Đại Minh Tinh Và Chàng Vệ Sĩ

Chương 34: Chương 34: Theo đuổi đến cùng




Trần Uyển Dư vội vàng lái xe đến Dạ viên chạy vào bên trong cô nhìn thấy Lăng An Vũ cô hểnh mũi, lườm lườm anh rồi chạy thẳng lên phòng của Dạ Ngân Tuyết:

“Tiểu Tuyết! Rốt cuộc mọi chuyện là sao? Tại sao anh ta lại từ chối cậu chứ? Tớ thấy anh ta cũng có tình cảm với cậu cơ mà?”

Dạ Ngân Tuyết gương mặt buồn bã nằm xuống giường đắp chăn chùm kín cả đầu, giọng nói cực kì buồn, đau lòng của cô cất lên:

“Tớ cũng thấy là anh ấy có tình cảm với tớ nhưng khi tớ tỏ tình anh ấy lại bảo là không thích anh ấy nói rằng anh ấy quan tâm, chăm sóc tớ đó chỉ là nhiệm vụ, bổn phận của anh ấy thôi và còn nói là sau này sẽ không quan tâm tớ nữa để tránh tớ hiểu lầm thêm nữa.”

Trần Uyển Dư vỗ về, an ủi Dạ Ngân Tuyết:

“Vậy cậu định làm như thế nào? Tớ khuyên cậu hãy bỏ cuộc đi tớ sợ cậu sẽ bị tổn thương đó.”

Dạ Ngân Tuyết bỗng nhiên ngồi bật dậy ánh mắt quyết tâm, kiên định:

“Không! Tớ sẽ không bỏ cuộc đâu tớ nhất định sẽ theo đuổi được anh ấy.”

Nói xong, Dạ Ngân Tuyết lại nằm xuống giường đắp chăn kín đầu, Trần Uyển Dư vẻ mặt bất lực, cô quyết định ở lại ngủ cùng Dạ Ngân Tuyết:

“Tùy cậu thôi cậu muốn sao tớ cũng sẽ ủng hộ, giúp đỡ nhưng cậu đừng để mình bị tổn thương.”

Cả đêm ấy, Lăng An Vũ không ngủ được anh cảm thấy rất có lỗi với Dạ Ngân Tuyết nhớ lại hình ảnh buồn bã, thất vọng của cô lòng anh lại đau nhói. Dạ Ngân Tuyết cũng không khác gì anh cả đêm không ngủ được trằn trọc, buồn bã suốt một đêm.

Sáng ngày hôm sau, Dạ Ngân Tuyết thức dậy rất sớm xuống bếp làm đồ ăn sáng cho mọi người khiến cho tất cả người làm trong Dạ viên một phen hoảng sợ, giật mình. Dì Lộ cùng một số người hầu bước vào không biết phải làm như thế nào, dì Lộ tay chân luống cuống nói:

“Tiểu thư! Để cho dì và mọi người làm đi con hãy ngồi đợi một chút thôi đồ ăn sẽ được dọn lên ngay con đừng làm nữa nếu con bị bỏng hay bị gì đó chắc chắn ông chủ và bà chủ sẽ đuổi việc mọi người.”

Dạ Ngân Tuyết gương mặt không biểu cảm gì chỉ nhỏ nhẹ nói với dì Lộ:

“Dì cứ để cho con làm, hôm nay con muốn làm sẽ không sao đâu.”

Đồ ăn sáng đã được làm xong, những người hầu giúp cô dọn lên bàn ăn Trần Uyển Dư thức dậy bước xuống nhìn thấy Dạ Ngân Tuyết đang tháo tạp dề ra thì Trần Uyển Dư trố mắt bước nhanh xuống nhìn cô rồi nhìn bàn ăn:

“Tiểu Tuyết! Đừng bảo với tớ là đồ ăn sáng ở trên bàn là do cậu làm đó nha?”

Dạ Ngân Tuyết nhướng mày khẽ gật đầu, cô quay người nói với một người hầu:

“Cô hãy đi gọi An Vũ đến đây cho tôi.”

Nữ người hầu ấy nhanh chóng đi gọi An Vũ đến anh đang chuẩn bị xe cho cô đi làm thì nữ người hầu bước đến gọi anh:

“An Vũ! Tiểu thư cho gọi anh đó.”

Lăng An Vũ gật nhẹ đầu rồi bước vào, anh bày ra vẻ mặt lạnh nhạt với cô:

“Tiểu thư! Cô cho gọi tôi là có việc gì?”

Dạ Ngân Tuyết ngồi xuống bàn ăn nhướng mày nhìn ghế trống phía đối diện rồi bảo anh:

“Anh hãy ngồi xuống ăn sáng cùng bọn em đi.”

Lăng An Vũ vừa mở miệng định từ chối thì bị cô cắt đứt ngay, cô trưng ra bộ mặt đắc ý ra lệnh:

“Đây là mệnh lệnh anh buộc phải ngồi xuống ăn sáng cùng bọn em.”

Lăng An Vũ không thể nói gì được nữa từ chối cũng không được đành phải ngồi xuống ghế đối diện với cô, Trần Uyển Dư bật cười nhẹ ngồi xuống cạnh cô. Cùng lúc ấy, Dạ Khải Hiên cũng đã thức dậy anh đi xuống lầu nhìn thấy Lăng An Vũ ngồi ăn cùng cô thì cũng không mấy ngạc nhiên Dạ Khải Hiên thấy phần ăn của mình cũng đã được dọn lên anh ngồi xuống cạnh Lăng An Vũ, cầm nĩa lên ăn.

Dạ Khải Hiên khẽ gật gù hài lòng với phần ăn sáng ngày hôm nay, anh tấm tắt khen ngợi:

“Bữa sáng hôm nay đầu bếp làm ngon thật. Dì Lộ! Đây là món ăn mới sao? Từ trước đến giờ tôi không thấy đầu bếp làm món này.”

Dì Lộ đứng ở phía sau của Dạ Ngân Tuyết không nhanh không chậm trả lời anh:

“Bữa sáng hôm nay không phải là do đầu bếp làm mà là do tiểu thư làm thưa thiếu gia.”

“Khụ...khụ...khụ...” Dạ Khải Hiên vội lấy khăn lau miệng, anh nhìn Dạ Ngân Tuyết ánh mắt nghi ngờ hỏi lại:

“Đây là bữa sáng do Tiểu Tuyết làm sao? Dì Lộ dì không đùa chứ?”

Dì Lộ cẩn trọng đáp lại:“Dì không đùa đâu, bữa sáng hôm nay đều là do một tay tiểu thư chuẩn bị tất cả đầu bếp, người hầu đều không đụng vào bất cứ thứ gì cả.”

Dạ Khải Hiên nhìn chăm chăm Dạ Ngân Tuyết, cất giọng hỏi:

“Tiểu Tuyết! Em biết nấu ăn từ khi nào vậy? Tại sao anh lại không biết? Uyển Dư! Tiểu Tuyết biết nấu ăn từ khi nào vậy?”

Trần Uyển Dư lắc đầu, cô cũng không biết chuyện Dạ Ngân Tuyết biết nấu ăn từ khi nào lúc nãy cô cũng một phen ngạc nhiên, sững sốt. Dạ Ngân Tuyết không để ý đến hai người mà chỉ đến ý đến sắc mặt của Lăng An Vũ khi ăn bữa sáng mà cô nấu, Dạ Ngân Tuyết khẽ hỏi anh:

“An Vũ! Anh thấy em bữa sáng như thế nào? Có ngon không? Anh có thích không?”

Lăng An Vũ chậm rãi phun ra một câu:“Thưa tiểu thư! Bữa sáng rất ngon.”

Dạ Ngân Tuyết vẻ mặt xụ xuống khi nhìn thấy dáng vẻ lạnh nhạt của anh đối với mình, Dạ Khải Hiên từ đầu đến cuối đều chăm chú quan sát cô em gái của mình, anh quay đầu sang nhìn Lăng An Vũ rồi cất giọng bảo:

“An Vũ! Ăn sáng xong cậu lên phòng tôi tôi có chút chuyện muốn hỏi.”

“Vâng! Thưa thiếu gia!” Lăng An Vũ gật đầu anh thừa biết Dạ Khải Hiên gọi anh là có chuyện gì.

“Anh hai! Anh có chuyện gì muốn nói với An Vũ vậy?” Dạ Ngân Tuyết cũng đoán được một chút chuyện mà Dạ Khải Hiên muốn hỏi Lăng An Vũ nhưng cô vẫn cứ hỏi.

Dạ Ngân Tuyết càng làm Dạ Khải Hiên ngạc nhiên nhiều hơn bởi vì lúc trước em gái của mình luôn lạnh lùng, không quan tâm hay là hỏi đến những chuyện này nhưng bây giờ lại hỏi càng làm anh khẳng định em gái của mình đã thích Lăng An Vũ từ biểu hiện, biểu cảm của Dạ Ngân Tuyết điều lộ rõ điều này anh không nói gì cũng không ngăn cản nhưng anh vẫn chưa rõ chuyện tại sao Lăng An Vũ lại lạnh lùng, xa cách cô như thế?

Mọi người nhớ tích cực bỏ phiếu cho mình nha, bỏ phiếu nhiều mình sẽ cố gắng bão chương cho mọi người.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.