Tỉnh dậy với cơ thể đau nhức đủ mọi nơi. Cẩm Nhiên bĩu môi ngọ nguậy trong lòng anh khó chịu. Nhất Dương cũng vì vậy mở mắt khẽ cười. Ánh mắt ấy chứa đựng tất cả những sự ôn nhu và ấm áp, anh ấn định lên trán cô một nụ hôn như một lời chào buổi sáng.
- Em dậy rồi sao Bảo Bối?
- Ừm, đã dậy.
Nhất Dương luồn tay vào trong mền ấm, đưa tay tới chiếc eo nhỏ mà xoa nắn. Cẩm Nhiên hơi nhăn mày đánh vào tay anh trách móc.
- Anh làm gì vậy? Đau em...
- Đau sao? Anh nhớ mình đã rất nhẹ nhàng mà.
- Thôi đi, chẳng biết thương hoa tiếc ngọc gì cả.
Nhất Dương bật cười vòng tay ôm lấy cô vào lòng. Chóp mũi thon cao cọ cọ liên hồi vào hõm cổ trắng ngần, mùi hương dịu nhẹ này thật thích hợp để bù đắp năng lượng cho buổi sáng sớm.
- Nhưng rất tuyệt đúng không?
Cẩm Nhiên nghe thôi đã nhớ lại những cảm giác đêm qua. Đau một chút nhưng quả thật cảm giác mới mẻ này làm cô cảm thấy hạnh phúc. Ngượng nghịu gật nhẹ đầu liền bị anh mang ra trêu ghẹo. Xem mặt cô kìa, đã đỏ đến mức như hai trái cà chua chín rồi. Nhìn nét đáng yêu này, Nhất Dương lại đảo mắt kiếm trò chọc ghẹo.
- Em nói xem em có thích hay không?.