CHƯƠNG 2
Trở về nhà Khải Khải một bụng oán khí, ngồi xuống nhìn đùi mình, được nha, nhanh nhẹn để lại một dấu giầy a! Khải Khải anh trên chiến trường cũng chưa từng được nếm qua, hôm nay thế nào lại bại trên tay một tiểu quỷ…..
Bất quá tiểu quỷ kia đúng thật kỳ quái, tóc bạc trắng, buổi tối nhìn thấy, không đem người dọa chết đi, nhưng lại từ trên trời rơi xuống, chẳng lẽ là người ngoài hành tinh?
Hùng hùng hổ hổ tắm rửa sau liều mạng ngủ vùi, cả đêm đều mơ thấy tiểu quỷ tóc trắng kia, sáng sớm mới sáu giờ đã tỉnh, bên ngoài thời tiết âm u, Khải Khải tâm tính cực kì không vui.
Ngồi dậy, lười biếng đánh răng, chuông cửa vang….Không để ý tới, phỏng chừng không phải tiểu Ấn Độ xuất viện ám hắn đi.
Chuông cửa liên tục kêu.
……?……
Khốn kiếp, sáng sớm như vậy, tên nào không muốn sống đến thế ?
Miệng còn ngậm bàn chải ra mở cửa, đập vào mắt là một cái đầu tóc trắng, thấy rõ khuôn mặt trắng gần như trong suốt cùng con ngươi màu vàng….
……!……
Khải Khải nhất thời không có phản ứng kịp, chỉ thấy cậu nhóc vẫn là quần áo hôm qua, áo da đen, có vẻ xốc xệch, không biết có phải do màu da quá mức nhợt nhạt, Khải Khải cảm thấy hắn cả người vô cùng tiều tụy, đôi mắt to màu vàng, cứ như biết nói vậy…..
“Nhóc….Nhóc tìm ai?” Câu hỏi ngu xuẩn đến cực điểm, nơi này ngoài mình ra còn có ai?
“Trả lại cho tôi!” Cậu nhóc ngẩng đầu trừng mắt Khải Khải, vẻ mặt âm trầm.
“Trả? ….. Trả cái gì?” Khải Khải nghĩ không ra, cầm bàn chải chải vài cái, nghĩ tiểu quỷ này giọng nói thật đặc biệt, không giống người bình thường.
Cậu nhóc nghe câu trả lời của Khải Khải, mặt mũi liền cau lại, nắm áo, “Mau trả lại cho tôi !!”
Khải Khải bị cậu nhóc nắm áo, thiếu chút nữa nuốt cả bàn chải, tiểu quỷ kia thấp bé, còn chưa đến mét bảy, so với Khải Khải mét tám, thấp hơn nhiều. Hắn bị tiểu quỷ nắm thắt lưng, nuốt phải kem đánh răng, chỗ đạp trên đùi lại nhói đau, không khỏi tức giận, một tay nhấc tiểu quỷ kia lên, ném ra ngoài, “Ping” cửa đóng lại.
Xoay người vừa định kiếm cốc nước xúc miệng, thì vang lên tiếng đập cửa kinh thiên động địa, cùng với tiếng gào thét “Trả lại cho tôi! Mở cửa ra! Đem nó trả cho tôi!!”
Hiện tại là 6 giờ sáng, người sống ở đây đều là hoạt động về đêm, giờ là thời điểm họ ngủ, loại tiếng động này, lại không đánh thức họ đi, cho nên Khải Khải bất đắc dĩ mở cửa, cho tiểu quỷ kia vào.
Cậu nhóc kia bị Khải Khải nhấc bổng, liền vung chân quơ tay đấm đá, Khải Khải lại bất đắc dĩ ném nó vào sô pha đầy quần áo, nghĩ sô pha mềm, sẽ không đau, không nghĩ tên nhóc đó rơi xuống sô pha kêu lên một tiếng, rồi không động đậy.
Khải Khải vội tới xem, cúi đấu liền thấy…..Đang ngủ?!
Vô cùng kinh dị nhìn tiểu quỷ kia – quả thật đang ngủ. Khải Khải mới phát hiện tóc nó không phải nhuộm, mà là sinh ra đã trắng, da mặt nhìn như trong suốt, hóa ra là bạch tạng a…….
Bất đắc dĩ thở dài, Khải Khải đột nhiên nghĩ, tiểu quỷ vừa rồi nói cái gì “Trả lại cho tôi” ?
Đem quần áo mặc ngày hôm qua xem…..Quả nhiên, mắc trên cúc áo là dây chuyền, hẳn là hôm qua đụng vào nhau đã vướng phải, tiểu quỷ tìm thứ này cả một đêm?
Khải Khải cầm sợi dây chuyền, chỉ thấy ở dưới có một mặt vòng hình quả trứng, kiểu dáng này có thể mở ra. Nhẹ nhàng mở mặt vòng, thấy bên trong đều là hai hình chụp giống nhau, mặt trong là hình chụp, một người phụ nữ vô cùng xinh đẹp, trong lòng ôm một bé con tóc trắng, không khỏi tán thưởng, “Oa….Thánh mẫu a….”
Nhìn mặt ngoài, là mấy hàng chữ nhỏ được khắc : “Cho Đông Đông đáng yêu nhất, mama vĩnh viễn yêu con.”
Khải Khải nhìn mặt vòng chốc lát, lại cúi đầu nhìn tiểu quỷ mơ mơ màng màng, bất đắc dĩ lắc đầu, nhẹ nhàng đem vòng cổ đeo vào cho nó. Thấy tiểu quỷ ngủ không thoải mái, Khải Khải liền đem nó khiêng vào phòng ngủ….Một lúc sau, Khải Khải không có thói quen dậy sớm ở trên giường lim dim, cũng đã ngủ….Lại một lúc sau, tiếng hét chói tai vang lên, Khải Khải bừng tỉnh, ngạc nhiên thấy mình đang ôm chặt tiểu quỷ kia, còn nó, đôi mắt màu vàng phẫn nộ nhìn chằm chằm hắn.
“Di? Mình thế nào lại ngủ…..Nha……” Khải Khải mơ mơ hồ hồ, đã bị tiểu quỷ cho một đấm, không chút lưu tình hung hăng đấm vào mắt, anh ôm lấy mắt. Tiểu quỷ kia nhẩy xuống giường, phát hiện vòng cổ đang đeo trên cổ, thở một hơi nhẹ nhõm, rồi nhìn Khải Khải mắng : “Quỷ háo sắc chết tiệt!” Rồi chạy đi….
Khải Khải nửa ngày mới tỉnh mộng, tức giận chửu mẹ nó, hung hăng ném gối vào tường. Vào toilet đứng trước gương, thấy trên khuôn mặt đẹp trai không ai bằng của mình, một bên mắt gấu mèo…..
Khải Khải hung tợn chửu ầm, “Thằng nhóc chết tiệt! Đừng để ông gặp lại mày, ông sẽ lột da…Bất quá nó thế nào tìm được mình?” Khải Khải cúi đầu nghĩ nửa ngày…..Không có kết quả.
Ngay khi Khải Khải nghĩ lấy súng chuẩn bị đuổi giết tên nhóc kia, điện thoại đột nhiên kêu lên.
“Uy! Tên nào không muốn sống vậy hả?” Khải Khải nổi giận đùng đùng hét vào điện thoại.
“Ông nội nhà ngươi!” Đầu kia điện thoại còn tức giận hơn.
Khải Khải vừa nghe nửa chữ đã biết là ai, “Lão gia tử a….Gọi đến có chuyện gì? Có việc?”
Lão gia tử vừa là bạn Khải Khải, cũng là người đại diện cho anh ta. Lão gia tử quan hệ rất rộng, cho nên khách hàng Khải Khải bình thường đều thông qua lão, hơn nữa lão lại biết rõ tính nết Khải Khải, công việc bình thường không gọi đến hắn, hôm nay tự mình gọi đến đây, xem ra không phải việc nhỏ.
Quả nhiên, lão gia tử đầu kia cười nói; “Lập tức đến chỗ ta, có việc lớn!”