CHƯƠNG 41
Một bữa ăn xem như là vui vẻ, Khải Khải và Jeff thường cho ra một hai câu ân cần hỏi thăm một chút, Jakov tuy rằng không biết ân oán hai người bọn họ, thế nhưng từ biểu tình của Jeff cũng hiểu biết về hắn, Jakov biết Jeff nhìn trúng Khải Khải.
Ăn xong bữa cơm, Jakov nói còn một số việc phải xử lý, để Khải Khải và Jeff tới chỗ đi dạo trước, Khải Khải tính Troy nếu đã tìm được tấm bia đá, bản dập chắc cũng làm xong, thế nhưng nếu không tìm được bia đá, như vậy để Jakov trở lại cũng là chuyện tốt.
Jakov rời đi, Khải Khải đứng dậy chuẩn bị đi dạo trên du thuyền, dù sao khó có được cơ hội này. Vừa định đi, chợt thấy Jeff đi theo, cười nhìn Khải Khải, “Ở đây tôi quen thuộc, có muốn dẫn đường cho cậu không”.
“Không cần”. Khải Khải không quan tâm nói, “Vừa ăn cơm xong, tôi muốn đợi một người, cũng để tiêu hóa”. Nói xong, đi thẳng.
Jeff cũng không biết mình bệnh gì lại thích cái miệng chua cay này, Khải Khải mỗi lần đều khiến cho hắn như trong ngực nuôi con mèo nhỏ, chọc ngứa hắn, vội đuổi theo, đi bên cạnh Khải Khải, “Dù sao cũng tiện đường”.
Khải Khải cũng không tính toán với hắn, du thuyền bên trong thuần trắng, không hề ít nam thanh nữ tú ăn mặc thời thượng đi tới đi lui, cách đó không xa còn có tiếng nhạc, người người ta ta nói nói cười cười, xem ra là tới phòng lớn rồi.
“Chỗ này là sòng bạc”. Jeff cười cười nói với Khải Khải, “Có muốn thử vận may không?”
Khải Khải nhún nhún vai, “Không có hứng thú”.
“Tôi thật ra muốn chơi một ván với cậu”. Jeff cười ha hả nói, “Không bằng như vậy đi, chúng ta làm một ván, nếu như tôi thắng, thứ tôi muốn cậu hẳn là biết, nhưng nếu cậu thắng, tôi có thể theo nghe lời cậu”.
Khải Khải nhướn nhướn mày, “Nghe theo tôi?”
“Đúng vậy”. Jeff liếm liếm môi, “Tôi sẽ dẫn người cùng Jakov tham gia hành động với các cậu…..Đến lúc đó, tôi sẽ nghe lời cậu”.
“A…..” Khải Khải xoay mặt nhìn hắn, nói, “Không chơi cũng phải vậy?”
Jeff có hơi bị nụ cười của Khải Khải đầu độc, chợt nghe Khải Khải thấp giọng nói, “Tình trạng hiện tại của ông, tôi bảo ông làm gì, ông sẽ làm đó, không phải sao?”
“Hả…..” Jeff hít một hơi, ***g ngực phập phồng, tới gần Khải Khải, “Yêu tinh chết tiệt”.
Khải Khải không nói thêm nữa xoay người, liền bị Jeff ngăn cản, “Rốt cuộc thế nào cậu mới để tôi thượng?”
Khải Khải ngẩng đầu nhìn trái phải hai bên thang cuốn, nói: “Anh muốn đi lên a? Xin cứ tự nhiên, tôi không cản a”. Nói xong, xoay người đi, bị Jeff túm một tay kéo lại, “Nói một chút xem, cậu muốn cái gì? Tôi cái gì cũng có thể cho cậu”.
Khải Khải nghĩ nghĩ, ngoắc ngoắc ngón tay, kêu hắn lại.
Jeff mỉm cười lập tức tới gần, thì nghe Khải Khải ghé tai hắn hạ giọng nói, “Tôi muốn anh biến đi”. Nói xong, xoay người đi.
Jeff một người đừng tại chỗ, nhìn Khải Khải đi vào sòng bạc, ánh mắt ác liệt, chợt nghe đằng sau có người cười nói, “Cậu cũng thích đụng đầu cửa sắt a?”
Jeff liếc mắt nhìn Jakov bên cạnh, lạnh lùng nói, “Ông đây muốn cậu ta đến điên rồi”.
“Nha….” Jakov xoay mặt nhìn Jeff, “Tôi trước nghe nói, có một tên hai lần đem cậu đánh ngã, đào tẩu từ trên giường…..Không phải là cậu ta đấy chứ?”
Jeff khó chịu nhìn liếc mắt nhìn Jakov.
“Vốn là thế, cậu nói muốn, ta bắt lại cho cậu, trói ném lên giường”. Jakov nâng chén rượu uống một ngụm,”Bất quá ta còn muốn hợp tác với cậu ta, vạn nhất chọc câu ta, đến cuối cùng không thu lại được, làm hỏng chuyện lớn”.
Jeff khinh thường bĩu môi, chằm chằm nhìn theo bóng lưng Khải Khải.
“Đừng nóng vội”. Jakov vỗ vỗ vai Jeff, “Chờ chúng ta trờ về từ thành hoàng kim, ta đưa người đến cho cậu chơi, đến lúc đó cậu giữ bên cạnh mà chậm rãi đùa giỡn, được không?”
“Này phải đợi đến khi nào”. Jeff bất mãn, “Ta sợ mình không dài mệnh được như vậy…..Hơn nữa, tiểu tử này vừa ngang tàng vừa tinh ranh, ông xác định cậu ta sẽ hợp tác với ông?”
Jakov nhướn nhướn mày, nghĩ có lý, “Ý cậu là?”
“Nghe này, trước để ta khiến cậu ta dễ bảo chút, sau đó cậu ta có muốn chạy cũng không được”. Jeff cười nhạt.
Jakov nghĩ một chút, gật đầu, “Phải, nghe cũng rất có lý”>
“Ngoài ra…..” Jeff nói, “Khải Khải rất có năng lực, nếu như cậu ta nghe lời, chúng ta đi hoàng kim thành cũng chắc ăn hơn một chút”.
“Phải…..” Jakov hình như là có chủ ý, liền nói, “Cái này đơn giản, ta tìm người cho cậu chơi trước, bất quá…..Đừng có đùa chết a”.
“A….” Jeff cười nhạt, “Thế nào lại thế!”
“Ai, bất quá lại nói”. Jakov uống một ngụm rượu, vô tư nói, “Cậu thế nào lại thích loại này?”
“A?” Jeff không hiểu được nhìn Jakov.
“Không tệ, Khải Khải đúng là không tệ, vừa đẹp trai vóc người cũng tốt, bất quá cậu ta nhìn thế nào vẫn là đàn ông có đúng không…..Lại cũng có quyền cước,vừa nhìn đã thấy không phải đèn cạn dầu”. Jakov nhướn nhướn mày, “Ta vẫn thấy đàn bà tốt hơn”.
Jeff nhìn Jakov, “Ông trước không phải thích mỹ thiếu niên sao?”
“Kỳ thực ta vốn là vậy, chính là thích mỹ nhân, nam nữ đều có thể”. Jakov liếm liếm môi, “Hay nhất chính là loại đàn ông so với phụ nữ còn đẹp hơn, còn quyến rũ mê hoặc từ trong xương cốt”.
Jeff nhìn trời liếc một cái, “Ông thích gay a?”
“Ai ~ chỉ cần là người đẹp, quản gì hắn là gì…..” Jakov nói chưa dứt lời, liền ngây ngẩn, hai mắt nhìn chằm chằm bên dưới.
Jeff theo đường nhìn của hắn nhìn xuống phía dưới, chỉ thấy dưới lầu một đám người, có một mỹ nhân tóc vàng đi vào, Jeff lập tức nghĩ tới tiêu chuẩn Jakov vừa nói —– nam nhân đẹp hơn cả phụ nữ, quyến rũ mê hoặc từ tận trong xương!
“A….” Jeff lắc đầu, hỏi Jakov, “Người này phù hợp?”
Jakov miệng há to mắt trợn lớn, tán thán nói, “Chúa ơi, là thượng đế ban cho ta, tạo hóa rốt cục hiển linh rồi!”
Jeff có hơi bất đắc dĩ, “Đây là khách trên tàu ông?”
Jakov lắc đầu, “Khẳng định là lần đầu tiên tới, không ta đã sớm phát hiện!”
“Nhìn rất được”. Jeff lấy một ly champagne từ phục vụ đi qua, chạm cốc với Jakov, “Xem ra ngày hôm nay chúng ta đều tìm được mục tiêu”.
“Không sai”. Jakov chạm ly với Jeff, “Chúc chúng ta đều chơi vui vẻ!”.
Hai người đều một hơi uống cạn sạch, rồi tự tách ra làm việc của mình.
Người tới kia là ai? Đương nhiên là Sử Diễm Phỉ, kỳ thực bên cạnh anh còn có Sam, chỉ là Jakov mắt chỉ nhìn thấy mĩ nhân, không chú ý đến sự tồn tại của Sam.
“Yêu tinh chết tiệt, anh lại phóng điện!” Sam hung hăng trừng Sử Diễm Phỉ.
Sử Diễm Phỉ có hơi oan ức quay sang, tay vuốt vuốt mái tóc vàng của mình, thương cảm nói, “Ai……Đẹp cũng là tội a”.
“Anh còn đùa sao”. Sam hầm hừ trừng mắt với Sử Diễm Phỉ, “Như thế này lúc về ông đây làm cho anh không đứng dậy nổi?!”
Sử Diễm Phỉ bĩu môi, liếc xéo Sam, cái liếc xéo này khiến Sam bị chọc ngứa, muốn kéo anh ta vào chỗ khuất người để làm!
Hai người đi vài bước, người bắt đầu kéo đến nối dài không dứt, Sử Diễm Phỉ dường như rất quen với tình huống này, nhất nhất khước từ, bất quá lại chọc người khcá thần hồn điên đảo, Sam nghiến răng ken két, “Sớm bảo anh đừng tới! Lên tàu tốt thật, câu được bao người”.
“Tôi mới không cần”. Sử Diễm Phỉ nhăn mặt nhăn mũi, “Bên ngoài tối như mực, vạn nhất có thủy quái thì làm sao a? Đem tôi bắt đi cậu chịu được không nha?”
“Yêu tinh chết tiệt anh!” Sam chỉ thấy Sử Diễm Phỉ vẻ mặt cười cười, trong lòng có chút không tự nhiên, thật muốn, lại thấy người xung quanh nhìn Sử Diễm Phỉ như lang như hổ, Sam có hơi hối hận, sớm biết thế không cho anh ta tới Nga, để ở nhà được rồi, đây đúng là một tên trêu hoa ghẹo nguyệt hạng nhất, vừa mang ra đã bị người nhớ kẻ thương.
Đang nghĩ ngợi, đã thấy phía trước có một người nhìn mình —– Là Khải Khải.
Khải Khải cũng có hơi giật mình, thế nào Sam và Sử Diễm Phỉ lại lên thuyền, không phải nói chờ ở ngoài sao.
Sam nói với Sử Diễm Phỉ, “Anh ngoan ngoãn ở đây chơi, chỗ nào cũng không được đi nghe chưa?”
“Nhớ rồi”. Sử Diễm Phỉ cầm ly champagne, ngoan ngoan gật đầu.
Sam đi ra bên ngoài, Khải Khải cũng giả vờ muốn đi WC, đi theo.
Tới chỗ khác, “Sao cậu lại tới đây?” Khải Khải hỏi Sam.
“Thuyền đậu ở cách đây không xa, yêu tinh chết tiệt muốn tới đây xem náo nhiệt”. Sam bất mãn nói, “Troy đâu?”
“Đi lấy bản dập, đến giờ vẫn chưa liên lạc với tôi” Khải Khải nói, “Hai người mau trờ về đi, tôi đi tìm Troy, Jeff cũng ở trên thuyền, tôi sợ hắn tìm phiền toái”.
“Vâng”. Sam gật đầu, “Tôi biết, yêu tinh chết tiệt kia làm người khác chú ý quá, trở về sẽ phải dậy dỗ lại anh ta”.
Khải Khải dở khóc dở cười, hai người phân công nhau, Khải Khải quay về phòng mình, xem Troy đã xong việc chưa, Sam quay lại sòng bạc, chuẩn bị mang Sử Diễm Phỉ về.
Thế nhưng Sam tới chỗ Sử Diễm Phỉ đừng trong sòng bạc, nhưng phát hiện không có người.
Sam sửng sốt, nhìn xung quanh, một vòng đại sảnh lớn như vậy, không thấy bóng dáng Sử Diễm Phỉ đâu. Kéo một phục vụ sinh bên cạnh, “Người đứng ở đây đâu rồi?”
Phục vụ sinh bị cậu làm cho như lọt vào sương mù, lắc đầu, “Người nào a?”
“Chính là yêu……Không phải, là mỹ nhân tóc vàng a!” Sam trừng con mắt hỏi.
“A…..” Phục vụ sinh cười cười, nhỏ giọng nói, “Cậu cũng nhìn trúng anh ta? Không kịp rồi, vừa bị mang đi rồi”.
“Cái gì?” Sam kinh hãi, “Bị ai mang đi?”
“Người của ông chủ.” Phục vụ sinh nhỏ giọng nói, “Ông chủ thích kiểu đấy, mỹ nhân kia xem ra không chết cũng bị lột da.”
“Mang đi đâu?” Sam tròng mắt đều đỏ cả lên.
“Ách…..Phòng ông chủ ở tầng cao nhất……Bất quá phòng là tùy hứng chọn, không ai biết.” Phục vụ sinh thấy có chút thở không kịp, thành thật trả lời, bị Sam đẩy ra, đến lúc cậu choáng choáng váng váng đứng lên, trước mắt chỉ còn cái bóng của Sam a.
Khải Khải theo hành lang dài trở về, tính Sử Diễm Phỉ và Sam có lẽ đã quay về thuyền, lúc này, chợt nghe phía sau có tiếng bước chân vội vã.
Khải khải quay đầu lại, thấy một người phụ nữ chạy tới rất vội vàng, váy còn quết đất, chạy đến chỗ không xa liền lảo đảo, Khải Khải bản năng đưa tay ra đỡ, đột nhiên cảm thấy cổ tay tê rần, nữ nhân kia trong tay cầm một cây châm, châm vào cổ tay anh, Khải Khải ngất……..Ngã xuống đất.