Trang phục amiăng vừa kềnh càng vừa nặng trịch, mặc xong đâu đấy trông chẳng khác gì hồng vệ
binh Liên Xô chiến đấu với phát xít Đức vào mùa đông trong phim chiến
tranh vệ quốc của Liên Xô được chiếu trên màn ảnh.
Đeo thêm chiếc mặt nạ phòng độc dày cộp khiến tôi cảm thấy vô cùng khó chịu, nhưng
nghĩ đến môi trường dưới vực, tôi sẵn sàng mặc dày thêm bao nhiêu lớp
cũng được.
Bùi Thanh rất gầy, thể lực yếu ớt, mặc xong bộ đồ này
thì cậu ta đã thở chẳng ra hơi, sắc mặt tái mét, nhưng vẻ mặt của cậu ta lại vô cùng kiên định. Dường như đối với cậu ta, khó khăn này chẳng
đáng kể gì.
Tôi nhìn vẻ mặt của cậu ta chợt cảm thấy vô cùng yên
tâm. Cậu ta hoàn toàn không hề hồi hộp hay căng thẳng, sao tôi có thể để một gã mọt sách như cậu ta coi thường mình được chứ.
Lãnh đạo định cử thêm mấy cậu lính công binh cùng xuống đó với chúng tôi, nhưng Bùi Thanh bảo không cần.
Lúc này, lãnh đạo đã cho đóng cửa đập ba ngày, sương mù phía dưới quả nhiên tan đi rất nhiều, niềm tin của Bùi Thanh càng thêm kiên định, trước
thời khắc phải đi xuống, cậu ta đội mặt nạ phòng độc, nhìn tôi rồi nói:
“Hy vọng anh không hối hận!”
“Sao thế? Cậu cũng sợ tôi trách cậu à?” - Tôi mỉa mai.
“Không! Anh không có cơ hội ấy đâu, vì lúc đó anh đã biến thành tương rồi!” -
Cậu ta cũng tếu táo trêu lại - “Chúng ta sẽ sống sót trở về, nhưng có lẽ môi trường dưới đó rất khác thường, anh cần chuẩn bị tâm lý thật vững
đó!”
“Chết đã không sợ thì còn sợ cái mẹ gì?” - Tôi chửi thầm.
Vương Tứ Xuyên giúp mặc lớp quần áo cuối cùng, rồi vỗ nhẹ vai tôi dặn
dò: “Cẩn thận nhé!”
Tôi gật đầu, ra hiệu bằng tay với cậu ta rằng cứ yên tâm, mọi việc sẽ tốt thôi, còn chưa kịp nói hết câu thì có người đã đẩy chúng tôi một cái, hai chân lập tức trôi xuống, quay mấy vòng,
khi đứng vững trở lại, thì chúng tôi đã treo lửng lơ giữa vực sâu.
Gió rít điên cuồng, thổi chúng tôi quay như chong chóng, may mà phía trên
đã có khóa chắc chắn, nếu không chúng tôi đã bị gió xoáy xoay vòng chết
mất.
Đèn halogen rọi xuống từ miệng vực, mấy cột ánh sáng di
chuyển bốn phía xung quanh chúng tôi, một giây trước, tôi còn nghe thấy
đám người reo hò ầm ĩ trên đập, giây sau đã chẳng nhìn thấy gì nữa, tốc
độ trượt xuống nhanh hơn tôi tưởng tượng rất nhiều.
Lúc này, tôi
đã vô cùng hối hận, tim đập nhanh khủng khiếp, nhìn hai chân bị gió thổi ngúc nga ngúc ngoắc và đám sương mù dày đặc phía dưới, trong chốc lát
tôi thấy Viên Hỷ Lạc chẳng là gì nữa. Ối mẹ ơi! Tôi đang phải đến nơi
nào thế này?
Thời gian tự khinh thường mình còn chưa đến nửa phút thì tôi đã rơi vào trong sương mù, màn sương cũng không đặc lắm, tôi có thể nghe thấy hơi thở gấp gáp của Bùi Thanh. Chúng tôi không thể nói
chuyện vì gió quá to, chỉ cần mở miệng là âm thanh bị thổi bạt đi, thế
là tôi đành ra hiệu bằng tay để cậu ta trấn tĩnh lại.
Cậu ta nhìn đồng hồ nhiệt kế trên tay, nhiệt độ vẫn chưa tăng, ánh sáng đèn halogen đã trở nên mờ ảo và sắp không nhìn thấy gì nữa, chúng tôi bật đèn pin,
bóng tối bao trùm tứ phía xung quanh đang chuẩn bị áp sát lại gần, cuối
cùng chỉ còn lại ánh sáng tỏa ra từ đèn pin của chúng tôi.
Nhưng
phàm là những người trải qua môi trường này thì cả đời sẽ không thể nào
quên, trong đêm đen tuyệt đối, trong không gian mênh mông tứ bề cuồng
phong xoay chuyển, chân không tới đất, cật không tới trời, thân mình bị
treo lủng lẳng giữa không trung, cảm giác ấy thật ma mị. Trong sát na,
tôi thầm nghĩ, mình đang ở nơi nào? Nếu đột nhiên bị mất trí nhớ, có lẽ
đến lúc chết tôi cũng không thể tưởng tượng nổi vì sao mình lại chết.
Tiếp tục xuống sâu hơn, gió đã bắt đầu giảm dần, bốn phía vô cùng yên ắng,
ánh đèn pin giúp chúng tôi nhìn thấy sương mù bao phủ xung quanh, trông
như thể chúng tôi đã rơi vào một đám bông gòn vậy.
Tôi và Bùi
Thanh bắt đầu chuyển sự chú ý sang chiếc đồng hồ nhiệt kế, dẫu khắp
người được bọc kín trong bộ quần áo bằng sợi amiăng khiến chúng tôi bị
ấp đến toát mồ hôi, nhưng vẫn có thể cảm nhận rõ ràng rằng bây giờ nhiệt độ đang tăng nhanh.
“Cẩn thận đấy! Nếu có khí bốc hơi, thì phải lập tức phanh xe lại!” - Cậu ta nhắc nhở.
Tôi chẳng thèm đếm xỉa đến cậu ta, chỉ mải nhìn đồng hồ áp lực, chuẩn bị
bắn đạn tín hiệu, nhưng vừa sờ một cái thì phát hiện phía trên có vô số
giọt nước.
“Sương khí đậm đặc quá khiến hô hấp gặp khó khăn, đến
mức độ nhất định thì chúng ta không thể đánh lửa lên được, mà cho dù có
phóng đi được thì nó cũng không sáng.” - Cậu ta giải thích - “Nếu có thể dùng thì tôi đã dùng từ lâu rồi, đừng lãng phí thời gian nữa!”
Nhiệt độ đã lên tới 70 độ C, tôi bắt đầu muốn cởi quần áo, nhưng tôi biết bộ
quần áo amiăng này thực ra đang giúp tôi cách nhiệt, nếu cởi ra sẽ càng
nóng hơn, mà mặc trở lại thì lại chẳng còn tác dụng gì nữa.
Đúng
lúc này, Bùi Thanh phanh xe lại, dường như cậu ta đang suy nghĩ về điều
gì đó, nếu nhiệt độ tiếp tục tăng lên, thì chúng tôi nên xuống tiếp hay
từ bỏ cuộc phiêu lưu này?
Lúc cậu ta nhìn nhiệt kế, tôi đột nhiên thấy đoạn dây thừng phía dưới dính thứ gì đó, soi đèn pin vào, tôi lập
tức phát hiện đó chính là một “người”.
Người này hình như đã hoàn toàn bị hấp chín, co quắp thành cục, không thể nhận ra đó là ai, anh ta dính vào cáp thép thành một thể, chất dịch trong thịt chảy ra như sáp
nến.
Tôi thấy hơi buồn nôn, cũng chẳng biết mình làm sao mà nhịn
lại được. Tôi không nhìn thấy sắc mặt của Bùi Thanh, cậu ta không nói
gì, nhưng chắc cũng chẳng khá hơn tôi.
“Làm sao bây giờ?” - Bùi Thanh hỏi tôi.
Tôi đáp: “Anh ta chết ở đây chứng tỏ nhiệt độ trước đây ở chỗ này rất cao,
bây giờ chỉ có bảy mươi độ C, điều đó nghĩa là nhiệt độ đúng là đã xuống thấp hơn trước rất nhiều. Suy đoán của cậu hoàn toàn chính xác!”
“Ý tôi là xác chết đang ngáng đường chạy của bánh xe.” - Bùi Thanh nói - “Phải nghĩ cách đẩy anh ta rơi xuống dưới.”
Tôi nghe Bùi Thanh nói, lòng thấy không vui, dù sao đồng chí ấy cũng là
chiến hữu của chúng tôi, làm như Bùi Thanh thì quá là sẵn sàng đạp đổ
tất cả để lập công còn gì. Nhưng tôi cũng biết dù trách Bùi Thanh cũng
vô dụng. Trong đầu cậu ta bây giờ e là chỉ tồn tại mỗi cảm giác chiến
thắng về học thuật. Vả lại, lời của cậu ta cũng không sai, thực ra chúng tôi không có thời gian để ngồi cảm khái.
Tôi soi đèn pin vào mặt tiếp xúc giữa người đó và cáp thép, biết rằng nếu dùng cách thông
thường thì khó mà tách được cơ thể của anh ta ra khỏi cáp thép, chỉ có
thể cắt tay chân của anh ta ra trước, rồi sau đó lấy dao khía vào phần
tiếp giáp.
Đây là công việc đòi hỏi người làm phải bạo tay, Bùi
Thanh chắc chắn không thể đảm đương nổi, tôi nói với cậu ta: “Cậu đợi
chút!”, rồi lật người, quắp hai chân vào cáp thép phía trên, sau đó cởi
nắp bảo hiểm ra, đặt trên cáp thép.
Động tác của tôi khiến cáp
thép bắt đầu rung lắc, thêm vào đó, tôi rời đi làm nắp cáp treo của Bùi
Thanh bị mất cân bằng, cậu ta đung đưa giữa không trung, mặt cắt không
còn giọt máu, liên miệng hét tôi phải cẩn thận.
Người lắc la lắc
lư khiến tôi cũng hơi hoảng, có điều nghĩ đến sợi cáp thép to thế kia
thì cũng thấy khá vững dạ, tôi bắt đầu bò về phía cỗ tử thi.
Bò
đến gần cỗ tử thi càng thấy khiếp, mặt anh ta hướng về phía trên dây
cáp, miệng há to với vẻ đầy đau đớn, toàn bộ ngũ quan đã bị tan chảy
thành sáp, tóc dính bết trên khuôn mặt ấy, trông nó vô cùng quái dị
trong cơn cuồng phong đang gào thét.
“Xin lỗi! Anh yên nghỉ nhé!” - Tôi nhắm mắt thầm khấn, với khẩu súng xung phong đeo sau lưng lên ba
phát đạn rồi thận trọng nhắm thẳng vào cánh tay người đó, hai lần bắn ba loạt đoạn đã tiện đứt cánh tay.
Cánh tay bị bắn đứt rơi vèo
xuống vực sâu, tôi lại đổi hướng, bắn rơi nốt cánh tay còn lại và đôi
chân đang quắp vào cáp thép, nhưng chân của anh ta không bị rơi xuống mà nó cùng đoạn thân thể còn lại vẫn dính chặt lấy cáp thép.
Tôi biết khoảnh khắc đau đớn nhất chính là lúc này, nên cất súng đi, rút dao găm ra tiếp tục tiến lại gần.
Tôi bò lên trên tử thi, dẫu đã đeo mặt nạ phòng độc mà tôi vẫn ngửi thấy
một mùi rất kỳ quái, tôi không dám tưởng tượng xem nếu không đeo mặt nạ
thì mùi đó sẽ xộc đến mức nào. Lúc ấy cổ họng tôi thấy lợm không thể
chịu nổi, dạ dày co rút từng cơn, tôi đành nín thở lấy dao găm cắm vào
phần tiếp xúc giữa cáp thép và tử thi và tách chúng ra.
Mặt tôi
gần như gí sát vào khuôn mặt bị nóng cháy, tôi cố gắng không nghĩ đến
nó, động tác tay càng lúc càng mạnh bạo hơn, cuối cùng phần cơ thể từ
bụng trở lên đã bị tôi bóc tách thành công, do trọng lượng của bản thân
anh ta nên tử thi lật ngửa ra sau thành tư thế treo ngược.
Chỗ
cáp thép đã được tách khỏi tử thi bóng nhẫy mỡ và trơn nhuồi, tôi cởi
dây lưng móc lên cáp thép để đề phòng mình bị trôi xuống, tôi tiếp tục
bò xuống dưới một chút, cắt tiếp những phần cơ thể phía dưới bụng.
Bởi chịu lực kéo của trọng lượng phần trên cơ thể đang treo ngược nên việc
bóc tách phần cơ thể phía dưới bụng trở nên dễ dàng hơn nhiều, chỉ cần
cắt mấy nhát là phần kết dính giữa cơ thể và cáp thép đã bắt đầu đứt
lìa, đung đưa chực rơi xuống dưới, tôi trèo lên đẩy một cái, phần dưới
của tử thi đã tách hẳn ra khỏi cáp thép.
Trong sát na đó, khi tử
thi bị lật lại, tôi nhìn thấy trên cáp thép ở nơi khi nãy bị tử thi che
khuất đột nhiên xuất hiện một cuộn màu đen. Vừa liếc qua tôi liền nhận
ra đó chính là những quả lựu đạn cầm tay được bó thành bó lớn, bó lựu
đạn bị cuốn chặt vào cáp thép bằng một sợi dây lưng quân dụng.
Cùng lúc ấy, tôi nhìn thấy sợi dây thừng thò ra từ trên nắp phát hỏa của
cuộn lựu đạn, đầu dây còn lại buông thõng giữa không trung, không ngờ nó lại nối với cỗ thi thể.
Tôi ngây người ra một giây mới hiểu hoàn cảnh mình đang phải đối diện, mặt liền thất sắc, cả cơ thể cứng đờ, sau đó toàn bộ nắp phát hỏa của cuộn lựu đạn cơ hồ đều bị giật tung ra chỉ
trong nháy mắt, khói bắt đầu xì xì bốc lên.