Nhìn Triệu Tiến lanh lợi hoạt bát đi ra ngoài, nụ cười trên mặt Triệu Chấn Hưng biến mất, xoay người đóng cửa đi về phòng mình, ông đứng ở đây nhìn vách tường, chậm rãi thò tay, sờ lên hai thanh đao treo trên tường, phiền muộn một hồi, rồi lại thở dài, sau đó dựng lại bên cạnh lò sưởi, đưa tay tháo cây trường mâu xuống, cầm theo đi vào sân trong.
Cửa tiệm này hiện tại có một mình Triệu Chấn Hưng trông coi, vắng tanh vắng ngắt. Triệu Chấn Hưng chống trường mâu, đúng yên ngây ngốc một hồi, mới lắc đầu, dựng đầu trường mâu lên.
Triệu Tiến sau khi về đến nhà, nhìn thấy Hà Thúy Hoa trong sân rửa rau chuẩn bị đồ ăn, bày ra những chiếc hũ lớn nhỏ, trong chậu gỗ toàn rau xanh. Hà Thúy Hoa đi qua đi lại bận rộn liên tục, nhìn thấy Triệu Tiến trở về, Hà Thúy Hoa thuận miệng hỏi:
- Có cảm thấy có chỗ nào không khỏe hay không?
Triệu Tiến lắc đầu, Hà Thúy Hoa tiếp tục nói:
- Trong phòng ấm áp, con đi vào đó đi, nương còn đang bận.
- Nương, Nhị thúc nói tối nay muốn tới nhà ta ăn cơm.
Triệu Tiến lên tiếng nói. Hà Thúy Hoa gật gật đầu. Cuộc sống của Triệu gia giàu có, nhiều người tới dùng cơm chỉ đơn giản là nhiều thêm đôi đũa, chuẩn bị cũng rất đơn giản.
Triệu Tiến nói xong liền đi vào trong phòng, Hà Thúy Hoa cầm lấy một cây cải trắng, đang định gọt vỏ, đột nhiên ngẩng đầu nhìn bóng lưng Triệu Tiến, buồn bực lầm bầm:
- Đứa con này đã không quấn lấy ta rồi.
Lúc trước Triệu Tiến rất nhát gan, cả ngày đi theo sau lưng mẫu thân Hà Thúy Hoa, hắn hiện tại tuy rằng cố gắng duy trì giống lúc trước, nhưng rất nhiều chỗ cũng đã thay đổi, cái này bản thân Triệu Tiến cũng không nhận ra, hiểu con không ai ngoài cha mẹ, Hà Thúy Hoa rõ ràng đã có cảm giác này.
Hà Thúy Hoa nghĩ tới đây, lại nghe đến bên cạnh có tiếng động, quay đầu nhìn lại, là con khỉ đang thò tay vào trong chậu gỗ đang định lấy củ cải trắng, Hà Thúy Hoa lập tức hét lớn:
- Con khỉ chết tiệt, không được qua đây quấy rối, cút ngay qua một bên cho lão nương!
Con khỉ ôm củ cải trắng lập tức chạy như bay về bên kia biệt viện, vừa chạy vừa kêu tiếng chi ... chi, dáng vẻ rất đắc ý.
Ngồi trong phòng Triệu Tiến nhìn thấy đến hết thảy mọi thứ bên ngoài, hắn bật cười ra tiếng, cuộc sống gia đình lại khiến cho hắn cảm giác được sự vui vẻ, nhưng Triệu Tiến rất nhanh thu nụ cười lại, thời gian quý giá, mình không thể lãng phí một khắc. Thế giới kia đã kết thúc, lúc hấp hối hắn hối hận mình đã lãng phí thời gian, hiện tại kiếp này không thể tiếp tục làm như vậy nữa.
Trước mắt xem ra hết thảy đều dựa theo tính toán của mình hành động, thúc phụ Triệu Chấn Hưng đáp ứng dạy dỗ võ nghệ cho mình, hơn nữa sẽ đi khuyên cha mẹ mình, nhưng Triệu Tiến cũng phát hiện những vấn đề khác, bản thân đối với mọi thứ bên cạnh hiểu quá ít, không chỉ có đối với thời đại này, đối với chỗ ở, đối với những thân nhân kia, mình cũng hiểu quá ít.
Triệu Tiến nghĩ đến một việc, thế giới kia cả đời mình từ lúc ở cô nhi viện đến khi ra ngoài xã hội, mình học tập không giỏi, cũng không có đọc nhiều sách, nhưng lúc nằm viện, có người bạn thường tới thăm, vì giảm bớt sự nhàm chán và đau đớn do bệnh của hắn, ngày ngày đều đọc sách cho hắn nghe. Khoảng thời gian kia tuy rằng trong lòng hắn rất phiền muộn, nhưng cũng được không ít sách tác động đến.
Bây giờ nghĩ lại, những sách kia có những cái vô dụng, nhưng có những cái lại có tác dụng quan trọng đối với hiện tại. Nhưng khiến cho Triệu Tiến đau khổ là hắn có thể nhớ được quá ít. Triệu Tiến không dám cứ để cho quên đi, hắn vắt hết óc nhớ lại, nhớ tới chút gì đó, hắn đều gắng ghi nhớ thật kỹ.
Cũng may lúc trước Triệu Tiến còn lưu lại giấy bút, nhưng Triệu Tiến lại không biết dùng bút lông viết chữ, dựa vào ấn tượng trong trí nhớ mài mực, sau đó dùng một cây gỗ nhỏ nhúng vào, viết ra nét chữ ngoằn nghèo như của đứa trẻ bảy tám tuổi.
Giằng co một lúc lâu, mấy tờ giấy đều đã sử dụng hết, sự việc ghi nhớ lại không nhiều. Cầm tờ giấy đen sì, Triệu Tiến cười khổ, chưa từng nghĩ những thứ nhớ rõ lại là kiến thức rời rạc về lịch sử chiến tranh Phương Tây, lúc trước nghe không kiên nhẫn, nhưng những thứ này rất mới lạ, không tự chủ liền nhớ kỹ, ấn tượng cũng rất sâu, cái gì phương trận, những thứ như trường kích, pháo các loại có tác dụng gì? Hơn nữa đều rất rời rạc, căn bản không thành hệ thống.
Lúc này thời điểm sắc trời đã tối, Hà Thúy Hoa đem đồ ăn chuẩn bị xong cho vào trong hũ, sau đó đi ra ngoài mua thêm thịt cá, công việc phòng bếp lu bù lên.
Bỗng nghe đến cửa sân rầm một tiếng bị đẩy ra, trong sân con khỉ gặm củ cái trắng kinh sợ kêu một tiếng, lập tức nhảy lên phòng. Hà Thúy Hoa tháo tạp dề, lau lau tay, đi ra cửa nhìn, còn chưa tới trong sân, chợt nghe đến chồng của nàng Triệu Chấn Đường lớn giọng quát:
- Triệu Tiến, đi ra cho lão tử, tiểu tử ngươi lần đầu đã bất tỉnh, thế mà còn có bản lãnh lớn như thế, còn dám ở bên ngoài đánh người, tên khốn kiếp, con... .
Vừa rống vừa đi tới, Hà Thúy Hoa vốn đã muốn đi ra ngoài, nghe nói Triệu Tiến ở bên ngoài đánh nhau, lập tức sững sờ, quay đầu nhìn về phía sương phòng, nghĩ thầm con mình từ sau khi tỉnh lại hoàn toàn có điểm không giống trước kia nữa, trước kia nói chuyện cũng không dám lớn tiếng nay nó rõ ràng có thể đánh người, thay đổi này không khỏi quá lớn.
Hà Thúy Hoa đang suy nghĩ, cửa phòng bỗng bị đẩy ra, Triệu Chấn Đường lớn mập đi đến, trong tay mang theo hai túi đồ, đều là giấy dầu bao lấy. Triệu Chấn Đường vừa vào nhà trước lấy tay quệt mũi, buồn bực nói:
- Có thịt? Hôm nay cũng không phải ăn tết!
- Chấn Hưng buổi tối muốn qua cùng ăn!
Hà Thúy Hoa trả lời, sau đó khẩn trương hỏi:
- Tiểu Tiến đánh người hả? Xảy ra chuyện gì vậy? Ông đừng lớn tiếng, đừng làm con sợ!
Triệu Chấn Đường khoát tay chặn lại, mở miệng nói ra:
- Đợi lát nữa nói chuyện với bà!
Nói xong câu này, lại lớn giọng quát:
- Tên khốn kiếp, đi ra cho lão tử.
Triệu Tiến đau khổ đi ra, nghĩ thầm con nít đánh nhau chính là phiền toái, chẳng lẽ lại còn phải bị cha mẹ giáo huấn nữa.
- Tiểu tử Trần gia bị con đánh?
Nghe phụ thân hỏi, Triệu Tiến cúi đầu gật gật đầu, hắn chỉ có thể dùng thủ đoạn năm đó đối phó giáo viên để đối phó phụ thân.
- Thật sự bị con đánh?
Chưa từng nghĩ Triệu Chấn Đường lại hỏi tiếp một câu như vậy, Triệu Tiến vội vàng giải thích:
- Trần Thăng nói muốn tìm người luận võ, con nói ta sẽ đánh, sau đó con đánh ngã hắn!
Hà Thúy Hoa để tay lên tạp dề, há to miệng, vẻ mặt không thể tin được, lúc này lại chứng kiến trượng phu đi về phía con trai, lúc này mới phản ứng tới, vội vàng nói:
- Con nít đánh nhau thì có cái gì...
Lúc này Triệu Tiến theo bản năng co rụt người lại, nghĩ thầm sẽ bị đánh.
Bàn tay vỗ vỗ vào bả vai Triệu Tiến, khiến cho thân thể Triệu Tiến lảo đảo, nhưng lại không bị đánh như trong dự đoán, Triệu Tiến ngẩng đầu nhìn lên, Triệu Chấn Đường tươi cười, ra sức vỗ bả vai Triệu Tiến, cười lớn nói:
- Tên Trần Vũ kia ngày nào cũng ba hoa, nói con trai hắn từ nhỏ tập võ, tương lai khẳng định có tiền đồ, còn không phải bị con của ta con xử lý sao. Đợi ngày mai đi nha môn, ta sẽ khiến hắn xấu hổ. Con nữa, khỏi bệnh là biến thành nam hán tử rồi.
Chứng kiến cảnh này, Hà Thúy Hoa cũng thở phào nhẹ nhõm, suy nghĩ một chút sau tươi cười, mở miệng dặn dò nói:
- Tiểu Tiến, bớt đánh nhau đi, để mình và người khác đều bị thương cũng không tốt đâu.
Triệu Tiến liền vội vàng gật đầu. Triệu Chấn Đường giơ lên hai túi giấy dầu kia, vừa cười vừa nói:
- Lúc về cố ý mua bánh đậu nắm, cắt nửa cân chân giò cho tiểu tử con đấy. Mẹ tiểu Tiến, bà cầm đi làm đi!
Hà Thúy Hoa vui mừng cầm lấy. Triệu Tiến kịp phản ứng, cảm thấy cha mẹ bởi vì mình đánh nhau mà rất vui. Lúc trước Triệu Tiến tính tình nhu nhược, Triệu Chấn Đường cùng Hà Thúy Hoa cảm thấy con mình trung thực nên rất yên tâm, nhưng lại cảm thấy con trai thành thật như vậy lại không ra dáng đàn ông, nay có trời mới biết Triệu Tiến đánh nhau, nhưng lại đánh thắng, cảm thấy trong nội tâm rất vui, dù sao con mình không ăn thiệt thòi.