Dạ viên
Dạ Ngân Tuyết cùng Lăng An Vũ bước vào trong sự bất an, lo lắng Lăng An Vũ nắm chặt lấy tay của Dạ Ngân Tuyết trấn an:
“Không sao đâu! Em đừng lo lắng chúng ta sẽ cùng nhau thuyết phục cha mẹ của em để họ đồng ý cho chúng ta đến với nhau.”
Dạ Ngân Tuyết gật đầu bước vào trong vừa bước vào hai người cảm nhận được ánh mắt sắc lạnh của Dạ Thành Đông và Hạ Tử Quyên, cô từ từ bước đến:
“Ba! Mẹ!”
Dạ Thành Đông ngồi ở phòng khách quay đầu nhìn Dạ Ngân Tuyết chậm rãi hỏi với ngữ điệu đáng sợ:“ Con và cậu ta quen nhau bao lâu rồi?”
Dạ Ngân Tuyết tay vẫn không rời khỏi bàn tay của Lăng An Vũ cất giọng trả lời:
“Con và An Vũ quen nhau được một tháng rồi ạ.”
Dạ Thành Đông đứng dậy dùng ánh mắt lạnh lẽo khiến người khác không rét mà run, Dạ Thành Đông không nhanh không chậm nói với Lăng An Vũ:
“Tôi bảo cậu đi bảo vệ cho con gái của tôi không ngờ cậu lại tán tỉnh luôn con gái của tôi.”
Dạ Ngân Tuyết ngay lập tức giải thích, nói với ba và mẹ của mình biết:
“Anh ấy không có tán tỉnh con là do con thích anh ấy theo đuổi anh ấy trước.”
Hạ Tử Quyên đứng dậy nhíu nhẹ đôi mày nhìn Dạ Ngân Tuyết, bảo:
“Tiểu Tuyết! Con hãy im lặng lại đi.”
Cùng lúc đấy, Dạ Khải Hiên về đến chạy nhanh vào thấy mọi người đứng ở phòng khách anh nhanh chóng chạy đến:“Ba! Mẹ!”
Hạ Tử Quyên nhướng mày nhìn Dạ Khải Hiên thắc mắc hỏi anh:
“Tiểu Hiên! Chẳng phải con đang ở Dạ thị sao? Sao đột nhiên con lại quay về đây?”
Dạ Khải Hiên mím môi nhìn ba và mẹ của mình, anh bằng mọi giá phải bảo vệ em gái của mình, cất giọng nói:
“Ba! Mẹ! Hai người đừng phản đối việc Tiểu Tuyết quen với An Vũ nữa ba mẹ hãy tác hợp cho Tiểu Tuyết và An Vũ đi.”
Dạ Thành Đông nheo mắt nhìn anh:“Tiểu Hiên! Có phải con đã biết chuyện này từ trước rồi không?”
Dạ Khải Hiên gật đầu mạnh một cái, Dạ Thành Đông tức tối quát lớn:
“Con đã biết mà lại không nói cho ba với mẹ biết còn giúp em của con giấu chuyện này gan của con lớn quá rồi đó.”
Hạ Tử Quyên nheo mắt nghĩ gì đó rồi cất giọng hỏi Dạ Khải Hiên:
“Tiểu Hiên! Lúc trước con có hỏi ba mẹ về chuyện nếu như các con quen với một người không giàu có, thân thế rất bình thường thì ba mẹ có đồng ý không? Lúc đó con đã biết chuyện của Tiểu Tuyết rồi đúng không? Con không phản đối chuyện này có đúng không?”
Dạ Khải Hiên gật gật đầu:“Con không những là biết con còn ủng hộ Tiểu Tuyết và An Vũ quen nhau.”
“Con...Tiểu Tuyết! Con và cậu ta hãy mau chia tay đi.” Dạ Thành Đông tức Dạ Khải Hiên đến không nói được gì, quay sang nói với Dạ Ngân Tuyết.
Dạ Ngân Tuyết cứng rắn, kiên quyết ánh mắt đầu kiên định:
“Không! Con và An Vũ sẽ tuyệt đối không chia tay. Tuyệt đối không! Nếu như ba dám làm gì anh ấy anh ấy mà bị làm sao thì con cũng sẽ chết cho ba xem. Không chết thì con cũng sẽ không nhìn mặt ba mẹ nữa.”
Dạ Thành Đông tức điên lên giơ tay lên định đánh cô Dạ Khải Hiên cùng với Lăng An Vũ nhanh chóng đứng ra đỡ, bảo vệ cô còn cô thì rụt đầu, nhắm mắt lại. Dạ Thành Đông vẫn chưa đánh cô anh chỉ giơ tay lên cho dù anh tức giận đến như thế nào cũng sẽ không đánh con gái cưng của mình. Làm sao anh có thể nỡ đánh được chứ?
Lăng An Vũ cất giọng lời nói vô cùng chắc chắn, quyết tâm:
“Ông chủ! Cho dù ông có làm gì tôi đi chăng nữa thì tôi nhất định sẽ không rời xa Tiểu Tuyết.”
Hạ Tử Quyên trừng mắt lên tiếng:“Cậu im lặng lại cho tôi ở đây cậu có quyền gì mà lên tiếng chứ?”
Dạ Khải Hiên nhìn ba và mẹ của mình rồi lên tiếng:
“Ba! Mẹ! Con xin hai người đừng có chia cách Tiểu Tuyết và An Vũ nếu như ba mẹ càng làm quyết liệt thì Tiểu Tuyết sẽ càng kiên quyết hơn thôi, ba mẹ làm mọi thứ đều vô dụng cả thôi. Tiểu Tuyết là em gái của con con không thể nhìn em gái của mình đau khổ được với lại nếu như An Vũ không mang lại hạnh phúc cho Tiểu Tuyết thì con là người đầu tiên phản đối rồi.”
Dạ Thành Đông vẫn kiên quyết phản đối chuyện này:
“Cho dù các con có nói thế nào thì ba cũng sẽ không đồng ý chuyện này ba nhất định sẽ tách Tiểu Tuyết và cậu ta ra.”