Chuyện có phải ảo giác hay không thì cứ gạt sang một bên đã, Đỗ Hành sau khi nhìn thấy rõ cô bé đang đứng bên cạnh cô gái thì giật mình, “Đậu Đậu? Sao cháu lại ở đây?”
Đậu Đậu là con gái của chị anh, mới vừa tròn năm tuổi, sau kì nghỉ hè thì đến ở nhà nội một thời gian. Hôm trước còn mềm mại ngọt ngào nói muốn mang gà con tặng cho cậu, như thế nào hôm nay lại xuất hiện ở đây?
Nghe được giọng nói quen thuộc, Đậu Đậu núp sau lưng cô gái mới ló đầu ra một chút, nức nở nhỏ giọng kêu cậu, so với những lần nhìn thấy Đỗ Hành liền phấn khởi lao vào lòng anh trước kia thì thật sự khác biệt, lần này Đậu Đậu sợ hãi, cứ lôi kéo chị gái mặc váy dài bên cạnh không chịu buông tay.
Nhìn thấy cháu gái nhỏ, Đỗ Hành một bên rút điện thoại gọi cho chị gái, một bên kêu phó đạo diễn giải tán hết những người xung quanh, Uông Lực vốn không cam lòng buông tha cho tiểu mỹ nhân, nhưng nhìn thấy biểu cảm nghiêm trọng của Đỗ Hành, hắn cũng có chút e sợ nên lặng lẽ rời đi.
Nhưng không biết chị gái Đỗ Hành bên kia có phải hay không đang có việc bận mà điện thoại vẫn luôn thông báo máy bận, Đỗ Hành đành cúp máy, định lát nữa sẽ gọi lại, sau đó mỉm cười hối lỗi với cô gái kia rồi ngồi xổm xuống dang rộng vòng tay, nhẹ giọng an ủi, “Ai bắt nạt Đậu Đậu của chúng ta sao? Tới đây để cậu nhìn xem nào.”
Anh cảm thấy trạng thái của cô bé có chút không ổn.
Đậu Đậu nghe được thanh âm quen thuộc, nhịn không được mà dụi dụi mắt muốn đi qua, nhưng là vì còn chút sợ hãi nên vẫn giữ chặt chị gái bên cạnh, chỉ lộ ra nửa người thăm dò.
Trái lại cô gái sau khi nghe thấy giọng nói của Đỗ Hành thì có chút sôi sục, lúc cô vẫn còn là báo hoa, giọng điệu của mẹ cũng như thế này.
Hử? Báo hoa á?
Từ khi Mễ Ha tỉnh lại ở một nơi xa lạ thì cô đã không còn nhớ rõ cái gì, hệt như một tờ giấy trắng. Nhưng cô nhớ mang máng cơ thể mình không phải như thế này, cô đáng lẽ nên có móng vuốt và hàm răng sắt nhọn, tuần tra lãnh thổ của mình, rồi ngậm chặt linh dương trong miệng sau đó leo lên cây để thưởng thức một bữa ăn thịnh soạn. Cái cơ thể chi trước chi sau đều không bằng nhau này, cơ thể mềm mại đến mức chỉ va chạm một chút liền bầm dập này không phải của cô. Lúc còn là con non cô cũng chưa từng yếu ớt như thế!!!
Khoan đã, con non? Mễ Ha ngẩn người, cô chợt nhớ tới lúc mình được bao bọc, âu yếm liếm lông, những lần bị ngoạm phần da sau gáy rồi mang đi mỗi khi phải di dời chỗ ở, nhưng cố gắng mường tượng kĩ lại thì chẳng nhớ được gì.
Nghĩ không thông thì thôi không nghĩ nữa, đối với đại miêu điều quan trọng nhất để sinh tồn chính là được ăn no, Mễ Ha cảnh giác tuần tra một vòng quanh môi trường mới, ngửi thấy vài món đồ có mùi gì đó liên quan tới mùi hương trên cơ thể mới này nên đã nghĩ cách đem chúng về giấu chung một chỗ, sau đó xóa bỏ dấu vết mà bản thân để lại rồi đi vào rừng săn bắt.
Đáng tiếc, khu rừng gần nơi sinh hoạt chẳng có bất kì con mồi nào cả, thậm chí đến cả một con côn trùng cũng không, lại còn có chút mùi hương gay mũi của thuốc diệt côn trùng. Mễ Ha sau khi đi loanh quanh vài vòng đều không tìm được con mồi nào thì lại vừa vặn nhặt được Đậu Đậu lăn từ sườn núi xuống.
Đồng loại thì không được phép ăn thịt lẫn nhau, hơn nữa đại miêu cũng không được dễ dàng bại lộ thân phận, Mễ Ha vốn định để Đậu Đậu ở lại chỗ cũ rồi rời đi, nhưng quần áo trên người đã làm cản trở hành động của cô, Đậu Đậu sau khi bắt được váy của cô liền nắm chặt không buông, khiến cô có thêm một cái đuôi nhỏ.
Mễ Ha vẫn đang làm quen hoàn cảnh mới, thấy Đậu Đậu nắm chặt không buông liền để mặc cho cô bé đi theo mình, không nói một lời tiếp tục tìm kiếm con mồi. Đậu Đậu cũng không nói lời nào mím môi đi theo chị gái xa lạ. Cho đến khi các cô đụng phải Uông Lực ở đoàn phim gần đó, bị hắn một hai lôi kéo đến đoàn phim, sau đó bị Đỗ Hành nhận ra Đậu Đậu đứng bên cạnh.
Sau khi bị Uông Lực ngăn lại một lúc, Mễ Ha liền vẫn luôn yên lặng quan sát hoàn cảnh xung quanh, cô đối với tiếng nói của người khác cái hiểu cái không, có thể nghe hiểu từ ngữ lại không hiểu được ý tứ bên trong, dù vậy cô vẫn căng mặt và kìm lại sự không thích ứng của mình, cố gắng bắt chước hành động của người khác, che giấu sự khác biệt của bản thân.
Cho nên, cái mà mọi người ở đoàn phim nhìn thấy chính là mỹ nữ trầm tĩnh chứ không phải là một con báo hoa ẩn mình sau những tán cây để săn mồi.
Ấn tượng của Mễ Ha đối với loài người là về những bụi cỏ khô vàng, sự chạy trốn trong hoảng loạn và những tiếng súng vang lên “Đoàng đoàng“. Ở thảo nguyên, voi và tê giác không dễ chọc nhưng cũng phải đổ máu ngã xuống, tuy rằng những con người ở trước mặt này với so với trong trí nhớ của cô không quá giống nhau nhưng Mễ Ha vẫn giữ cảnh giác, sợ rằng sau khi bị phát hiện có gì đó không đúng, cô cũng sẽ nhận được một tiếng “Đoàng“.
Răng nanh, móng vuốt, hay yên lặng ẩn nấp cũng không thể thoát khỏi tiếng “Đoàng” ấy, đây chính là những gì mẹ đã nói với cô khi cô đang cố gắng cắn đuôi của mình.
Mẹ sao? Mễ Ha có chút hoang mang nghiêng đầu, chỉ nhớ tới một hình bóng mạnh mẽ ưu nhã cùng những đốm tròn đen trên lông vàng.
Sau khi Đậu Đậu từ trên sườn núi lăn xuống rồi được Mễ Ha tiện tay chụp lấy, cô bé liền nắm chặt không buông váy dài của chị gái lạ mặt, lâu lâu lại dùng nó lau nước mắt, dù cho đã cố gắng kìm nén tiếng nức nở nhưng vẫn bị Mễ Ha nghe thấy rõ ràng. Con non của bất kì loài nào cũng vậy, khi bị thương hoặc chịu uất ức đều sẽ muốn tìm mẹ, do vậy Mễ Ha cũng có thể đoán được Đậu Đậu muốn tìm cái gì. Cho nên khi cô nhìn thấy Đỗ Hành phát ra giọng nói vừa bao dung lại ôn nhu như thế, trong lòng lần gật đầu khẳng định, thì ra đây chính là mẹ đứa nhỏ!
Sau đó, Mễ Ha chủ động nghiêng người, đem Đậu Đậu phía sau lộ ra. Cô bé khụt khịt hai cái rồi buông lỏng váy của chị gái, sau đó chạy về phía Đỗ Hành, khóc rống lên.
Tuy Mễ Ha nghe không hiểu Đỗ Hành và Đậu Đậu đang nói cái gì, nhưng cô vẫn nghiêm túc ghi nhớ cặp “mẹ con” Đỗ Hành và Đậu Đậu này. Là một con báo có khả năng quan sát và học tập tốt, Mễ Ha đã sớm nhận ra một vấn đề -- cô không phân biệt được giới tính của loài người.
Khụ, cái này không thể trách Mễ Ha được, nếu đổi lại là một loài người, đột ngột xuất hiện giữa bầy đại miêu, thì họ cũng sẽ không phân biệt được đâu là báo đực đâu là báo cái, cần phải đi vòng ra đằng sau đuôi rồi tỉ mỉ quan sát thì mới có thể nhận biết.
Mễ Ha cũng rất muốn đi vòng ra phía sau đuôi cẩn thận quan sát, nhưng là loài người làm gì có đuôi, lại còn mặc quần áo, cô làm sao biết được đối phương là đực hay cái!
Ban đầu, Mễ Ha là dựa vào lượng mỡ trên cơ thể để phán đoán, thân thể mới này của cô rất mảnh mai, ngực mềm mại, trên mặt không có lông rậm, cho nên, nếu không nhầm thì chắc là giống cái.
Nhưng vấn đề nằm ở chỗ, chờ sau khi Mễ Ha tránh ở một bên quan sát 3 4 con người, cô liền ý thức được phương pháp nhận biết này không hữu dụng. Đầu tiên là có một số loài người mặc những quần áo đặc biệt để làm lộ đường cong, cũng có vài loài người mặt đầy lông nhưng ngực vẫn lớn. Thứ hai là không thể áp dụng định lý về ngực lên con non, sau khi đã vụng trộm quan sát Đậu Đậu, cô vẫn không biết loài người tự phân biệt bằng cách nào, Mễ Ha buồn tới nỗi rụng lông đuôi không tồn tại.
Vì thế, Mễ Ha dự định sẽ ngửi mùi, giới tính khác nhau thì mùi hương phát ra cũng khác nhau. Mễ Ha vẫn như cũ giữ được khứu giác nhạy bén của báo hoa nên cô rất tự tin đối với biện pháp này. Nhưng khứu giác nhạy cảm của cô lại phản tác dụng trước mỹ phẩm và chất tẩy rửa, không những gây cản trở nghiêm trọng đến việc phân biệt giới tính của Mễ Ha mà còn khiến cô dễ hắt hơi.
Cho nên, tới lúc này việc Mễ Ha phán đoán giới tính của người khác vẫn là tùy duyên, chủ yếu dựa vào lúc cô nhìn thấy Đỗ Hành bế Đậu Đậu lên sau đó ôn nhu an ủi, liền hợp tình hợp lí suy đoán rằng Đỗ Hành thuộc giới tính cái.
Tứ chi thon dài cường tráng, bảo vệ con non dễ như trở bàn tay, so những người khác thì trầm tĩnh và cao lớn hơn, mới vừa xuất hiện liền có thể bức lui đồng loại khác, bảo đảm độc quyền lãnh thổ của mình. Thoạt nhìn chính là một “người mẹ thâm niên” vừa có kinh nghiệm vừa có thực lực.
Ừm, lần này chắc là đúng rồi.
Nhìn Đỗ Hành bế Đậu Đậu lên, Mễ Ha không nhịn được muốn ngáp một cái rồi liếm lông, nhưng hình như loài người không có liếm lông thì phải. Do dự hai giây, Mễ Ha quyết định từ bỏ việc liếm lông, chuẩn bị lặng lẽ rời đi rồi tiếp tục tìm kiếm con mồi. Báo hoa là loài động vật cô độc, con mẹ mà mang con non thì lại càng hung hãn hơn. Mê Ha, một thanh niên trẻ tuổi chưa từng có con chắc chắn không thể đánh thắng được những người đi trước, cho nên cô càng phải cân nhắc thời gian để rút lui, rời khỏi lãnh thổ của Đỗ Hành rồi đi tìm thức ăn khác.
Trong tự nhiên, sự hung hãn của con mẹ đang mang theo con non là rất bình thường, loài người chắc chắn cũng không ngoại lệ, Mễ Ha hiểu đạo lí này.
Chẳng qua, nơi này cũng quá cằn cỗi đi, đến cả một con thỏ cũng không có, cũng không biết được loài người ăn cái gì để sống sót, Mễ Ha cảm thấy loài người vừa nãy chặn đường cô ( Uông Lực) cũng béo bở lắm, chắc chắn ăn vào rất ngon. Đáng tiếc không thể ăn thịt đồng loại, nếu không, lỡ bị phát hiện ra điều gì đó khác thường liền sẽ bị “Đoàng“.
Mễ Ha nhớ rõ khi nãy đi ngang qua một cái cây, cô đã trông thấy một con mèo béo màu cam đang ngồi xổm trên đó, nếu thật sự không tìm được cái gì để ăn liền lấy nó thay thế cũng được.
Lúc Mễ Ha đang chuẩn bị xuống tay với con mèo cam béo kia thì Đỗ Hành chợt chú ý tới cô gái vừa rồi đưa Đậu Đậu đến giờ chỉ còn sót lại bóng lưng mơ hồ, rời đi cũng không để lại động tĩnh gì, quả thực bước nhẹ như bay, anh vội vàng đuổi theo gọi Mễ Ha lại.
Không phải do cảm thấy dáng vẻ của cô khả nghi, vì Đỗ Hành cũng hiểu rõ, cả đoạn đường đều là Đậu Đậu gắt gao túm chặt váy của cô gái, gặp người lạ thì cũng trốn sau lưng người ta trước tiên. Ngay cả khi chưa nói gì cả, nhưng với cô vẫn ngầm giữ thái độ bảo vệ cô bé, cho nên anh có thể loại bỏ hiềm nghi rằng cô thuộc bọn buôn người, nhưng việc Đỗ Hành muốn giữ cô lại là vì còn có nguyên nhân khác.
Một là cảm ơn đối phương vì đã mang theo Đậu Đậu, tuy rằng việc gặp Đỗ Hành ở đoàn phim chỉ là ngoài ý muốn, nhưng nếu không phải cô dẫn theo Đậu Đậu, thi ai biết được một đứa bé năm tuổi ở nơi xa lạ hẻo lánh sẽ gặp phải nguy hiểm gì, cho nên anh nhất định phải cảm ơn cô. Hai là Đỗ Hành rất muốn biết làm thế nào mà Đậu Đậu lại bị tách ra khỏi người nhà và ở cùng với cô, con bé vừa khóc nghẹn ngào vừa nói năng lộn xộn, không bằng hỏi đối phương xem cô đã gặp Đậu Đậu như thế nào.
Điện thoại của chị gái vẫn luôn gọi không được, điều này làm cho Đỗ Hành cảm thấy mọi chuyện có gì đó không ổn.
Sau khi Đỗ Hành đuổi theo tới nơi thì thấy cô đang ngửa đầu nhìn con mèo béo trên cây như hổ rình mồi, dựa theo kinh nghiệm làm việc nhiều năm ở đoàn phim của anh, đây hẳn là ánh mắt đang nhìn đồ ăn nhỉ?!
Lúc này, mèo béo cũng cảm nhận được nguy hiểm, nó đang nằm trong tư thế ổ bánh mì thì lập tức bị kinh sợ tới mức xù lông, muốn chạy trốn lại không biết trốn phải ở đâu, thịt mỡ trên bụng đều run run, thê lương kêu lên ngao ngao.
Ăn thịt mèo thôi!!!!
Mễ Ha đang cong eo phát lực, chuẩn bị leo lên cây bắt con mèo thì Đỗ Hành kịp thời xuất hiện, bắt lấy cánh tay cô, thuận tiện cứu mèo béo một mạng để nó kịp thời chuồn đi. Sau đó, trước khi Mễ Ha bình tĩnh quay đầu, nheo mắt đánh giá anh, thì anh đã vô thức lấy từ trong túi ra một bịch khô bò, mở ra rồi nhét vào tay cô.
Đừng nói là con mèo ngay cả một người trưởng thành như Đỗ Hành cũng cảm thấy khẩn trường khi bị ánh mắt đói khát này quét qua. Chẳng qua, nhìn gương mặt xinh đẹp đến mức không chân thật kia, khi biểu lộ ánh mắt âm u cùng gương mặt tràn đầy sát khí vì đói lại không mang chút gánh nặng hình tượng nào, Đỗ Hành trái lại cảm thấy đây có thể là một hạt giống tốt, sức hút của biểu cảm nhỏ thật sự quá mạnh mà.
Đói đặc biệt chân thật.
Mễ Ha đương nhiên là đói thật rồi, trước khi tỉnh lại không biết đã bao lâu không ăn cái gì, càng đừng nói tới chuyện từ lúc tỉnh lại cho đến bây giờ cô ngay cả một ngụm nước cũng chưa uống. Bất quá, đại miêu cũng quen với việc bị đói, tuy rằng cảm giác đói vì liên tục mấy ngày chưa được thật không dễ chịu, dạ dày như bị lửa đốt, nhưng việc này cũng không ảnh hưởng đến cảm xúc của Mễ Ha, không bắt được mèo béo vậy thì ngồi xổm trong rừng để bắt điểu, nói chung vẫn có thể tìm được thức ăn.
Động vật thuộc họ Đại miêu trời sinh đều là thợ săn, báo hoa cũng không ngoại lệ. Nhưng cùng so với các lão đại trong họ mèo như hổ, sư tử hay báo sư tử thì báo hoa về cả phương diện sức lực lẫn tốc độ đều không phải đứng đầu, còn thường xuyên bị đàn sư tử hoặc linh cẩu cướp đi con mồi. Nhưng xét tổng thể thì thực lực cùng với khả năng thích ứng của báo hoa lại thuộc top 3, thậm chí còn tốt hơn cả hổ, sư tử và báo đốm. Nguyên nhân nằm chỗ, báo hoa dù không đủ vũ khí nhưng lại biết kết hợp trí thông minh và kỹ năng săn bắt với nhau, việc chúng từ trong tán cây đột nhiên nhảy ra rồi dùng sức nặng của bản thân để vồ lấy và giết con mồi là chuyện rất bình thường. Phạm vi thực đơn của báo hoa cũng rất rộng, côn trùng từ bé đến lớn tới linh dương đầu bò thậm chí đến cả voi con, trên thực tế chúng đều có thể ăn. Lại cộng thêm khả năng leo cây như hack*, ngay cả “húi cua ca” lửng mật, trăn đá và đại bàng cũng nằm trong thực đơn của báo hoa.
Được mệnh danh là cơn ác mộng của những loài động vật cỡ vừa và nhỏ, chỉ cần có thể nhấn chết thì sẽ bắt được gì liền sẽ ăn cái đó.
Nhưng Mễ Ha vẫn là có chút khác biệt, cô nhớ rõ mình được xem như con báo nhỏ trong đàn, không chỉ có đánh không lại báo đực, ngay cả mẹ và chị em của cô chỉ cần dùng một chân cũng có thể ấn ngã cô. Nhưng vẫn là câu nói trước đó, bất kể là sinh vật nào cũng vậy, đến một ngày khi trí thông minh tỉnh giấc, liền giống như bật hack, và cô chính là một con báo dùng cơ trí cùng trò khôn vặt để tồn tại.
Thời điểm vừa tách khỏi mẹ, Mễ Ha thường xuyên đói bụng, thật vất vả mới bắt được con mồi, lại còn sẽ bị cướp mất. Cô nằm sấp trên cây hệt như một cái bánh quy mèo dẹp lép vì đói. Nhưng nhờ vậy mà Mễ Ha học được cách quan sát và nhận định tình hình, thành thạo cách đánh lén hoặc kỹ xảo săn mồi, thậm chí đôi khi còn táo bạo thận trọng cả gan mượn sức mạnh của đàn sư tử, từ đó mà cuộc sống của Mễ Ha cũng trở nên dễ chịu hơn.
Tóm lại, để sinh tồn, Mễ Ha đã trở nên đặc biệt cơ trí và đầy chiêu trò, năng lực thích ứng cũng cực kì tốt.
Cho nên, từ khi bị “người mẹ thâm niên” - Đỗ Hành quấy rầy khiến bữa ăn mèo béo của cô bị vụt mất tới lúc được Đỗ Hành nhét thức ăn vào trong lòng bàn tay, cảm xúc của Mễ Ha vẫn luôn rất ổn định. Cô vừa ngửi mùi khô bò vừa chần chờ đánh giá Đỗ Hành một chút, nhìn thấy đối phương không có ý định công kích, chỉ ôm Đậu Đậu rồi gật đầu với mình, cô liền lập tức phỏng đoán bản thân đã gặp được “bà mẹ siêu cấp” rồi.
* Nguyên văn là 超级母亲 (chāojí mǔqīn): người mẹ siêu cấp, super mama.
Do tỷ lệ sống sót của đàn con non đại miêu ở ngoài tự nhiên rất thấp, có vài con báo cái cả đời cũng không thể thuận lợi nuôi lớn một con non, trên cơ bản chúng đều giãy giụa cho tới chết trong ranh giới sinh tồn hợp cách của báo mẹ, nhưng vẫn luôn có vài “báo mẹ siêu cấp” ngoại lệ, chúng là những con báo hoa có năng lực sinh tồn hàng đầu, chúng có khả năng chăm con mạnh mẽ, thậm chí chúng còn giúp một số con báo cái trẻ tuổi khác nuôi dạy con mình.
Mễ Ha còn có một người chị gái, báo mẹ chịu áp lực rất lớn khi nuôi tận hai báo con, càng không nói đến chuyện Mễ Ha từ nhỏ đã yếu ớt, mấy lần suýt nữa bị báo mẹ cắn chết để tiết kiệm thức ăn. Sau đó gặp được một “báo mẹ siêu cấp”, hai báo mẹ cùng nhau nuôi dưỡng báo con một thời gian, nhờ vậy mà cô mới thuận lợi lớn lên, trở thành một con báo vui vẻ hạnh phúc.
Động vật có đặc tính của động vật, nhưng là con mẹ thì luôn có những điểm giống nhau. Bản thân Mễ Ha đã từng gặp qua “báo mẹ siêu cấp” nên đối với các trưởng bối giống cái đều rất có hảo cảm. Không nghĩ tới, sau khi thay đổi thân thể, Mễ Ha cư nhiên lại may mắn gặp được “bà mẹ siêu cấp”- Đỗ Hành, một giống cái thực lực mạnh mẽ không ngại nuôi thêm con, quả thực chính là ánh sáng trong đời cô mà!
Mễ Ha không biết liệu cơ thể này của mình đã trưởng thành hay chưa, nhưng là thấy Đậu Đậu trong lòng ngực Đỗ Hành cũng đang ăn khô bò, cô lập tức liền mặt dày bám theo Đỗ Hành như một đứa con nuôi cỡ lớn.
Trước khi “bà mẹ siêu cấp” này đuổi cô đi để cô tự lập một mình thì Mễ Ha vẫn sẽ tự coi mình là một con non.
Vì thế, xé một miếng khô bò, Mễ Ha liền đi theo Đỗ Hành trở về đoàn, trong mắt tràn ngập sự ngưỡng mộ dành cho “mẹ” của mình. Không thể không ngưỡng mộ nha! So với Đậu Đậu thì cô quá lớn, lỡ mà không đáng yêu, bị lộ tẩy không phải là con non thì làm sao?
Cho dù thay đổi cơ thể, cô vẫn luôn là một con báo cơ trí nhất!
- --------
Tác giả có lời muốn nói:
Đỗ Hành trong mắt Mễ Ha: Một bà mẹ siêu cấp vừa có thực lực vừa có kinh nghiệm ~~