CHƯƠNG 17
“Bảo tàng có chuyện ma quái?” Tất cả mọi người đều thấy khó hiểu.
“Xem đi, trên báo viết đó.” Mạc Ninh cầm báo đi vào bếp, đưa mọi người, “Nói là mỗi buổi tối sau 12 giờ, đều có tiếng bước chân kì quái cùng tiếng hét chói tai, khi bảo vệ đến, đều bị dọa chạy, sau bị bệnh lạ.”
“Hoắc…….Đáng sợ thế sao.” Troy cầm lấy báo xem, “Hình như là mấy ngày nay mới có.”
“Có thể là cũng có người giống chúng ta muốn lấy gì đó?” Mạc Ninh hỏi.
“Vậy khó khăn rồi.” Troy khẽ nhíu mày, “Bọn họ hành động nhanh hơn chúng ta.”
“Đúng rồi.” Khải Khải đột nhiên nghĩ tới, hỏi Đông Đông: “Lần trước mấy kẻ đuổi theo nhóc, là loại nào?”
Đông Đông xì sụp ăn mì, lắc đầu, “Không biết, chỉ biết không phải người.”
“Cái gì vậy?” Troy tò mò.
“Mặt khỉ, thân người, mặc quần áo, bất quá đi bốn chân.” Khải Khải miêu ta, “Tính cách vô cùng hung hãn.”
Troy hiểu nhướn nhướn mày, bâng quơ trả lời, “Là hầu quái.”
“Hầu quái?” Khải Khải giật mình, “Là thứ gì?”
“Hầu quái nói khó nghe, chính là yêu quái cấp thấp nhất, khoảng giữa người và yêu quái.” Troy trả lời, “Súc vật này sức lực lớn một chút, động tác mau một chút, nhưng không có lực sát thương gì………….Bất quá hầu quái bình thường đều nghe lệnh người.”
“Như vậy a….” Khải Khải gật đầu, cảm giác có người kéo áo mình, quay lại thấy Đông Đông bát trống rỗng, cắm đũa nói “Muốn nữa……”
Khải Khải nhíu mày, một đấm hạ xuống, “Còn ăn, nhóc là thùng cơm a?!”
Troy cũng đưa đầu ra, “Bảo bối, cũng đánh tôi một chút!”
Khải Khải không nhịn được nữa, thuận tiện một đấm, “Đồ biến thái!”
Troy bị đánh mà sung sướng, say mê khoái cảm không thoát ra được.
Khải Khải bực mình đi ra ngoài, chợt nghe thấy tiếng rên rỉ từ trong phòng Sử Diễm Phỉ truyền xuống, hét lên: “Đừng giết chết, tối còn dùng!”
……….
Trời tối, Khải Khải, Troy , Sử Diễm Phỉ mệt mỏi cộng thêm con mèo Sam gật gù trên vai, ba người một mèo chuẩn bị thỏa đáng, lên xe, thẳng hướng bảo tàng.
Bảo tàng buổi sáng nói trắng ra là vắng vẻ, thì buổi tối là âm trầm. Khải Khải ban ngày đã thăm dò đường trước, cho nên đem xe đỗ ở bờ tường đằng sau bảo tàng.
Ba người xuống xe, Sam hiện nguyên hình, nhanh nhẹn ôm Sử Diễm Phỉ mệt đến nhũn tay chân, cùng Troy và Khải Khải dễ dàng vượt qua tường bảo tàng.
Phòng hồ sơ trong tận cùng lầu ba, Khải Khải và Troy đã thăm dò vị trí camera, cũng không biết bảo vệ còn ở đó không, nếu thật sự bệnh nặng không tới, đúng là hoàn hảo.
Quả nhiên, mấy người thời điển đi qua phòng trực, phát hiện trong phòng trống trơn, trên cửa sổ còn thấy thông báo tuyển dụng bảo vệ……..Cũng đúng, bảo tàng vốn âm trầm không mấy người dám đến, có chuyện ma quái, càng không ai dám đến làm.
Bốn người nhanh chóng đến phòng hồ sơ, cửa khóa.
Khải Khải vừa định lại ra chìa khóa vạn năng mở cửa, đã tháy Sam tiến lên, khoát tay với Khải Khải, ý nói, “Ra đi, tôi làm!”
Khải Khải tránh sang một bên, nhìn Sam làm. CHỉ thấy Sam ngón trỏ vươn ra, “Đinh” một tiếng, móng tay dài ra, móng tay sắc nhọn màu đen cắm vào khóa phòng trộm kiểu cũ, vặn nhẹ, “cạch”, khóa kêu trả lời mở ra.
Bốn người nhẹ nhàng đi vào.
Sam đứng ở cửa, canh chừng, Khải Khải và Troy cùng Sử Diễm Phỉ vào tìm sách.
Ban ngày Khải Khải chỉ biết nơi cất hồ sơ, mà không có tiến vào, hiện tại đi vào, có chút ngạc nhiên, chỉ tháy một loạt giá sách di động, mỗi giá có ít nhất mấy ngàn quyển.
Troy nhíu mày: “Thế này muốn tìm đến khi nào a?”
Sử Diễm Phỉ lạnh lùng nói: “Hóa ra có nhiều văn hiến không thể gặp ánh sáng a.” Nói xong, nhìn Khải Khải và Troy , “Chúng ta đem hết sách về?”
Hai người đồng thời trừng, “Muốn tự mình làm!”
Sử Diễm Phỉ bĩu môi, uể uể oải oải đi đến giá sách, tưởng tượng mình là một cành lá mỏng manh, liều mạng sờ sờ sách trên giá, thê thê thảm thảm vừa định mở miệng, chỉ thấy Khải Khải và Troy lại liếc mắt trừng một cái, “Mau!”
Sử Diễm Phỉ ủy khuất cố tự lôi mình ra khỏi đống sách, tìm danh mục sách, thấy được giá “tuyệt mật”, bắt đầu xem qua một loạt.
Khải Khải và Troy hỏi đặc điểm, hỗ trợ tìm.
“Nơi này văn hiến không thiếu đến lợi hại.” Troy tìm mấy quyển, bỏ vào ba lô. Khải Khải cũng theo danh sách Diệp viết tìm giúp mấy bộ.
Lúc này, Sử Diễm Phỉ đột nhiên “A!” một tiếng, “Tìm được rồi!”
Troy và Khải Khải chấn động, vội lại qua xem, chỉ thấy trong tay Sử Diễm Phỉ có một bản tiểu thuyết viết tay cũ nát tên “Tùng Lâm mật mã”
Khải Khải lấy sách, cho vào ba lô, thấy Sử Diễm Phỉ vô cùng tội Diệp, liền nói, “Túi còn có thể đựng thêm, tự mình tìm vài quyển quan trọng đi.”
Sử Diễm Phỉ lập tức tươi cười, hưng phấn đi tìm sách.
Khải Khải vẻ mặt bất đắc dĩ nhìn anh chọn sách, vẻ mặt thỏa mãn, nghĩ……..Gay cũng có thể có thời điểm trẻ con a.
Không đề phòng Troy bên cạnh bất ngờ hôn mình một cái: “Bảo bối, thật dịu dàng…….’
Bị Khải Khải đánh một trận!
Chốc lát sau, Sử Diễm Phỉ cầm đến 10 quyển sách, nơm nớp lo sợ, Khải Khải mở túi, ý bảo – bỏ vào!
Sử Diễm Phỉ vô cùng thỏa mãn thả sách vào.
“Được không?” Troy cũng cầm một đống sách, nhìn Khải Khải.
Khải Khải gật đầu, ba người chuẩn bị rời đi, lại nghe Sam canh chừng ở cửa đột nhiên lủi lại nói, “có người!”
Troy và Khải Khải chau mày, tắt đèn pin, nhanh nhẹn trốn sau giá sách, Sử Diễm Phỉ phản ứng chậm, bị Sam kéo ôm giấu bên đối diện.
Sử Diễm Phỉ lo lắng nhìn bên ngoài, lại cảm thấy có cái gì đang sờ sờ mình, cúi đầu…..Sam cái tay không ngoan ngoãn vuốt hông mình, sờ sờ nắn nắm, cuối cùng chui vào trong áo, chạm đến ngực Sử Diễm Phỉ, nhéo bên này nhéo bên kia.
“Ân……….” Sử Diễm Phỉ rên nhẹ một tiếng, Troy và Khải Khải đối diện hung hăng liếc trừng một cái.
Sử Diễm Phỉ vội che lại miệng mình, Sam bĩu môi, rút tay, cúi xuống, dùng đầu lưỡi mèo thô ráp, nhẹ nhàng liếm cổ và tai Sử Diễm Phỉ. Sử Diễm Phỉ nhắm mặt mặt lại đỏ bừng, không dám dãy dụa cũng không dám kêu, cuối cùng không chịu nổi, mềm nhũn ngã vào lòng Sam, mặc nó ăn đậu hũ mình.
Đối diện Khải Khải và Troy nhìn liên tục lắc đầu, Khải Khải quay đầu liếc Troy một cái – mèo và người, đều lưu manh.
Troy thừa dịp hưởng thụ, híp mắt nhìn Khải Khải đầu lưỡi liếm liếm – Em không chịu cho tôi làm sao, tôi kĩ thuật tốt hơn nó nhiều!
Đúng lúc này, tiếng cửa “ken két”, như là có người nhẹ nhàng đẩy. Bốn người nín thở, chợt nghe im lặng một lúc, truyền đến tiếng cười “hắc hắc hắc”
Khải Khải và Sử Diễm Phỉ nghe được lạnh gáy, đây rõ ràng không phải tiếng người, hai người bản năng nghĩ tới lời về bà đồng gì đó.
Sau đó, chỉ thấy một bóng đen lảo đảo đi đến, vừa đi vừa cười……….Mấy người đồng thời nghĩ, đây chính là thứ dọa sợ bảo vệ.
Ở cửa, một mảng bóng tối không nhìn ra cái gì, người nọ đi tới cửa sổ nhỏ, ánh trăng bên ngoài chiếu vào, chiếu sáng một khoảng không gian, Khải Khải khi thấy rõ ràng mặt người kia, cả kinh hít một ngụm hơi lạnh.
Chỉ thấy người kia mặt tái nhợt, cái gì cũng không có, trông như cục bột trẻ em, mắt mũi không có, tóc trắng xám, gần như che kín mặt, trên người mặc áo choàng ngắn màu xám rách tả tơi, kì thực dọa người không phải nó không có mặt, mà là nó cổ không giống người bình thường…….dài gấp 3, lại như cổ vịt thô, nhìn dị thường đến kinh hãi.
Sử Diễm Phỉ sợ tới mức giấu đầu vào lòng Sam, không dám ngẩng lên, Sam nhẹ nhàng vỗ về, ý bảo đừng sợ.
Khải Khải cũng cau mày, nghĩ, kì thật mấy thứ kinh dị gì đó Khải Khải thấy không ít, yêu ma quỷ quái cũng không phải chưa thấy qua, ở trên chiến trường nơi nơi thi thể, chính là……….Gần đây một tháng qua, cũng khiến anh có chút thích ứng, vốn không có người bình thường, cũng không biết mình có vấn đề, hay nhiệm vụ lần này có vấn đề.
Yêu quái kia đi lại trái phải, chậm rãi đi đến chỗ bốn người trốn.
Dần dần, rời nơi có ánh trăng, ẩn vào bóng đêm, chính là mặt trăng lớn đặc biệt phản xạ ánh sáng, mặc dù trong phòng tối, vẫn có thể thấy rõ ràng.
Khải Khải quay lại nhìn Troy , chỉ thấy hắn vẻ mặt khinh thường, như là thấy thứ trước mắt không có gì đáng sợ, Khải Khải cũng thoáng nhẹ thở.
Troy lấy đèn pin quân dụng từ tay Khải Khải, chỉnh mức sáng nhất, ra hiệu bảo Khải Khải đừng lên tiếng.
Khải Khải lẳng lặng nín thở nhìn, chỉ thấy yêu quái kia tới trước mặt bọn họ, chậm rãi ngồi xuống, mặt đến trước mắt Khải Khải.
Khải Khải dù đã chuẩn bị tâm lí, nhưng ngực vẫn đánh trống, mặt kia to gặp đôi người bình thường, mặt cũng giống như da, chính là trên mặt trơn nhẵn đến ghê rợn, tuy rằng trên mặt cái gì cũng không có, không nhìn ra biểu tình, nhưng Khải Khải chính là cảm thấy thứ này âm trầm tà ác dị thường.
Ngay tại thời điểm thứ kia chậm rãi tới gần Khải Khải, Troy đột nhiên giơ tay che mắt Khải Khải, chiếu thẳng mặt yêu quái, mở đèn pin.
Bên kia Sam cũng đã sớm nhắm mắt, bảo vệ Sử Diễm Phỉ trong lòng.
Đèn pin quân dụng chiếu gấn có thể sinh ra cường quang, khiến người lóa mắt, yêu quái kia lại cực kì sợ ánh sáng, bị ánh sáng mạnh chiếu vào, đọt nhiên phát ra tiếng kêu thảm thiết, ôm mặt đào tẩu.
Chạy thật xa rồi, bọn Khải Khải vẫn còn có thể nghe thấy tiếng hét chói tai thê lương khiến người ta sợ hãi.
Khải Khải quay nhìn Troy , hai người nhìn nhau thật lâu, chợt nghe Khải Khải lạnh lùng nói: “Buông tay!”
Troy mạnh mẽ bình tĩnh, “Em bỏ trước!”
Hai người giằng co, Sam cùng Sử Diễm Phỉ thấy kì quái, tầm mắt hạ xuống, thấy tay Troy ở trên bụng Khải Khải, mà tay Khải, đang nhéo mu bàn tay Troy ……….
“Đừng giỡn nữa, định đến khi nào, trở về nháo không được a.” Sử Diễm Phỉ nhìn hai người.
Ba người đồng thời giật mình nhìn – gay nói tiếng người!