Đại Minh Tinh Và Chàng Vệ Sĩ

Chương 2: Chương 2: Rơi xuống biển




Dạ Ngân Tuyết quăng chìa khóa xe cho Lăng An Vũ anh nhanh tay bắt lấy, cô lạnh nhạt bảo:Lái xe về Dạ viên.

Dứt lời, cô cùng Trần Uyển Dư bước vào trong xe ngồi ở ghế sau, anh cũng nhanh bước vào ngồi lái xe đến Dạ viên.

Dạ viên

Lăng An Vũ nhanh chóng bước xuống xe mở cửa cho cô rồi đi theo cô vào bên trong, Dạ Khải Hiên nhìn thấy em gái mình quay về lại còn dẫn thêm một người con trai, anh nhướng mày trêu cô:

Ây da~ Hôm nay em dẫn bạn trai về ra mắt với mọi người đó hả?

Cái gì? Tiểu Hiên! Con vừa mới nói gì? Tiểu Tuyết dẫn bạn trai về sao? Hạ Tử Quyên đang từ trên lầu bước xuống nghe Dạ Khải Hiên nói thế liền chạy xuống.

Mẹ!! Anh ta là vệ sĩ mà ba mới bảo con chọn để đi theo bảo vệ cho con. Dạ Ngân Tuyết vẻ mặt lộ rõ khó chịu, giải thích với mẹ của mình.

Cô quay người nhìn dì Lộ quản gia mới trong Dạ viên thay thế quản gia Trần đã mất:Dì Lộ! Dì hãy thu xếp phòng cho anh ta ở đi.

Vâng thưa tiểu thư!

Trần Uyển Dư đứng bên cạnh cô đột nhiên chợt nhớ ra chuyện gì đó, cô hét lên:

Chết rồi! Tớ quên lấy váy cho cậu rồi bây giờ tớ sẽ đi lấy ngay mà cậu nhớ là tối nay cậu còn một buổi tiệc cần phải tham gia đó.

Tớ biết rồi, nhớ rồi cậu hãy mau đi đi. Dạ Ngân Tuyết gật gật đầu, bộ dạng trông rất mệt mỏi.

Chào dì con đi. Trần Uyển Dư vẫy vẫy tay tạm biệt rồi chạy nhanh rời khỏi.

Dạ Ngân Tuyết bước lên phòng nằm ngủ lấy sức bây giờ cô rất mệt mỏi, những người hầu trong nhà thấy cô đi lên phòng ngủ liền tản đi nhanh chóng họ không dám làm phiền cô nếu không hậu quá không gánh nổi.

Buổi chiều, cô bắt đầu thay đồ chuẩn bị đi dự tiệc cô mặc một chiếc váy màu tím, xõa mái tóc dài đen óng, mọi thứ đều đã được Trần Uyển Dư chuẩn bị chu toàn.

Lăng An Vũ lái xe đưa cô cùng Trần Uyển Dư đến buổi tiệc, buổi tiệc được tổ chức trên du thuyền xa hoa, rộng lớn anh lúc nào cũng đi bên cạnh cô không rời nửa bước. Trời đã tối dần, du thuyền trở nên lấp lánh, lộng lẫy hơn bởi những ánh đèn rực rỡ sáng rực cả một vùng biển.

Anh đi qua bên kia lấy đồ ăn và rượu cho tôi đi tôi đứng đây chờ. Dạ Ngân Tuyết đứng ở boong tàu bảo anh.

Lăng An Vũ không nói gì chỉ gật đầu làm theo lời cô nói, anh vừa đi thì một cô gái ăn mặc khá hở hang tiến lại gần cô, giọng nói chanh chua, đầy sự ghen ghét:

Bây giờ còn thuê thêm vệ sĩ nữa sao? Nhìn cũng đẹp trai đó nhưng thật đáng tiếc lại đi bảo vệ cho một người không ra gì thích hớt tay trên của người khác một người vô cùng vô liêm sỉ.

Cao Mỹ Lâm! Cô đừng quá đáng nếu không đừng trách tôi. Dạ Ngân Tuyết kìm chế cơn tức giận của mình, ánh mắt sắc lạnh nhìn Cao Mỹ Lâm.

Cao Mỹ Lâm tiến đến gần cô hơn quát vào mặt cô:Còn không phải sao? Vốn dĩ vai nữ chính đó đã là của tôi nếu không phải cô quyến rũ đạo diễn Trương thì làm sao cô có thể có được chứ?

Giọng nói của Dạ Ngân Tuyết ngày càng lạnh lẽo hơn:Quyến rũ? Hay là do cô không có năng lực nên đạo diễn mới phải chọn tôi thay vì chọn cô nếu cô nói tôi quyến rũ đạo diễn Trương thì chẳng phải cô tự mình nói là cô vốn dĩ không xinh đẹp, quyến rũ bằng tôi rồi sao?

Cao Mỹ Lâm tức tối điên người, trong phút mất lý trí đã đẩy cô rơi khỏi boong tàu rơi xuống biển, mọi người giật mình chạy đến gần xem nhìn xuống thì thấy cô hoảng sợ, cô không hề biết bơi.

Trần Uyển Dư chạy lại nhìn thấy cô đang chới với dần dần chìm xuống biển thì hoảng hốt hét lên kêu cứu:Có ai không? Mau cứu Tiểu Tuyết đi cậu ấy sắp chìm xuống rồi.

Mọi người trông tình thế hỗn loạn ai nấy đều e dè, Lăng An Vũ đang lấy đồ ăn ra cho cô thì nghe ồn ào thấy mọi người vây quanh tại chỗ cô đứng anh nhanh chóng đi đến chen vào đám đông Trần Uyển Dư vừa nhìn thấy anh liền chạy đến, hoảng loạn nói:

Anh hãy mau cứu Tiểu Tuyết mau lên cậu ấy bị rơi xuống biển rồi sắp chìm rồi.

Xoảng!! Lăng An Vũ quăng dĩa thức ăn xuống rồi nhanh chóng cởi áo vest ra lao xuống biển cứu cô.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.