CHƯƠNG 6
Ngươi bị ếch làm sợ sao? Tưởng tượng hình ảnh kia một chút, bắt nó dừng hình, sau đó chuyển sang vẻ mặt Khải Khải – ân, đúng vậy, biểu tình Khải Khải, chính là bị ếch dọa cho cứng ngươi.
Người bên ngoài đi…..Thực là dị thường.
“Cái gì vậy ?!” Khải Khải hỏi Hạng Vấn Đông bên cạnh.
“Chạy mau a, thất thần cái gì?!” Hạng Vấn Đông gấp đến độ lay lay Khải Khải, “Đồ ngốc, ai kêu dừng xe ?! Mau chạy đi!”
Khải Khải tức giận đến cái mũi cũng sai lệch, thầm nghĩ là ai trêu chọc ai, nhìn thấy hai “quái vật” đã muốn tới gần xe, thậm chí còn đã đến cửa xe…….
Khải Khải là kẻ quái tính, ví dụ như ngươi nói với hắn, “Khải Khải, cậu thật can đảm.” Hắn sẽ thực khiêm tốn trả lời: “ Không đâu không đâu.” Nhưng trên thực tế trong đầu hắn là nghĩ, “Vô nghĩa, lão tử đương nhiên là không sợ gì!”
Hạng Vấn Đông lay đến khi thấy Khải Khải chuẩn bị mở cửa xe, hắn vào thời điểm hoang mang cực độ kích thích Khải Khải, cho nên Khải Khải đầu cũng nóng lên, không lái xe, ngược lại một cước đá văng cửa xe: “Mẹ nó, lão tử xem mày là cái giống gì.”
Cửa xe bị đá văng trực tiếp đụng vào xe kia một cái, Khải Khải lực đá thật mạnh, một đá này, cánh cửa đập thẳng vào người kia, chỉ nghe thấy kẻ đó kêu rên một tiếng, lăn lông lốc.
Khải Khải nhảy xuống xe.
Người nọ té trên mặt đất, lập tức ngồi dậy, Khải Khải một lần nữa xác định, thứ này tuyệt đối không phải người, một đá vừa rồi, người bình thường đã sớm hôn mê, sao có thể nhanh như vậy đứng lại được.
Hiếu kì trỗi dậy, Khải Khải dãn gân dãn cốt, cười lạnh, “Lão tử không thèm xem mày là cái dạng gì !” Nói xong, nhấc chân cho hắn một cước nữa, người nọ lại hét lớn một tiếng, lộn một vòng, “oạch” một tiếng chạm đất. Khải Khải vừa rồi một đá kia, là hướng phía trước của hắn, bởi vậy người nọ mũ giáp cũng không phụ kì vọng mà bay đi, lộ ra khuôn mặt…… (bạo lực quá)
Tập trung nhìn, Khải Khải cả kinh thiếu chút nữa đem gan nôn ra, hét lớn: “Hầu tử a!!”
Chỉ thấy người kia mặc áo da, không tự nhiên xoay nằm trên mặt đất giãy dụa đứng lên, đúng là hầu tử người đầy lông.
Đang ngẩn người, chợt nghe phía sau “Nha a ~~” Hét thảm một tiếng.
Kỳ thật, một người xem phim kinh dị không đáng sợ, hai người xem phim kinh dị mới đáng sợ, bởi vì vốn ngươi xem đẽ sợ đến lông tóc dựng đứng, mà vị huynh đệ bên cạnh ngươi thời điểm đáng sợ lại hét thảm thiết một tiếng, như vậy cũng sẽ bị hắn dọa cho người đầy da gà.
Khải Khải bị người phía sau hét chói tai cả kinh đem món gan trong yết hầu nuốt lại, phục hồi tinh thần xoay người, chỉ thấy thừa dịp hắn giải quyết con khỉ này, một con khác đã lặng lẽ lên xe, bắt được Hạng Vấn Đông, khiêng đi chạy tới xe máy.
“UY !” Khải Khải hô một tiếng, nhanh chóng đuổi theo, nghiêng người gạt chân, hầu tử mặc áo da không phòng bị, ngã chổng vó, cùng với hắn, Hạng Vấn Đông thảm hại hơn, bị khiêng trên vai, hầu tử ngã sấp xuống, hắn cũng bị rơi xuống đất.
“Hầu tử?” Khải Khải còn đang cân nhắc, con khỉ phía sau đã đứng lên, rút dao găm bên hông, hướng Khải Khải đánh tới.
Khải Khải đột nhiên hô to: “Dừng lại !”
Hầu tử kia đột nhiên đứng lại, khó hiểu nhìn Khải Khải.
Khải Khải trầm mặc trong chốc lát, nói, “Ai nói ? Người và khỉ sử dụng đồ khác nhau?”
Hầu tử mắt nháy mấy cái, há miệng thở dốc, phát ra “ Y y nha nha” mấy tiếng.
Khải Khải vỗ đầu, “Mác nói đi ?!”
Hạng Vấn Đông đứng lên, thấy Khải Khải cùng hầu tử đối thoại, sờ sờ bả vai bị đau, khi không lại bị đau, nhấc chân đạp thẳng vào Khải Khải, mắng: “Mác cái đầu anh, chỉ có lửa, không phải công cụ, tinh tinh cũng dùng công cụ!” (bé Đông thiệt am hiểu a)
Khải Khải ngây ngốc một lúc, con khỉ kia lại đang cầm dao xông lại đây, Khải Khải không đề phòng, bị Hạng Vấn Đông đạp một đạp lấy lại cân bằng, cũng xông vào hầu tử.
Hầu tử cùng mọi người ngây ngẩn…..
Cuối cùng cũng là người chiến thắng khỉ, Khải Khải nháy mắt lúc dao giơ lên vặn người hầu tử, nhanh nhẹn tránh thoát, ôm lấy đầu nó, dùng sức, đem hầu tử quật một cái.
“Oành” một tiếng, hầu tử thảm thiết kêu “khẹc khẹc” đứng lên, bỏ chạy, một con khác thấy tình hình không ổn, cũng bỏ chạy, nhảy lên mô tô, chạy thẳng.
Khải Khải ngây ngốc hoang mang nhìn hai hầu tử chạy vội, đầu đầy hắc tuyến, không rõ tột cùng là như thế nào.
Hạng Vấn Đông thở phào, quay lại thấy Khải Khải vẫn còn giống như cây cột đứng ở đó, nhấc chân lại đạp hắn thêm cú nữa, rống, “Thất thần cái gì? Đi rồi!” (đoạn này rất giống Khải Khải nhìn theo người yêu cũ đông đông ăn dấm chua nha.)
Khải Khải quay lại nhìn hắn, cũng không nói gì, lên xe.
Hạng Vấn Đông cảm thấy kì lạ, nhưng không nghĩ nhiều, đi theo lên xe, đợi nửa ngày phát hiện Khải Khải vẫn ngẩn người không lái xe.
“Anh làm cái gì vậy?! Ngẩn người thì về nhà đi cho rồi, tôi không có thời gian!” Hạng Vấn Đông thúc giục hắn.
Khải Khải bất chợt quay sang, nhìn chằm chằm tiểu quỷ.
Năm phút sau, Hạng Vấn Đông bị nhìn đến toàn thân nổi da gà, sống lưng lành lạnh, càng kì quái là, Khải Khải lại đang cười.
“Anh….Anh cười cái gì?!” Hạng Vấn Đông gan to, hung hăng hỏi.
“A…….” Khải Khải cười một tiếng khó hiểu, gật gật đầu, “Tiểu quỷ cậu……”
Cảm thấy nguy hiểm, Hạng Vấn Đông muốn bỏ chạy, Khải Khải đã nhanh chóng một tay bắt lại, kéo người về phía mình.
“Nha……..Anh làm cái gì!” Hạng Vấn Đông liều mạng giãy dụa la to, “Sắc lang a! Sắc lang a!”
“Sắc lang ?!” Khải Khải cười lạnh, “Hôm nay không cho mi nếm mùi lợi hại, ta liền đổi họ!” Nói xong đem Hạng Vấn Đông kẹp lại, đặt trên đùi mình, kéo quần hắn xuống, cái mông trắng trắng hiện ra. Khải Khải ngây người một lúc, tiểu quỷ này mông thật trắng a………..(nên nói gì đây, ám muội đừng hỏi)
“Nha, cứu mạng a. Sắc lang a! Cứu mạng a!” Hạng Vấn Đông liều mạng giãy dụa, miệng hùng hùng hổ hổ, “Anh sẽ không được chết tử tế đồ biến thái, đồ điên, lão già bệnh thần kinh!”
Khải Khải nhìn mông, không một chút do dự, bàn tay giơ lên, mạnh mẽ hạ xuống.
“Ba…….”
Âm thanh “thanh thúy” vang lên, hai người đều ngây ngẩn, Khải Khải cảm thấy mông thật mềm, chính là tiểu quỷ này trên cái mông trắng, năm ngón tay hiện lên rõ ràng.
Đại khái vì bạch tạng đi, vết ngón tay rõ ràng đến dị thường, cảm giác giống như rất đau, tuy Khải Khải biết mình không dùng nhiều lực.
Hạng Vấn Đông ngây người một lúc, lập tức……….”Oa ~~” một tiếng.
Khải Khải cả kinh tay liên rụt về, Hạng Vấn Đông oa oa khóc lớn, vừa khóc vừa mắng, “Biến thái! Ngươi đánh ta, ta sẽ không bỏ qua cho ngươi, oa…….”
Cuối cùng, Hạng Vấn Đông bị đánh vào mông được Khải Khải cẩn thận đặt sang nghế bên cạnh.
Thành thành thật thật lại xe vào trong thành phố, Khải Khải nghe tiểu quỷ chết tiệt khóc, vừa khóc vừa mằng hắn, làm hắn đầu muốn nổ, tự mắng mình, mình đại nhân tự dưng sao lại chấp nhặt cùng tiểu quỷ.
Cuối cùng, xe chạy tới một nơi là “Huyễn dạ” cậu lạc bộ liền ngừng lại, Khải Khải nhìn Hạng Vấn Đông nức nở bên cạnh, dùng khuỷu tay huých huých hắn, “Uy….”
“Không đánh!” Hạng Vấn Đông như con nhím xù gai lên
“Được được……Không đánh……” Khải Khải hai tay giơ lên, chỉ chỉ câu lạc bộ cách đó không xa, nói: “Đến rồi.”
Hạng Vấn Đông nhìn câu lạc bộ đêm, lại nhìn Khải Khải, trên má còn nước mắt, nhìn khinh bỉ, nói: “Mở cửa!”
Khải Khải thầm nói tiểu quỷ tính tình thật khó chiều, không hổ là đại thiếu gia, bị làm hư, nghĩ xuống vươn người mở cửa cho hắn, nhưng tay còn chưa có vươn ra, đã thấy tiểu quỷ hung hăng trừng mắt nhìn hắn, Khải Khải cả kinh nhanh thu tay lại.
“Cứng đầu…….” Khải Khải nghĩ, tiểu quỷ này đại khái nên bị ăn một trận đòn, nhưng mình cùng hắn chẳng thân quen, hơn nữa còn phải đi nhiệm vụ, quên đi, vẫn là nhịn đi một chút sẽ tốt hơn. Nghĩ vậy, Khải Khải xuống xe, mở cửa cho Hạng Vấn Đông.
Hạng Vấn Đông nhìn, chỉ thấy Khải Khải cúi xuống cười với mình, nói: “Xuống xe….”
Quay ra, đông đông nhấc chân, không có xuống xe, mà là hung hưng đạp một đạp vào Khải Khải.
“Ai nha….” Khải Khải không phòng bị, bị Hạng Vấn Đông vừa vặn đạp môt cú, đầu ngẩng lên, đụng vào cửa xe, đau chết.
Hạng Vấn Đông rất nhanh xuống xe, nghĩ lại vẫn thấy không cam lòng, nhấc chân đạp một phát vào chân Khải Khải, mắng to một tiếng: “Sắc lang!” Sau đó, bỏ chạy.
Khải Khải nửa ngày mới tỉnh, muốn đuổi theo, tiểu quỷ đã sớm không thấy nữa, tức giận đến dậm chân chửu con bà nó, căm giận mở cửa lên xe, nhìn kính chiếu hậu, Khải Khải ngây ngẩn cả người……Con mắt bị tiểu quỷ đấm thành mắt cú mèo, hiện tại trên mặt còn có một cái dấu giầy, gáy vẫn còn sưng, chân còn đang đau, đùi đau vẫn chưa hết……
“Ta &$%#@&%$………..”
Khải Khải càng nghĩ càng giật, mở miệng mắng còn hơn tam tự kinh, đinh lại xe đi nhưng……Động vật có vú đều là mang thù…….Nghĩ một hồi vẫn là cảm thấy khó chịu, một cước đá văng cửa xe, xuống xe, nhìn câu lạc bộ đêm trước mắt kia bảng hiệu nhấp nháy, đóng cửa xe, Khải Khải dựng cổ áo lên, cắn răng – tiểu quỷ, lão tử hôm nay không để ngươi yên.
Nhấc chân vào câu lạc bộ.