Dạ Ngân Tuyết cùng Trần Uyển Dư và một số người bạn mà các cô đã quen biết ở Mỹ tổ chức đi vào rừng chơi, suốt đường đi Lăng An Vũ luôn đi theo không rời mắt khỏi cô.
Ây! Uyển Dư đâu rồi? Sao không thấy cậu ấy đâu vậy? Các cậu có thấy cậu ấy không? Dạ Ngân Tuyết đảo mắt xung quanh tìm kiếm Trần Uyển Dư rồi hỏi mọi người.
Không thấy! Tất cả mọi người đều đồng loạt lắc đầu, đồng thanh đáp.
Dạ Ngân Tuyết bắt đầu lo lắng nhìn vào điện thoại nói với mọi người:
Tôi gọi điện mãi cho cậu ấy mà không được. Không được rồi tôi phải đi tìm cậu ấy.
Bọn tôi đi tìm cùng cậu. Một người đại diện trong tất cả mọi người lên tiếng.
Dạ Ngân Tuyết cùng mọi người chia nhau ra đi tìm Trần Uyển Dư Lăng An Vũ đi theo phía sau bảo vệ an toàn cho cô, cô quay người lại cau mày nhìn anh:
Anh đừng có lúc nào cũng đi theo tôi anh hãy mau chia ra đi tìm Uyển Dư đi tôi không có sao đâu.
Nhưng nhiệm vụ của tôi là bảo vệ tiểu thư chứ không phải là đi tìm Trần tiểu thư. Lăng An Vũ vẫn nhất quyết đi theo mặt lạnh tanh đáp trả.
Dạ Ngân Tuyết tức không nói nên lời cô thở một hơi mạnh:
Nếu như anh đã gọi và xem tôi là tiểu thư của mình thì anh phải nghe lời của tôi chia ra đi tìm Uyển Dư đi tôi sẽ đi vòng vòng ở đây sẽ không sau đâu. Mau lên đi.
Lăng An Vũ cau mày nhìn cô rồi miễn cưỡng chia ra tìm, Dạ Ngân Tuyết tiếp tục đi tìm Trần Uyển Dư. Hơn một tiếng sau, tất cả mọi người đều không tìm thấy Trần Uyển Dư đành phải quay về lều, Lăng An Vũ quay trở về không nhìn thấy Dạ Ngân Tuyết đâu trong lòng dâng lên nỗi lo lắng hỏi mọi người:
Các người có thấy Selina tiểu thư ở đâu không? Cô ấy chưa quay về sao?
Tất cả mọi người đều nhìn nhau lắc đầu, không ai nhìn thấy cô ở đâu cả đôi mày của Lăng An Vũ bắt đầu nhíu chặt hơn, vừa chuẩn bị đi tìm cô thì nhìn thấy Trần Uyển Dư đi về.
Tại sao mọi người lại đứng tập trung ở đây hết vậy? Có chuyện gì sao? Trần Uyển Dư đi đến hiếu kỳ hỏi.
Một cô gái ở trong bọn họ bước đến Trần Uyển Dư nhăn nhó hỏi cô:
Rốt cuộc là cậu đã đi đâu vậy? Cậu có biết là mọi người đã rất lo lắng cho cậu không hả? Đặc biệt là Selina đó cậu ấy đi tìm cậu đến giờ vẫn chưa về đó.
Cái gì chứ? Tớ chỉ là đi ngắm cảnh một chút thôi mà tớ có để lại giấy trong lều mà. Trần Uyển Dư vẻ mặt đầy hốt hoảng nhìn mọi người.
Lăng An Vũ không nói gì chạy một mạch vào rừng tìm kiếm Dạ Ngân Tuyết:
Tiểu thư! Tiểu thư! Tiểu thư! Tiểu thư! Vừa tìm anh vừa gọi cô.
Anh gọi cô lớn đến nỗi khan cả cổ họng mà vẫn không thấy cô đâu, Trần Uyển Dư cùng những người khác lại tiếp tục chia nhau ra đi tìm cô.
Trong khi đó, Dạ Ngân Tuyết càng đi sâu vào trong rừng mà không hay vừa đi cô vừa tìm Trần Uyển Dư.
Á! Dạ Ngân Tuyết bị trật chân cô ngã xuống đất cơ mặt co lại đau đớn cô nhìn xung quanh cô mới nhận ra là mình đã đi sâu vào trong rừng rồi, cô bắt đầu cảm thấy sợ hãi đôi mắt cứ đảo quanh bây giờ cô đã hối hận khi tách anh ra.
Tiểu thư! Dạ Ngân Tuyết vui mừng khi nghe tiếng của Lăng An Vũ đang gọi mình cô vẫy vẫy hét lớn đáp lại:
Tôi ở đây này. Tôi ở đây!
Lăng An Vũ nghe thấy giọng nói của cô liền vội chạy đến ngay, nhìn thấy cô đang ngồi dưới đất anh chạy đến ngồi xổm xuống nhìn chân của cô rồi ngẩng đầu nhìn cô hỏi:Chân của cô bị sao vậy?
Tôi bị trật chân rồi. Dạ Ngân Tuyết vừa nhăn nhó vừa nhìn anh trả lời.
Lăng An Vũ từ từ tháo giày của cô ra xem, mắt cá chân của cô đã đỏ ủng lên chân của cô cũng đã phồng to lên, Lăng An Vũ quan sát kĩ lưỡng chân của cô:
Cô hãy ráng chịu đựng một chút sẽ không đau nữa.
Rắc! Vừa dứt lời anh bẻ chân của cô qua lại khiến cho cô đau điếng hét lớn lên, nước mắt trực chào ra ngoài, Lăng An Vũ nhẹ nhàng đặt chân của cô xuống hỏi cô:Chân đã đỡ đau hơn rồi đúng không?
Dạ Ngân Tuyết ngồi im cảm nhận rồi nhìn anh gật gật đầu:Quả thật là đỡ đau hơn nhiều rồi. Anh hay thật đó.
Lăng An Vũ mặt vẫn không một chút biểu cảm không nhanh không chậm nói:
Chân của cô còn đau không thể mang giày được nên tôi sẽ cõng cô về.
Dạ Ngân Tuyết gật đầu, Lăng An Vũ cầm đôi giày của cô lên rồi đỡ cô đứng dậy Dạ Ngân Tuyết leo lên lưng cho anh cõng về.