Đại Minh Vương Hầu

Chương 148: Chương 148: Ám lưu dũng động.




Kinh sư, phủ Hoàng Trừng.

Trong nội đường sáng ngời, vài bồn hoa để tứ phía tỏa ra mùi thơm thoang thoảng làm cho nội đường âm trầm thêm vài phần sinh cơ. Trên bàn trà gỗ lim, những chén trà bằng ngọc bích tinh xảo lượn lờ nhiệt khí.

Hoàng Trừng ngồi ở chủ vị, các đốt ngón tay vô ý thức nhẹ nhàng gõ trên mặt bàn.

Hắn gần đây thực thích động tác này, hắn cho rằng gõ bàn có tiết tấu giúp hắn suy nghĩ, động tác này cũng giống đương kim thiên tử hay làm nên càng có cơ sở để tin rằng nó có hiệu quả.

Làm một cái thần tử, chỉ có làm được "vua tôi một lòng" , quốc gia xã tắc mới có thể ổn định phồn vinh, Đại Minh vương triều mới có thể tiến vào thời kỳ toàn thịnh.

Hàng ghế hai bên nội đường có vài vị khách ngồi, theo thứ tự là Hình bộ Thượng Thư Dương Tĩnh, tả Đô Ngự Sử Bạo Chiêu, Ngự Sử Hoàng Quan ba người.

Trong phòng rất yên tĩnh, mọi người giống như đang sắp xếp ngôn từ.

Thật lâu sau, Hoàng Quan trầm giọng nói:

- Trong cung đã truyền ra nguyên do sự tình, bệ hạ lệnh Tiêu Phàm bỏ nguyên phối, cưới Giang Đô quận chúa, Tiêu Phàm kháng chỉ bất tuân, chọc giận bệ hạ, cho nên nhốt hắn vào ngục.

Dương Tĩnh nhíu nhíu mày, nói:

- Thế gian nói Tiêu Phàm người này là gian nịnh triều đình, gian nịnh sao dám kháng chỉ? Việc này hay là có nội tình khác?

Hoàng Quan cười lạnh nói:

- Có nội tình gì? Bệ hạ muốn hắn bỏ vợ, hắn lại không chịu, hơn nữa lại muốn lấy cả hai, không biết tiến thoái như thế bị nhốt vào ngục cũng đáng!

Bạo Chiêu nói:

- Tình nguyện mạo phạm thiên nhan, cũng không vì vinh hoa phú quý mà bỏ nguyên phối, hành vi có chút cương liệt, Tiêu Phàm người này xem ra không xấu xa như chúng ta nghĩ a.

Hoàng Quan trầm giọng nói:

- Chuyện nào ra chuyện đó, hắn không bỏ nguyên phối là chuyện nhà của hắn, Tiêu Phàm là tai họa Đại Minh triều đình ta, từ khi hắn vào triều tới nay toàn triều văn võ bởi vì hắn mà chịu nạn đồ lục nhiều vô kể, Gian đảng lấy hắn cầm đầu tự thành một phái, khiến cho triều đình chướng khí mù mịt. Cứ thế mãi trong triều đình đâu còn có chỗ cho trung thần chúng ta sống?

Một phen khí khái hào hùng dâng trào nhưng vẻ mặt người trong nội đường không đồng nhất, Bạo Chiêu cúi đầu trầm mặc không nói, Dương Tĩnh thì như có suy nghĩ gì.

Hoàng Trừng ngồi ngay ngắn ghế chủ vị mặt không chút thay đổi, ngón tay vẫn đang nhẹ nhàng gõ lên mặt bàn không biết đang suy nghĩ gì.

Hoàng Quan nghiêng đầu nhìn Hoàng Trừng, nói:

- Hoàng đại nhân, ngươi không có gì muốn nói sao?

Hoàng Trừng trầm mặc một hồi, lúc này mới từ từ nói:

- Tiêu Phàm vào tù, là hắn gây tội thì phải chịu tội, chẳng thể trách người bên ngoài. Lúc tin đồn giữa Giang Đô quận chúa và hắn truyền khắp kinh sư, lão phu và đồng liêu cũng chưa từng nói qua nửa câu. Chúng ta đều là người đọc sách thánh hiền, cũng không lấy chuyện nhà của người khác làm văn, nghĩ đến thanh giả tự thanh, nhưng chưa từng nghĩ, nguyên lai lời đồn đại thế nhưng đều là thật...

Hoàng Trừng ánh mắt dần dần nổi lên mấy phần âm trầm:

- ... Nhà có vợ cả mà vẫn còn cùng Giang Đô quận chúa bất thanh bất bạch, đến nỗi tai tiếng không thể vãn hồi, lại không muốn bỏ vợ cưới quận chúa, danh dự Thiên gia há có thể bị hắn khinh miệt như thế! Sự thật chứng minh, Tiêu Phàm chẳng những là gian nịnh tai họa triều đình, đức hạnh và hành vi thường ngày lại càng không chịu nổi, quốc hữu gian tặc này sao có ngày bình yên?

Hoàng Quan gật đầu đồng ý nói:

- Hoàng đại nhân nói không sai, nay Thiên tử nhiều bệnh, mắt thấy chống đỡ không được bao lâu. Thái tôn điện hạ lại bị gian tặc Tiêu Phàm này xảo ngữ mê hoặc, kết bạn với hắn tâm đầu ý hợp, nếu đợi đến khi thái tôn đăng cơ, Tiêu Phàm tất được trọng dụng, khi đó giang sơn xã tắc Đại Minh ta sẽ lâm nguy! Hiện giờ Tiêu Phàm vào tù, đúng là trời ban cơ hội tốt, phái Thanh Lưu chúng ta phải hợp lực hạch tội, vì nước trừ hại! Báo thù cho các huynh đệ chết thảm dưới đao Cẩm Y vệ!

Hoàng Trừng dừng gõ bàn, chậm rãi đứng lên, nhìn chung quanh nội đường, hắn mặt âm trầm, chậm rãi nói:

- Diệt trừ hắn hay không không phải chúng ta có thể quyết định, nay bệ hạ chỉ giam hắn vào ngục mà không giết hắn. Điều này nói rõ bệ hạ còn chưa hạ quyết tâm, chúng ta không ngại đợi thêm mấy ngày, bệ hạ sẽ có cách xử trí Tiêu Phàm.

Trong triều đình sóng ngầm mãnh liệt, đại thần vẫn đang bí mật đi lại đột nhiên xảy ra chuyện này khiến mọi người không lần ra hướng gì, vì thế toàn triều vẫn duy trì trầm mặc, chậm rãi chờ Chu Nguyên Chương xử trí Tiêu Phàm như thế nào.

Giang Đô quận chúa bị phạt cấm túc ở cung Chiêu Nhân, nghiền ngẫm lỗi lầm, không được ra ngoài.

Đông cung, Chu Doãn Văn gấp đến độ luồn lên nhảy xuống, vào cung mấy lần cầu tình cho Tiêu Phàm, khóc cũng đã khóc, làm được gì cũng đã làm. Bất đắc dĩ Chu Nguyên Chương lúc này tâm cứng như sắt, xem ra là thật sự nổi giận, khăng khăng cần nghiêm khắc xử trí Tiêu Phàm, Chu Doãn Văn khuyên can mấy lần không có kết quả, bất lực quay về.

Tiêu phủ cao thấp sớm loạn thành một mảnh, bọn hạ nhân biết được Tiêu Phàm vào tù, mất đi phương hướng, Trương quản gia thất tha thất thểu tiến vào trong viện, trước tiên bẩm báo cho Tiêu Họa Mi tin tức này.

Tiêu Họa Mi vẫn chưa tới mười ba tuổi, mặc dù thuở nhỏ trải qua nhiều khó khăn, lại chưa từng gặp qua chuyện khó giải quyết bậc này, nhất thời rối loạn một mảnh, gấp đến độ nước mắt tuôn không ngừng, mà vẫn không có biện pháp gì.

Cả kinh sư giống như đều bởi vì Tiêu Phàm vào tù mà bị kinh động, từ hoàng cung đại nội xuống đến phố phường, tất cả đều vẫn duy trì một loại không khí quỷ dị, giống như bình yên trước giông bão, chuẩn bị cho một hồi phong ba.

Ngày Tiêu Phàm vào tù, Tiêu Họa Mi thu thập mấy bộ y phục, lau nước mắt tới cửa ngục, nhưng mà thủ vệ không biết nàng, vì thế đem ngăn lại, chết sống không cho nàng đi vào.

Họa Mi để lại quần áo, buồn bã trở về.

Ngày thứ hai, Cẩm Y vệ Thiên hộ Tào Nghị đăng môn Tiêu phủ.

Tiêu Họa Mi đón khách từ xa, thấy Tào Nghị đi nhanh vào, Họa Mi xoa xoa mặt đầy nước mắt, đứng đắn hướng Tào Nghị làm lễ. Gia chủ gặp nạn, là nữ chủ nhân duy nhất Tiêu phủ, Họa Mi phải lấy ra phong phạm chủ mẫu, thu hồi vẻ lo sợ không yên, mặt mày đoan trang, khí độ ung dung tiếp khách.

Tào Nghị nhìn thấy biểu hiện của Họa Mi, trong ánh mắt lộ ra vẻ hân thưởng.

Tuổi còn nhỏ mà gặp chuyện như thế lại không chút hoang mang, thản nhiên không bức bách, khí độ không thua mày râu, Tiêu lão đệ quả nhiên không nhìn lầm người, khó trách thiên tử lệnh hắn bỏ vợ hắn không chịu, thê tử tốt như vậy, nam nhân nào nguyện bỏ nàng?

Tào Nghị đi vào nội đường, hướng Họa Mi khoát tay chặn lại, trầm giọng nói:

- Tiểu muội chớ đa lễ, Tào mỗ cùng Tiêu Phàm vốn là huynh đệ sinh tử, đều là người một nhà, không cần dùng mấy thứ lễ này.

Tiêu Họa Mi khuôn mặt trầm tĩnh nói:

- Gia chủ đi vắng, lễ không thể bỏ, Tào đại ca lại là huynh trưởng tướng công, thiếp dùng lễ huynh đệ có gì là sai.

Tào Nghị thưởng thức gật đầu, nói:

- Hôm nay Tào mỗ đến đây, là Tiêu Phàm nhờ ta mang câu cho ngươi...

Tiêu Họa Mi ánh mắt hiện vẻ kích động, vội la lên:

- Tướng công ở trong ngục có khỏe không? Cẩm Y vệ có dụng hình với hắn không? Bên trong có thiếu ăn thiếu mặc?

Tào Nghị cười ha ha nói:

- Tiểu muội đừng lo, tiểu tử Tiêu Phàm ở trong đó sống rất thanh nhàn, có Tào mỗ làm Thiên hộ Cẩm Y vệ, lại có hoàng thái tôn điện hạ đứng sau, ai dám để hắn chịu khổ? Tiểu muội cứ yên tâm.

Tiêu Họa Mi nghe vậy, vẻ mặt lo lắng rốt cục dịu đi một chút.

Nàng chớp chớp mắt, cúi đầu hỏi:

- Nguyên do tướng công vào tù , thiếp đã nghe nói. Tướng công vì ta mà chịu đại nạn này, ta sao có thể yên tâm được? Có lẽ ta thật sự phải không phải cát nhân thiên tướng, nhiều lần hại tướng công chịu khổ, lúc trước vì ta mà rời Trần gia, hiện giờ vì ta mà vào ngục, ta... Thật sự liên luỵ hắn nhiều lắm."

Tào Nghị nghe trong lời nói nàng chứa nỗi buồn vô tận, vội vàng nói:

- Tiểu muội chớ nghĩ nhiều, vợ chồng phải đồng tâm mới được. Tiêu lão đệ không sợ cường quyền, vì ngươi hắn rơi đầu còn không sợ, nếu như ngươi tự oán tự trách mình, Tiêu lão đệ làm như vậy còn có ý nghĩa gì?

Tiêu Họa Mi không ngốc, nghe Tào Nghị khuyên giải, đôi mắt ảm đạm dần dần trở nên tràn ngập sinh cơ, hào quang linh động trong đáy mắt dần hiện ra.

Tiêu Họa Mi lặng yên siết chặt nắm tay, mặt đầy kiên nghị.

- Tướng công vì ta thân hãm nhà tù, ta không thể giương mắt nhìn hắn chịu khổ, ta muốn cứu hắn!

Tào Nghị khen ngợi nói:

- Hảo, đây mới là hảo lão bà của Tiêu Phàm!

Họa Mi đỏ mặt lên, mấp máy đôi môi đỏ mọng, suy nghĩ sau một lúc lâu, nói:

- Tào đại ca, nếu muốn cứu tướng công đi ra, chỗ mấu chốt ở nơi nào?"

Tào Nghị nói:

- Bệ hạ buộc hắn bỏ ngươi, cưới Giang Đô quận chúa, Tiêu Phàm nếu muốn sống thì không có khả năng cưới hai người các ngươi, càng không thể để ngươi làm vợ chính thức của Tiêu Phàm, việc này có chút khó giải quyết a.

Họa Mi ánh mắt buồn bã:

- Ta cùng với tướng công sớm đã là vợ chồng, Thiên gia vô tình như thế, vì tác thành cho hắn cùng Giang Đô quận chúa, liền không chấp nhận được ta là con gái nhà bình dân sao? Hoàng uy hiển hách lại dùng để chia rẽ vợ chồng mỹ mãn, thế đạo ở đâu, nhân tình ở đâu? Hừ! Dơ bẩn không chịu nổi như thế, không phân biệt được phải trái trắng đen, uổng là thiên tử!

Họa Mi nói xong, trong mắt dần dần hiện lên vẻ hận đời đã lâu không thấy.

Tào Nghị thầm giật mình, Tiêu Phàm từng giản lược nhắc qua với hắn tính cách của Họa Mi, nàng là loại người có gan liều mạng bất kỳ lúc nào. Chỉ cần thứ nàng bảo hộ nghiêm ngặt bị xâm phạm, nàng dám cầm dao găm đâm bất kỳ kẻ nào, thời khắc nguy cấp như bây giờ mà để nàng ta tái phát tật xấu cực đoan đó sợ rằng sự tình không thể vãn hồi.

- Tiểu muội à, nghĩ cách cứu viện Tiêu lão đệ chúng ta có thể chậm rãi thương nghị, ngươi vạn lần không được xúc động làm ẩu! Nếu không chẳng những uổng tính mạng của ngươi mà còn hại Tiêu lão đệ!

Tào Nghị trầm giọng nhắc nhở nói.

Họa Mi cả kinh, ánh mắt hận đời dần biến mất.

- Tào đại ca, chúng ta phải làm sao để cứu tướng công?

Tào Nghị khổ não lắc đầu:

- Việc này đúng là tử cục, quận chúa thân phận cao quý, đường đường Thiên gia đương nhiên không có khả năng gả nàng vào Tiêu phủ làm thiếp, mà để Tiêu Phàm bỏ ngươi cưới nàng, lấy tính khí Tiêu lão đệ, cũng là vạn lần không được. Tiêu lão đệ nếu không cưới quận chúa thì không thể thoát chết. Thế đạo này vốn là như thế, cường quyền vô lý, một người thân phận cao quý thường thường làm hại người ta nhà tan cửa nát, ai! Nếu quận chúa không phải quận chúa, làm sao có trường phong ba này...

Tiêu Họa Mi vẻ mặt chua xót, nghe được câu nói sau cùng, mắt đẹp bắt đầu tỏa sáng.

Nàng lặng yên mấp máy môi, khóe miệng lộ ra nụ cười phức tạp.

- Vốn không phải quận chúa bỗng nhiên thành quận chúa, hai quận chúa cùng một tướng công, thiên tử quyết định thế nào? Ai lớn ai nhỏ? Ai là nguyên phối, ai là tiểu thiếp? Thiên tử phen này chắc đau đầu lắm đây...

Yến vương biệt viện.

Chu Lệ đang đợi công văn điều binh của Binh bộ, chuẩn bị trở về Bắc Bình lĩnh quân từ trên ghế đã bật lên, mở to hai mắt hung hăng nắm vạt áo tên thị vệ đến báo tin, vui mừng nói:

- Cái gì? Ngươi lặp lại lần nữa!"

- Điện hạ... Tiêu Phàm hôm qua ở hoàng cung chọc giận long nhan, đã bị giải vào ngục.

- Hắn vì sao vào tù?"

- Bệ hạ lệnh hắn bỏ nguyên phối, cưới Giang Đô quận chúa, Tiêu Phàm không muốn, thiên tử trong cơn tức giận tống hắn vào ngục.

Chu Lệ trong mắt lóe ra tia sáng kỳ dị, nguyên phối của Tiêu Phàm, chẳng lẽ là... Thường Ninh?

Tiêu Phàm không muốn phụ Thường Ninh, đủ thấy hắn đối với nữ nhi tình ý thâm sâu, vì Thường Ninh, ta có nên giúp hắn một chút?

Chu Lệ thần sắc do dự thật lâu, bên tai chợt vang lên tiếng Đạo Diễn hòa thượng từng nói:

- Tiêu Phàm là một tai hoạ ngầm cực lớn với nghiệp lớn của Vương gia, Vương gia làm nhanh chóng trừ chi.

Nghĩ đến đây, Chu Lệ thần sắc trở nên lãnh khốc, người làm đại sự, chí thân cũng có thể giết, một nữ nhi mà thôi, bổn vương chịu nổi!

Thở thật dài một cái, Chu Lệ cắn răng trầm giọng nói:

- Người đâu, đi biếu cho hơn mười vị ngôn quan Ngự sử đài một phần hậu lễ, thỉnh bọn họ hai ngày sau lâm triều giúp bổn vương hạch tội tên Tiêu Phàm này, nhất định phải hạch tội đến khi phụ hoàng hạ chỉ giết hắn!

Thị vệ ôm quyền nghiêm túc tuân mệnh.

- Còn có, phái người đi khắp các tửu lâu trà quán thư viện ở kinh sư rải việc Tiêu Phàm cùng Giang Đô quận chúa ra, phải bôi đen thêm vào, phá hoại thanh danh bọn hắn, nhất định phải khiến cả thiên hạ đều biết.

- Dạ!

Thị vệ đi rồi, Chu Lệ nhếch miệng cười lạnh.

Hai bút cùng vẽ, còn lo không thể làm cho phụ hoàng không đường thối lui, không thể không giết hắn? Tiêu Phàm, mạng ngươi lớn hơn nữa thì lúc này thần tiên cũng không thể nào cứu được ngươi...

Trong ngục vẫn hôn ám như trước.

Trong hình phòng thỉnh thoảng truyền ra tiếng phạm nhân kêu thảm thiết thê lương, làm cho nhà giam vốn tối tăm thêm vài phần u ám, giống như đưa thân vào trong địa ngục, người khác không kiềm hãm được rùng mình.

Chu Doãn Văn sống đến lớn như vậy, vẫn là lần đầu tiên tiến vào ngục, nghe tiếng kêu thảm thiết trong hình phòng, Chu Doãn Văn sắc mặt tái nhợt, bước chân trên thông đạo ẩm ướt không tự chủ được mềm nhũn ra, may mắn có Tào Nghị đứng bên cạnh nhanh chóng đỡ lấy hắn.

- Điện hạ, trong ngục ẩm ướt đường trơn, ngài đi đường cẩn thận.

Chu Doãn Văn môi run run một chút, lẩm bẩm nói:

- Thật là đáng sợ... đây là nơi người ở sao? Tiêu Phàm ở đây sao mà chịu được?

Tào Nghị mỉm cười nói:

- Điện hạ chớ lo, Tiêu Phàm bị giam ở một gian phòng sạch sẽ, ân, hắn rất quen thuộc chỗ này.

Chu Doãn Văn thần tình vẻ không tin:

- Ngươi đừng lừa ta, nơi này ta vừa mới đến cơ hồ bị hù ngã sao hắn có thể ở quen được? Tiêu Phàm ở đây hẳn chịu rất nhiều nhiều khổ sở...

Tào Nghị cười khổ nói:

- Điện hạ rất nhanh sẽ biết, hắn hưởng thụ thế nào...

Được một đám Cẩm Y Vệ vây quanh, hai người nhanh chóng đến phòng giam Tiêu Phàm.

Chu Doãn Văn mắt rưng rưng, bước một bước dài vọt tới trước nhà tù, nắm chặt song sắt, hét lớn:

- Tiêu thị độc, ta tới thăm ngươi, ngươi... Ngươi chịu khổ... Các ngươi bọn ngu này, còn không mở cửa lao ra!

Trong bóng tối khẽ thấy thân ảnh nhúc nhích, bọn thị vệ còn chưa kịp mở cửa đã kinh sợ thấy cửa nhà tù mở ra từ bên trong.

Tiêu Phàm mặc trường sam màu xám, nho nhã phong lưu đứng trước mặt Chu Doãn Văn, mỉm cười nhìn hắn.

- A! Nguyên lai là điện hạ tới, tới tới tới, mau vào!

Tiêu Phàm nhiệt tình mời.

- A?

Chu Doãn Văn giật mình trừng mắt nhìn cửa không khóa nghẹn giọng không nói được gì..

Tào Nghị cười gượng mấy tiếng:

- Tiêu Phàm cũng là Đồng Tri Cẩm Y vệ chúng ta, tất cả mọi người thân quen như vậy cho nên có khóa cửa hay không cũng vậy...

Chu Doãn Văn nhanh ngậm chặt miệng, sắc mặt biến thành màu đen:

- ......

Tiêu Phàm thấy Chu Doãn Văn ngơ ngác đứng ở cửa, hai mắt thẳng tắp không biết nhìn gì, nhất thời không vui nói:

- Ngươi mau vào đi, đứng ở cửa làm chi? Hay là ghét bỏ nơi này quá nghèo nàn?

Chu Doãn Văn là một thiếu niên lễ phép, nghe vậy theo bản năng nói:

- Đâu có đâu có, quý trạch tụ phong tàng khí, địa hình độc đáo, quả thật phong thủy bảo địa a...

- Vậy ngươi ở giúp ta vài ngày?

Tiêu Phàm mong đợi hỏi.

Chu Doãn Văn lại nhanh chóng ngậm chặt miệng lại.

Đi vào nhà tù, Chu Doãn Văn nhìn quanh bốn phía, thấy giường là gỗ lê thượng hạng, bàn gỗ lim thượng hạng, bên cạnh là ghế bành cũng bằng gỗ lim thượng hạng, giữa bàn là một vò Nữ Nhi Hồng đã mở, thêm vài gói đồ nhắm, bộ uống trà cũng là hàng Quan Điêu tinh phẩm trấn Cảnh Đức cùng trà thượng phẩm...

Chu Doãn Văn ánh mắt càng trừng lớn, nhìn chung quanh một vòng, miệng lẩm bẩm nói:

- ... Ngồi tù như ngươi đúng là ta chưa bao giờ thấy, chuyến đi hôm nay thật không tệ, mở rộng tầm mắt.

Tiêu Phàm căng thẳng cười:

- Hàn xá tuy tệ hại, nhưng cũng đủ tránh gió mưa, ta đối với vật chất kỳ thực yêu cầu rất thấp...

Chu Doãn Văn cùng Tào Nghị đồng thời quẳng ánh mắt xem thường.

Ngươi này còn gọi" rất thấp" ? Thế thì phạm nhân bên ngoài còn không phải đập đầu mà chết.

Nhiệt tình mời Chu Doãn Văn ngồi xuống sau Tiêu Phàm phất vạt áo ngồi bên cạnh hắn, sau đó hỏi:

- Thích uống trà gì?

Chu Doãn Văn lau mồ hôi:

- Chẳng những có trà uống, còn có thể chọn?

- Đó là đương nhiên, ngục Cẩm Y vệ là một cơ cấu chấp pháp văn minh, từ trước đến nay chú ý chu đáo...

- Ta muốn uống trà Long Tĩnh Tây Hồ.

Tiêu Phàm gật đầu, sau đó đưa tay gõ song sắt nhà tù, lớn tiếng nói:

- Bên ngoài có ai không? Bưng hai chén Quân Sơn ngân châm hảo hạng.

Ngục tốt bên ngoài cung kính thấp dạ một tiếng.

Chu Doãn Văn:

- ......

Tào Nghị thấy hai người ngồi xuống, liền thức thời lui ra ngoài, trong phòng giam chỉ còn hai người bọn họ.

Chu Doãn Văn thở dài:

- Tiêu thị độc, khổ thân ngươi, ta hai ngày này mấy lần tiến cung cầu tình cho ngươi, hoàng tổ phụ nhất định không chịu thả ngươi, chuyện này có chút phiền phức.

Tiêu Phàm lẳng lặng nói:

- Hoàng tỷ ngươi Giang Đô quận chúa có khỏe không?

Chu Doãn Văn vẻ mặt ảm đạm lắc đầu:

- Hoàng tỷ bị hoàng tổ phụ hạ lệnh cấm túc ở cung Chiêu Nhân chứ không bị trừng phạt gì thêm, bất quá hoàng tổ phụ nói nếu ngươi không bỏ vợ cưới hoàng tỷ thì sẽ giết ngươi. Tiêu Phàm a, sớm biết có ngày này thì ta không nên giật dây ngươi phát hôn sự của hoàng tỷ. Nếu không thì sao ngươi gặp họa hôm nay...

Tiêu Phàm lắc đầu nói:

- Chuyện này với ngươi không quan hệ gì, đường do chính mình chọn, đời ta có lẽ đã làm rất nhiều chuyện sai chuyện xấu. Nhưng ta nhưng chưa bao giờ làm chuyện gì hối hận, ta lo lắng nhất vẫn là Họa Mi ở nhà cùng hoàng tỷ ngươi, chuyện này liên luỵ các nàng..."

Chu Doãn Văn cảm khái nói:

- Ngươi cùng Họa Mi, ngươi cùng hoàng tỷ, ba người các ngươi một đường tới đây cũng không dễ dàng, ta là luôn luôn nhìn thấy. Hoàng tổ phụ cũng quá cố chấp, không biết là hai người này ngươi không bỏ ai được cả...

Tiêu Phàm ngẩng đầu, trong mắt có một loại suy tư nhàn nhạt mông lung cùng thâm trầm.

- Điện hạ, còn nhớ chuyện tình yêu ngày xưa ta kể cho ngươi không?

Chu Doãn Văn lộ ra nụ cười ấm áp:

- Đương nhiên nhớ rõ."

Tiêu Phàm mỉm cười nói:

- Bạch nương tử làm phép khiến trời mưa lừa dù của Hứa Tiên, Chúc Anh Đài mười tám giả ngây giả dại lừa Lương Sơn Bá, Thất tiên nữ cố ý chắn đường Đổng Vĩnh, Ngưu Lang thừa dịp Chức Nữ tắm rửa trộm đi xiêm y của nàng..."

Chu Doãn Văn trong mắt hiện vẻ hồi tưởng nói:

- Chuyện xưa đó thật xúc động lòng người, thiên cổ bất hủ a... Tiêu thị độc không phải muốn nói là chuyện tình yêu của ngươi và hoàng tỷ, còn có Họa Mi nữa sẽ truyền lưu muôn đời sau?

- Không phải vậy, ý của ta là tình yêu vĩ đại từ xưa truyền lại bắt đầu luôn là một bên lưu manh đùa giỡn trước, ta và hoàng tỷ ngươi cũng như thế...

Chu Doãn Văn cảm giác gân xanh trên trán không ngừng nổi lên a.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.