Đại Minh Võ Phu

Chương 11: Chương 11: Mộc thục lan




Trong lòng thúc phụ tán thưởng Triệu Tiến nghe không được. Hiện tại ánh mắt hắn đã bị lấp đầy mồ hôi, hai chân đau nhức tới vô cùng. Triệu Tiến lúc này cảm thấy thân thể như cứng đơ bất động, sức chịu đựng của hắn đã đến cực hạn.

Tuy nhiên Triệu Tiến vẫn cắn răng kiên trì. Hắn đã sớm hiểu được một đạo lý, mặc kệ làm cái gì đều phải chăm chỉ khắc khổ lâu dài mới đạt được thành tựu. Triệu Tiến có một ưu điểm, có lẽ là do trải qua một đời lận đận, gập ghềnh dưỡng thành, cho nên có thể chịu được cực khổ, có thể bình tĩnh, kiên định. Những tố chất này đối với việc luyện võ là rất cần thiết.

Bởi vì lúc trước rất thích thi đấu, muốn luyện được thân thể tốt, cho nên lúc thể dục đặc biệt chuyên tâm. Triệu Tiến còn nhớ rõ sư phụ đã từng nói, người đang thời điểm vận động đều có một cái trạng thái cực hạn. Ở thời điểm đạt đến tình trạng giới hạn này, cả người giống như muốn sụp đổ, nhưng qua được trạng thái này, thân thể ngược lại sẽ ổn định.

Triệu Tiến cũng không biết mình hiện tại đã đạt đến cực hạn hay không, nhưng hắn hy vọng đạt được chỗ tốt. Thời điểm hắn đang cắn răng chịu đựng, chợt nghe thấy thanh âm rụt rè ở bên ngoài vang lên:

- Tiểu Tiến ca ca có ở đây không?

Thúc cháu Triệu gia đều nhìn về cửa sân. Một cô bé mặc áo đỏ đang ở bên trong, sau khi nhìn đến Triệu Tiến, hai con mắt lập tức biến thành hình trăng lưỡi liềm.

Đây chính là tiểu Lan. Mộc Thục Lan, bím tóc búi lên gọn gàng, ngũ quan đoan chính, làn da trắng nõn, trước ngực treo một khóa bạc. Mấy ngày này, Triệu Tiến càng ngày càng quen thuộc hoàn cảnh xung quanh, có thể từ rất nhiều chi tiết phân tích ra này nọ.

Gia cảnh của Mộc Thục Lan hẳn là rất tốt. Những đứa nhỏ bình thường, bởi vì ăn không đủ no mặc không đủ ấm, đại bộ phận đều là bộ dáng đen gầy. Bộ dáng trắng nõn đoan chính này, phải là gia đình rất không tệ mới có thể nuôi dưỡng ra. Gia cảnh của Mộc Thục Lan hiển nhiên không kém, là nữ nhi của phú hộ kinh thương ngoại địa Từ Châu, một cô gái như vậy liệu có thể có vấn đề gì, không biết vì cái gì, cha mình Triệu Chấn Đường lại muốn giữ khoảng cách với nhà cô bé.

- Tiểu Tiến ca ca, ta hôm nay vừa mới trở về đấy. Dì Triệu nói huynh ở nơi này.

Khẩu âm quan thoại, lại mang theo chút khẩu âm Sơn Đông, giọng nói rất êm tai. Triệu Tiến còn chưa trả lời, chỉ nghe được cành mây lay động gào thét, thúc phụ Triệu Chấn Hưng nói:

- Không được phân tâm!

Triệu Tiến giật mình, vội vàng chấn chỉnh tư thế. Trải qua phân tâm như vậy, trạng thái cực hạn của hắn đã trôi qua, hô hấp bình ổn, có thể đứng vững trở lại.

Chứng kiến bộ dáng của Triệu Tiến, Triệu Chấn Hưng có chút kinh ngạc. Y không nghĩ tới thằng cháu này của mình lại vượt qua được thời khắc mệt mỏi nhất. Hắn thật sự là mầm giống võ học tốt!

Tiểu Lan đứng ở cửa cũng rất nhu thuận biết điều. Hơn nữa cô bé và Triệu Tiến trước đây cũng đã tới nơi này, cũng đã cùng Triệu Chấn Hưng nói chuyện nhiều. Mộc Thục Lan còn nói thêm:

- Thúc thúc, cháu không nói chuyện, ngoan ngoãn ngồi ở bên cạnh xem, có được không ạ?

Triệu Chấn Hưng cau mày vừa muốn cự tuyệt, liếc qua Triệu Tiến, lại đổi chủ ý, cười gật gật đầu. Tiểu Lan hoan hô một tiếng, chậm rãi bước vào sân, tìm một tảng đá sạch sẽ ngồi xuống. Triệu Chấn Hưng lại mở miệng cười nói:

- Tiểu Tiến, nếu như cháu phân tâm, đả thủ tâm mười lần.

Có một tiểu cô nương trắng nõn thanh tú ở bên cạnh, cho dù không nói lời nào cũng làm cho cũng làm cho người ta thấy thoải mái, nhưng Triệu Chấn Hưng nói như vậy, lại thành khảo nghiệm. Triệu Tiến vội vàng tập trung chuyên chú.

Mộc Thục Lan nhỏ hơn Triệu Tiến. Lúc đứng tấn hoàn toàn yên tĩnh bất động, vô cùng nhàm chán, vốn tưởng rằng tiểu cô nương này xem một hồi liền sẽ cảm thấy nhàm chán mà rời khỏi, không nghĩ tới tiểu Lan cười dài ngồi ở chỗ đó, không có ý muốn đi, giống như nhìn xiếc ảo thuật, hưng trí bừng bừng nhìn Triệu Tiến, đến khi hắn dừng đứng tấn.

Ước chừng đứng một canh giờ, hai đầu gối Triệu Tiến mềm nhũn, thiếu chút nữa quỵ xuống, tiểu Lan quan sát bên cạnh vội vàng đứng lên, dường như muốn chạy tới đỡ.

- Để hắn tự mình đứng lên!

Thúc phụ Triệu Chấn Hưng thản nhiên nói. Bình thường Triệu Chấn Hưng rất ôn hòa, nhưng lúc này lời nói và việc làm lại có ý không cho phép vi phạm. Nghe nói như thế, thân mình tiểu Lan co rụt lại, ngồi trở xuống.

Triệu Chấn Hưng ánh mắt ngưng tụ, y vốn cho là cháu mình phải một lát nữa mới có thể đứng lên, không nghĩ tới vừa nói xong những lời này, Triệu Tiến lại cắn răng đứng lên, thật là có nghị lực, lúc trước sao mình lại không nhìn ra nó có phần tâm tính này.

- Nhị thúc, cháu muốn uống nước.

Triệu Tiến suy yếu nói, vừa rồi ra mồ hôi không ít, cảm thấy cả người đều khô khốc.

Triệu Chấn Hưng đầy tán dương, cháu của mình không hề cầu xin tha thứ kể khổ. Triệu Chấn Hưng đưa tay chỉ về góc sân, nơi đó có dùng vỏ bông bao lấy một cái siêu, bên cạnh bày vài cái chén.

Không đợi Triệu Tiến đi làm, tiểu Lan vội chạy đến bên kia rót một chén nước, cẩn thận bưng tới, hai tay đưa qua nói:

-Tiểu Tiến ca ca, huynh uống đi.

Triệu Tiến không biết trả lời như thế nào, chỉ có thể gật gật đầu, nhận lấy bát uống vào. Khí trời lạnh cho dù có vỏ bông giữ ấm, nước cũng nguội lạnh, chẳng qua không đóng băng mà thôi.

Tiểu cô nương cười tủm tỉm nhìn Triệu Tiến, giòn giã nói:

- Tiểu Tiến ca ca thật là lợi hại. Ca ca đệ đệ bên nhà muội đứng một lúc đều không chống đỡ nổi.

Triệu Tiến uống nước xong, tiểu Lan tiếp nhận bát. Kiếp trước kiếp này, Triệu Tiến đều không có kinh nghiệm nói chuyện với con gái, tiểu Lan này sở dĩ cùng hắn thân cận, cũng là bởi vì tính tình tiểu Lan dịu ngoan phúc hậu, biết săn sóc chiếu cố. Hắn không biết tiếp lời như thế nào, lại chú ý tới nội dung trong lời nói tiểu Lan.

Trong nhà Mộc Thục Lan có không ít đứa nhỏ cũng đang luyện võ giống hắn, Triệu Tiến thuận miệng hỏi một câu:

-Tiểu Lan, nhà bạn ở đâu?

- Nói không biết bao nhiêu lần rồi Tiểu Tiến ca ca đều không nhớ được, Sơn Đông Tào Châu đấy.

Mộc Thục Lan bĩu môi trả lời.

Vẫn không có gì ấn tượng, Triệu Tiến vừa muốn tiếp tục nói chuyện, chợt nghe thúc phụ Triệu Chấn Hưng mở miệng nói:

-Tiểu Tiến, rương nhỏ nhất kia, cháu dùng hai tay nâng lên, nâng đến ngực hai mươi lần.

Sân trong một bên bày biện khoá đá, bên cạnh khoá đá còn có mấy hòm gỗ, từ lớn đến nhỏ, hòm gỗ nhìn đều rất cổ xưa. Triệu Tiến đã đoán được đây là làm cái gì, khoá đá mấy chục năm hắn không chịu được, chỉ có thể từ nhỏ làm lên, hòm gỗ kia hẳn là đều chất đầy đất đá.

Triệu Tiến đi qua nhấc thử, quả nhiên rất nặng. Bên trong hẳn là toàn đá, nhấc lên không khó, nâng đến ngực cũng không khó, nhưng hai mươi lần liền tương đối khó khăn rồi. Cuối cùng sau vài lần Triệu Tiến đỏ mặt tía tai mới coi như xong.

Thúc phụ Triệu Chấn Hưng khẽ gật đầu. Hôm nay trung bình tấn và nâng thùng, đều là huấn luyện thật sự, nhưng cũng là ra cho cháu mình đề khó, nhưng chưa bao giờ ngờ tới Triệu Tiến đều chống đỡ qua được, có thể nhìn ra được lực không đủ, nhưng lực không đủ có thể rèn luyện thêm, nhưng phần nghị lực và tâm tính này cũng không phải ai cũng có thể có được.

Trong lòng ông tuy là hài lòng, nhưng thần sắc vẫn thản nhiên. Tiểu cô nương bên kia nhìn thấy Triệu Tiến hoàn thành, cũng không cần ai thúc giục, phối hợp đi rót nước cho Triệu Tiến uống. Triệu Chấn Hưng lắc đầu, mở miệng nói:

- Nghỉ một lát, sau đó lại đứng trung bình tấn!

Triệu Tiến cũng chẳng quan tâm kêu khổ, bởi vì tiểu cô nương ở bên cạnh hắn líu ríu nói không yên, cái gì Tế Ninh bên kia phồn hoa như thế nào, món gì ngon… Hắn chỉ đau đầu nghĩ cách ứng phó trong khoảng thời gian này như thế nào.

Vừa rồi huấn luyện khiến cả người Triệu Tiến đau nhức. Nghe thấy đợi lúc nữa còn phải tiếp tục, hắn không tùy tiện tìm một chỗ ngồi xuống, ngược lại ở tại chỗ hoạt động cổ tay, nhấc chân đè chân. Sau đó luyện tập thân thể bằng cách chạy bộ quanh sân.

Lúc trước Triệu Tiến nghiêm túc học khóa thể dục, nên hắn biết một ít tri thức tập thể dục, đang kịch liệt vận động ngay sau đó không thể lập tức đứng yên, phải làm chút động tác thả lỏng, động tác chuẩn bị là nhân tố quyết định.

Thúc phụ Triệu Chấn Hưng vốn muốn ngăn cản, lại nhìn, phát hiện ra động tác cổ quái này rất có đạo lý, cũng mặc Triệu Tiến.

Mộc Thục Lan thì cười hì hì đứng ngoài quan sát, không hề thấy buồn tẻ nhàm chán.

Thời gian nghỉ ngơi không dài, rất nhanh lại đứng trung bình tấn. Một buổi sáng cứ như thế qua đi rất nhanh.

Tới giờ cơm, lần này Triệu Chấn Hưng không cần Triệu Tiến mời, trực tiếp dẫn Triệu Tiến và Mộc Thục Lan đi về hướng Triệu gia. Lúc trước tiểu cô nương và Triệu Tiến cùng nhau chơi đùa, cơ bản đều ăn cơm trưa tại Triệu gia, điều này đã thành thói quen.

Trên đường đi, Triệu Tiến cảm giác gân cốt bủn rủn, cước bộ chậm chạp, thật sự là mệt muốn chết rồi. Hắn gần như là kéo hai chân về phía trước mà lết đi, ngược lại tiểu cô nương thật cao hứng sôi nổi.

Thật vất vả mới lết đến cửa, Triệu Tiến ngửi thấy đủ loại mùi hương thơm lan tỏa. Trong nhà hẳn là đang hầm thịt dê, hắn lập tức cảm thấy thèm ăn. Buổi sáng thể lực tiêu hao quả thật không nhỏ, phải nhanh chóng bồi bổ cơ thể.

Hắn vừa mới đi qua cánh cửa, tiểu Lan đã chạy vào trong viện, giòn giã hô:

- Thím, cháu từ Sơn Đông đã trở lại rồi. Tiểu Tiến ca ca bọn họ cũng đã trở về!

Nếu người khác không biết nghe được, còn tưởng rằng Triệu Tiến và Mộc Thục Lan cùng nhau từ Sơn Đông trở về. Giọng Hà Thúy Hoa cũng vang lên:

- Nhanh đi rửa tay, giúp thím bưng chén đũa lên đi.

Bên kia vâng lên thanh âm đáp trả, tiểu cô nương vô cùng cao hứng bận rộn. Lúc này Triệu Tiến bước chân bước lớn một chút đều cảm thấy cơ thể như bị xé rách, đau nhe răng nhếch miệng. Thúc phụ Triệu Chấn Hưng đi từ từ ở phía sau hắn cười hỏi:

- Tiểu Tiến, buổi sáng mệt như vậy, buổi chiều còn muốn luyện. Ngày mai còn phải luyện, cháu còn muốn luyện võ sao?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.