Cuộn phim đang trên
người Vương Tứ Xuyên, mục đích của gã đặc vụ chính là cuộn phim, vậy thì sau khi ẩn nấp một thời gian, hắn nhất định sẽ lần mò đến khu vực này.
Tuy hắn tính toán vô cùng chính xác nhưng chắc chắn hắn không biết cuộn
phim đang ở đâu, cũng như không hề biết sự tồn tại của “trạm lánh nạn”
này, vì nếu không Viên Hỷ Lạc đã bị hắn giết chết từ lâu rồi; sau khi
hắn đoán chúng tôi đều đã chết hoặc hóa điên, thì hắn mới ung dung mò
đến tìm.
Tôi cảm thấy, trước khi đến đây, rất có khả năng hắn đã tắt đèn hoặc đeo mặt nạ phòng độc, khả năng thứ hai có vẻ lớn hơn.
Thế thì dễ giải quyết! Tham vọng của con người chính là nhược điểm, chỉ cầu trời hắn không nhanh chóng tìm thấy Vương Tứ Xuyên. Tôi sẽ bày mưu lừa
hắn vào tròng, cho hắn nếm mùi “gậy ông đập lưng ông”.
Có điều gã đó chắc không thể đến ngay bây giờ, tôi ngẫm nghĩ, trong lòng đã thầm phác họa ra một kế hoạch sơ bộ.
Khẽ vặn người, tôi cảm thấy tứ chi vẫn vô cùng đau nhức, tôi biết rằng với
tình hình sức khỏe hiện tại của bản thân, thì gã đặc vụ có tìm đến, tôi
cũng không còn sức mà đấu lại hắn, bởi vậy điều cần làm lúc này là phải
nghỉ ngơi, sau đó tôi khom người ôm Viên Hỷ Lạc, bế cô ấy vào chiếc
giường nằm xa cửa ra vào nhất.
Người Viên Hỷ Lạc nóng hầm hập và
mềm mại, tỏa ra mùi tự nhiên của cơ thể thoang thoảng khiến tim tôi lạc
nhịp, vừa bế cô ấy lên thì quần áo đắp trên người liền rơi xuống, tôi
vội dùng miệng gắp lại, cố gắng không nhìn vào thân thể đang lồ lộ trước mặt, dẫu vậy hai tai tôi vẫn nóng bừng, mặt đỏ như gấc, đặt cô ấy nằm
yên ổn trên giường rồi mà mãi sau tôi mới bình tĩnh lại được. Tôi xách
hộp đựng than lửa đặt bên cạnh cô ấy, như vậy sẽ khiến cô ấy cảm thấy ấm áp hơn, đồng thời còn có thể che bớt ánh lửa vốn rất yếu ớt, tránh thu
hút sự chú ý của khách không mời mà đến.
Cánh cửa trống toang
hoang khiến người ta cảm thấy không an toàn, nhưng nếu che nó lại thì
dấu vết che chắn càng làm kẻ địch nghi ngờ hơn. Tôi lại nghĩ, bên ngoài
có nước, bất kể ai đến tôi cũng sẽ nghe thấy tiếng lội nước, như vậy
cũng đỡ lo.
Thế là tôi mặc quần áo, rồi nằm xuống giường nghỉ ngơi, chẳng bao lâu sau, tôi đã chìm vào giấc ngủ.
Lần này tôi không ngủ say, mà liên tiếp nằm mơ, đầu óc mơ mơ màng màng rất
khó chịu, giữa lúc nửa tỉnh nửa mê, tôi đột nhiên cảm thấy có gì đó
khang khác.
Vật vã mãi mới tỉnh lại được, tôi liền ngửi thấy một
mùi hương váng vất đâu đây, rồi dần dần cảm thấy thân thể mình rất ấm
áp, đầu óc lập tức tỉnh táo trở lại, tôi bất ngờ phát hiện có người đang nằm gọn trong vòng tay mình.
Đầu tiên, tôi vô cùng kinh ngạc,
nhưng khi sờ thấy sống lưng vừa nóng bỏng vừa mịn màng, thì tôi biết
chuyện gì đang xảy ra. Chẳng ngờ, người đang nằm trong vòng tay tôi lại
là Viên Hỷ Lạc.
Không biết cô ấy đã trèo sang giường và nằm trong lòng tôi từ lúc nào.
Người tôi cứng đờ, nhiều bộ phận trên cơ thể cảm nhận được làn da trơn mềm
của cô ấy, và cả các đường cong đầy mê hoặc kia nữa. Cô ấy áp sát người
tôi, mặt vùi trong cổ tôi, tay ôm chặt lấy eo tôi.
Tôi cứng người trong chốc lát, rồi dần dần thả lỏng, kéo áo đắp lên cơ thể, rồi vòng tay ôm chặt cô ấy.
Tôi không hiểu phụ nữ, không biết thông thường trong tình huống như thế nào mới xảy ra chuyện này, càng không biết nguyên nhân khiến chuyện này xảy ra, nhưng chuyện đã đến nước này thì cứ để nó như thế đi, dẫu cô ấy
tỉnh lại rồi giơ tay tặng tôi một cái tát nảy lửa thì cũng không sao,
dẫu cô ấy có buộc tội cho tôi là kẻ lưu manh thì cũng chẳng vấn đề gì.
Cô ấy khẽ động đậy trong vòng ôm của tôi, dường như muốn đáp lại hành động của tôi, cô ấy càng ôm chặt hơn, tôi đột nhiên phát hiện ngực mình ươn
ướt. Cô ấy đang khóc!
Tôi gại cằm vào tóc cô ấy, một cảm giác kì
lạ bỗng trào dâng tự đáy lòng, tôi biết rõ cảm giác ấy không phải là dục vọng, tuy tôi không thể khống chế được sự thay đổi của cơ thể, nhưng
tôi biết đó không phải dục vọng.
Thật đơn giản, thật lạ kì, thật mơ hồ, lòng tôi cứ dấy lên cảm giác muốn bảo vệ cô ấy.
Tình yêu của tuổi trẻ thường bắt đầu bởi những gì thật nhỏ bé, rồi sau đó
nhanh chóng bùng cháy, tình yêu thời chúng tôi là thứ tình yêu cho đi vô điều kiện, thậm chí không cần lý do, tất cả đều bắt nguồn từ điều nhỏ
nhặt ấy.
Tôi không biết suy nghĩ đó của mình có được tính là tình yêu hay không, tôi ôm Viên Hỷ Lạc. Đối với người con gái phải trải qua
bao chuyện đáng sợ, thậm chí đến giờ phút này cô ấy vẫn chưa thể bước ra khỏi nỗi sợ hãi, tâm thần luôn trong trạng thái không tỉnh táo, thì
chuyện kiếm tìm một vòng ôm và nép sát người vào một cơ thể khác chắc sẽ không cần phải phân biệt đối tượng, dẫu hôm nay không phải tôi mà là
Vương Tứ Xuyên, thì tình huống này vẫn cứ xảy ra.
Nhưng với tôi
thì hoàn toàn không phải vậy, tôi ôm cô ấy, cảm giác này tuyệt vời hơn
bất cứ cảm giác nào tôi từng được nếm trải trên đời.
Tôi không động đậy, cũng không muốn động đậy mà cứ giữ nguyên tư thế ấy.
Có lẽ nhờ nhiệt độ của tôi truyền sang, trán Viên Hỷ Lạc dần dần toát mồ
hôi, hơi thở cũng bớt khó nhọc, nhiệt độ từ từ hạ xuống, phần da thịt
tiếp xúc nhau của hai người dấp dính mồ hôi, lúc ấy tôi mới nhẹ nhàng
buông cô ấy ra, dậy chất thêm củi vào ống đốt than.
Đèn bên ngoài vẫn sáng, tôi thở hắt ra liền mấy hơi để đầu óc tỉnh táo hơn, sau đó
hứng nước rửa mặt. Viên Hỷ Lạc trở mình trên giường, rõ ràng cô ấy được
nằm thoải mái hơn.
Tôi xách hai hộp than nóng định đặt gần chỗ cô ấy nằm, nhưng sợ cô ấy nóng, nên nghĩ mấy lượt, tôi lại mang trở về chỗ cũ và bắt đầu nghiên cứu kế hoạch hành động tỉ mỉ.
Nơi này yên ắng đến lặng ngắt, tôi buộc phải xây dựng một địa điểm mai phục, rồi dụ gã đặc vụ đến.
Viên Hỷ Lạc ở đây, nếu nghĩ đơn giản mà đặt địa điểm mai phục ngay tại gian
phòng này, lỡ tôi thất bại thì Viên Hỷ Lạc nhất định cũng bị liên lụy
theo, hơn nữa “trạm lánh nạn” này là nơi vô cùng quan trọng với chúng
tôi, không thể dùng làm địa điểm mai phục được, tôi phải cài bẫy ở căn
phòng khác.
Tôi nhẹ nhàng đi ra ngoài phòng, vừa nhúng ướt phần
da thịt không được che chắn, vừa huơ huơ cánh tay xem bóng của cánh tay
có bị khúc xạ dưới ánh đèn pin hay không, sau đó đảo mắt nhìn lối vào
hành lang.
Chẳng bao lâu sau, tôi đã mường tượng ra được phương
hướng, mấy căn phòng ở tận cùng cách thông đạo ngập nước tù tầm mười bảy mét, khoảng cách này đủ để đảm bảo cho Viên Hỷ Lạc được an toàn. Nơi đó có thể dùng làm địa điểm gài bẫy.
Sau đó, tôi cần nghĩ ra cách có thể giúp mình không bị ảnh hưởng bởi khí độc khi phơi người ra trong suốt thời gian dài.
Điều then chốt chính là nguồn nước ở đây, tôi không biết nước phản ứng thế
nào với khí độc, nhưng có thể khẳng định chắc chắn nước chính là điểm
then chốt.
Lượng nước thấm trên tường cũng khá nhiều, tôi lấy
quần đùi làm thành khẩu trang, nhúng ướt quần rồi trùm lên mặt, nhưng
không dám liều thử xem cách này có hữu dụng hay không, bởi vì cơ thể tôi còn quá nhiều nơi bị hở ra ngoài. Tôi nhớ lại những thi thể bị chết vì
trúng độc trong hàng loạt căn phòng dọc thông đạo, liền đoán có lẽ không được phép để hở da mới mong an toàn.
Đang nghiền ngẫm xem có
biện pháp ổn thỏa nào không, có nên nhúng ướt quần áo hay không thì tôi
nghe thấy tiếng trở mình từ sau vọng lại, dường như Viên Hỷ Lạc đã dậy.
Tôi vội vàng chạy về, thì thấy Viên Hỷ Lạc vẫn chưa mặc quần áo, cô ấy đang đứng ở giữa phòng, hộp sưởi ấm tôi để bên cạnh bị lật đổ xuống đất, cô
ấy run rẩy sợ hãi.
Tôi cuống quýt bước lại gần, khẽ gọi: “Hỷ Lạc!”
Vừa nhìn thấy tôi, cô ấy liền lao đến ôm chầm lấy.
Cô ấy ôm rất chặt, tôi mơ hồ cảm thấy cả cơ thể cô ấy run rẩy mãnh liệt,
tôi hiểu khi nãy chắc cô ấy cho rằng tôi bỏ mặc cô ấy, chạy trốn một
mình; lòng bất giác thấy nhói đau.
Bị nhốt ở nơi tối tăm và đầy
rẫy nguy hiểm như thế này trong suốt thời gian dài, dẫu là đàn ông cũng
suy sụp tinh thần, huống hồ là người con gái chân yếu tay mềm.
“Cứ yên tâm! Tôi vẫn ở đây mà!”, tôi thở dài, ôm Viên Hỷ Lạc vào lòng để cô ấy bình tĩnh lại, mãi hồi sau tôi mới khẽ đẩy cô ấy ra, nhưng cô ấy cứ
ôm cứng lấy tôi, không chịu buông tay.
Tôi đành ôm cô ấy, bế lên
giường, siết nhẹ tay rồi nhìn vào đôi mắt đen láy, khẽ khàng giải thích: “Tôi không đi đâu, tôi đang nghĩ cách để chúng ta có thể an toàn thoát
khỏi đây. Em đừng sợ!”
Cô ấy vẫn không buông tay, mắt nhìn tôi
chằm chằm, tôi thấy nước mắt cô ấy lăn dài trên má rồi cứ thế rơi lã
chã, Viên Hỷ Lạc rút tay ra và lại ôm chặt lấy tôi.
Tôi thầm thở
dài một tiếng, tôi của ngày ấy làm sao có thể chịu đựng nổi tình cảnh
này, vẻ mặt của cô ấy đã làm tan chảy trái tim sắt đá của người lính
trong tôi. Tôi không nỡ đẩy cô ấy ra lần nữa, đành ôm lấy cô, rồi cứ thế đứng đờ đẫn.
Không biết ôm nhau bao lâu, cô ấy mới dần dần thôi
thút thít, tôi chỉ tay vào hộp thiếc đang lăn lóc trên mặt đất, ra hiệu
phải nhóm lại lửa, cô ấy mới do dự buông tay.
Tôi thở phào nhẹ
nhõm, đứng dậy nhặt toàn bộ số hộp thiếc bị cô ấy dập hết lửa, bật diêm
nhóm lại. Lúc chất thêm củi, tôi hiểu rằng cứ tiếp tục mãi thế này cũng
không ổn, có lẽ tôi không thể thuyết phục được Hỷ Lạc ở đây đợi tôi đi
cài bẫy gã đặc vụ, cô ấy bị nhốt trong bóng tối đã quá lâu rồi, một
người ngụp lặn trong bóng tối hẳn cảm thấy khiếp sợ và vật vã hơn hai
người rất nhiều, Viên Hỷ Lạc thấy tôi bỏ đi, chắc chắn cô ấy vô cùng
hoảng hốt, tôi không đành lòng để cô ấy phải chịu nỗi giày vò ấy thêm
lần nữa.
Nhưng Hỷ Lạc không chịu nói chuyện, tôi cũng chẳng còn
cách nào giao tiếp với cô ấy, tôi cần nghĩ ra một cách nào đó khiến cô
ấy tin tưởng rằng tôi nhất định sẽ quay trở lại, nhưng cách này chắc
chắn không thể nghĩ ra trong một chốc một lát được.
Chúng tôi trở lại giường, tôi sờ trán cô ấy thấy cơn sốt vẫn chưa dứt hẳn, may mà cô
ấy dạn dày sương gió, nên thể trạng rất tốt, bằng không thì đã không thể qua nổi Quỷ Môn Quan, sau đó tôi phát hiện trên mặt và thân thể cô ấy
toàn vết bùn đất, chân tay lạnh ngắt, bàn chân có rất nhiều vết phồng
rộp.
Viên Hỷ Lạc có đôi bàn chân nhỏ nhắn, điều đó chứng tỏ cô ấy xuất thân trong gia đình khá giả, có lẽ sau đó phải đi bộ suốt chặng
đường dài, nên gót giày giải phóng đã hằn in dấu vết lên chân cô.
Tôi hứng nước vào hộp thiếc, đun nước nóng, đợi nước nguội hơn chút ít, tôi xé vạt áo lau sạch đôi bàn chân cho cô ấy, sau đó dùng ghim cài ở chốt
thắt lưng chọc vết phồng rộp. Bởi nước ấm đã làm mềm da bàn chân, nên có lẽ Hỷ Lạc cũng không cảm thấy đau lắm, cô ấy lặng lẽ nhìn tôi.
Tôi nặn hết nước trong vết rộp, sau đó lại lấy nước ấm lau thêm lần nữa,
bấy giờ cô ấy mới thấy đau, Viên Hỷ Lạc co cứng người, tôi ngước mắt
nhìn, dường như cô ấy đã cố hết sức nhịn đau, nhoẻn cười nhìn tôi.
Tim tôi mềm nhũn, trước đây cô ấy chưa bao giờ cười, lúc còn được mệnh danh là “ma nữ Liên Xô”, nụ cười của Viên Hỷ Lạc là vật hiếm trên đời, nhưng bây giờ khi nhìn thấy cô ấy cười, thì trông Viên Hỷ Lạc chẳng khác nào
một cô gái bé nhỏ rất đỗi dịu dàng.
Đáng tiếc là nụ cười ấy lại
hiện ra trong hoàn cảnh này, nếu ngày sau thần trí của cô ấy hồi phục,
có lẽ mọi điều về tôi đều bị xóa sạch trong tâm trí cô ấy.
Có
điều không hiểu tại sao như vậy cũng đủ khiến lòng tôi mãn nguyện lắm
rồi, dẫu nụ cười ấy không được hoàn hảo, nhưng đối với tôi, trong hoàn
cảnh này, nó vẫn vô cùng tuyệt vời.
Sau khi vệ sinh xong, tôi nhẹ nhàng đặt đôi bàn chân nhỏ nhắn ấy lên giường, rồi đóng nắp ba lô, cuối cùng mang tất của cô ấy đi giặt và phơi lên cho khô. Tất của Viên Hỷ
Lạc thủng vài lỗ, trông có vẻ mới bị mài mòn, không giống tất của tôi,
trông như cái lưới rách từ đời thuở nào.
Tôi cẩn thận dặn dò: “Ngày mai mới được xuống giường đấy nhé, hôm nay cứ ngồi thế trên giường, nhớ chưa?”
Cô ấy gật đầu, ra hiệu cho tôi ngồi cạnh bầu bạn, tôi lắc đầu, trong đầu
vụt lóe lên một cách có thể khiến cô ấy yên tâm để tôi rời xa.
Ba ngày sau đó, không giây phút nào tôi rời mắt khỏi mọi động tĩnh diễn ra bên ngoài, nhưng chẳng hề có bất cứ âm thanh nào vọng đến, lòng kiên
nhẫn của gã đặc vụ phải nói rất đáng học hỏi, bên cạnh đó, hội Vương Tứ
Xuyên cũng không có động tĩnh gì, lòng tôi càng lúc càng trĩu nặng.
Hàng ngày, tôi đều đặn rửa chân cho Viên Hỷ Lạc hai lần, vết rộp trên chân
cô ấy dần dần biến mất, trong môi trường bẩn thỉu thế này mà vết thương
không hề có hiện tượng viêm nhiễm mưng mủ làm tôi thấy yên tâm.
Mỗi lần rửa chân xong, tôi đều mang nước ra ngoài đổ, rồi lại hứng nước
sạch trên tường về, tôi cố ý nấn ná ở lại bên ngoài thêm một khoảng thời gian nữa, mấy lần đầu, cô ấy còn hơi lo lắng, nhưng sau đó đều thấy tôi trở về, dần dà cô ấy không còn nhạy cảm quá nữa.
Tôi bắt đầu yên tâm với kế hoạch của mình, mặt khác, tôi bẻ nắp hộp thiếc thành hình tam giác.
Ngày đó hộp thiếc được làm bằng vật liệu rất dày, vết cắt đặc biệt sắc bén,
chỉ cần gia công thêm một chút là có thể trở thành vũ khí vô cùng lợi
hại. Đồng thời tôi thử nhúng hết quần áo vào nước, thì phát hiện sau khi lấy loại vải ba lớp đã thấm sũng nước bịt vào mũi, thì tôi có thể gượng được năm, sáu phút trong môi trường khí độc rồi mới thấy khó chịu. Đối
với tôi, tuy năm, sáu phút không phải thời gian dài, nhưng cũng đủ để
hành động.
Tiếp theo, tôi dùng chốt thắt lưng và một chiếc hộp
rỗng làm thành một cái chuông, sau đó gỡ túi của anh Đường ra, rút mấy
sợi chỉ thô, buộc vào chuông, rồi chạy thật nhanh về phía căn phòng mà
tôi định dùng làm nơi đặt bẫy và mắc chuông lên đó.
Buổi tối, tôi và Hỷ Lạc ai ngủ giường nấy, nhưng khi tỉnh dậy, tôi luôn thấy Hỷ Lạc đã nằm gọn trong lòng mình.
Tôi không phải thánh nhân, tôi thừa nhận hành vi thân mật này làm tôi không thể chịu đựng nổi, nhưng tôi không biết mình phải làm gì. Lúc ấy, tôi
cho rằng ôm ấp đã là hành vi gần gũi nhất rồi.
Trong những khoảnh khắc tĩnh lặng và nồng nàn ấy, đột nhiên đầu tôi lóe lên một tia hy
vọng, tôi hy vọng rằng gã đặc vụ kia đừng bao giờ đến, hãy cứ để chúng
tôi sống mãi mãi trong không gian yên ả này.
Nhưng, chuyện gì phải đến ắt sẽ đến.