Trên xe, Dạ Ngân Tuyết nhíu mày khẽ mở mắt quay đầu nhìn Lăng An Vũ cười tít mắt với anh quay cả người về phía của anh nhéo má của anh giọng nói vô cùng đáng yêu:
“Lần nào tôi gặp nguy cũng điều là anh xuất hiện, anh khiến cho tôi mắc nợ anh nhiều quá rồi đó. Đúng rồi! Tôi muốn hỏi anh một câu.”
Lăng An Vũ quay đầu nhìn cô, cô cười hì hì hai má đỏ ửng vì say hai bàn tay của cô xòe ra đặt lên mặt của mình hỏi anh:
“Anh thấy tôi có dễ thương không? Ai cũng nói tôi lạnh lùng nhưng tôi thấy tôi đâu có lạnh lùng mấy đâu chứ?”
Lăng An Vũ bật cười anh muốn nhân cơ hội lúc này trêu cô vừa cười anh vừa hỏi cô:
“Tôi thấy người ta nói cô đúng mà tôi thấy cô rất lạnh lùng nếu như cô nói mình dễ thương thì cô hãy tìm cách chứng minh là mình dễ thương đi.”
“Chứng minh sao?” Dạ Ngân Tuyết nghiêng đầu suy nghĩ đôi môi đỏ mọng của cô chu chu ra rất đáng yêu.
Lăng An Vũ thấy cô sắp làm gì đó anh liền bấm nút cho xe tự động lái rồi nhanh chóng lấy điện thoại ra quay lại, anh muốn sau khi cô tỉnh rượu cô sẽ nhìn thấy được bản thân mình lúc say rượu đáng yêu như thế nào? Anh dám chắc rằng cô sẽ không tin được đây chính là mình.
Dạ Ngân Tuyết bắt đầu làm những động tác đáng yêu khiến anh phì cười liên tục, làm những động tác đáng yêu xong cô lại hỏi anh:
“Tôi đâu có lạnh lùng đâu đúng không? Rất là đáng yêu đúng không?”
Lăng An Vũ miệng vẫn còn cười gật gật đầu:“Rất đáng yêu.”
Lái xe về đến Dạ viên thì cô đã ngủ mất rồi, Lăng An Vũ bế cô vào trong mọi người trong biệt thự đều đã sớm chìm vào giấc ngủ nên anh phải bế cô đi thẳng lên phòng.
Lăng An Vũ nhẹ nhàng đặt cô lên giường cởi giày cho cô rồi đắp chăn cho cô anh quan sát phòng của cô, căn phòng của cô chỉ có hai màu trắng đen được trang trí rất đơn giản nhưng sang trọng, tao nhã.
Anh bước ra ngoài nhẹ nhàng đóng cửa phòng lại rồi đi xuống phòng mà lúc trước cô đã cho người chuẩn bị cho anh.
Sáng hôm sau, Dạ Ngân Tuyết thức dậy bước xuống lầu đầu vẫn còn đau nhức vô cùng cô xoa xoa hai bên trán ngồi xuống ăn sáng, bỗng điện thoại của cô reo lên người gọi đến chính là Trần Uyển Dư:
“Tiểu Tuyết! Hôm nay tớ xin nghỉ một ngày mẹ tớ bảo tớ phải đi xem mắt tớ không muốn làm mẹ tớ phiền lòng nên đã đồng ý rồi.”
“Ừm! Cậu cứ đi đi.”
Dạ Ngân Tuyết tắt điện thoại tiếp tục ăn sáng Lăng An Vũ đi đến vừa nhìn thấy cô anh lại nhớ đến chuyện tối qua mà không kìm được bật cười, Dạ Ngân Tuyết đang ăn đột nhiên nghe thấy tiếng cười của anh liền ngẩng đầu nhìn cau mày khó hiểu hỏi:
“Anh đang cười cái gì vậy? Tự nhiên nhìn tôi rồi cười.”
Lăng An Vũ lắc lắc đầu, nín cười hỏi cô:“Tiểu thư!..”
Vừa phun ra hai chữ tiểu thư thì cô đã nhìn anh, anh hiểu ý liền cất giọng:
“Tiểu Tuyết! Hôm nay cô có lịch trình không?”
Dạ Ngân Tuyết vừa ăn vừa trả lời anh:
“Có! Hôm nay tôi sẽ đến phòng thu ăn xong sẽ đi ngay.”
Lăng An Vũ gật gật đầu đi ra ngoài chuẩn bị xe, Dạ Khải Hiên bước xuống lầu ăn sáng anh ngồi xuống cất giọng hỏi cô:
“Tiểu Tuyết! Em có biết khi nào ba và mẹ về không? Ba và mẹ thường xuyên cùng nhau đi du lịch mà chẳng thèm rủ anh em mình.”
Dạ Ngân Tuyết ăn xong, cầm ly nước lên uống rồi đáp:
“Em nghe mẹ nói là tuần sau sẽ về với lại nếu anh muốn đi thì cứ xin còn em không có thì sẽ không đi đâu.”
Cô đứng dậy bước lên phòng thay đồ để đi đến phòng thu, Dạ Ngân Tuyết bước lên xe ngồi ở ghế lái phụ. Lăng An Vũ nhìn cô cười mỉm rồi lấy điện thoại ra:
“Tiểu Tuyết! Tôi có cái này muốn cho cô xem.”
Dạ Ngân Tuyết quay đầu nhìn anh, cất giọng hỏi:
“Cho tôi xem sao? Xem cái gì?”
Lăng An Vũ bật đoạn clip mà anh đã quay vào tối hôm qua giọng nói đáng yêu, nũng nịu của cô cất lên. Dạ Ngân Tuyết vừa thấy hình ảnh say khướt làm những động tác dễ thương kia mặt ngay lập tức đỏ ửng lên, luống cuống bảo anh:
“Anh dám quay sao? Mau xóa cho tôi! Anh hãy mau xóa cho tôi.”
Lăng An Vũ bật cười nhìn cô lắc đầu làm sao anh có thể xóa được anh phải lưu lại làm kỉ niệm chứ, Dạ Ngân Tuyết hai cánh tay muốn giật lấy điện thoại của anh nhưng giật mãi vẫn không được.
Bỗng cô mất thế ngã người về phía anh hai tay của cô chống lên cửa sổ bên anh, cô khẽ chớp mắt nhìn anh, hai người đứng hình vài giây rồi cô vội vàng ngồi ngay ngắn lại, giả vờ ho vài tiếng thắt dây an toàn, nói:
“Sắp trễ giờ rồi anh mau lái xe đến phòng thu đi còn về cái clip kia tôi nhất định sẽ xóa nó rồi xử anh sau.”