn toàn anh
Điền, thì thực ra cậu ta đã làm được rồi.
Trong sát na, tôi đã dao động, tôi muốn nhận lời cậu ta, nhưng cuối cùng tôi kiềm chế lại được.