Đại Minh Vương Hầu

Chương 126: Chương 126: Hôn sự bị nhỡ




Đối với Tiêu Phàm mà nói, làm cho hôn sự giữa Giang Đô quận chúa và Cảnh Tuyền không thuận lợi chỉ giống như một cái nhấc tay.

Tiêu Phàm chỉ sợ phản ứng của Chu Nguyên Chương, một khi bỏ qua Chu Nguyên Cương, hắn chỉ cần lôi ra một cái cớ cũng có thể làm cho hôn sự Giang Đô quận chúa và Cảnh Tuyền liền thất bại.

Tiêu Phàm hiện giờ không thể không thừa nhận, đôi khi mình quả thật không thể nào giống chính nhân quân tử.

Bất quá khi nói với Mặc Ngọc hắn vẫn giữ lại vài phần.

Hắn nói :

- Tạm thời không thể để Giang Đô quận chúa gả cho Cảnh Tuyền.

Nhưng thực sự mình không thể cưới quận chúa, bỏi vì hắn không thể nắm chắc có thể làm cho Chu Nguyên Chương thay đổi chủ ý.

Tiêu Phàm trái lo phải nghĩ, hắn có thể vì quận chúa làm gì cũng được, bất quá chỉ có điểm này là khó xơi quá.

Hai canh giờ đã qua, Tào Nghị vội vã đi vào đại môn Tiêu phủ.

-Đại nhân, nghe nói người tìm ta?

Tào Nghị bước nhanh tới nội đường, còn chưa ngồi xuống liền vội hỏi.

Tiêu Phàm vừa nhấc tay, sau đó liếc mắt nhìn Thái Hư :

- Đi, ba người chúng ta tìm một nơi kín đáo nói chuyện.

Nơi kín đáo đương nhiên là rừng đào nhỏ tiền viện của Tiêu phủ, chỗ này chẳng những thanh tĩnh, hơn nữa phạm vi hơn mười trượng gió thổi cỏ lay đều có thể thấy rõ ràng.

Chuyện này quá mức trọng đại, Tiêu Phàm không thể không cẩn thận, càng ít người biết càng tốt, thậm chí ngay cả cẩm y vệ đều không thể điều động, ai biết được trong đó có bao nhiêu người là mật thám của Chu Nguyên Chương cài vào.

Cho nên Tiêu Phàm cảm thấy, việc này chỉ có thể tìm người tín nhiệm đi làm. Tào Nghị cũng Thái Hư chính là ứng viên thích hợp nhất, bọn họ là người có võ công, hơn nữa sẽ tuyệt đối không tiết lộ nửa câu, chân chính có thể xem như tâm phúc.

Quay đầu xem xét chung quanh một hồi, xác định chắc chắn không có ngoại nhân, Tiêu Phàm đè thấp âm thanh, sắc mặt ngưng trọng nói :

- Tào đại ca có chuyện tiểu đệ muốn làm phiền người cùng sư phụ cùng hỗ trợ một phen.

Tào Nghị mày nhướng lên một chút nói:

- Tiểu lão đệ cứ việc nói, Tào mỗ tuyệt không chối từ.

Tiêu Phàm nhìn chằm chằm Tào Nghị, nói:

- Tào đại ca, trước tiên nói cho người, chuyện này là chuyện có thể mất đầu, người có nguyện ý làm hay không ?

Tào Nghị cười ha hả, hào hùng nói :

- Lão tử suốt đời chém giết trên sa trường vô số lần, lần nào chả thiếu chút rơi đầu, cũng không có gì là lạ?

Tiêu Phàm cảm động, cười nói:

- Tào đại ca, huynh đệ ở đây không lời nào có thể cảm tạ hết, nếu như bại lộ, là huynh đệ, ta sẽ dùng tính mạng của mình để trả cho người.

Thái Hư đứng bên cạnh bị tình huynh đệ của hai người cảm động hốc mắt đã hơi hồng, không ngừng dùng tay áo lau lệ.

Tào Nghị nhìn Thái Hư, cười nói:

- Sư phụ người tuổi như vậy còn không sợ chết, Tào mỗ có gì mà không sợ! Nếu việc không thành chúng ta ba người cùng tiến cùng lùi, cùng lắm mười tám năm sau lại là một trang hảo hán. (Tên này dậy thì sớm, cỡ như Thái Hư phải mất hai mươi năm)

Tiêu Phàm vội vàng ngăn cản:

- Tào đại ca đừng quá nhiệt huyết, sư phụ ta đang là mèo khóc chuột. Người có thể hoàn toàn mặc kệ, nếu sự tình bại lộ, hắn nhất định chuồn còn nhanh hơn thỏ.

Tào Nghị "...."

Nét mặt già nua của Thái Hư cũng dần đỏ lên ....

Im lặng cả nửa ngày, Tào Nghị mới nói:

- Hai ta cùng đi, cuối cùng lại người đầu bạc lại tiễn người đầu xanh...

- Tào đại ca, người đầu bạc khi đó sợ đã chạy không thấy bóng dáng rồi...

Thái Hư nét mặt đỏ bừng, ho khan nói :

- Các người không cần phải nói như vậy chứ, bần đạo đâu có tệ quá như vậy, nếu việc này thành công, đâu cần ai phải tiễn ai.

Tào Nghị hỏi:

- Tiêu lão đệ, nói cả nửa ngày, ngươi còn chưa nói chúng ta cần phải làm gì cả.

Tiêu Phàm thấp giọng nói:

- Ngày mai Giang Đô quận chúa cùng Cảnh Tuyền thành thân, việc chúng ta phải là là làm thất bại hôn sự này.

Tào Nghị lắp bắp kinh hãi:

- Sax... Nhưng hôn sự này là do thiên tử tự mình ban hôn mà.

Tiêu Phàm gật đầu nói:

- Cho nên ta mới nói, đây là chuyện có thể rơi đầu.

Tào Nghị suy nghĩ, trên mặt liền hiểu ra:

- Ngươi cùng Giang Đô quận chúa có tư tình.

- Không có, làm gì có.

Tiêu Phàm quả quyết phủ nhận.

- Cảnh Tuyền từng đắc tội với ngươi.

- Càng không có, ta còn chưa thấy hắn bao giờ.

Tào Nghị cảm thấy khó hiểu nói:

- Đã không oán không thù, ngươi phá hoại hôn sự người ta làm gì.

- Giang Đô quận chúa không muốn gả cho hắn.

- Thì thế nào?

- Cẩm y vệ đều là chỉ đâu đánh đó.

- Đã hiểu.

- Quận chúa. Quận chúa..

Mặc Ngọc đầu đầy mồ hôi chạy vào Chiêu Nhân cung.

Ngồi trước gương đồng, Giang Đô quận chúa giống như một pho tượng không có suy nghĩ không có tình cảm, ngồi ngơ ngác nhìn mình trong gương.

Nến đỏ, mũ phượng, khăn choàng, gương đồng mơ hồ soi ra một một bóng hình xinh đẹp ngồi đờ đẫn, trang điểm ăn mặc xinh đẹp, bao quanh một cái xác không hồn.

Một nữ nhân không thể đấu tranh, lại không thể không phục tùng vận mệnh an bài, lòng nàng đã chết, chỉ còn một cái xác trống rỗng, sinh mệnh giống như một đóa hoa Quỳnh Như, khoảnh khắc nở rộ đẹp nhất, lập tức liền hèo tàn, đối với nàng việc gả cho ai từ lâu đã không quan trọng, trong lòng nàng cũng không nghĩ gì, ngoại trừ người kia, người nàng từng yêu, nhưng lại là một nam nhân đáng thất vọng.

Cửa nhà quyền quý sâu như biển, từ nay về sau Tiêu lang giống như người qua đường. (DG : e hèm chắc là người qua đường không vào được cái cửa sâu như biển)

Tình si tâm đã thành vọng tưởng, chết cũng vậy.

- Quận chúa, quận chúa..

Mặc Ngọc mặt mày không che giấu được sự sợ hãi lẫn vui mừng, một đường hô to gọi nhỏ chạy vào điện.

Thấy quận chúa vẫn ngơ ngác ngồi trước gương không phản ứng, Mặc Ngọc không khỏi thấy thương tâm tiến lên, nhẹ nhàng đặt tay lên vai quận chúa.

- Quận chúa, chuyện có thể thay đổi. Người không cần như vậy..

Quận chúa vẫn không có phản ứng, giống như một pho tượng gỗ tuyệt mỹ không tức giận, mặc cho Mặc Ngọc lay thế nào đi nữa.

-Quận chúa! Tiêu Phàm nói, hắn đảm bảo sẽ không để người gả cho Cảnh Tuyền! Người có nghe thấy không? Quận chúa!

Giang Đô quận chúa vẫn trống rỗng như vô hồn, nhưng đôi mắt đẹp đã có chút thay đổi, một chút sự sống đã quay về trong mắt, giống như suối mát chảy vào vùng đất đã khô hạn nhiều năm.

Thật lâu, quận chúa rốt cuộc mở miệng, thanh hâm khàn khàn réo rắt nghe có vẻ thảm thiết.

- Mặc Ngọc, ngươi vừa nói cái gì?

- Thị nữ vừa rồi đi gặp Tiêu Phàm, hắn nói ngày mai đảm bảo người tuyệt đối không phải gả cho Cảnh Tuyền!

Mặc Ngọc thấy khuôn mặt quận chúa đã có sự sống, vội vàng nói.

U ám trong mắt đẹp của quận chúa rốt cuộc đã dần tan, dần dần tỏa sáng trở lại, sóng mắt lưu chuyển, rất rạng ngời chói lọi, cùng với các xái không hồn vừa rồi đúng là hai người đối lập.

Không biết bao lâu, rốt cuộc sự sống trong thân thể nàng đã trở lại.

Lặng yên, quận chúa trừng mắt nhìn vào gương đồng, trong đó một khuôn mặt đỏ ửng xinh đẹp dần dần hiện ra, miệng nhỏ cùng với đôi mặt to cũng chầm chậm uống cong thành hai hình trăng non đáng yêu.

- Tiêu Phàm.... Thật sự đã nói như vậy sao?

Quận chúa thanh âm rất nhỏ, giống như thiếu nữ đang xen lẫn ngượng ngùng.

- Đúng vật, chính là như vậy.

Khuôn mặt xinh đẹp của quận chúa rốt cuộc đã tươi cười, giống như mùa xuân hoa hải đường nở rộ, thật là minh diễm động nhân, vì người mình yêu nở rộ khoảnh khắc đẹp nhất.

- Mặc Ngọc.

Quận chúa nhẹ nhàng gọi.

- Có thị nữ.

- Trang điểm cho ta.

Mặc Ngọc nhìn dáng vẻ vui sướng của quận chúa, không khỏi bĩu môi. Nữ nhân khi yêu đúng là ngu ngốc nhất, nhưng cũng là lúc đẹp nhất.

- Quận chúa, người làm sao chắc chắn Tiêu Phàm nhất định sẽ có biện pháp ngăn cản người lấy Cảnh Tuyền? Người cùng Cảnh Tuyền là thiên thử ban hôn, làm sao có thể thay đổi được.

Quận chúa miệng cười vẫn như trước, xinh đẹp nhưng lộ ra một niềm tin mù quáng. (DG : khi yêu người ta thường làm điều ngu ngốc a. Biên: lo mà dịch đi, suốt ngày khoe mình là dịch "giả" làm gì)

- Ta tin tưởng chàng, chàng đã nói nhất định sẽ làm được.

- Nhớ kỹ, việc đêm nay chúng ta làm có thể rơi đầu, ngàn vạn lần đừng nói gì đến quân tử phong độ, vương bát đản mới là chính đạo, hắc hắc...

Trời đã tối đen, trong bóng đêm Tiêu Phàm nghiêm túc dặn dò Thái Hư cùng Tào Nghị.

Tào Nghị dùng sức gật gật đầu:

- Ngươi cứ yên tâm đi, lão tử sống cho tới nay cũng không biết chữ quân tử viết như thế nào hắc hắc...

Thái Hư cười hắc hắc không ngừng:

- Theo bần đạo thấy, quân tử toàn là lũ ngốc, mà bần đạo đây lại không hề ngốc.

Tiêu Phàm nhìn vào Tạo Nghị khuôn mặt tàn nhẫn, cùng Thái Hư đang cười nham nhở, không khỏi thở dài:

-Chúng ta ba người, có lẽ cũng chỉ có ta gần như là quân tử.

Thái Hư cười nhạo:

-Thôi đi, không cần trét vàng lên mặt nữa, còn biết xấu hổ hay không? Việc phá hoại, giết người không thấy máu, xài chiêu âm hiểm ngươi làm còn ít sao, ngươi cũng nên tích ít đức đi.

Tiêu Phàm nghiêm mặt, trầm giọng nói:

-Tào đại ca, người trước giúp ta làm cho lão gia hỏa này im lặng đã.

Thái Hư cực kỳ phẫn nộ.

Tào Nghị liền ngăn cản nói:

-Trước tiên làm chính sự đã, Tiêu lão đệ, ngươi muốn phá hôn sự của Cảnh Tuyền và quận chúa thế nào? Cướp cô dâu chăng?

Tiêu Phàm lắc đầu nói:

- Cướp cô dâu cái con khỉ, không phải.

Quay đầu nhìn phía Thái Hư hỏi:

-Sư phụ người võ công cao nhất, ta hỏi người, đã từng ăn trộm lần nào chưa.

- Trộm nữ nhân sao.

- Là trộm nam nhân.

- Bần đạo sẽ không đi a.

- Đạo khả đạo, phi thường đạo, chuyện trộm cắp này cũng chỉ có ngươi có thể làm.

Tào Nghị đã hiểu ra:

- Ý của ngươi là trộm Cảnh Tuyền từ trong phủ ra?

Tiêu Phàm gật đầu, ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, nói:

- Hiện tại đã là canh hai, ngày mai trời sáng cảnh phủ sẽ chuẩn bị nghênh đón nghi lễ thiên tử sắc phong Cảnh Tuyền làm phò mã. Lúc này người trong phủ nhất định đi ngủ sớm. Sư phụ người dùng khinh công bay qua tường cũng không khó, sau đó né tránh thị vệ tuần tra ban đêm rồi....

Thái Hư vẻ mặt đau khổ nói :

- Làm sao để đem tên Cảnh Tuyền đó ra đây? Hai người nói làm sao giờ, khinh công của bần đạo cũng không đủ a.

Tiêu Phàm tủm tỉm cười nói:

- Cái này phải nhờ đến trí tuệ cùng gan dạ, sáng suốt hơn người của sư phụ rồi, phương pháp nào cũng có thể dùng, buộc dây lôi qua, ném qua... Tùy người phát huy...

Thái Hư trầm ngâm một lát nói:

- Nếu làm đem hắn ra từng chút một bần đạo có thể mười phần nắm chắc.

Tiêu Phàm cùng Tào Nghị hoài nghi hỏi :

- Mang hắn ra từng chút là sao?

- Ờ thì chính là chặt hắn thành từng khúc nhỏ, sau đó bần đạo lần lượt mang ra từng chút, không phải có thể mang hắn ra hay sao?

Thái hư mặt đầy tự mãn nói.

Gương mặt Tiêu Phàm phút chốc đã đen lại, hắn cắn răng, hung hăng nhìn Thái Hư:

- Sư phụ người nhất định phải nhớ kỹ, tuyệt đối không thể làm thịt Cảnh Tuyền, phải đem hắn còn sống trở ra, làm hại người ta như thế hẳn đã đủ xui xẻo rồi, còn muốn làm thịt hắn thì thất đức quá.

Thái Hư vẻ mặt đau khổ gật đầu đáp ứng.

Tiêu Phàm vừa lòng vỗ vai hắn, chỉ vào tường ngoài phủ nói:

- Tốt lắm, sư phụ người có thể hành động, dùng tư thế phong tao mà bay vào, sau đó đem tên tiểu tử Cảnh Tuyền kia ra, đi đi!

Thái Hư vận khí, sau đó dẫm chân một cái, thân thể gầy ốm liền bay lên trời, tay áo màu đen phình ra, giống như đại điểu lướt qua bầu trời, cùng đêm tối hòa thành một màu, không hề có tiếng động bay vào tường Cảnh phủ.

Tào Nghị mắt thấy thân ảnh Thái Hư biến mất cực kỳ hâm mộ nói:

- Sư phụ ngươi thật sự là tuyệt thế cao nhân... Tiêu lão đệ, ngươi giúp ta hỏi một chút, hắn còn thu nhận đồ đệ không?

Vừa dứt lời, liền nghe trong tường một tiếng cực nhỏ "bịch" ngay sau đó liền truyền ra một tiếng rên.

-Ai da đau qua.

Tiêu Phàm tâm căng thẳng, vội vàng ghé vào tưởng hỏi:

- Sư phụ, người làm sao vậy.

- DKM, hầm cầu!

Tiêu Phàm cùng Tào Nghị lau mồ hôi: "...."

- Tào đại ca, người vừa rồi nói gì nhỉ?

-À.... Không có gì, ta có nói gì đâu.

Thái Hư quả nhiên không phụ sự mong đợi của mọi người, sau nửa canh giờ, một bóng đen từ bên trong tường bị ném ra, tiếp theo là một đạo thân ảnh phòng lên cao, giữa không trung tay áo chậm rãi phình ra giống như một con thần điêu nhẹ nhàng đáp xuống.

Tiêu Phàm liền vui vẻ nghênh tiếp:

- Đắc thủ chứ ?

Thái Hư vẻ mặt tự mãn vuốt chòm râu nói :

- Bần đạo đã xuất thủ, làm gì có chuyện thất bại? Bần đạo chính là tuyệt thế cao thủ .....

Tiêu Phàm cũng Tào Nghị liền bịt mũi lùi lại mấy bước.

- Sư phụ, người vừa rơi vào hầm cầu mà, cũng nên khiêm tốn một chút.

Thái Hư: "..."

Tào Nghị chỉ vào bóng đen bị Thái Hư ném ra nói:

- Đạo Trưởng, tiểu tử này chính là Cảnh Tuyền sao?

-Đúng, bần đạo ở trong Cảnh phủ chạy qua chạy lại hai canh giờ, mới tìm được phòng ngủ của hắn.

- Người làm sao đem hắn ra được?

Thái Hư khó nén đắc ý cười nói :

- Rất đơn giản bần đạo chế trụ hắn, sau đó dùng dao kề vào cổ, hỏi hắn một câu muốn bị ăn đao hay bị đánh?

Tiểu tử này cũng là người thông minh, lập tức nói bị đánh, cho nên ta đánh hắn bật tỉnh rồi dẫn theo đi ra.

Tiêu Phàm nhìn Cảnh Tuyền hôn mê bất tỉnh, lau mồ hôi nói:

- Khổ cho hắn, thật sự là sự lựa chọn khó khăn.

Tiêu Phàm xoay người đem đầu Cảnh Tuyền gẩy gẩy một lần, nương theo ánh trăng, thấy hai mắt Cảnh Tuyền nhắm nghiền, sắc mặt tuấn lãng, hơn nữa trắng nõn, có thể nói là đẹp trai không hề thua Tiêu Phàm.

Tiêu phàm cau mày, hắn không thích nhìn thấy người đẹp trai khác ngoài hắn. (DG: he he tại hạ cũng vậy )

Liền thở dài, lẩm bẩm nói:

- Thật sự muốn tạt cho hắn một chậu a xít.

Tào Nghị nói:

- Tiêu lão đệ, tiếp theo nên làm gì bây giờ.

Tiêu Phàm trầm giọng nói:

- Buồn ma hắn!

Tào Nghị ngạc nhiên nói:

- Buồn ma là clgt .

Tiêu Phàm nghiêm trang giải thích:

- Chính là đem bao tải trùm hắn lại, sau đó đập hắn gọi tắt là "buồn ma".

Tào Nghị giật mình:

- Ngươi nói như vậy ta đã hiểu...

Vì thế, giữa đêm tối bên ngoài tường Trương Hưng Hầu Cảnh phủ, ba người đối với Cảnh Tuyền tiến hành cực kỳ hung ác buồn ma.

Đợi cho cả ba người dừng tay thở hổn hển, Cảnh Tuyền đáng thương đã ngất đi vài chục lần.

Tiêu Phàm tiến tới nhìn kỹ thương thế của Cảnh Tuyền, sau đó đối với kiệt tác của mình vừa lòng gật đầu.

- Thương thế như vậy phỏng chừng làm cho hắn nằm trên giường ba tới năm tháng...

Tào Nghị dùng ngữ điệu pháp y nói.

Tiêu Phàm cười nói:

- Thế này là đủ rồi, ít nhất ngày mai hắn tuyệt đối không thể cùng Giang Đô quận chúa thành thân được. Hôn sự xem như bị chúng ta làm thất bại.

Quay đầu nhìn Thái Hư, Tiêu Phàm nói:

- Sư phụ, phiền toái người một chuyến nữa, đem hắn trở về.

Thái Hư ngửa đầu lên trời suy nghĩ nói:

- Bần đạo có một chút nghi vấn giấu trong lòng không biết có nên nói ra không?

- Có gì thì nói nhanh đi.

Thái Hư chậm rãi nhìn quét qua hai người nói:

- Một khi mục đích đêm nay của chúng ta là làm cho tiểu tử Cảnh Tuyền bị đánh một bữa, vì sao không để cho bần đạo ở phòng ngủ đánh hắn? Mà còn phải đem hắn ra đây đánh xong, bận đạo lại phải đem trở về.

Tiêu Phàm cũng Tào Nghị hai mặt nhìn nhau.

Trầm mặc thật lâu. . .

- Tào đại ca, sư phụ nói rất có đạo lý.

- Đúng vậy.

Sáng sớm hôm sau, người hầu trong cung rất bận rộn.

Các loại lễ vật kết hôn được xếp bằng phẳng thành một tòa núi nhỏ.

Hoàng gia gả nữ nhân, đương nhiên là so với nhà bình dân to hơn rất nhiều, trời còn chưa sáng quần áo, của hồi môn đã sẵn sàng tại cửa Thừa Thiên, Lễ bộ các, bọn ban viên đầu đổ mồ hôi tại Thừa Thiên môn cẩn thận kiểm kê đồ vật hồi môn,cùng nhân số.

Chiêu nhân trong cung, cùng với thị nữ cũng đổ mồ hôi không ngừng, vội vàng trang điểm thay quần áo cho quận chúa, bầu không khí vui sướng lan tràn lẫn trong đó là một ít quỷ dị khó hiểu.

Giang Đô quận chúa thành thật ngồi trước gương, mặc cho bọn thị nữ trang điểm thay quần áo, bàn tay mềm nắm chặt chỉ vì dùng sức quá mức mà trắng toát.

Nghi thức đã bắt đầu, lễ bộ thượng thư Trương Đán mang thánh chỉ đi trước đến Cảnh phủ, tuyên đọc thánh chỉ Hoàng đế ban hôn, sau đó Cảnh Tuyền tiếp nhận thánh chỉ, thánh chỉ vừa ban xuống, vận mệnh của nàng từ nay đã được định đoạt, không thể thay đổi được nữa, vì sao Tiêu Phàm còn không có tin tức.

Mặc Ngọc ở phía sau quận chúa đi qua đi lại, thỉnh thoảng chạy đến cửa ngoài điện kiễng chân nhìn xung quang, vẻ mặt rất lo lắng.

Thời gian chậm rãi trôi qua, ngoài cung vẫn không hề có tin tức gì, khuôn mặt xinh đẹp của quận chúa dần dần trắng bệnh, ánh mắt cũng theo đó mà ảm đạm.

Tiêu Phàm... Hắn gạt ta sao ? Hoặc là hắn không nghĩ ra biện pháp ngăn cản ta gả cho Cảnh Tuyền?

Tâm hồn thiếu nữ của quận chúa một lần lại một lần trong lòng khẳng định lời nói của chính mình, sẽ không đâu, Tiêu Phàm là người giữ chữ tín, hắn là quân tử, nói ra nhất định làm được!

Một cỗ tín niệm giúp nàng chống đỡ, thẳng đến Ngũ Phượng lâu phía trên Ngọ Môn truyền đến một tiếng chuông du dương, tiếp theo tiếng một tiếng hoạn quan quát lớn :

- Giờ lành đã đến..... chuẩn bị khởi hành.

Khuôn mặt xinh đẹp của quận chúa tái nhợt, thân thể mềm mại không khỏi run rẩy lung lay, đã muốn ngã quỵ, lúc sắp ngã lại bị một cách tay của Mặc Ngọc nhanh chóng đỡ lấy.

- Quận chúa! Đợi một lát, chắc là sẽ có tin tốt thôi!

Mặc Ngọc lay nhẹ vai quận chúa, lo lắng mà khuyên giải.

- Mặc Ngọc. . . Ta, ta tin tưởng hắn! Chắc chắn hắn sẽ không làm ta thất vọng! Quận chúa chảy nước mắt, lặng lẽ khóc.

- Quận chúa, kiên trì một lát, thị nữ ra ngoài xem thử.

Đang nói, đột nhiện một gã hoạn quan cầm phất trần, vội vàng chạy vào trong điện, vẻ mặt hắn sợ hãi, trên đầu mồ hôi nhễ nhại, nhìn thấy quận chúa vội vàng quỳ xuống, run giọng nói:

- Bẩm quận chúa, Trường Hưng hầu Cảnh phủ xảy ra ....chút chuyện....

Quận chúa đang rơi lệ, mặt liền đầy kinh hỷ nhìn chằm chằm hoạn quan.

Mặc ngọc càng vui mừng, gấp giọng thúc dục:

- Cảnh phủ xảy ra chuyện gì? Nói mau, nói mau!

Hoạn quan nơm nớp lo sợ nói:

- Hôn phu của quận chúa, con trai của Trường Hưng Hầu là Cảnh Tuyền bị trọng thương, chỉ sợ hôn sự của quận chúa phải tạm thời ngưng lại, quận chúa bớt giận, bớt giận... (DG: hé hé phải bớt vui mới đúng)

Quận chúa hai mắt sáng ngời:

- Bị trọng thương?

- Vâng thưa quận chúa, sáng nay Cảnh phủ chuẩn bị nghênh đón thánh chỉ, đi tìm khắp phủ cũng không thấy Cảnh Tuyền, sau đó Trường Hưng Hầu Cảnh Bình Văn hạ lệnh tất cả hạ nhân lục soát toàn bộ phủ, rốt cuộc...rốt cuộc tìm được Cảnh Tuyền đang hôn mê bất tỉnh trong một nhà xí, toàn thân Cảnh Tuyền toàn là vết thương, chân bị gãy, hôn sự của quận chúa điện hạ, chỉ sợ..... Hôm nay không có khả năng rồi...

- Thật tốt quá!

Mặc Ngọc hân hoan nhảy, tiếp theo mới phát hiện lỡ lời, vội vàng che miệng không nói gì, mặt lại tràn đầy ý cười vui sướng.

- Tại sao có thể như vậy? Quả thật rất.....

Quận chúa vừa định hoan hô, lại thấy vẻ mặt hoạn quan nhìn mình có vẻ cổ quái, khuôn mặt quận chúa liền cả kinh, lập tức giả bộ buồn bã rơi lệ nói:

- Quả thực là bất hạnh mà! Ô ô.....

- Đúng ! Rất bất hạnh !

Mặc Ngọc bên cạnh vui cười phụ họa nói.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.