Đại Minh Tinh Và Chàng Vệ Sĩ

Chương 24: Chương 24: Cảnh cáo




Mọi người bước vào phòng bệnh thăm Dạ Ngân Tuyết, Hạ Tử Quyên bước vào nhìn thấy con gái cưng của mình khắp người toàn thương tích thì liền bước nhanh đến ôm vào lòng, xót xa:Con gái bảo bối của mẹ!

Dạ Thành Đông nheo mắt ánh mắt sắc lạnh liếc nhìn Lăng An Vũ Dạ Ngân Tuyết nhìn thấy ngay lập tức lên tiếng bênh vực, bảo vệ anh:

Ba đừng có nhìn An Vũ như vậy anh ấy là người đã cứu con đó. Ba tuyệt đối không được phạt anh ấy.

Dạ Thành Đông thu ánh mắt đáng sợ kia lại, con gái bảo bối của anh đã lên tiếng thì anh làm sao mà không bỏ qua cho được:Được rồi! Ba sẽ không phạt cậu ta.

Dạ Khải Hiên đứng bên cạnh giường bệnh của Dạ Ngân Tuyết chậm rãi lên tiếng:

Tiểu Tuyết! Em đừng đi làm nữa ở nhà đi dù sao em cũng là thiên kim của Dạ gia em không cần phải đi làm gì hết.

Dạ Ngân Tuyết lắc đầu phản đối:Không! Em không muốn, em tuyệt đối sẽ không đồng ý.

Tiểu Tuyết! Cậu làm sao vậy? Không sao chứ? Châu Di Giai bước nhanh vào ôm lấy cô rưng rưng nước mắt.

Dạ Ngân Tuyết khẽ lắc đầu đáp:Tớ không sao, chỉ bị thương ngoài da thôi.

Giả tạo! Tạ Anh Minh đứng một góc nhếch môi mỉm cười khinh bỉ nhìn Châu Di Giai.

Ngay lập tức mọi người chuyển dời tầm mắt sang Tạ Anh Minh, lúc này họ mới để ý đến sự hiện diện của Tạ Anh Minh tự nãy giờ mọi người cho lo lắng cho Dạ Ngân Tuyết mà không để ý xung quanh.

Sắc mặt của tất cả mọi người thay đổi ngay, ai nấy đều nhìn Tạ Anh Minh bằng ánh mắt sắc bén, lạnh nhạt Dạ Khải Hiên cả người toát ra khí lạnh cất giọng:

Cậu đến đây làm gì? Cậu không thấy ở đây ai cũng không hoan nghênh cậu sao?

Tạ Anh Minh dửng dưng với mọi người anh chỉ cười nhẹ với Dạ Ngân Tuyết:

Các người có hoan nghênh tôi không tôi cũng mặc kệ, tôi không quan tâm đến chuyện này chuyện mà tôi quan tâm là Selina tôi chỉ muốn xem cô ấy có sao không thôi.

Cạch Tiếng mở cửa phòng bệnh của cô, Nam Hoàng Trung trong bộ cảnh phục bước vào anh chào mọi người rồi tiến lại gần cô, mỉm cười dịu dàng cất giọng đầy quan tâm, yêu thương:

Thấy em không sao anh đã an tâm rồi, lúc hay tin em khắp người bị thương được đưa vào bệnh viện em có biết anh đã hoảng sợ cỡ nào không? Mà em có biết được ai là người đã đẩy em xuống không?

Dạ Ngân Tuyết lắc đầu:Em không biết lúc em bị đẩy xuống em chỉ thấy anh đó là một người đàn ông bịt khẩu trang thôi.

Sắc mặt của Tạ Anh Minh trở nên đen lại, nhìn Châu Di Giai:

Cô hãy đi ra ngoài cùng tôi một chút tôi có chuyện quan trọng muốn nói với cô.

Tạ Anh Minh bước ra ngoài Châu Di Giai cũng nhanh chóng bước ra theo anh, đi đến một nơi có ý người Tạ Anh Minh đột nhiên nắm chặt lấy cổ tay của Châu Di Giai trừng mắt, ánh mắt đầy sát khí hỏi Châu Di Giai:

Tôi hỏi cô có phải cô đã cho người hãm hại Selina không hả?

Châu Di Giai hoảng sợ, lắc đầu vô tội:

Tôi không có! Làm sao tôi có thể cho người hãm hại Tiểu Tuyết được chứ? Anh đừng có ở đó mà vu oan cho tôi.

Cô đừng có ở đây mà giả vờ nữa ở đây chỉ có tôi và cô thôi cô cần gì phải giả vờ làm gì cho mệt. Tạ Anh Minh vẫn một mực khăng khăng Châu Di Giai chính là người đã hãm hại Dạ Ngân Tuyết.

Châu Di Giai thì vẫn một mực phủ nhận là mình không có làm:

Tôi thật sự là không có hãm hại Tiểu Tuyết, tôi thừa nhận với anh quả thật lúc trước tôi có không thích Tiểu Tuyết nhưng đó là lúc trước bây giờ thì không, Tiểu Tuyết đối xử tốt với tôi như vậy tôi làm sao có thể hại cậu ấy được chứ?

Tạ Anh Minh thở mạnh một hơi, trầm giọng lạnh nhạt:

Tốt nhất là như những gì cô đã nói nếu tôi phát hiện ra cô dám làm gì tổn hại đến Selina tôi nhất định sẽ không tha cho cô đâu.

Dứt lời Tạ Anh Minh quay người rời đi Châu Di Giai cũng bước vào lại bên trong phòng bệnh trò chuyện cùng Dạ Ngân Tuyết.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.