CHƯƠNG 21
Phi cơ từ sân bay quốc tếJakartađáp xuống, vì trên phi cơ có án mạng, cho nên đến trễ, hành khách trên chuyến bay còn cùng nhất chí, nói là do con vật kia cắn chết tiếp viên hàng không. Bởi vì sự tình quá mức quỷ dị, cho nên cảnh sát cũng không dám công khai, chỉ lén xử lí, Khải Khải rất nhanh rời sân bay.
ỞJakartamột đêm, mọi người mua ít vật tư, hôm sau xếp hành lí, quần áo đơn giản chuẩn bị vượt eo biển Java đến bến thuyềnKalimantan.
Eo biển Java: (tiếng Indonesia: Laut Jawa) là một vùng nước, bao phủ diện tích khoảng 310.000 km² (120.000 dặm vuông). Nó là một biển nông, nằm trên thềm lục địa Sunda. Nó được hình thành khi mực nước biển dâng lên vào cuối thời kỳ băng hà gần đây.[1] Biển Java nằm giữa các đảo lớn thuộc Indonesia như Borneo ở phía bắc, Java ở phía nam; Sumatra ở phía tây và Sulawesi ở phía đông. Các eo biển ở phía tây bắc của nó như Karimata, Bangka và Gaspar nối nó với vịnh Thái Lan và biển Đông. Eo biển Sunda ở phía tây nam nối biển Java với Ấn Độ Dương. Phía đông của biển này là biển Flores. Phía đông bắc nó thông với biển Celebes bằng eo biển Makassar. (nguồn:vi. wikipedia
Chi tiết xin vài đây xem
Nói là thuyền, kỳ thật còn không băng thuyền chở ngư dân và thuyền hàng, chính là không có một khoang thuyền cho du khách ngồi mà thôi. Khải Khải thay trang phục thám hiểm, cho nên có tâm trạng nói về Kalimantan, nơi nào cảnh đẹp, nơi nào không thể tới gần, bất quá không khéo là, nơi đám Khải Khải đến, chính là nơi nguy hiểm nhất trong “Hutan Gelap”
Eo biển Java rất yên, qua sông cũng chỉ một ngày một đêm, đám Khải Khải lên thuyền tụ tập một chỗ nghiên cứu bản đồ, cũng hỏi dân bản xứ về một số loại cây cối cấm kỵ……..Dân bản xứ phần lớn đều nói một chút, rất nhiệt tình nói cho cả bọn.
Rất nhanh, trời tối đen, mọi người đi ngủ, trong lúc mơ mơ màng màng Khải Khải đột nhiên nghe thấy từ thân thuyền phát ra vài tiếng vang rất nhỏ “Đông…….Đông”
Khải Khải từng nhiều lần mạo hiểm, anh nhớ rõ một lần đi qua tác mã ly gặp hải tặc, lão thuyền trưởng kinh nghiệm nói cho anh, “Hải tặc thường xuyên thừa dịp buổi tôi đến đánh lén thuyền con, bọn chúng thích dùng đầu thuyền gắn lốp cao su dày, cho nên khi đầu thuyền đụng vào thân thuyền, phát ra tiếng “đông” nặng nề
“Không phải đi?” Khải Khải cau màu, nghe nói vùng gần eo biển không yên ổn, nhưng thuyền hải tặc cũng không đến mức đánh cướp thuyền cá đi? Khải Khải đứng dậy, nhìn ra cửa sổ bên ngoài, quả nhiên, thấy ngoài lan can có bóng, hải tặc vạm vỡ đầu buộc khăn đỏ.
“Thật sự náo nhiệt.” Troy ngó nhìn, “Bang hải tặc này phỏng chừng là cùng thuyền lão đại ở đâu đó.”
“Ừ.” Khải Khải gật đầu, “Đại khải bắt ít người, sau đó đòi tiền chuộc.”
Sam Safi và Mạc Ninh cũng sớm tỉnh, chỉ Sử Diễm Phỉ và Diệp, Đông Đông là như thế nào vẫn không tỉnh, hơn nữa tỉnh bây giờ cũng rất nguy hiểm.
Thấy hải tặc ngày càng nhiều, nhưng lại cùng mấy thuyền viên nói chuyện, Khải Khải nhíu mày, “Hóa ra là thuyền của hải tặc…….Giờ giải quyết chỉ sợ có phiền toái.”
“Yên tâm đi.” Troy nói khẽ với Khải Khải, “Chúng ta trước tiên quan sát tình hình, thật sự nếu không được, liền rời thuyền.”
Khải Khải không nói, cùng Troy nhìn về mấy góc sáng. Khải Khải nhìn bốn phía, bốn góc sáng có 4 nhóm người, tận cùng bên trong là bọn họ, ngoài cùng là một đám người Mĩ, thoạt nhìn như săn trộm. Thứ 3 là đám công nhân Ấn Độ, người địa phương hẳn là sẽ không bị uy hiếp, còn lại là một tổ du khách, người da màu cũng có, bất quá chủ yếu là người châu Âu. Những người này, đại bộ phận đều đang ngủ, chỉ có mấy tên người Mĩ hình như đang tỉnh, trong đó có mấy người nhìn chằm chằm bọn Khải Khải.
Không lâu sau, nghe thấy ngoài cửa có tiếng chân, mấy tên người Mĩ liếc nhau một cái, lấy súng trong balo ra.
Khải Khải nhíu mày…..mấy người này ngoài nghề có thể là thám hiểm rừng, hoặc săn trộm, mang vũ khí theo người như vậy có chút rất dọa người, hơn nữa nhìn mấy người này đứng lên……….Tuyệt đối là người quân đội.
Sử Diễm Phỉ cọ cọ Sam bên cạnh, nói nhỏ: “Nha, nhiều kẻ cơ bắp quá…….Đáng ghét, ta ghét nhất bị thịt!”
Sam hưng trí lên, vòng tay ôm eo Sử Diễm Phỉ, hôn một cái lên cổ anh, Sử Diễm Phỉ giật mình đánh một cái. Hành động hơi lớn tiếng, chợt nghe mấy tên người mĩ dùng tiếng anh cười mắng một câu, “Gay chết tiệt.”
Bọn Khải Khải đều không nhịn được cười, Sử Diễm Phỉ mặt đỏ bừng, hung hăng đẩy Sam ra, Sam cười hì hì nói: “Giận gì chứ, anh vốn là gay.”
“Tôi mới không phải!” Sử Diễm Phỉ giận dỗi, chỉ thấy mấy kẻ ngoài nghề ra hiệu đừng lên tiếng với bọn họ. Sử Diễm Phỉ liền im lặng, ủy ủy khuất khuất lùi ra sau, ngồi cùng Diệp, Diệp vỗ vỗ anh, an ủi.
Mấy người mĩ đi đến cửa, nhìn qua cửa sổ, dùng tiếng pháp nói, “Đều là hải tặc, thuyền này có vấn đề.”
“Ra xử bọn chúng đi.” Trong đám có một người cười hì hì nói, “Tất cả đều xử, khách bọn chúng cũng xử.”
Một người khác trừng mắt nhìn hắn, rồi quay nhìn đám Khải Khải, phát hiện mấy người không có phản ứng gì, bởi vậy đoán bọn họ khôn nghe hiểu tiếng pháp. Kỳ thật bọn họ không biết, bọn Khải Khải đều có thể hiểu tiếng Pháp, chỉ là cố ý giả bộ không có phản ứng.
Mấy người nước ngoài thấy bọn họ không hiểu, cứ yên tâm dùng, có một người nói, “Trước để hải tặc vào, cùng nhau giết.”
“Được, bất quá để người kia lại.” Trong đó một người tóc vàng cao lớn nói, rồi nhìn lướt qua đám Khải Khải.
“Mày lại nổi hứng?” đồng bọn giễu cợt hắn, “Lần này nhìn trúng ai?”
Tóc vàng cười liếc mắt nhìn Khải Khải, không thành tiếng.
Một tên khác hình như có ý kiến, “Tao cũng thích, mày đừng tranh với tao.”
Hai người theo sau thì thầm thương lượng, Khải Khải dựa vào thành cửa sổ, nghiêng mặt chú ý tình hình hải tặc bên ngoài, hoàn toàn không chú ý mấy kẻ này thương lượng cái gì, Troy mặt đen lại. Quay nhìn Khải Khải, Troy nháy mắt hiểu mấy tên nước ngoài như thế nào liếc mắt một cái liền thích Khải Khải…….Chỉ thấy anh nghiêng người nhìn bên ngoài, ánh trăng chiếu qua cửa sổ vừa vặn ôm lấy khuôn mặt anh, ánh sáng nhu hòa khiến sườn mặt Khải Khải đẹp đến hoàn mĩ.
Khải Khải tuy rằng bình thường tính tình táo bạo, thường xuyên nói chuyện thô bạo, nhưng là vẻ ngoài rất được, nét phương đông kết hợp phương tây khuôn mặt vừa tinh xảo lại không mất lập thể, làn da màu mật ong. Bởi vì nhiều năm rèn luyện, dáng người thon gọn, không có cơ bắp dọa người, chỉ hơi có cơ lại mềm dẻo, làm người ta không nhịn được phải nhìn nhiều lần. Một người như vậy, dưới ánh trăng lại càng đẹp, nhất là cái cổ lộ ra ngoài………. Troy nhìn chăm chú, đột nhiên chú ý đến Đông Đông vốn là đang ngủ thẳng giấc gáy khò khò không biết tỉnh lúc nào, quỳ rạp trên mặt đất, ngẩng đầu nhìn góc cạnh mặt Khải Khải, thình lình tuôn ra một câu, “Khải Khải a, anh nhìn có chút giống mẹ tôi………”
Khải Khải sửng sốt, nghe Mạc Ninh cười nhẹ một tiếng……… Giận! Khải Khải giơ tay, cho Đông Đông một đấm.
Đông Đông bị đánh xoa đầu, đến chỗ Diệp ngồi xuống, “Anh ta thế nào tự nhiên lại đánh người?”
Diệp xoa xoa đầu Đông Đông, “Đội trưởng đẹp trai như vậy, em như thế nào bảo anh ấy giống nữ, đương nhiên không vui.”
Đông Đông trừng mắt, “Người khác thường xuyên nói em lớn lên giống mẹ! Em đâu không giận!”
Khải Khải vô lực, thu hồi tâm sự nhìn ra ngoài cửa sổ, chỉ thấy hải tặc đã định vào khoang thuyền, đồng thời như thế, mấy người nước ngoài phân tán mai phục, một tiếng nổ, cửa bị hải tặc đá văng, có nhiều người tiến vào, nhưng bọn hắn cầm dao nhỏ còn không kịp mở miệng, đã bị băng đạn hỏi thăm.
Mấy người nước ngoài vừa nổ súng vừa đi ra ngoài, đem mấy tên hải tặc giết chết, nhìn động tác, xem ra là thường xuyên giết người, mí mắt cũng không chớp một cái.
Tiếng súng vang kinh động đến những người khách vốn đang ngủ trên thuyền, tất cả mọi người hoảng loạn đứng lên, tụ tập lại, có nhiều người lấy điện thoại muốn báo nguy xin giúp đỡ, nhưng phát hiện nơi này không có tín hiệu.
Rất nhanh, mấy người nước ngoài đã làm thịt đám hải tặc, chưa kịp lên thuyền cũng đều đào tẩu.
Chế ngự thuyền viên, có mấy tên chĩa súng vào thuyền viên, bảo bọn họ tiếp tục lái, mặt khác vài kẻ vào khoang thuyền, chĩa súng vào du khách đang sợ hãi, “Đừng có giở trò, tất cả đều đi ra!”
Hành khách đều rất sợ hãi, chỉ biết ngoan ngoãn đi ra ngoài. Đám Khải Khải cũng đứng lên, mấy người nhìn nhau liếc một cái, tính giải quyết mấy tên này thế nào, mới đi tới cửa, tên tóc vàng và tên to con dùng súng chắn Khải Khải, nói tiếng anh, “Mày ở lại.”
Khải Khải hơi sửng sốt, chỉ thất vẻ mặt Troy âm trầm, như muốn giết người.
Khải Khải ý bảo bọn họ ra ngoài trước, xử lí bên ngoài, hai tên này để anh được rồi.
Troy với Khải Khải gần như nói gì nghe nấy, bất đắc dĩ, đành phải rời đi. Mọi người sau khi ra khỏi cabin, tóc vàng đóng cửa, khóa lại.
Khải Khải đứng đó, tóc vàng đứng trước mặt Khải Khải, tên to con đứng sau, dùng súng chĩa vào anh, tóc vàng cười ha ha hỏi, “Tên gì?”
Khải Khải nhìn hắn, “Khải Khải.”
“Tên lạ vậy.” Tóc vàng vén tóc mái Khải Khải, kinh ngạc nhìn Khải Khải, cười, “Cậu người nước nào? Sao lại đẹp vậy?”
Khải Khải nghe được cười, nghĩ, ông đây đương nhiên đẹp, “Người Trung Quốc.”
“A……” Tên to con đằng sau vỗ vỗ mông Khải Khải, “Người Trung Quốc à……….”
Khải Khải bật cười, hỏi hai tên, “Các người muốn làm gì?”
“Ha ha….” Tóc vàng cười hì hì nói, “Nghĩ chơi với cậu chút, vốn chỉ có mình ta, ai bảo cậu đẹp thế, chúng ta đều thích, cho nên, phiền cậu một lần hầu hạ hai người.”
“Thật sao.” Khải Khải bất động thần sắc.
Tóc vàng dùng súng chỉ ngực Khải Khải, cười dụ dỗ, “Bảo bối, cởi áo.”
Khải Khải cười, bắt đầu cởi nút áo, tóc vàng liền cười nhạo một trận, “Thật sự ngoan.”
Cởi áo, Khải Khải đứng tại chỗ, hai tên chiêm ngưỡng, dáng người hoàn mĩ làm hai tên không chịu được nuốt nước miệng, lầm bầm, “Mẹ nó, thật mê người!”
“Các ngươi cầm súng làm?” Khải Khải cười lạnh.
Hai tên nhìn thấy trên mặt anh thoáng khinh thường, lửa giận dâng lên, to con buông súng, ôm Khải Khải từ sau, vòng qua cổ Khải Khải, tóc vàng cũng buông súng, cúi xuống kéo quần Khải Khải, hung tợn nói, “Yêu tinh, không làm ngươi khóc cầu xin…….”
Nói chưa dứt, đã bị Khải Khải cho một cước, cằm ăn đầu gối, “Á….” tóc vàng không phòng bị, khớp hàm vừa mở, đã đem đầu lưỡi cắn gần đứt, miệng đầy máu, té ngã lăn ra đất. không đợi đằng sau khôi phục tinh thần, Khải Khải một cước đá gãy đầu gối hắn, một phát quá bất ngờ, người ngã lăn ra. Lấy súng hai tên, Khải Khải cười lạnh, hỏi “Bọn mày là ai?”
Tóc vàng miệng đầy máu, đã không có cách nói chuyện, to con cũng ý thức được mình gặp kẻ không dễ chọc, liền nói danh, “Anh đẹp trai, chỉ đùa một chút, đừng nên tưởng thiệt.”
Khải Khải đá hắn một phát, “Mẹ nó vô nghĩa, nói, ai?”
……
Trên boong, mấy tên nước ngoài chỉ huy hành khách đem thi thể hải tặc ném xuống biển, Troy vẫn không yên lòng, liền tiếp quay lại nhìn về hướng khoang thuyền, ánh mắt lo lắng.
Mạc Ninh bên cạnh cười, “Đừng lo, với thân thủ Khải Khải, xử hai tên kia là dư dả.”
Troy không nói, Sử Diễm Phỉ đùa giỡn nói, “Anh ta là lo Khải Khải bị ăn đậu hũ đi…….Bất quá kì quái, bọn họ như thế nào thích Khải Khải, không thích tôi? Tôi xinh đẹp động lòng như vậy.
Mọi người ăn ý không nhìn Sử Diễm Phỉ, Troy nhìn tình huống xung quanh, liếc mắt nhìn Sam và Safi, ý bảo hai người đối phó mấy tên bên kia, mình và Mạc Ninh giải quyết mấy tên gần nhất.
Mọi người hiểu ý hành động, chợt nghe một người dân bản xứ đột nhiên nói, “Bọn chúng hình như không phải đi Kalimantan.”
Mạc Ninh sửng sốt hỏi, “Là thế nào? Hướng đi thay đổi?”
Đúng.” Người dân bản xử sợ đến phát run, “Bọn chúng, hình như muốn đi Paula Karamian đảo…….”