CHƯƠNG 4
Khải Khải nhìn năm người gọi là giúp được rất nhiều, nói thật, muốn hại chết thì có.
Đầu tiên, Khải Khải độc lai độc vãng, một mình hành động a!! Khi thoát thân cũng không có ngăn trở gì. Lúc này thì tốt rồi, mang thêm người, lúc có nguy hiểm còn phải xem chừng mấy người này a.
Thứ hai, những người trước mắt thế nào a? Đủ loại.
Tựa hồ nhìn ra Khải Khải do dự, Hạng Vũ vội đi đến trước mặt mọi người: “Đến đây, tôi giới thiệu mọi người một chút.”
“Vị này là Khải Khải, người chỉ đạo hành động lần này.” Sau đó giới thiệu năm người cho Khải Khải .
“Vị này là tiến sĩ Diệp, chuyên gia động thực vật học.”
Hãn a…..Khải Khải vừa nhìn thấy, đã kêu khổ không ngừng, đây căn bản là văn nhược thư sinh a, xem thân hình nhỏ con kia, có thể một trăm cân sao? Còn bị cận thị nặng, mang người như vậy vào rừng?? – định nghĩa: gánh nặng.
“Vị này là Mạc Ninh, bác sĩ Mạc. Bác sĩ của đội.”
……Khải Khải đánh giá người trước mặt, trong bụng nghĩ “Ông xác định hắn là thầy thuốc không phải pháp y?? Hắn sẽ không ở trong rừng đem mình một đao giải phẫu cơ thể sống ??” Bất quá xem vậy nhưng cũng không đơn giản – định nghĩa: còn chờ xem tiếp!!
“Vị này là tiến sĩ lịch sử học, Sử Diễm Phỉ.”
“Nữ ??” Khải Khải cả kinh.
“Ha ha…..” Một tiếng cười lạnh, chỉ thấy người đối diện tóc dài ánh vàng so với hoa kiều mỹ nữ còn đẹp hơn, dùng thanh âm cực kì trung tính nói “Nữ so với tôi đẹp hơn sao?”
“…..” Khải Khải chỉ thiếu ôm cột miệng sủi bọt mép, trong đám chuyên gia còn có người thế này – định nghĩa: tai họa!!
“Vị nữ sĩ này, là thượng tá Lamy, chuyên gia máy móc quân sự.”
………Khải Khải rất muốn hỏi “Vì cái gì nam so với nữ còn giống nữ, mà nữ so với nam còn giống nam hơn??” Xem hình dáng cơ thể, bất quá am hiểu máy móc cũng rất hữu dụng, hơn nữa, thượng tá…..hẳn là đã qua huấn luyện chuyên Diệp – định nghĩa: đủ tư cách!!
“Vị này là Eckerner, đội viên xuất ngũ hải quân lục chiến, làm lính đánh thuê ở pháp 3 năm. Anh ta là bảo tiêu của tôi, phi thường phục tùng mệnh lệnh.”
Khải Khải nhìn chiêm ngưỡng vị cao hơn hai mét khôi ngô đĩnh đạc này, hài lòng gật đầu – định nghĩa: nhân tài a!!
Quản làm gì? Dù sao chỉ đạo là mình, tiền Hạng Vũ, Khải Khải cũng không nói thêm gì, cho gì nhận đấy.
“Nói như vậy, hành động lần này có sáu người?” Khải Khải hỏi Hạng Vũ.
“A, không không, còn có một người.” Hạng Vũ vội xua tay bổ sung: “Khuyển tử cũng muốn đi theo cùng.”
Shock !! (cái này QT nó thế nha)
Khải Khải muốn khóc a!! Hạng Vũ thoạt nhìn nhiều lắm đến bốn mươi, con hắn lớn nhất cũng chỉ có hơn mười tuổi a!! Chẳng lẽ muốn dẫn trẻ vị thành niên vào rừng sâu? Hắn không phải được lên chức vú em chứ.
Chợt nghe Hạng Vũ hỏi quản gia: “Thiếu gia đâu? Không phải đã cho đi gọi sao?
Quản gia đến gần tai Hạng Vũ nói: “Lão gia, thiếu gia không chịu đến.”
Hạng Vũ nghe xong nhíu nhíu mày: “Buộc nó phải đến.’
Không lâu sau, nghe trên hành lang có tiếng bước chân, có người la hét: “Buông ra, ta không đi! Không đi….”
Khải Khải sửng sốt, giọng nói thật quen tai….nhưng không nhớ…..
Chỉ thấy cửa mở ra, mấy người mặc áo đen xách một cậu nhóc nhỏ gầy đi đến.
Tóc trắng, da trắng, mắt vàng, tuy áo da màu đen đổi thành tây trang màu lam, những Khải Khải vẫn nhận ra, đó chính là kẻ đã đá một cước vào đùi hắn cùng tặng hắn mắt gấu mèo.
Cậu nhóc giãy dụa bị mang vào trong phòng, ngẩng đầu vừa vặn chạm ánh mắt Khải Khải …..
Hạng Vũ đem tiểu quỷ kéo đến nói: “Đây là khuyển tử Hạng Vấn Đông, năm nay 17, nó am hiểu văn tự mã hóa hạng gia, lần này, cùng mọi người đi.”
“Sắc lang!!”
“Thằng nhóc thối!!”
Khải Khải về sau tận sức nghiên cứu thần bí cổ Ấn Độ Yogacùng thông linh thuật, chỉ cần người Ấn Độ nói hắn tuyệt đối tin tưởng, một khi nghe được ba chữ “Đào hoa kiếp”, không nói hai lời, nhanh chân bỏ chạy……..